Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Vân Chiêu nghi
Sau khi nói xong chuyện học tập, Bùi Thanh Thù lại hỏi: “Hiện tại trong Khánh Ninh cung chỉ còn một Hoàng tử là đệ, bọn Lý Trung Ninh hầu hạ để tận tâm chứ?”
Thập tứ toát lên vẻ mặt phiền chán: “Lão già này, hiện tại gần như là mỗi ngày đều đến chỗ đệ một chuyến, phiền chết đi được ấy!”
Năm đó khi Bùi Thanh Thù vừa vào Khánh Ninh cung, Lý Trung Ninh đã gần bốn mươi rồi. Bùi Thanh Thù nhẩm tính, năm nay Lý Trung Ninh cũng đã năm mươi ba. Người lớn tuổi vậy rồi, suốt ngày còn phải chạy theo sau một tên nhóc con như Thập tứ, ngẫm thấy buồn cười.
Bùi Thanh Thù xoa n4n mặt béo của Thập tứ hỏi: “Nhìn ra được là hắn hầu hạ đệ không tệ. Có điều Dương nhi à, thường ngày đệ cố gắng đừng ăn no quá, không tốt cho cơ thể đâu, biết chưa?”
Thập tứ có chút ngượng ngùng nói: “Ca ca, có phải đệ ăn đến mức béo quá rồi không? Đều là do đám người Lý Trung Ninh đấy, ngày nào cũng làm nhiều loại đồ ăn phong phú cho đệ…”
“Không sao, cái gì cần ăn thì cứ ăn, đệ đang trong thời điểm phát triển cơ thể mà. Chỉ là đừng ăn nhiều dầu mỡ quá là được rồi.”
Tiểu Thập tứ lớn lên thành dáng vẻ thế này, nhìn qua là biết do thích ăn quá nhiều thịt, còn trái cây thì lại ít ăn.
Đừng có thấy lúc này nó đồng ý vâng vâng dạ dạ, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhóc mà thôi. Bùi Thanh Thù không yên tâm, đang muốn dặn dò người hầu của đệ đệ vài câu thì nghe được hạ nhân thông báo là Lý công công đến.
Lúc Lý Trung Ninh bước vào cửa, vốn là trên mặt mang theo nụ cười hết sức ân cần. Nhưng chờ đến khi lão thấy Bùi Thanh Thù thì vẻ mặt kia, âm thanh kia, giọng điệu kia đã dứt khoát biến từ ân cần thành lấy lòng, “Ôi, Hằng Quận vương điện hạ cũng ở đây sao. Cơn gió nào đưa ngài đến thế này? Đã lâu lắm rồi nô tài không được gặp ngài.”
Bùi Thanh Thù mỉm cười nói: “Bổn vương đến thăm Thập tứ đệ.”
Lý Trung Ninh cực kỳ vui vẻ, giống như là Bùi Thanh Thù tới thăm lão vậy đó. “Sắp đến giờ ăn tối rồi, không bằng ngài ở lại dùng bữa cùng?”
Thân là tổng quản thái giám của Khánh Ninh cung, đương nhiên Lý Trung Ninh biết lúc Bùi Thanh Thù còn nhỏ được Hoàng đế sủng ái đến mức nào.
Tuy nói nhìn từ bên ngoài, Hoàng đế càng dung túng cưng chiều Thập tứ Hoàng tử hơn một chút nhưng lão thái giám đã chìm nổi trong cung lâu như Lý Trung Ninh đều là tay già đời. Lão nhìn ra được tuy Hoàng để cưng chiều Thập tứ nhưng đó chỉ đơn thuần là tình yêu thương của phụ thân dành cho nhi tử mà thôi.
Còn đối với Bùi Thanh Thù thì khác. Khi Bùi Thanh Thù còn nhỏ, Hoàng đế đã rất tôn trọng ý kiến của đứa con trai này. Hai người không chỉ là phụ tử, là quân thần, mà thậm chí còn hơi giống như bằng hữu.
Nghĩ đến Bùi Thanh Thù còn trẻ đã được phong Quận vương, có thể nói là tiền đồ vô lượng. So với Thập tứ Hoàng tử chẳng có chút thực quyền nào, đương nhiên Lý Trung Ninh lại càng thích nịnh bợ Bùi Thanh Thù hơn.
Huống hồ ngày nào chẳng có cơ hội gặp Thập tứ Hoàng tử. Còn Bùi Thanh Thù – vị Hằng Quận vương này thì lại là người bận rộn, không phải lúc nào cũng có cơ hội để tiếp xúc.
Vốn là Lý Trung Ninh còn lo lắng Bùi Thanh Thù không đồng ý nhưng ai ngờ đúng lúc Bùi Thanh Thù muốn nhìn thử chuyện ăn uống của Thập tứ nên lập tức đồng ý ngồi xuống.
Sau khi bữa tối được dâng lên, Bùi Thanh Thù liền nhíu mày.
Quả nhiên không khác gì với tưởng tượng của hắn, hiện tại Thập tứ ăn uống quá dầu mỡ.
Lý Trung Ninh vừa thấy thần sắc của Bùi Thanh Thù thì lập tức nói: “Thập nhị điện hạ không vừa lòng với các món ăn tối nay ạ? Nô tài biết ngài ăn uống kết hợp chay mặn, đã báo cho bên Ngự Thiện phòng làm mấy món rau dưa qua đây, có lẽ sắp đến rồi.”
Bùi Thanh Thù gật đầu khen hắn một câu: “Lý công công có lòng.”
Lý Trung Ninh nghe được câu khích lệ qua loa này, lại cười đến mức mặt nhăn thành hoa: “Thập nhị điện họa quá khen, đây đều là bổn phận của nô tài.”
“Có điều…” Bùi Thanh Thù vẫn còn phần sau, liếc nhìn qua Thập tứ rồi nói với Lý Trung Ninh: “Mỗi ngày Thập tứ đệ đều ăn toàn thịt cá như vậy cũng không tốt. Bốn vương biết hiện tại trong Khánh Ninh cũng chỉ có một Hoàng tử là đệ ấy, chắc chắn là đám cung nhân các người sẽ muốn hầu hạ đệ ấy cho thoải mái dễ chịu. Có điều đệ ấy còn nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện đều không hiểu. Các ngươi cũng không thể đều nghe theo ý muốn của đệ ấy, nếu không chính là hại đệ ấy rồi. Lý công công, ngươi hiểu ý bổn vương chứ?”
Khi Lý Trung Ninh nghe được hai chữ “Có điều” kia thì trong lòng đã thầm nhủ không tốt, chờ nghe xong Bùi Thanh Thù nói lão chiều Thập tứ như vậy có thể là hại Thập tứ thì Lý Trung Ninh sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, quỳ ngay xuống, “Hằng vương điện hạ thứ tội, là nô tài suy xét không chu toàn. Nô tài biết sai rồi! Sau này nô tài nhất định sẽ đốc thúc tốt các hạ nhân, chú ý nhiều hơn.”
Bùi Thanh Thù vừa lòng gật gật đầu: “Như vậy thì tốt. Lý công công đứng lên mà nói đi.”
Lý Trung Ninh xoa xoa mồ hôi trên trán, đứng lên, sau khi rửa tay thì tự mình hầu hạ Bùi Thanh Thù dùng bữa.
Thường ngày Bùi Thanh Thù quen dùng Tiểu Đức Tử, có điều hắn biết đây là Lý Trung Ninh muốn tranh thủ một cơ hội biểu hiện trước mặt hắn. Bùi Thanh Thù vừa mới cảnh cáo xong, cũng sợ quá đắc tội Lý Trung Ninh nên cho lão phần thể diện này, không phản đối lão chia thức ăn cho mình.
Sau khi dùng xong cơm tối, Bùi Thanh Thù chuẩn bị rời đi.
Thập tứ rất muốn giữ Bùi Thanh Thù lại cùng ngủ một đêm. Nhưng Thập tứ cũng biết đây là điều không thể, chỉ có thể lưu luyến níu lấy cánh tay Bùi Thanh Thù, năn nỉ hắn ở lại thêm một lúc.
“Ngoan, chờ mấy ngày nữa ca ca dẫn đệ ra khỏi kinh thành một chuyến, được không?”
Thập tứ vừa nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, kích động đến nhảy cẫng lên: “Thật sao? Ca ca sẽ đưa đệ đi đâu thế?”
“Không xa, đi Hà Bắc thôi.” Ánh mắt Bùi Thanh Thù trẫm tĩnh, hắn nói: “Đi thăm một cố nhân.”
Thập tứ sinh ra ở Kiến Phúc cung tại Hà Bắc. Mùa hè năm kia Hoàng đế cũng đã từng dẫn hắn đi hành cung tránh nóng.
Có điều ra khỏi kinh với phụ mẫu và đi với ca ca là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa mấy ngày nay lại không cần đến Trường Hoa điện học tập, tiểu Thập tứ cực kỳ vui vẻ.
Bùi Thanh Thù xoa xoa đầu Thập tứ rồi hồi phủ.
Thật ra Bùi Thanh Thù đã sớm nghĩ đến việc ra khỏi kinh một chuyến, có điều trước đây Đại Tề đang đánh giặc, thế cục còn khá mù mịt. Bùi Thanh Thù không đành lòng để lại thê nhi trong phủ, cho nên mới vẫn luôn dời lại.
Tranh thủ trước khi được điều qua Hộ Bộ, hắn còn có chút thời gian nhàn rỗi, sau khi được Hoàng đế cho phép, Bùi Thanh Thù lập tức xin nghỉ mấy ngày với Lễ Bộ rồi dẫn theo Thập tứ và Cửu Hoàng tử cùng nhau ra khỏi kinh.
Không sai, người mà Bùi Thanh Thù hẹn cùng đi không phải là Thất Hoàng tử thân thiết nhất với hắn mà là Cửu Hoàng tử Bùi Thanh Vũ.
Bởi vì mục đích chuyến đi này của bọn họ là đi tế điện vị Lục Hoàng tử Bùi Thanh Dược đã qua đời mười năm kia.
Mười năm đi qua, bây giờ trong cung còn rất ít người nhớ đến vị thiếu niên ôn hòa, thông minh mà khiêm tốn kia.
Nhưng từ trước đến nay, chưa có ngày nào Cửu Hoàng tử quên Lục Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù cũng luôn nhớ đến vị hoàng huynh năm xưa cực kỳ được phụ hoàng và Thái hậu sủng ái nhưng chưa từng mất đi tấm lòng ban đầu, thậm chí còn tự tay chép sách cho mình.
Những chấn động mà lúc ấy Lục Hoàng tử đem đến cho Bùi Thanh Thù thật sự là quá lớn.
Thế cho nên đến bây giờ hắn vẫn không thể quên.
Bùi Thanh Thù từng nghe Thục Quý phi nói sau khi Lục Hoàng tử qua đời, khi Lệ Phi còn chưa hồi cung, vì quá mức nhớ thương Lục Hoàng tử quá cố, ông ấy đã từng có ý định sinh một đứa con với Ninh Phi hiện tại, người lúc ấy mới là Ninh Quý tần.
Nói không chừng lại có thể sinh ra một đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện như Lục Hoàng tử nhưng có thể khỏe mạnh.
Đáng tiếc, không biết vì Ninh Quý tần quá mức đau lòng hay tuổi đã lớn mà không dễ thụ thai. Tóm lại là sau đó Ninh Quý tần không có mang thai.
Sau này Lệ Phi mang thai Thập tứ, trở về cung, được Hoàng đế chuyên sủng, chuyện đó cũng trôi vào dĩ vãng.
Bởi vì dẫn theo Thập tứ nhỏ tuổi nên đám người Bùi Thanh Thù đi cũng không nhanh. Hơn nữa để bảo đảm an toàn, mỗi người Bùi Thanh Thù và Cửu Hoàng tử còn dẫn theo hơn hai mươi binh lính trong phủ mình. Nhiều người, khó tránh khỏi làm chậm tốc độ.
Cũng may cả hai đều xin nghỉ nửa tháng, đi rồi về một chuyến vẫn kịp thời gian nên bọn họ hoàn toàn không vội vã di chuyển mà là cực kỳ nhàn nhã thưởng thức phong cảnh ven đường.
Bởi vì sợ Thập tứ còn nhỏ không chịu ngồi xe ngựa một mình nên lần này đi ra ngoài, Bùi Thanh Thù cố ý chuẩn bị một xe ngựa rộng rãi hơn, để Thập tứ cùng ngồi chung với mình.
Xe ngựa cực kỳ rộng rãi, có thể ngồi được bốn người, cho nên ban ngày Cửu Hoàng tử cũng thường xuyên qua đây cùng trò chuyện với bọn họ.
Có điều, hiển nhiên là Cửu Hoàng tử chẳng có hứng thú gì với một tên nhóc con chưa biết gì như Thập tứ. Chủ yếu là hắn nói chuyện với Bùi Thanh Thù, nói về mấy quyển sách gần đây hay đọc, hoặc là tán gẫu một chút về tình hình chính trị đương thời.
Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng tán gẫu một chút về mấy chuyện linh tinh.
“Ngũ ca nghe lời đề nghị của Thập nhị đệ, gần đây đều đang tốn tiền mua thôn trang đấy.” Cửu Hoàng tử cười nói: “Bởi vì hai trận chiến này mà Đại Tề tốn không ít bạc. Hiện tại Lại bộ Thượng Thư đang kêu gọi mọi người tiết kiệm. Thỉnh thoảng giữa trưa đám đồng liêu đi ra ngoài ăn cũng phải tự bỏ tiền túi. Kết quả là Ngũ Hoàng tử vì muốn tích góp tiền nên vài lần đều không đi. Huynh ấy làm Quận vương, cũng thật không dễ dàng gì!”
Bùi Thanh Thù cũng nhịn không được nở nụ cười, có điều không phải vì coi thường Ngũ Hoàng tử mà chỉ đơn thuần cảm thấy Ngũ Hoàng tử như vậy rất thú vị: “Ngũ hoàng huynh đúng là một người thành thật.”
“Không chỉ là một người thành thật, còn là một người thần kỳ nữa.” Cửu Hoàng tử nhìn Bùi Thanh Thù, trên mặt lộ ra biểu cảm vi diệu, “Các đệ chưa từng làm việc chung với Ngũ hoàng huynh, có lẽ không cảm nhận được, thậm chí có người còn cảm thấy Ngũ hoàng huynh làm Quận vương đúng là nhặt được của hời. Nhưng theo ta ấy, thật ra không phải thế. Đừng nhìn Ngũ hoàng huynh có vẻ chất phác, thật ra trong lòng huynh ấy có một cán cân. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không, huynh ấy đề nắm rất rõ. Nếu bàn về đánh Thái Cực, công phu ba phải thì ta nghĩ trong mấy huynh đệ chúng ta, không ai là đối thủ của huynh ấy cả.”
Bùi Thanh Thù ngẫm nghĩ cũng thấy vậy. Ngũ Hoàng tử vẫn luôn là người mờ nhạt nhất trong các Hoàng tử, nhưng điều đó cũng tương đương rằng huynh ấy chưa từng đắc tội bất kỳ người nào.
Trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị Hoàng đế không có khói thuốc súng này, cho dù cuối cùng là ai thắng thì Ngũ Hoàng tử đều vô cùng an toàn.