Sắp đến buổi trưa, Dương Duệ đi ra khỏi tiệm tạp hoá, định đến bệnh viện thăm người bị thương một lúc, anh vừa mới thoáng nhìn ra ngoài đường thì trông thấy Lâm Thiên Tây đang bước từng bước chậm chạp trở về.
“Lâm Thiên Tây!” Anh gọi: “Mau lại đây đi, Tôn Thành giờ thế nào rồi?”
Lộ Phong cũng đi ra: “Lâm Thiên Tây về rồi à?”
Lâm Thiên Tây bước tới, nhếch miệng cười cười: “Tỉnh rồi, bệnh viện bảo vừa tỉnh lại thì phải nghỉ ngơi nhiều, không được vào thăm quá lâu nên em về trước.”
“Tỉnh rồi là được.” Dương Duệ thở phào một hơi: “Cool guy cũng xui thật chứ, có một người ba như thế…” Nói đến đây, anh thuận miệng hỏi: “Vậy là cậu cũng chưa nói được mấy câu với thằng bé đúng không?”
“Ừm.” Lâm Thiên Tây đáp bừa rồi tiến vào gian bi-a sát vách, đi tới chiếc giường gấp mà anh vẫn luôn chuẩn bị sẵn cho mình, ngả đầu luôn xuống giường.
Cả hai không hề nói chuyện. Lúc ấy cậu ôm chặt Tôn Thành, vùi mặt vào lồ.ng ngực hắn, chỉ mải nghe nhịp tim của hắn, trong mũi tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, thậm chí cả lớp chăn mỏng của bệnh viện cũng không cản được, đầu bị kích thích đau đớn từng cơn, còn có thể nói được lời nào chứ, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng y tá đi vào, cậu mới buông hắn ra, cảm giác tay Tôn Thành sau gáy mình thu lại, lòng bàn tay hắn cũng thấm mồ hôi trên cổ cậu.
Chưa kịp nói gì, y tá đã yêu cầu cậu ra ngoài.
“Về đi.” Khi đó Tôn Thành tựa người lên đầu giường, hắn xoa lòng bàn tay đẫm mồ hôi lên ga giường, vừa mới tỉnh cũng không có nhiều sức nên nói rất ngắn gọn: “Về nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Lâm Thiên Tây cười một tiếng rồi ra khỏi phòng bệnh, ở lại càng lâu sẽ càng khó chịu, dạ dày lại quặn thắt, cậu phải mau chóng rời khỏi đây.
Sau khi cậu đi thẳng đến nơi này thì đã sắp không chống cự nổi nữa, chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Cậu nằm trên giường gấp, tay sờ lên trán, bàn tay vẫn thấm đẫm mồ hôi.
Lộ Phong bước vào: “Dương Duệ lấy nước cho cậu này, say nắng rồi à.”
“Không cần.” Lâm Thiên Tây đáp: “Em chỉ nằm một lát thôi.”
“Tối hôm qua chạy như vậy mệt phải không.” Lộ Phong nhìn cậu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy đến bây giờ vẫn chưa khá hơn.
Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm nóc nhà đen sì trên đỉnh đầu: “Anh Lộ, cuối cùng xử lý như thế nào?”
Lộ Phong trả lời: “Cố Chí Cường đó tới bệnh viện rồi đúng không? Mới vừa nãy người của cục cảnh sát tới bệnh viện điều tra, còn Tam Pháo thì không bắt được, chạy rồi.”
Ánh mắt Lâm Thiên Tây lạnh đi: “Chạy rồi?”
“Ừm, chạy rồi.” Lộ Phong nhét điếu thuốc trên tay vào miệng, hắn quẹt bật lửa châm thuốc rồi mới nói tiếp: “Nghe nói trước khi chạy còn để lại mấy câu, nó tưởng cậu báo cảnh sát tới bắt nó, vẫn muốn tìm cậu trả thù.”
“Đệt!” Lâm Thiên Tây bỗng nghiêng người rồi ôm chặt lấy bụng dưới, nghe thấy hai chữ “trả thù”, cảnh tượng tối qua lại hiện ra ngay trước mắt, máu của Tôn Thành thấm ướt người cậu.
Cậu lập tức bò dậy lao ra ngoài cửa, vịn tay lên tường, khom người há miệng nôn khan.
Dương Duệ vội vàng cầm chai nước bước đến: “Sao thế?”
Lộ Phong cũng đã ra ngoài, hắn nhận lấy chai nước rồi vặn nắp đưa cho Lâm Thiên Tây: “Bao lâu chưa ăn uống gì rồi?
Lâm Thiên Tây chỉ nôn ra nước chua, cậu chống một tay lên tường, tay còn lại cầm chai nước, dạ dày vẫn đang co thắt dữ dội, khàn khàn giọng nói: “Em, mẹ nó…Tam Pháo thật sự quá kinh tởm.”
Dương Duệ thấy cậu như vậy thì cũng không hỏi gì: “Đừng nhắc tới mấy chuyện đó nữa, đưa nó vào giường nằm trước đi.”
Lộ Phong đi tới vỗ vỗ lưng cậu, kéo cậu đứng thẳng dậy rồi cùng Dương Duệ mỗi người một bên dìu cậu vào phòng.
Lâm Thiên Tây lại nằm lên chiếc giường gấp, từ từ nhắm mắt lại. Khoảng mười phút sau, dạ dày mới dần dần yên ổn, cậu mở mắt ra: “Chạy thật rồi?”
Lộ Phong không hút thuốc nữa mà ném xuống đất dập đi, biết có lẽ cậu đang hỏi Tam Pháo: “Khó chịu thì tới bệnh viện đi, chuyện này khoan hẵng để ý. Tới mức này rồi, bên phía cục cảnh sát cũng đang truy bắt nó, nó làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy chắc chắn sẽ không để lộ bóng dáng, cậu đứng trước mặt còn không tìm được kia mà?”
Lâm Thiên Tây chống tay lên trán, lại thấp giọng chửi một câu: “Đệt…”
Dương Duệ đứng cạnh nói: “Lộ Phong giúp cậu để mắt rồi, đừng lo lắng quá.”
Lâm Thiên Tây im lặng, lồ.ng ngực vẫn phập phồng từng đợt.
Cậu không lo lắng cho mình, cũng không cảm thấy sợ hãi, cậu sợ chuyện khác.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng moto nổ ầm ầm rồi ngừng.
“Anh Tây?” Vương Tiếu đi vào, đằng sau còn có Khương Hạo: “Đúng là ở chỗ này thật, tới nhà anh tìm chẳng thấy ai, bọn này vừa nghe nói Thành gia nhập viện, sao lại ra nông nỗi này? Đi thăm anh ấy cùng không?”
“Gấp cái gì.” Dương Duệ nói: “Lâm Thiên Tây vừa về tới, mấy đứa đợi chút nữa rồi đi, thằng bé mới tỉnh lại, tự dưng bao nhiêu người tới như thế, ồn ào muốn chết.”
“Tỉnh rồi hả?” Khương Hạo lên tiếng: “Sợ chết mất, tỉnh là được rồi.” Vừa nói, cậu ta vừa nhìn lên giường: “Lâm Thiên Tây, sao cậu nằm đó?”
Vương Tiếu hỏi: “Anh cũng bị thương à anh Tây? Đệt mẹ, nghe nói thằng chó Tam Pháo kia nhắm vào anh mà, anh bị thương thật à?”
Lâm Thiên Tây bỏ cái tay đang đặt trên trán ra, chống mép giường ngồi dậy rồi đứng lên đi ra ngoài: “Tôi không sao, mấy cậu lát nữa hẵng đi, tôi không đi cùng đâu, về nhà trước đã, không cứ thế mà tới đó được.”
Thấy cậu vẫn chưa thay chiếc áo thun ngắn tay đang mặc, cả người toàn mồ hôi, Vương Tiếu biết ngay cả đêm cậu không ngủ, bèn đi theo ra cửa: “Em lái xe chở anh về nhé?”
“Tôi tự đi.”
Lộ Phong nói: “Để anh đưa cậu.”
“Không cần.” Lâm Thiên Tây đã ra khỏi cửa rồi.
Vương Tiếu quay lại hỏi: “Anh Tây làm sao vậy?”
“Sao vậy nhỉ?” Dương Duệ nhìn Lâm Thiên Tây rời đi, anh nhíu mày nói: “Cũng không giống như đang sợ gì, giống bị bệnh ấy.”
Lâm Thiên Tây không về thẳng nhà, cậu cố ý lang thang vô định ở bên ngoài vài vòng, cả đường đi đều nhìn quanh bốn phía, đừng nói là Tam Pháo, đến cả người qua đường cũng chẳng gặp ai. Mãi đến khi trở về khu nhà nhỏ, mồ hôi đã thấm ướt cả người, cậu mới đi vào.
Thời điểm vào trong nhà, cậu lại nghe thấy hàng xóm cách vách mắng đứa con trai: “Nhìn xem mày có ra cái giống gì không, bài tập thì không cố gắng làm, sau này chỉ có ra ngoài lêu lổng quậy phá thôi, xã hội bên ngoài bây giờ hở tí là cầm dao đâm chết nhau, biết không hả?”
1
Cậu đóng sầm cửa thật mạnh, tiếng động lớn đến mức có thể làm nứt cả khung cửa, cậu ấn nhẹ một tay lên huyệt thái dương đang nảy thình thịch, đồng thời đi vào nhà tắm.
Lúc nước ào ào xối lên người, những tiếng động xung quanh như im bặt.
Lâm Thiên Tây xả nước, trong đầu rối như tơ vò, chỉ nghĩ đến Tôn Thành vừa mới tỉnh lại.
Cố Chí Cường bị người của cục cảnh sát mang đi, Tam Pháo chạy thoát…
Chết tiệt, tại sao lại để cho nó chạy thoát!
Cậu lau nước trên mặt, tựa đầu vào nền gạch sứ, chỉ ước không thể xông vào bệnh viện ôm chặt lấy Tôn Thành, tiếp tục nghe nhịp tim đang đập của hắn.
Tắm xong đi ra, cảm giác mệt mỏi sau một đêm bất chợt tràn về, cả thể xác lẫn tinh thần đều giống như đã chạm đến cực hạn, cậu ngả người lên giường, vùi mặt vào trong gối.
Trước mắt vẫn là con đường tối tăm không nhìn thấy điểm cuối.
Lâm Thiên Tây đang gắng sức chạy như điên.
“Nhóc Đông, chịu đựng thêm một lúc nữa, tôi đưa cậu tới bệnh viện ngay đây…” Cậu vừa chạy vừa thở hổn hển nói.
“Nhóc Đông?”
Bước chân vội vàng của cậu bỗng dừng lại, cảm thấy có gì đó không ổn, cậu bèn chộp lấy cánh tay của người đang nằm trên lưng mình rồi quay đầu lại nhìn, toàn thân trở nên lạnh lẽo.
Là Tôn Thành.
Hiện tại người trên lưng cậu chính là Tôn Thành, máu nóng nhớp nhúa thấm ướt đẫm lưng áo cậu…
Lâm Thiên Tây đột ngột mở trừng hai mắt.
Phải hai ba giây trôi qua cậu mới ngồi dậy được, Lâm Thiên Tây thở ra một hơi dài, trên người lại ướt đẫm mồ hôi.
Không được, phải tắm thêm lần nữa.
Lâm Thiên Tây đi chân đất xuống giường, bước vào phòng WC tắm vài phút, sau khi thay quần áo, cậu nhìn vào gương vỗ vỗ mặt: “Tỉnh táo lại đi anh Tây, đừng bày ra vẻ mặt như vậy nữa, Thành gia tỉnh lại rồi mà…”
Có vẻ đã thoải mái hơn một chút.
Cậu ra khỏi nhà tắm, vào bếp tự làm đồ ăn.
Thực ra cậu vẫn chưa ăn gì từ hôm qua, thế nhưng bây giờ lại không thấy đói, cậu ăn hết một tô mì cũng không cảm nhận được mùi vị, cứ máy móc mà ăn cho xong.
Lúc cậu ra khỏi bếp, cửa phòng phát ra tiếng động, âm thanh chìa khoá lạch cạch vang lên.
Lâm Tuệ Lệ trở về, trên người vẫn là bộ quần áo dài làm việc, toàn thân ám mùi khói bước vào cửa, mắt nhìn Lâm Thiên Tây: “Tới bệnh viện không thấy mày đâu, hoá ra là về rồi.”
Lâm Thiên Tây nhìn cô: “Mẹ tới đó làm gì?”
Lâm Tuệ Lệ cau mày, cúi đầu đổi giày: “Mẹ nghe nói rồi, người kia vốn dĩ muốn đâm mày, ít nhất cũng phải bồi thường tiền thuốc men cho Tôn Thành chứ, nhưng mà cô gái đó sống chết không nhận, mà cũng chẳng thấy Tôn Thành đâu.”
Lâm Thiên Tây hiểu ra, cô gái kia hẳn là Quý Thải. Khoé miệng cậu giật giật, khô khan gượng cười: “Bồi thường?”
Lâm Tuệ Lệ lại nhíu mày: “Chẳng thế thì sao? Ai mà ngờ được chuyện lại thành ra thế này, mẹ đâu nghĩ nó lại cản dao cho mày, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì…” Dường như nghĩ đến mà sợ, cô không nói tiếp vế sau: “May mà không làm sao.”
Lồ.ng ngực Lâm Thiên Tây ngột ngạt, cậu bước đến cửa nhà, im lặng mở cửa ra ngoài.
Cậu đi rất nhanh xuống dưới lầu, mắt cá chân vẫn còn hơi đau nhức, nhưng cậu cũng không cảm thấy gì.
Dù sao cũng chẳng thể nói thêm nữa, chưa kể đến chính bản thân cậu còn sợ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Cảm giác như đang chờ đợi lời tuyên án ở trong bệnh viện kia, cậu không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
Cậu đi về phía bệnh viện, rảo bước rất nhanh, muốn nhanh chóng tới gặp Tôn Thành, đi đến ngã ba thì bỗng khựng lại, nhớ tới Tam Pháo.
Lâm Thiên Tây đột ngột quay đầu trở về hướng khu nhà cũ.
Giống như lúc mới về, đi quanh khu một lượt, không thu hoạch được gì.
Cậu xỏ tay vào túi, lạnh mặt đi từ đầu đường đến cuối phố, vẫn chẳng có gì cả.
Lâm Thiên Tây đứng bên ven đường siết chặt nắm đấm, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Phong.
“Alo, anh Lộ, có biết nó chạy hướng nào không?”
Lộ Phong ở đầu dây bên kia thoáng sững sờ: “Cậu làm gì thế Lâm Thiên Tây, đang đi tìm Tam Pháo thật à?”
“Mẹ nó, nó định tới trả thù em đúng không? Có gan thì cứ tới đi!” Lâm Thiên Tây rống lên, tức đến nổ phổi.
“Chẳng phải đã bảo cậu là anh sẽ để mắt giúp cậu rồi còn gì?” Lộ Phong hỏi: “Lâm Thiên Tây, cậu nói thật đi, cậu làm sao vậy?”
Lâm Thiên Tây vuốt nhẹ ấn đường, lấy lại bình tĩnh: “Không sao, em cúp máy đây.”
Cậu cúp điện thoại, miễn cưỡng xốc lại tinh thần rồi cắm đầu đi về phía trước.
Trong lòng giống như có sợi dây thừng bị kéo thật căng, lúc đi trên đường, cậu sẽ nhìn những người có vẻ như đang đi về phía mình, thế nhưng tên súc sinh ấy vẫn không xuất hiện.
Đến khi cậu dừng bước thì đã vào bệnh viện.
Lâm Thiên Tây đứng lại trên cầu thang, chần chừ không đi vào phòng bệnh.
Trong đầu cậu hiện lên một cảnh tượng kỳ quái, như thể cậu chỉ vừa mới bước vào phòng bệnh thôi, Tam Pháo sẽ cầm dao lao đến, đã nhắc nhở bản thân rằng sẽ chẳng thể xảy ra chuyện trùng hợp đến vậy, nhưng dù cho có kìm nén những suy nghĩ ấy đi chăng nữa, lòng bàn tay cậu vẫn dần trở nên lạnh ngắt…
Chuông điện thoại chợt reo lên, thoáng chốc đã cắt đứt những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu cậu.
Lâm Thiên Tây sờ từ túi quần trái sang túi quần phải mới tìm được, bèn lấy ra nghe.
“Anh Tây?” Vương Tiếu hỏi: “Bây giờ bọn này đang thăm Thành gia này, anh thế nào rồi, nghỉ ngơi chưa? Bao giờ mới tới?”
Lâm Thiên Tây mở miệng hỏi: “Cậu ấy thế nào?”
“Thành gia á? Ổn lắm, không biết thể chất Thành gia kiểu gì luôn, vừa nãy hai người bên cục cảnh sát đến tra hỏi mấy câu, giờ vẫn tỉnh, chưa ngủ.”
Lâm Thiên Tây vô thức bảo: “Cậu nói lại lần nữa.”
“Hả?” Vương Tiếu đành phải nhắc lại: “Ổn lắm, tỉnh rồi, chưa ngủ, sao vậy?”
Lâm Thiên Tây lau mặt, tựa như cậu nhất định phải nghe thấy có người nói những điều này mới có thể xác nhận là thật, cậu tỏ vẻ cười cười thoải mái: “Biết rồi, tôi bận chút việc, lát nữa tới sau.”
“Vậy là tốt rồi, làm em lo cho anh mãi.” Vương Tiếu cúp máy.
Lâm Thiên Tây cất điện thoại, quyết định đi tiếp, một phút này dài hơn bao giờ hết, mãi đến khi cậu đứng trước cửa phòng bệnh rồi nhìn thấy một đám người.
Vương Tiếu và Khương Hạo ở bên trái, Tôn Khải và Tiết Thịnh ở bên phải, trông hệt như “tứ đại hộ pháp”.
Tôn Thành tựa lên đầu giường, trên người đã thay sang áo thun ngắn tay rộng rãi, hắn cúi đầu, nghe câu được câu chăng lúc bọn họ nói chuyện, tay hắn cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại mở sáng màn hình.
Lâm Thiên Tây chậm rãi xoay người đi ra xa vài bước, đến khúc ngoặt ở hành lang, cậu lấy điện thoại ra bật chế độ im lặng, sau đó mở WeChat của Tôn Thành lên, gõ chữ gửi tin nhắn qua.
[ Thế nào rồi Thành gia, đỡ hơn chưa? ]
Còn cố tình thêm một emoji mặt cười.
Tiếng nói chuyện trong phòng bệnh không hề ngừng lại, nhưng tin nhắn được phản hồi chỉ sau vài giây.
[ Cậu thì sao, làm sao vậy? ]
Lâm Thiên Tây tựa lưng vào tường, ngón tay đánh chữ trong chớp nhoáng, biểu hiện thoải mái vô cùng.
[ Haiz, chân tôi đau, cõng cậu chạy nhanh quá, chỉ là ngại nói ra thôi. ]
Tôn Thành vẫn trả lời rất nhanh.
[ Vậy thì cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày, không cần thiết thì đừng tới. ]
Lâm Thiên Tây nhìn điện thoại, khoé miệng giật giật, không thể diễn tả tâm trạng thành lời.
[ Vết thương của cậu có đau không? ]
“Vút” một tiếng, tin nhắn mới nhảy ra.
[ Đau. ]
Lâm Thiên Tây vừa hỏi xong đã thấy hối hận, đương nhiên là đau, mẹ nó, ai bị đâm một nhát mà lại không đau được, cậu nhìn thấy chữ này, tay khẽ ấn khoé mắt, trong lòng cực kỳ khó chịu, lại cố gượng cười an ủi hắn.
+
[ Không sao hết, lần sau tôi xoa cho cậu. ]