Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi
Phó Tam lão gia là đệ đệ cùng mẫu thân với Thục Quý phi và Vinh Quốc công, cũng là nhi tử nhỏ nhất cùng lứa bọn họ ở dòng chính của Phó gia.
So với hai huynh trưởng của mình, một người là Quốc công, một người là Thiêm Đô Ngự sử cao quý, Phó Tam lão gia văn không thể đậu công danh, võ không dám ra chiến trường, cho nên ngoan ngoãn ở lại trong nhà, trợ giúp hai huynh trưởng xử lý sản nghiệp tổ tiên và cửa hàng trên danh nghĩa của Phó gia.
Con nối dõi của Phó Tam lão gia đơn bạc, dưới gối chỉ có hai gái một trai. Phó Ngũ thiếu gia giống như phụ thân của hắn, không có tài cán gì, là thiếu gia duy nhất trong số con cháu đồng lứa của Phó gia không thi đậu công danh. Cho nên hiện tại hắn và Nhị đường ca của hắn đi theo Phó Tam lão gia học tập xử lý sản nghiệp trong nhà.
Hai cha con bọn họ có thể nói là hai người “nhàn” nhất của Phó gia.
Trước đó, lúc Bùi Thanh Thù lựa chọn Phó Lục tiểu thư và Phó Thất tiểu thư, không chỉ suy xét dung mạo và tính cách của các nàng mà còn chú trọng vào bối cảnh sau lưng bọn họ.
Phó Lục tiểu thư là thứ nữ của Phó Nhị lão gia, muội muội cùng cha khác mẹ của Phó Húc. So sánh với Phó Tam lão gia, tuy rằng Phó Nhị lão gia làm quan trong triều, thoạt nhìn có lợi cho việc Bùi Thanh Thù đoạt vị hơn nhưng Bùi Thanh Thù không chỉ nghĩ đến chút lợi ích trước mắt này mà còn nghĩ cho tương lai về sau.
Hắn suy xét đến chuyện lỡ như bản thân đoạt đích thành công, thuận lợi lên làm Thái tử, như vậy tương lai sau khi hắn đăng cơ, Phó gia làm ngoại thích, lúc đó liệu có nhà nào sánh bằng?
Bùi Thanh Thù không muốn rơi vào cảnh dưỡng hổ gặp nạn cho nên dứt khoát chọn Phó Tam lão gia không có bản lĩnh gì lớn làm nhạc phụ. Cứ như vậy, hắn vừa được Phó gia ủng hộ, vừa không cần lo lắng sẽ lưu lại một tai họa ngầm ngoại thích vô cùng lớn.
Dù sao chênh lệch giữa bá phụ và nhạc phụ vẫn rất lớn.
Lúc Bùi Thanh Thù và Phó Tam lão gia, Phó Ngũ thiếu gia uống rượu trò chuyện, ở hậu viện, Phó thị bái kiến đích mẫu rồi đến phòng của di nương của nàng trò chuyện.
Khâu di nương vừa thấy nữ nhi, lập tức lôi kéo nàng hỏi: “Thế nào, Thập nhị điện hạ đối với con có tốt không?”
Nhắc tới Bùi Thanh Thù, Phó thị lộ ra một nụ cười ngọt ngào, gật gật đầu: “Di nương yên tâm, điện hạ đối với ta rất tốt.”
“Còn Tống thị và Chung thị thì sao? Có làm khó dễ con không?”
Phó thị suy nghĩ, thu lại tươi cười nói: “Cũng tạm thôi, ta vừa nhập phủ không lâu, chưa tiếp xúc nhiều với các nàng. Vương phi ngày thường bận rộn chăm sóc hài tử, nói chúng ta mỗi tháng đi thỉnh an hai lần là được. Chung thị là người cửa lớn không ra, cửa sau không bước, mấy ngày nay ta cũng chỉ gặp nàng một lần ở chỗ Vương phi.”
Khâu di nương nghe vậy, nhiều ít cũng yên tâm hơn nhưng vẫn dặn dò: “Hiện tại mới được vài ngày, vẫn chưa nhìn thấu mọi chuyện. Con không được thiếu cảnh giác, cẩn thận bị hãm hại.”
Phó thị cười cười nói: “Di nương yên tâm, ta sẽ chú ý.”
—
Sau khi Phó thị vào cửa không lâu, lại có một đợt triều thần đề nghị Hoàng đế lập Hậu.
Trong đó tất nhiên lời ủng hộ lập Toàn Hoàng Quý phi và Vinh Quý phi chiếm đa số.
Lần trước các đại thần đồng loạt thỉnh cầu Hoàng đế lập Hậu, Hoàng đế lấy lý do đang có chiến sự qua loa bác bỏ.
Lần này Hoàng đế vô cùng buồn rầu, không biết bản thân nên tìm lý do gì để tiếp tục kéo dài.
Vào lúc này, cho dù lập Toàn Hoàng Quý phi hay là Vinh Quý phi cũng không chỉ đơn giản là chuyện lập một Hoàng hậu, mà dường như là cùng lúc xác định người được chọn cho ngôi vị Thái tử.
Hoàng đế còn chưa muốn cho người khác biết được quyết định của hắn.
Hoàng đế suy nghĩ, triệu Thủ phụ Nội các Nhạc An đến thương nghị việc này.
Giống với Hộ bộ Thượng thư Long Khải Chương, mẫu thân của Nhạc An cũng từng nhũ mẫu của Hoàng đế.
Nhưng so với Long Khải Chương mập mạp, dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng vóc dáng của Nhạc An được duy trì rất tốt, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm nho nhã.
Có thể nói ngoài Công Tôn Việt, Nhạc An là đại thần Hoàng đế tín nhiệm nhất.
Hoàng đế tín nhiệm Công Tôn Việt, chủ yếu là vì Công Tôn Việt biết xem tinh tượng, xem bói. Trong suy nghĩ của Hoàng đế, người như vậy có thể kết nối thần linh, Hoàng đế không thể không kính trọng hắn.
Thế nhưng loại tín nhiệm này khác với tín nhiệm của hắn với Nhạc An. Tình cảm của Hoàng đế đối với Nhạc An, không chỉ là tình cảm quân thần mà còn là tình nghĩa huynh đệ.
Cho nên từ góc độ tình cảm mà nói, Hoàng đế càng nể trọng Nhạc An hơn.
Sau khi Nhạc An nghe Hoàng đế than phiền, giúp Hoàng đế phân tích: “Hiện tại trong triều đề nghị lập Hậu, phần lớn là người có quan hệ tốt với Diệp gia hoặc Dung gia. Dù Hoàng thượng lập Hoàng Quý phi hay là Vinh Quý phi làm Hoàng hậu đều sẽ trực tiếp đánh vỡ thế cân bằng này. Muốn giải quyết triệt để chuyện này, trừ phi Diệp gia hoặc Dung gia xảy ra chuyện, hay là giữa Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử có một người mất tư cách cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế. Nếu không thì Hoàng thượng cũng chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian, không có cách nào giải quyết tận gốc vấn đề.”
Hoàng đế sốt ruột nói: “Có thể kéo dài một chút thời gian cũng được!”
“Vậy thì vi thần có một biện pháp.” Nhạc An nói khẽ với Hoàng đế mấy câu. Sau khi Hoàng đế suy nghĩ, thở dài: “Cứ làm như vậy đi.”
—
Mấy ngày sau, trong cung truyền ra ý chỉ, tấn phong Nhị Hoàng tử Bùi Thanh Thần làm Khang Thân vương, Tứ Hoàng tử Bùi Thanh Mặc làm An Thân vương.
Trong khoảng thời gian ngắn, sự chú ý của mọi người đều dời từ chuyện lập Hậu sang chuyện hai vị Hoàng tử đồng thời được tấn phong Thân vương.
Kế hoãn binh Nhạc An nghĩ cho Hoàng đế chính là đồng thời tấn phong Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử làm Thân vương. Cứ như vậy, Hoàng đế có thể tạm thời thỏa mãn nhu cầu lợi ích của Diệp gia và Dung gia, khiến hai bên đấu đá thêm một thời gian.
Cũng may Diệp gia và Dung gia đều biết đối phương là kình địch của mình. Nếu không đánh bại đối thủ triệt để, cơ bản không có cách nào khiến Hoàng đế hạ quyết tâm lập Hoàng Quý phi hoặc Vinh Quý phi làm Hoàng hậu.
Cho nên bọn họ cũng không hề bức bách Hoàng đế mà là nghĩ nên làm gì để có thể đánh bại đối thủ.
Bên Tứ Hoàng tử, chủ yếu tập trung ánh mắt trên người Diệp Luân.
Lúc Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử đến phủ An Thân vương chúc mừng, Tứ Hoàng tử giữ bọn họ lại cùng nhau phân tích thế cục.
“Theo như lời Dung Đại biểu ca, lúc Diệp Luân ở trên chiến trường thật sự giống như được thần tiên trợ giúp.” Tứ Hoàng tử hơi cau mày, nghiêm túc nói: “Người Hung Nô có vẻ vô cùng sợ hãi Diệp Luân, chỉ cần Diệp Luân lãnh binh xuất kích, người Hung Nô lập tức bại trận, chạy trối chết. Võ công của Diệp Luân không tồi nhưng cũng không đến mức khiến người Hung Nô nghe tiếng đã sợ vỡ mật chứ?”
Thất Hoàng tử suy nghĩ, lớn mật đưa ra một suy đoán: “Lẽ nào Diệp gia có người hiểu chút pháp thuật?”
Bùi Thanh Thù vốn đang tập trung suy nghĩ với Tứ Hoàng tử, nghe Thất Hoàng tử nói như vậy, nhịn không được “phụt” một tiếng bật cười: “Sao có thể được?”
Nhưng sau khi phủ nhận, Bùi Thanh Thù bỗng nhiên lại hơi nghi ngờ.
Tuy rằng Bùi Thanh Thù không có tôn giáo tín ngưỡng cụ thể nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng sự tồn tại của thần phật.
Không nói chuyện khác, bản thân hắn có thể được sống lại, chuyện này không phải là một điều vô cùng huyền diệu hay sao?
Vì thế sửa lại lời nói: “Khụ khụ, ta suy nghĩ lại một chút, Thất ca nói cũng không phải hoàn toàn không có lý…”
“Đúng không đúng không!” Thất Hoàng tử cảm thấy bản thân đoán đúng: “Nhất định là như vậy!”
Tứ Hoàng tử xoay phật châu trên tay, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ Diệp gia còn có cao nhân bậc này? Xem ra, chúng ta cần phái người đi tìm hiểu một chút.”
—
Trong lúc Tứ Hoàng tử đang tìm lỗ hổng của Diệp gia, bên Toàn Hoàng Quý phi cũng tích cực tìm kiếm vết nhơ của Tứ Hoàng tử.
Trải qua một khoảng thời gian dài, Toàn Hoàng Quý phi vẫn không thể tìm được cái gì có giá trị.
Không đến lúc bất đắc dĩ, Toàn Hoàng Quý phi không muốn dùng thủ đoạn hãm hại Tứ Hoàng tử. Không phải bởi vì tâm địa nàng thiện lương mà là vì chuyện hãm hại này là hoàn toàn bịa đặt, cần phải bịa ra một chuyện hoàn chỉnh vô cùng hợp lý. Nếu có chỗ nào sai sót, không chỉ không thể đánh bại đối thủ mà còn có khả năng liên lụy bản thân.
Cho nên Toàn Hoàng Quý phi càng giỏi việc tương kế tựu kế giống như cách đối phó với Hoàng hậu trước kia – trước hết tìm sai lầm của đối thủ rồi lợi dụng nó, chứ không phải vô duyên vô cớ vu hãm.
Nhưng bất luận là Tứ Hoàng tử hay Vinh Quý phi, còn có Dung gia sau lưng Vinh Quý phi đều không dễ đối phó như vậy.
Toàn Hoàng Quý phi dụng tâm tra xét một thời gian, phát hiện người của Dung gia làm việc thật sự vô cùng cẩn thận. Chỉ cần là chuyện có khả năng bị lên án, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhúng tay.
Bản thân Tứ Hoàng tử cũng khác với Nhị Hoàng tử, không có tật xấu gì rõ ràng. Thế nhưng so với người Dung gia khéo đưa đẩy thì Toàn Hoàng Quý phi cảm thấy xuống tay từ chỗ Tứ Hoàng tử có vẻ dễ dàng hơn.
Dù sao tính tình của Tứ Hoàng tử hoàn toàn khác với người của Dung gia, hắn vừa ngay thẳng lại bướng bỉnh, tính cách như vậy chắc chắn đã đắc tội không ít người.
—
Thật ra, có thể nói Bùi Thanh Thù là một trong số ít người biết được vết thương trí mạng của Tứ Hoàng tử.
Đối với Tứ Hoàng tử, uy hiếp lớn nhất của hắn không ai khác ngoài trưởng nữ Tả gia đã gả cho Tống Đại công tử nhiều năm, Tả Đại cô nương.
Bùi Thanh Thù tin chắc rằng, nếu hắn lấy Tả Đại cô nương làm mồi nhử, hãm hại Tứ Hoàng tử thì Tứ Hoàng tử nhất định sẽ cắn câu.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Giống như hắn đã không vì hủy hoại thanh danh Nhị Hoàng tử mà hy sinh danh tiết của Chung thị, Bùi Thanh Thù không làm được chuyện sử dụng thủ đoạn ti tiện tổn thương người thân của mình chỉ vì thượng vị.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ, trên thế giới này, chữ đầu tiên hắn viết là do Tứ Hoàng tử cầm tay dạy hắn.
Hiện tại hắn không nói với Tứ Hoàng tử ý đồ đoạt đích của mình, một mặt vì Tứ Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đều xem đối phương là kình địch, không đặt một đệ đệ thiếu niên như hắn ở trong mắt.
Mặt khác, Bùi Thanh Thù biết nếu thật sự đến ngày hắn bắt buộc phải đối đầu với Tứ Hoàng tử, giữa hai người bọn họ không thể không xé rách da mặt. Đến lúc đó, có lẽ cũng không còn tình cảm huynh đệ gì đáng nói nữa.
—
Sau khi Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử được tấn phong Thân vương, trong triều đình duy trì một thế trận cân bằng kỳ dị hoặc có thể nói là cục diện bế tắc.
Trong lúc hai bên không ngừng giằng co, Hoàng đế quyết định đưa theo ái phi và ái tử của mình khởi giá đi tuần phía nam.