Edit: Thẩm Tiệp dư
Beta: Rine Hiền phi
Mùng hai tết, Phó Húc và Hổ nhi tiến cung chúc tết Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù tinh ý phát hiện, dáng vẻ của hai người có vẻ hơi xa cách nhau, không giống như thường ngày.
Hắn lệnh những người còn lại, bao gồm cả Tôn ma ma lui ra ngoài, chỉ giữ lại hai người bọn họ, lúc này mới hỏi: “Hai ngươi cãi nhau à?”
“Không có.” Phó Húc và Hổ nhi đồng thanh đáp.
“Không đúng, chắc chắn là có chuyện gì đó.” Bùi Thanh Thù khẳng định: “Hai người các ngươi còn muốn gạt ta ư?”
Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phó Húc mở miệng, kể lại sự việc diễn ra vào hôm qua.
Thì ra ngày hôm qua là mùng một tết, Phó Húc ngoại trừ dẫn Hổ nhi đi chúc tết họ hàng Phó gia, còn cùng Hổ nhi về thăm Tôn gia, thăm hỏi cậu mợ của Hổ nhi, tặng cho bọn họ một ít quà cáp.
Không ngờ Lý thị, mợ của Hổ nhi thấy hắn hiện giờ có một cuộc sống sung túc, lại cảm thấy hối hận lúc trước không nhận lời chăm sóc hắn. Hiện tại lại nói muốn Hổ nhi về nhà ở, bà ta sẽ chăm sóc Hổ nhi.
Bùi Thanh Thù khó hiểu nói: “Bà ta làm như vậy để làm gì?”
Phó Húc cười nói: “Bà ta muốn Hổ nhi về nhà làm đầy tớ, sau đó đưa nhi tử của chính mình vào cung làm thư đồng cho ngài. Thật là một ý nghĩ kỳ lạ!”
Bùi Thanh Thù nghe vậy cũng cảm thấy rất tức giận, nhưng dù sao Lý thị cũng là người thân của Hổ nhi, nên muốn hỏi Hổ nhi thấy thế nào.
“Hôm qua ta cũng hỏi hắn thấy thế nào, chỉ là hắn vẫn luôn im lặng suy nghĩ thật lâu.” Từ trước đến nay Phó Húc đều luôn cẩn trọng, rất ít khi có dáng vẻ sốt ruột như hôm nay, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Hổ nhi, “Ngươi nói một câu đi chứ?”
Dưới ánh mắt thúc giục của Bùi Thanh Thù và Phó Húc, rốt cuộc Hổ nhi cũng mở miệng: “Ta không muốn trở về.”
Dừng một chút, kiên định nói: “Ta muốn ở lại bên cạnh điện hạ.”
Phó Húc thở phào: “Vậy thì đúng rồi. Lời này của ngươi nên nói sớm một chút, hại ta lo lắng vô ích suốt đêm!”
“Ta đang suy nghĩ…” Hổ nhi cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Ta ngốc như vậy, cái gì cũng không hiểu, nếu có thể đổi cho điện hạ một thư đồng thông minh hơn một chút thì tốt rồi.”
Bùi Thanh Thù nghe vậy, trong lòng giống như bị người khác nhéo một cái, vô cùng khó chịu: “Hổ nhi ca ca, ngươi đừng nói như vậy. Trên đời này có rất nhiều người thông minh, nhưng thật lòng đối xử tốt với ta như hai người thì rất ít. Về sau đừng suy nghĩ như vậy nữa, tiên sinh đã dạy chúng ta, cái này gọi là tự xem thường bản thân, có đúng không?”
Hổ nhi thật thà gật gật đầu.
Sau khi tiễn hai vị tiểu huynh đệ, Bùi Thanh Thù đau đầu thở dài.
Họ hàng của Tôn gia thật là phiền phức, cứ để yên như vậy cũng không phải là cách hay. Chỉ là muốn xử trí bọn họ, cũng cần có biện pháp thích hợp. Nhẹ không được, nặng cũng không xong. Cuối cùng nên làm như thế nào đây?
Bùi Thanh Thù không có kinh nghiệm, lúc đến chỗ Thục phi thỉnh an, khiêm tốn hỏi han Thục phi.
Thục phi nghe thấy phiền não của hắn, cười nói: “Việc lớn thế nào mà khiến con khó xử như vậy? Hiện giờ đôi phu thê kia nổi lên lòng tham, phần lớn là vì nam nhân nhà nàng ta không có việc làm ổn định, cả nhà đều đang chờ ăn cơm. Thấy Hổ nhi sống tốt như vậy, bọn họ có thể không để mắt đến ư? Lát nữa ta dặn người đón bọn họ đến thôn trang của Phó gia làm việc. Nếu làm tốt thì cũng được chức quản sự nho nhỏ. Phó gia nhất định sẽ không bạc đãi bọn họ, chỉ là Lý thị có vẻ không thành thật, phải có thêm khế ước bán thân mới ổn.”
Bùi Thanh Thù nghe vậy, vô cùng sùng bái nhìn Thục phi.
Hắn cảm thấy Thục phi như là một người vạn năng.
Thấy dáng vẻ Thục phi dặn dò hạ nhân làm việc, trong lòng Bùi Thanh Thù bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng — nếu tương lai, hắn có thể cưới một thê tử hiền huệ như Thục phi thì tốt rồi. Không quá mưu mô nhưng có năng lực quản lý. Còn về diện mạo, thật ra chỉ cần nhìn thuận mắt là được.
Cưới một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành về nhà nhưng lại không thể xử lý việc vặt trong cuộc sống hàng ngày thì có tác dụng gì. Đến lúc đó cuộc sống trở thành gà bay chó sủa thì không tốt.
Nhưng Hoàng đế lại không nghĩ như vậy. Bùi Thanh Thù cũng không rõ, sao phụ hoàng lại thích người có tính tình tương đối độc đáo như Lệ Phi, Định Phi. Nữ tử càng lạnh nhạt vô tình, lại càng khiến Hoàng đế thích. Ngược lại, nữ tử quá mức nghe lời, dịu dàng đáng yêu lại không được Hoàng đế để mắt đến.
Chắc là do có quá nhiều nữ nhân, được tiện nghi nên thích bị ngược.
Nếu Hoàng đế biết tiểu Thập nhị của hắn nghĩ về hắn như vậy, nhất định sẽ tức giận đến hộc máu. Nhưng hiện tại Bùi Thanh Thù không nói gì cả, vẫn là đứa con ngoan của Hoàng đế.
Hôm nay sau khi Hoàng đế đến Khánh Ninh cung thăm Lục Hoàng tử, lại lén lút đến Cảnh Hành hiên. Hiện tại khả năng chơi cờ của Bùi Thanh Thù đã có tiến bộ, tuy không bằng Hoàng đế, nhưng ít nhất không thua đến mức quá khó coi.
Hai cha con như mọi ngày, vừa chơi cờ, vừa nói chuyện phiếm. Nhưng hôm nay Hoàng đế lại hay thở dài, thoạt nhìn như có tâm sự.
Bùi Thanh Thù đặt một quân cờ xuống, ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “Phụ hoàng, người làm sao vậy? Thân thể không khoẻ sao?”
Hoàng đế lắc đầu, ném quân cờ đang niết trong tay vào hộp, không muốn chơi nữa: “Vừa rồi trẫm đi thăm Lục ca của con. Nó là một đứa trẻ ngoan, đã ho khan đến như vậy mà vẫn còn đọc sách. Chỉ tiếc, cơ thể nó thật sự quá yếu…”
Bùi Thanh Thù lập tức hiểu rõ, Hoàng đế đang suy nghĩ những lời Thái hậu nói trong năm mới.
Hắn không thể quá thẳng thắn, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói: “Phụ hoàng, người cũng đừng quá lo lắng. Lục ca cát nhân thiên tướng, sẽ không sao đâu.”
“Haizz…” Hoàng đế lại thở dài, “Lời nói thì nói như vậy, nhưng Hoàng tổ mẫu của con thúc giục trẫm lập Thái tử, lại còn chỉ thẳng muốn lập Lục ca của con. Không phải trẫm không thích Dược Nhi, chỉ là hiện giờ, bắc có Hung Nô như hổ rình mồi, tây có Thổ Phiên ngo ngoe rục rịch, trẫm thật sự không yên tâm giao quốc gia cho một quân chủ thân thể suy nhược. Con nói thử xem, ai có thể thông cảm cho nỗi khó xử của trẫm!”
Nghe hắn nói như vậy, Bùi Thanh Thù đứng trên góc độ của Hoàng đế ngẫm lại, thật sự rất đúng.
Mẫu thân không hiểu, hậu phi lại không thể nói, mấy đứa con trai thì chia bè kết phái…
Làm Hoàng đế thật mệt mỏi.
Đặc biệt là đối với một người không có chủ kiến nhưng bắt buộc phải đưa ra quyết định, trong lòng lại càng khó chịu.
“Vậy các đại thần nói như thế nào?” Bùi Thanh Thù không muốn thể hiện quan điểm quá sớm trước mặt Hoàng đế, tìm cớ nói: “Ồ… Con nghe tiên sinh nói, không phải phụ hoàng có nội các, trong đó có rất nhiều các lão lợi hại ư?”
Có lẽ vì tuổi của Bùi Thanh Thù còn nhỏ, không tham gia tranh đoạt, nên Hoàng đế rất yên tâm khi nói chuyện với hắn, cũng không che giấu: “Ý kiến của các đại thần không đồng nhất. Có người nói lập đích, có người nói lập trưởng, còn có người nói lập hiền… chẳng hề giống nhau!”
Bùi Thanh Thù thấy dáng vẻ Hoàng đế vô cùng đau đầu, chạy nhanh đến trước mặt hắn vươn tay lên xoa bóp huyệt thái dương. Lực của Bùi Thanh Thù không đủ, nhưng lòng hiếu thảo của hắn khiến Hoàng đế nhịn không được lộ ra vẻ mặt mỉm cười.
Hắn giữ chặt tay của Bùi Thanh Thù, dịu dàng cười nói: “Được rồi, đừng xoa nữa, sẽ mỏi tay đó. Là trẫm không tốt, không nên nói những việc phiền lòng này với con. Thù nhi đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần vui vui vẻ vẻ lớn lên là tốt rồi.”
Bùi Thanh Thù ngoan ngoãn nói: “Chỉ cần phụ hoàng vui vẻ, Thù nhi cũng sẽ vui vẻ.”
“Con nha!” Hoàng đế bị hắn dỗ vui vẻ, “Dáng vẻ hiếu động của con khiến trẫm nhớ tới Lệnh Nghi tỷ tỷ của con lúc còn nhỏ. Lúc nó còn nhỏ rất dễ thương, vùi vào ngực trẫm làm nũng, nháy mắt đã thành đại cô nương, qua hai năm nữa đã phải gả đi rồi.”
“Hai năm? Phụ hoàng không muốn giữ hoàng tỷ lại thêm mấy năm ư?”
“Nó cũng không còn nhỏ, có không ít cô nương nhà bình thường bằng tuổi nàng đã xuất giá. Việc hôn nhân đã định rồi, chờ thêm hai năm đã là cực hạn.” Hoàng đế sợ hắn luyến tiếc Lệnh Nghi nên an ủi: “Yên tâm, chúng ta không có quy củ buộc Công chúa không được tùy ý hồi cung. Nếu nó muốn hồi cung, cửa cung lúc nào cũng rộng mở.”
Nói đến hai chữ quy củ, Bùi Thanh Thù đột nhiên nhớ tới chuyện của Tứ Hoàng tử và Tả đại cô nương. Thừa dịp Hoàng đế đang vui vẻ, Bùi Thanh Thù mạnh dạn hỏi: “Đúng rồi phụ hoàng, con nghe người ta nói, trong cung có quy củ Hoàng tử không thể cưới nữ nhi của Tả gia, đó có phải sự thật không?”
Hoàng đế nghe vậy, lập tức nghiêm mặt nói: “Đây là ai nói với con?”
Bùi Thanh Thù lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Con cũng quên là ai, có thể là nghe các cung nhân nói…”
Hoàng đế ý thức được có lẽ chính mình đã dọa đến Bùi Thanh Thù, vội vàng nở nụ cười, vỗ vỗ tay hắn nói: “Đừng sợ, phụ hoàng không trách con. Thật ra con nói không sai, đây là quy củ bất thành văn, cũng không biết bắt đầu truyền đi từ khi nào.”
Bùi Thanh Thù hơi thất vọng: “Nói cách khác, chỉ cần là con cháu Bùi gia, đều không thể cưới nữ tử Tả gia làm vợ ạ? Trắc phi cũng không được ư?”
Có vẻ Hoàng đế cũng chưa từng suy xét đến vấn đề này, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Là như vầy, Tả gia không cần đưa nữ tử vào cung tuyển tú, đây là đặc quyền Tương đế để lại cho Tả gia. Trong gia tộc chúng ta, trẫm nhớ vẫn có người cưới nữ nhi Tả gia. Như Cửu Hoàng thúc của con, sau khi trẫm đăng cơ, đã cưới Tả thị vì tục huyền[2]. Chỉ là Hoàng tử thì hình như chưa từng có.”
[2] tục huyền: dùng cho đàn ông tái hôn, lấy vợ lần nữa.
Bùi Thanh Thù nghĩ nghĩ, cũng có thể hiểu được nguyên nhân. Hoàng tử muốn làm Hoàng đế, đương nhiên muốn tránh bị nghi ngờ, sẽ không cưới nữ tử Tả gia. Hoàng tử không muốn làm Hoàng đế, vì tránh phiền toái, cũng sẽ không lựa chọn cưới Tả thị. Trường hợp nảy sinh tình cảm với Tả đại cô nương giống như Tứ Hoàng tử, chỉ là do ngoài ý muốn.
Hoàng đế thấy hắn hỏi vấn đề này, không nhịn được cười nói: “Sao vậy, chẳng lẽ tiểu Thù nhi của chúng ta nhìn trúng tiểu cô nương nào của Tả gia, muốn phụ hoàng tứ hôn cho con ư?”
“Đương nhiên không phải!” Bùi Thanh Thù thề thốt phủ nhận, “Thù nhi chỉ tò mò thôi.”
Hoàng đế cười sờ sờ đầu của hắn, “Thật ra trẫm cảm thấy, cả tộc Tả thị an phận nhiều năm như vậy, không có vẻ gì muốn náo loạn. Nhưng để an tâm, nữ tử trong thiên hạ nhiều như vậy, chúng ta vẫn nên cưới nhà khác thì tương đối ổn thỏa hơn.”
Bùi Thanh Thù phụ họa gật gật đầu.
“Haizz, chờ con lớn lên sẽ hiểu, nam nhân chúng ta, cưới thê tử là chuyện vô cùng quan trọng. Nếu Hoàng hậu có thể hiểu lí lẽ, hiện tại trẫm cần gì phải rối rắm về việc nên lập ai như thế!”
Bùi Thanh Thù thấy dáng vẻ khó xử của Hoàng đế, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Phụ hoàng, không phải Đại Tề có một vị ‘Quốc sư’ ư? Nếu người lưỡng lự, không bằng tìm ông ấy giúp người.”
Hoàng đế ngẩn ra: “Con nói là, Công Tôn tiên sinh ư?”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu.
Thật ra hắn nói như vậy là có lòng riêng, bởi vì hắn thật sự muốn chính mắt nhìn thấy người đã thay đổi lịch sử.
Bùi Thanh Thù vốn tưởng rằng Hoàng đế sẽ hơi do dự, ai ngờ Hoàng đế đột nhiên vỗ đùi, quyết đoán nói: “Đúng vậy! Công Tôn tiên sinh ra ngoài nhiều năm như vậy, cũng nên trở về kinh rồi! Trẫm lập tức hạ mật chỉ, mời hắn trở về!”