Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Lúc Khinh La xách cơm về Lưu Quang các, liền nói với Chung thị và Ngân Chúc bên cạnh Chung thị: “Vị ở Tây viện kia thật đúng là buồn cười, điện hạ mới liên tiếp đi đến chỗ nàng ta có hai ngày mà đã bắt đầu tự cho mình là sủng phi của điện hạ rồi, cũng không biết là mặt dày thế nào. Lúc cô nương nhà chúng ta đi Nam tuần cùng điện hạ, đó chính là ngày ngày cùng ăn cùng ở với điện hạ đấy, vậy mà cô nương nhà chúng ta còn chưa bao giờ nói mình được sủng ái đâu!”
Ngân Chúc ở bên cạnh không nhịn được phì cười ra tiếng.
Chung thị thấy thế, nhẹ nhàng trừng mắt với nàng ấy, trách cứ: “Đừng nói linh tinh, tránh xảy ra xung đột với người của Phó Trắc phi.” Nàng đưa tay sờ lên bụng theo bản năng, nhỏ giọng nói: “Bây giờ ta chỉ muốn bình an sinh con ra, các người ngàn vạn lần không nên gây thêm phiền toái cho ta.”
Khinh La vội nói: “Cô nương yên tâm, nô tỳ sẽ tránh thật xa. Lời này nô tỳ chỉ nói trong phòng này thôi, ra khỏi phòng này, nhất định không nói cho ai hết. Cho dù trước mặt Tiểu Phiến và Lưu Huỳnh, nô tỳ cũng không nhiều lời thêm một chữ nào.”
Tiểu Phiến và Lưu Huỳnh đều là nha hoàn nhị đẳng trong phòng Chung thị, là Tống thị đưa đến lúc Chung thị gả vào Vương phủ, ngày thường các nàng cũng không hầu hạ kề cận Chung thị.
Chung thị nghe xong lập tức hài lòng gật đầu.
Thật ra Khinh La và Ngân Chúc có thể làm đại nha hoàn thiếp thân của Chung thị thì đều không phải người ngốc. Tuy rằng hai người thỉnh thoảng sẽ nói một ít tin bát quái trong vương phủ, với nói xấu vài nữ quyến khác ở trước mặt Chung thị, nhưng các nàng sẽ chỉ nói cho một mình Chung thị nghe thôi, tuyệt đối không lộ ra ngoài một chút nào.
Các nàng nói với Chung thị những lời này, thật ra cũng do lờ mờ đoán được tâm tư của Chung thị – Tuy rằng Chung thị ít khi chủ động nói người khác không đúng, nhưng nàng cũng không phải loại người đơn thuần thiện lương, thiếu nữ vô tri không rành thế sự, lại càng không phải là thánh nhân có thể lấy ơn báo oán.
Trong lòng Chung thị có tính toán riêng của mình.
Nên Khinh La và Ngân Chúc nói ra những lời này, có lẽ một phần là những lời trong lòng Chung thị muốn nói nhưng lại khó nói ra khỏi miệng.
Cho nên Chung thị cũng chỉ mở miệng nhắc nhở các nàng hai câu, để các nàng không đi nói lung tung ở ngoài, nhưng từ trước đến nay lại không thực sự nghiêm khắc trừng phạt để ngăn các nàng bàn tán về người khác ở trước mặt mình.
Nói chuyện phiếm xong, Chung thị vừa mới ngồi xuống trước bàn cơm, lập tức không nhịn được nhíu mày.
Khinh La thấy thế nói: “Cô nương vẫn không muốn ăn à? Lý sư phó ở phòng bếp nói, hắn ta đã cố gắng làm các món ăn hương vị nhạt cho cô nương rồi. Coi như vì hài tử trong bụng, ngài cũng cố gắng ăn một ít đi, nhé?”
Chung thị cau mày, cầm đũa lên.
Ngân Chúc đau lòng nói: “Cô nương, ngài cứ tiếp tục như vậy cũng không được đâu? Có muốn chiều tối nay sau khi Vương gia về phủ, ta đi mời ngài ấy tới xem ngài một chút không?”
“Không cần, ta như thế này, nếu để điện hạ thấy thì chàng ấy cũng không ngon miệng được.” Chung thị nói, đè nén ghen tuông từ tận đáy lòng đang trào lên, cố gắng gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng.
Hôm qua lúc về Chung phủ, Chung thị cũng không có chút thèm ăn nào giống hệt như bây giờ.
Tả thị mẫu thân của Chung thị thấy thế, không khỏi vô cùng đau lòng nói là ngày mai để Chung thái y đi Hằng Thân Vương phủ một chuyến, tự mình viết một đơn dược thiện có lợi cho phụ nữ có thai cho nữ nhi của mình.
Thừa Ân công phu nhân với hai cô nương Tả gia cũng đều rất quan tâm Chung thị.
Nhất là Tả Tam cô nương, sau khi gia yến kết thúc, Thừa Ân công phu nhân lập tức hồi phủ cùng với Tả Đại cô nương, chỉ có Tả Tam cô nương ở lại nói chuyện với Chung thị.
Hai người đi đến phòng của Chung thị ở trước khi xuất giá, trong lúc nhất thời đều thấy xúc động, hóa ra đây chính là cái gọi là cảnh còn người mất.
Mấy năm trước đó, ngay tại trong phòng này, ai có thể nghĩ tới đích nữ tôn quý nhà Thừa Ân công, vị hôn phu sẽ bị chết, đến nay chưa từng xuất giá? Ai có thể nghĩ đến, một đứa con gái yếu ớt nhiều bệnh của thái y, vậy mà có thể trở thành Trắc phi của Thân vương chạm tay có thể bỏng?
Tả Tam cô nương đuổi hết hạ nhân ra ngoài, tự tay rót cho Chung thị một chén trà, nhếch môi cười nói: “Diệu Châu, thật ra lúc còn nhỏ, là ngươi cố ý đi theo sau lưng ta nhỉ.”
“Hả?” Chung thị khẽ nhướn mày: “Tỷ tỷ nói lời này là có ý gì?”
“Bởi vì ngươi biết, Thừa Ân công phủ dòng dõi cao quý, tiếp xúc cũng đều là người không tầm thường. Đôi khi ta lại nghĩ, có phải bắt đầu từ lúc đó, ngươi đã ôm tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ rồi không?”
Chung thị nghe Tả Tam cô nương nói vậy, cũng không hoảng loạn, chỉ khẽ cười, thẳng thắn thừa nhận: “Làm tỷ tỷ phát hiện ra rồi. Không có cách nào, người thường đi chỗ cao, nước thì chảy chỗ trũng mà.”
Một nữ nhi của thái y, không tự mưu cầu cho mình một con đường thì còn có cách gì nữa chứ?
Tả Tam cô nương thấy nàng thẳng thắn như vậy, không khỏi lại cười một tiếng: “Vậy ngươi nói thật với ta một câu, năm đó ngươi đưa túi thêu đựng dược hương cho Thập nhị điện hạ… Rốt cuộc là vì ngươi thích hắn, hay là vì nhìn trúng thân phận và địa vị của hắn, cùng tiềm lực phát triển trong tương lai của hắn hả?”
“Sao tỷ tỷ lại muốn hỏi ta như vậy?” Chung thị lộ ra vẻ mặt hoang mang, không thể không thừa nhận, mỗi một cử chỉ hành động của mỹ nhân đều là cảnh đẹp ý vui cả.
Tả Tam cô nương vừa nhìn vẻ mặt vô tội như vậy của nàng, đã cảm thấy trong lòng mềm nhũn, huống chi là lúc nam nhân đối mặt với nàng chứ?
“Cũng không có gì, chỉ là gần đây nhàn rỗi ở trong phủ, buồn chán nên xem một quyển tiểu thuyết tên là 《Phi tần sau lưng vua》. Sách kia nói về một người có dòng dõi bình thường, vì gia chủ lên như diều gặp gió, nên lần lượt gả mấy đứa con gái của mình cho Hoàng tử đương triều, để cho một nữ nhi nào đó của mình có thể trở thành Hoàng phi. Cũng không biết vì sao, xem một chút lại nghĩ đến ngươi.”
“Tỷ tỷ à,” Chung thị buồn cười nhìn nàng nói: “Có một số việc, sao cứ phải nói rõ ràng ra chứ? Giống như ta không nói cho ngươi biết, ta cũng xem qua một quyển tiểu thuyết tên là 《Lạc hoa tình》. Ngươi phải biết rằng, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, hiện thực vẫn là hiện thực, có lúc nên hồ đồ một chút mới tốt, ngươi nói có đúng không?”
Trong lòng Tả Tam cô nương giật thót, thầm nghĩ “Quả nhiên là thế”.
Chuyện nàng có tình cảm với Bùi Thanh Thù, quả nhiên vẫn để cho Chung thị biết được.
Nhưng Chung thị lại chưa bao giờ để lộ ra một chút cảm xúc khác thường nào ở trước mặt nàng…
Tả Tam cô nương trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu cười nói: “Diệu Châu à Diệu Châu, ngươi đó, chính là quá thông minh mà. Nữ tử giống như ngươi, người thích ngươi thì sẽ vô cùng thích ngươi, nhưng chán ghét ngươi thì cũng sẽ cực kỳ chán ghét ngươi. Giống như… Giống như Lệ Phi nương nương vậy.”
Chung thị nghe vậy, lập tức dùng một mắt đào hoa to tròn yên lặng nhìn Tả Tam cô nương: “Vậy tỷ tỷ là thích ta, hay chán ghét ta?”
Tả Tam cô nương vươn tay, nhẹ nhàng vuốt cằm nàng một cái: “Vừa mới khen ngươi thông minh, giờ lại bắt đầu vờ ngớ ngẩn hả? Đương nhiên là thích ngươi rồi, ngốc ạ.”
Chung thị nhìn Tả Tam cô nương, nở nụ cười.
…
Người bình thường khi đến một chỗ mới, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không quen.
Bùi Thanh Thù vừa tới Binh bộ ngày đầu tiên, liền không biết sao trong lòng cảm thấy mệt mỏi. Hắn cũng không biết bản thân mình làm sao, rõ ràng Binh bộ Thượng thư là thân thúc thúc của hắn, vô cùng từ ái với hắn, rõ ràng Thị lang là Đại Hoàng huynh có quan hệ rất tốt với hắn, vô cùng chiếu cố hắn, nhưng Bùi Thanh Thù lại cảm thấy khó chịu, lại không nói ra được khó chịu ở đâu.
Dưới tình huống này, căn bản hắn không có tâm tình đi hậu viện ở cùng nữ quyến gì cả, ngay cả hài tử cũng không muốn chơi đùa, hắn chỉ muốn một mình yên lặng một chút.
Một mình hắn ngẩn người trong phòng rất lâu, bữa tối cũng không đụng đến, cũng không gọi người thắp đèn.
Mãi cho đến khi trong phòng đen kịt, hắn mới sờ so4ng tự mình đứng lên, đốt một ngọn nến duy nhất.
Hắn suy nghĩ rất lâu mới hiểu được, nguyên nhân chủ yếu làm hắn khó chịu, chỉ e là vì Dung Dạng.
Ban ngày lúc gặp mặt, Bùi Thanh Thù giả bộ dáng vẻ cái gì cũng không biết, Dung Dạng cũng vậy.
Tuy rằng Bùi Thanh Thù cố ý gõ Dung Dạng một chút, nhưng hiển nhiên Dung Dạng càng làm trò hơn hắn nhiều.
Bùi Thanh Thù cảm giác nếu cứ như vậy, hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà mở miệng nhắc tới chuyện chặn thư từ kia trước với Dung Dạng.
Nếu là như vậy, Bùi Thanh Thù sẽ ở vào vị trí tương đối bị động.
Bùi Thanh Thù không muốn như thế.
Nhưng hiện tại bản thân hắn đang ở Binh bộ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy với Dung Dạng. Nếu không giải quyết tốt chuyện này, e rằng Bùi Thanh Thù hắn sẽ vẫn không thể nào thích ứng với chỗ này.
Hoặc là còn một cách nữa, là báo việc này cho một trong những “Minh hữu” hiện tại của hắn, Vinh Quý phi.
Nếu như Vinh Quý phi biết Dung Dạng đã làm cái gì, nhất định sẽ mạnh mẽ dạy dỗ cháu trai bên nhà ngoại này.
Nhưng Bùi Thanh Thù không làm được.
Xem như vì Lệnh Nghi, hắn cũng hy vọng Dung Dạng có thể sống tốt, đừng xảy ra chuyện gì.
Loại cảm giác tiến không được mà lùi cũng không xong này làm Bùi Thanh Thù cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Cũng may không bao lâu thì Dung Dạng chủ động tìm tới cửa.
Bởi vì chuyện của Tứ Hoàng tử, trong lòng Bùi Thanh Thù có tức giận, có trách móc với hắn, nhưng những năm gần đây, hắn đã sớm coi Dung Dạng là một trong những người nhà của mình.
Lúc này Dung Dạng đến tìm hắn trước, đã nói lên Dung Dạng chịu thua hắn.
Bùi Thanh Thù sẽ không làm khó hắn quá.
Hắn không tức giận cũng không nổi giận, chỉ lẳng lặng nghe Dung Dạng giải thích với hắn.
“Ta cho người chặn bức thư thứ hai của điện hạ, vì theo ta được biết, lúc đó Tứ Hoàng tử đã không còn khả năng cứu vãn nữa. Điện hạ có cố xoay chuyển thì căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì. So với để mầm tai họa này một mực bị giấu kín, sinh mủ sinh đau nhức, còn không bằng để nó sớm bị lộ ra.”
Trong lòng Bùi Thanh Thù cũng biết thật ra Dung Dạng nói cũng có đạo lý riêng của nó. Nhưng về mặt tình cảm mà nói…
Lúc còn nhỏ hắn đã thấy Tứ Hoàng tử và Dung Dạng tốt với nhau như thế nào.
Dung Dạng ngay cả Tứ Hoàng tử cũng có thể vứt bỏ, sau này sẽ một lòng một dạ mà phụ tá hắn sao?
Sau khi trải qua chuyện này, Bùi Thanh Thù căn bản không cách nào hoàn toàn tin tưởng hắn được.
“Vậy ngươi làm vậy với Tứ ca, trong lòng ngươi không cảm thấy có chút hổ thẹn nào à? Cho dù nói thế nào thì các ngươi vẫn là biểu huynh đệ có cùng huyết thống mà.”
Bùi Thanh Thù nói xong câu này lập tức cảm thấy hơi hối hận – xem ra người lạnh lùng như Dung Dạng, khi Bùi Thanh Thù nói những lời này, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng ấu trĩ buồn cười mà.
Ngược lại Dung Dạng vẫn chưa cười nhạo Bùi Thanh Thù, chỉ không có chút áy náy nào trả lời: “Không đâu, bởi vì ta biết là ta đang làm chuyện đúng đắn. Nhân lúc Tứ Hoàng tử còn chưa lún sâu vào cuộc tranh đoạt ngôi vị đế vương, còn chưa tới mức đối chọi gay gắt không cứu vãn được với điện hạ, để hắn sớm rời khỏi trận chiến vốn không thuộc về hắn, không phải là điều tốt sao? Huống hồ, bây giờ coi như hắn đã được đền bù mong ước – có một đứa con trai do mình và người mình thực sự yêu sinh ra, còn có hy vọng cưới Tả Đại cô nương làm vợ… Ngài phải biết rằng, đối với người như hắn, nữ nhân kia còn quan trọng hơn cả giang sơn xã tắc Đại Tề. Điện hạ còn muốn ta phải giúp hắn giấu chuyện này đi, phụ tá hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế à?”