Học Ngoan

Chương 87



1

Lâm Thiên Tây chưa từng nghĩ tới việc đón sinh nhật như thế nào, trước kia cậu đón rất tuỳ tiện, ngày sinh nhật trong trí nhớ của cậu phần lớn đều rất hỗn loạn, toàn là quậy chỗ này phá chỗ kia, lúc đó, ngay cả Tần Nhất Đông cũng đi theo cậu lăn lộn đủ chỗ.

Hiện tại không thể như vậy được, huống chi bây giờ còn có Tôn Thành.

Mới sáng sớm, cậu nằm nhoài lên bàn cạnh chiếc giường trong phòng, mày mò đánh dấu ngày tháng trong điện thoại, sinh nhật, thi cử, đấu giải, cái này là học theo Tôn Thành, trước khi làm việc gì cũng phải lên kế hoạch và tính toán cho thật kỹ.

Vừa đánh dấu xong thì điện thoại reo lên.

Thấy tên Ngô Xuyên xuất hiện, cậu tặc lưỡi bấm nhận cuộc gọi: “Thầy Ngô, đừng giục, tới trường luyện tập ngay đây.”

“Không phải gọi để giục em, tôi có tin tốt muốn nói cho em đó.” Giọng Ngô Xuyên nghe rất hưng phấn: “Thầy Đường hôm trước dạy bi-a cho em ấy, em còn nhớ không?”

Lâm Thiên Tây nghĩ một thoáng, là thầy Đường ở Ngũ Trung, cậu từng học ké một buổi: “Nhớ chứ, sao thế ạ?”

“Là thế này, trước kia thầy Đường có một người thầy làm huấn luyện viên lâu năm, năm nay về hưu, Tết này sẽ tới chỗ thầy Đường một lần, tỉnh lẻ này của chúng ta có một huấn luyện viên bi-a đàng hoàng tới thăm cũng khó, em hiểu ý tôi không?”

“Hiểu, em hiểu rồi.” Trong lòng Lâm Thiên Tây cũng đã sáng tỏ như gương: “Lại để em đi học ké đúng không?

“Chẳng phải thế thì sao!” Ngô Xuyên nói: “Không phải đang nghỉ đông à, tôi nói với Tôn Thành rồi, hai đứa có rảnh thì luyện bi-a cho tốt đi, đến lúc đó đi gặp huấn luyện viên chuyên nghiệp người ta thì phải ra dáng chứ.”

Lâm Thiên Tây lập tức hừng hực khí thế: “Được rồi, em nhớ rồi!”

“Em sao vậy, tự dưng lại hơn hớn thế hả.” Ngô Xuyên nghe giọng điệu của cậu mà không hiểu ra sao.

“Không, em đi luyện bi-a đây.” Lâm Thiên Tây tắt điện thoại, quay đầu tìm áo khoác đi ra ngoài.

Cứ tưởng nghỉ đông rồi thì sẽ được gặp Tôn Thành nhiều hơn, ai dè hoàn toàn bị Ngô Xuyên thầu hết, ông nói phải theo kịp cuộc thi chuyên môn của học sinh thể dục vào học kỳ tới nên để cho cậu tập huấn vào kỳ nghỉ đông. Chạy bộ cả ngày khiến cậu có cảm giác như sắp đi thi Thế vận hội Mùa đông tới nơi vậy, cũng đã lâu không được luyện bi-a cùng Tôn Thành rồi.

Cánh cửa trước mặt chợt hé mở, cậu định đưa tay mở hết ra nhưng lại lập tức rụt về, bởi cậu biết là mẹ mình đã về.

Quả nhiên, Lâm Tuệ Lệ mở cửa đi vào, trong tay xách theo một chiếc túi nilon có vẻ dùng để đựng đồ ăn, cô liếc nhìn cậu: “Không đến trường à?”

“Nghỉ đông rồi.” Lâm Thiên Tây hiểu rõ cô không hề biết việc này, thời gian của hai người lệch nhau rất nhiều, cho nên cô vẫn luôn không biết một học kỳ của cậu kéo dài bao lâu.

Lâm Tuệ Lệ giống như chợt nhớ ra, sắc mặt hơi mất tự nhiên, cô đặt túi nilon vào hộc tủ bên cạnh cậu rồi nói: “Không biết con ở nhà nên không mang cơm về cho con.”

“Không sao hết, con đi ra ngoài đây.” Lâm Thiên Tây vừa mở cửa định đi, suy nghĩ một lát lại dừng bước, quay đầu hỏi cô: “Tết năm nay, mẹ định đón thế nào?”

“Sao lại hỏi cái này?” Lâm Tuệ Lệ theo thói quen trả lời: “Chắc là tăng ca, được thưởng thêm.”

Lâm Thiên Tây hơi hé miệng, muốn nói không thì năm nay ở nhà cùng đón năm mới đi, cũng vừa hay trùng với sinh nhật cậu, nhưng nhìn dáng vẻ không hề nhớ gì của cô, cậu đành ngậm miệng lại rồi mở cửa đi ra ngoài.

Không nhớ nổi cũng bình thường, sinh nhật của cậu đối với mẹ mà nói cũng chẳng phải ngày tốt lành gì, người cha không ra gì kia tự tìm đường chết chỉ ngay trước sinh nhật cậu vài ngày. Mẹ chưa từng đề cập với cậu, năm Lâm Thiên Tây lên cấp 2, có lần nghe thấy hàng xóm bàn tán mới biết được…

“Đổi họ thành họ mẹ nó thì được ích gì? Cái thứ này là di truyền, thằng ba nó ra sao thì thằng con sẽ y như thế thôi…”

Không hiểu sao lại nhớ tới những chuyện này. Lâm Thiên Tây đi đường đá văng một hòn đá nhỏ dưới chân, hai tay đút trong túi áo khoác, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nghĩ đến những chuyện này làm gì hả anh Tây, mày không tin vào số mệnh mà, chẳng phải đã sống những ngày tháng chết tiệt đó lâu như vậy rồi sao…”

Cậu không có ba, ngay cả một tấm hình ở trong nhà cũng không có, đó chỉ là một người xa lạ đến tên họ cũng chẳng rõ, tại sao cậu lại vì một người lạ mà khó chịu, không hợp lý chút nào.

Lâm Thiên Tây hít một hơi, lúc thở ra hoá thành làn sương trắng, cậu đi ra ngoài để làm gì nhỉ? Đúng rồi, phải đánh bi-a, đánh bi-a đánh bi-a!

Cậu vừa đi vừa lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gửi lời hẹn tới kẻ họ Tôn nào đó thì tiếng chuông cuộc gọi đến của WeChat bất ngờ vang lên, trên màn hình hiển thị hình ảnh ngọn đèn hải đăng, đúng lúc thật, cậu ấn ngón tay vào nút nhận.

“Bé ngoan.” Giọng điệu Tôn Thành ở đầu dây bên kia rất trầm: “Ngô Xuyên vừa mới nói với tôi, có muốn tôi tới luyện bi-a cùng cậu không? Hôm nay Cố Dương đến trường nhận phiếu điểm rồi.”

1

“Cậu sao thế hả…” Lâm Thiên Tây buồn cười, một tay che miệng: “Nghe như giấu em trai cậu ra ngoài vụng trộm vậy đó, còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện Cố Dương đến trường nữa.”

“Thông cảm chút đi, bây giờ tôi có gánh nặng gia đình rồi.” Đến cả lúc đùa giỡn, giọng Tôn Thành cũng vẫn lạnh nhạt như cũ.

Lâm Thiên Tây nói: “Được rồi, thông cảm cho cậu.”

“Tới chỗ Dương Duệ chờ tôi, lát nữa sẽ tới gặp cậu sau.” Ngữ điệu của Tôn Thành nghe như có ý cười.

Lâm Thiên Tây cũng cười theo, sau đó cúp máy rồi tới chỗ của Dương Duệ.

Đi được nửa đường, Lâm Thiên Tây lại đột nhiên nhớ tới chai “dầu bôi trơn” kia của Dương Duệ. Cậu sờ sờ mũi, con mẹ nó, quỷ Dương Duệ đáng chết, dám lấy cậu ra để đùa giỡn, tìm nhầm người rồi, cậu là loại người bị chơi đến mức không dậy nổi kia chắc. Bây giờ tới phá tiệm anh ngay đây, tức chết anh luôn!

Trong thành phố nhỏ bỗng dưng xuất hiện khói, là khói thật. Hôm nay Lâm Thiên Tây đi dọc đường, muốn nhanh đến nơi nên chọn đường tắt, lúc đi qua dưới bức tường cũ, bước chân chợt khựng lại, cậu nhón chân ngẩng đầu nhìn vào phía bên trong tường.

Trước kia trong đây có một cái miếu cũ, nhưng sau đó nó đã bị đổ nát, vẫn chưa được xây lại, cứ để vậy không ai quan tâm, bây giờ chỉ còn lại một cánh cửa bị thủng. Bên kia cửa có người đang nói chuyện, hình như còn có người thắp hương ở trong, chẳng trách lại có khói, không biết là để làm gì.

Lâm Thiên Tây ngỡ là bởi vì sắp sang năm mới nên chỉ nhìn thoáng qua rồi định đi, nào ngờ cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc…

“Bái lạy cái này có ích lợi gì, mấy cậu nhàm chán quá, thế mà còn tin tưởng những thứ này.” Là giọng của Tần Nhất Đông.

Tham Khảo Thêm:  Chương 20: Viên kẹo thứ hai mươi

“Chơi vui mà, trường bọn mình cũng nhiều người tới lắm, có đứa còn ngồi xe chạy đi xa tìm chùa miếu tốt hơn để cúng nữa cơ, nghe thần kỳ nhở.” Này giống như giọng của Trâu Vĩ.

“Nếu thi đại học cúng thần là được thì ngày nào tao cũng bái lạy, tao bái cho đậu Thanh Hoa Bắc Đại luôn.” Một người khác nói, cả đám cùng cười theo.

“Đúng thế…” Tần Nhất Đông tiếp lời.

Lâm Thiên Tây muốn tránh cũng không kịp, họ chạy xe từ bên đường đối diện tới, lúc nói chuyện đã đối thẳng mặt nhau.

Tần Nhất Đông mặc một cái áo khoác trắng liền mũ, khoá kéo ngay ngắn, làm tôn lên vẻ thanh tú nhã nhặn hơn cả bình thường, tầm mắt cậu chàng rơi trên người cậu, bọn họ cách nhau không tới một mét, cứ thế mà đứng khựng lại.

Lâm Thiên Tây liếc nhìn đám bọn họ, có khoảng năm sáu người, có lẽ là trong đội bóng rổ Tần Nhất Đông, cậu đút hai tay vào túi, cố ý chào hỏi Trâu Vĩ: “Trùng hợp nhỉ, tới thắp hương à?”

Có lẽ Trâu Vĩ nhớ tới việc lần trước không thể chạm được tới người cậu, nó chẳng còn thể diện nữa, sa sầm mặt mày, nhưng cũng không có lý do để gây chuyện xử lý Lâm Thiên Tây, chỉ lạnh nhạt lướt qua.

Mấy người kia như cái đuôi đi theo sau.

Lâm Thiên Tây nghĩ thầm, coi như biết điều, như vậy từ sớm không phải tốt hơn à, cứ phải để ra tay trị một lần thì mới chịu. Cậu cố ý không nhìn Tần Nhất Đông lấy một cái miệng lại ngâm nga hát, gãi gãi đầu lướt qua họ.

“Lâm Thiên Tây.” Tần Nhất Đông đột nhiên gọi.

Lâm Thiên Tây quay đầu, đám người Trâu Vĩ vừa mới đi vào đầu tường cũ bên kia, chỉ còn mình y đứng đó: “Sao thế?”

Tần Nhất Đông nhìn bức tường: “Chẳng phải trước đây bọn mình cắm hương ở đây à, cậu đi rút ra đi.”

“Hả?” Lâm Thiên Tây chợt hoang mang, không hiểu đối phương đang nói gì.

“Sinh nhật năm ngoái của cậu, hai ta cắm nhang ở chỗ này, mẹ nó cậu mất trí nhớ à?” Tần Nhất Đông tức giận: “Không phải sắp tới sinh nhật cậu rồi sao? Rút đi, rút thì rút cho hết.”

Cậu chàng nói sinh nhật, Lâm Thiên Tây đã mường tượng được rồi, đúng là có chuyện như vậy. Trước kia lúc còn lăn lộn trong giới, cậu từng chơi mấy trò giang hồ ảo tưởng sức mạnh cùng với đủ hạng người, gì mà kết nghĩa anh em rồi cắm nén nhang, dáng vẻ trông hệt như mấy đứa đầu đường xó chợ, còn cảm thấy mình mẹ nó cực kỳ ngầu.

Cảm giác như sinh nhật năm ngoái đã qua lâu lắm rồi, hình như hôm đó uống nhiều, Lâm Thiên Tây còn bắt chước người khác, không biết học đâu ra chuyện đốt nhang, nói với Tần Nhất Đông: “Đi, đi cắm nén nhang.”

Cũng không còn nơi nào thích hợp để làm chuyện mê tín này, cho nên cuối cùng họ tới đây. Tần Nhất Đông tìm một chậu hoa nhỏ rồi bỏ đất vào làm bát hương cho cậu, Lâm Thiên Tây cầm bật lửa thắp hương rồi cắm hai nén vào.

Lâm Thiên Tây chỉ còn chút ấn tượng như vậy, những thứ khác thì không nhớ quá rõ, bất chợt bị cậu chàng nhắc lại, quả thật không hiểu lắm: “Ai mà tìm được, cậu cũng tới đây rồi còn gì, tự rút không được à?”

Tần Nhất Đông nghe cậu nói không tìm được, hình như càng giận hơn, ngón tay chỉ lên tường bao: “Trên tường đấy! Cũng chả phải tôi cắm lên, cậu cắm, cậu tự đi mà rút đi!”

“…” Lâm Thiên Tây nhìn người đối diện mấy giây, trong đầu thầm nghĩ, cậu muốn rút thì rút vậy, không nên làm cậu chàng khó chịu, thế là cậu xắn tay áo khoác, lấy đà rồi lao tới chống tường, bật một phát leo lên.

Trên tường toàn là cỏ dại, cậu tìm một lát, tìm được một chậu hoa nhỏ ở chỗ lõm xuống chính giữa đầu tường, quả nhiên bên trong còn cắm hai cây nhang, giờ chỉ còn lại hai đuôi gỗ, một dài một ngắn cắm qua quýt trong đất.

Lâm Thiên Tây nhìn thấy thứ này thì giống như nhìn thấy đời người ngu đần lông bông của mình ngày trước, cậu đưa tay rút ra rồi nhìn Tần Nhất Đông.

Cậu chàng đứng cạnh vách tường bên dưới, cũng không nhìn sang đây, gò má nghiêm nghị, miệng mím thật chặt, gương mặt hơi ửng đỏ. Lâm Thiên Tây hiểu rõ chắc chắn cậu chàng đang tức giận, vợ nhỏ Tần mà tức giận thì sẽ đỏ mặt, có đôi khi đây chính là dấu hiệu sắp khóc.

Lâm Thiên Tây ngồi xổm trên đầu tường thở nhẹ một hơi, tay nâng chậu hoa, tỉnh nhỏ này chính là nơi mà hai người cùng nhau lớn lên, ngóc ngách nào cũng lưu lại dấu vết nô đùa nghịch ngợm của bọn họ, hôm nay rút cái này ra thì có thể làm gì, cũng chẳng thể nhổ hết quá khứ lên được.

Tần Nhất Đông đang giận cậu, giận thì giận thôi, vốn dĩ là cậu nợ cậu chàng mà, chỉ cần vẫn có thể tức giận thì cũng là chuyện tốt.

Cậu thò tay vào lôi mạnh rồi ném ra ngoài, sau đó nhảy xuống: “Được rồi, rút rồi.”

Tần Nhất Đông không để ý tới cậu, đi vòng qua tới bên kia tường, lần trước vẫn còn “xen vào chuyện của người khác”, lần này lại không nói một lời nào.

Lâm Thiên Tây liếc cậu chàng một cái, cậu đứng đối diện tường cười cười, trong đầu thầm nghĩ lần này dễ chịu hơn chút nào chưa nhóc Đông, tôi chỉ hy vọng cậu sống thoải mái, còn sống thì mới có sau này, sau này mà không có thì còn quan tâm tới cắm nhang hay rút nhang chứ, đều chẳng có ý nghĩa gì.

Cậu phủi phủi bàn tay dính đất, lấy lại tinh thần rồi quay đầu tiếp tục đi con đường của mình, còn phải đi gặp Tôn Thành nữa, phí thời gian ở đây quá lâu rồi.

Bên kia tường, Tần Nhất Đông giẫm lên cỏ dại đi vào, vừa vào thì Trâu Vĩ phá cửa chui từ trong ra.

“Vừa nãy Lâm Thiên Tây ngồi xổm trên tường làm cái khỉ gì vậy?” Nó trông thấy cảnh vừa rồi, bèn hỏi Tần Nhất Đông: “Cậu ta lại chơi trò gì thế?”

“Cậu quan tâm cậu ấy làm gì.” Tần Nhất Đông xụ mặt đáp lời.

Trâu Vĩ cảm thấy quái lạ, thấy vẻ mặt cậu chàng cũng quái lạ không kém, nó kiễng chân ló đầu qua nhìn thử nhưng không nhìn tới, bèn lại gần hơn rồi chống tay lên tường trèo lên, miệng kêu: “Ê cái gì đây, thời buổi này vẫn có người cắm nhang ở đây à?”

Tần Nhất Đông quay đầu nói: “Cũng không có gì, chỉ là một chậu hoa vỡ thôi, ném đi là xong.”

“Có đồ mà.” Trâu Vĩ nói: “Ở trong còn có hai cây nhang dựng đứng đó, ai làm nhỉ?”

Tần Nhất Đông nhìn chằm chằm vào tường, chốc sau đột nhiên vội vàng đi tới kéo nó xuống rồi vịn tường nhón lên nhìn, chậu hoa nhỏ thiếu mất một nắm đất, nhưng hai cây nhang thì vẫn còn đó.

2

“Ngu ngốc…” Lâm Thiên Tây đứng ở ngã rẽ giữa toà nhà cũ và tiệm tạp hoá của Dương Duệ, khẽ mắng một câu, có lẽ là đang mắng Tần Nhất Đông.

Cậu nhìn tia nắng nhàn nhạt trên đỉnh đầu, cũng đã lâu rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Thành đâu, tay lôi điện thoại ra ấn gọi cho hắn, vừa gọi vừa nhìn về hướng toà nhà cũ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: Chiến tranh Chủng tộc tồn vong

Chuông reo một hồi lâu vẫn không có ai trả lời, Lâm Thiên Tây dứt khoát xoay người đến nhà tìm hắn, đột nhiên đầu dây bên kia bắt máy.

“Hôm nay không luyện bi-a với cậu được.” Tôn Thành vừa bắt máy đã lập tức nói, giọng hắn rất thấp: “Lần sau đi, tôi có chút việc.”

Lâm Thiên Tây còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia chợt vang lên một giọng nói chói tai: “Mày gọi điện với ai đó! Gọi người đến giúp mày đối phó với ông đây đúng không! Mày…”

Điện thoại ngắt kết nối, Tôn Thành cúp máy.

Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm điện thoại, đệt mẹ, Cố Chí Cường? Lại đến nữa?!

1

Cậu cất điện thoại, nhanh chóng chạy về hướng toà nhà cũ.

Bước vào toà nhà nơi Tôn Thành ở, vừa lên lầu cậu đã nghe thấy tiếng động, tiếng Tom sủa liên hồi vô cùng rõ ràng, vừa loạn vừa sốt ruột.

Lâm Thiên Tây bước vội lên lầu, trông thấy cửa nhà hàng xóm xung quanh đều đã đóng chặt, Tôn Thành đứng ở bên ngoài, đến cả áo khoác cũng không mặc, chỉ mặc duy nhất một áo dài tay màu xám. Hắn đứng chặn ngoài cửa, điện thoại vẫn cầm trong tay, dưới chân là Tom đang sủa loạn xạ.

Người đứng trước cửa chính là Cố Chí Cường, tóc vuốt ngược ra sau, trên người là áo khoác cùng quần tây, áo khoác nặng nề thõng xuống, vừa nhìn đã biết là hàng hiệu, cả người gọn gàng hệt như một doanh nhân thành đạt, thế nhưng ông ta lại đang đứng trước cửa rống lên: “Để tao vào! Tao là ba mày, tại sao tao không được vào!”

Lâm Thiên Tây vừa xuất hiện, Tôn Thành đã nhìn thấy cậu, ánh mắt hắn dừng trên người cậu một thoáng, khoé miệng giống như tự giễu mà khẽ nhếch lên, sau đó lại lập tức mím thành một đường, sắc mặt lạnh lùng không một biểu cảm.

Đột nhiên Lâm Thiên Tây nhận ra mình xuất hiện không đúng lúc, cậu bước mấy bước xuống bậc thang giống như tránh đi, góc mắt liếc thấy Cố Chí Cường hơi nghiêng đầu sang phía này, có lẽ là nhìn theo tầm mắt Tôn Thành.

“Mày nhìn cái gì, quả nhiên là gọi người đến giúp đỡ đúng không?” Hình như Cố Chí Cường không nhìn thấy ai, lại tiếp tục chửi rủa: “Để tao vào trong, tao đến xem Dương Dương không được à? Mày mau nói đi, giả câm điếc cái gì hả!”

“Sắp hai tiếng rồi.” Tôn Thành lạnh lùng mở miệng: “Ông còn muốn dây dưa bao lâu nữa mới chịu đi?”

“Muốn tao đi? Hôm nay mày không cho tao một lời giải thích thì tao không đi!” Cố Chí Cường tràn trề năng lượng, giọng điệu lúc nào cũng có sự the thé không hề phù hợp với tuổi tác: “Căn nhà này cũng là mẹ mày để lại cho mày đúng không? Vậy mà còn giấu giếm tao, rốt cuộc là mẹ mày để lại cho mày bao nhiêu thứ hả, nếu hôm nay mày không tính toán cho rõ ràng thì biết tay tao!”

Lâm Thiên Tây tựa lưng vào thành cầu thang, trầm giọng mắng: “Đệt mẹ…”

Thần kinh, cực kỳ thần kinh, số phải đỏ cỡ nào mới gặp trúng người cha như này, nói chuyện chưa được ba câu đã nhắc đến tiền.

Cậu xỏ tay trong túi quần đi đi lại lại trên cầu thang, có hơi tức giận, nhất là khi nghĩ đến việc Tôn Thành đứng đó một mình hứng chịu kẻ hệt như mụ đàn bà chanh chua la lối om sòm kia thì lại càng tức giận, suýt chút đã dứt khoát xông lên túm gã thần kinh này lôi đi, biết mình không nên nhúng tay vào, cậu lại gắng gượng nhịn xuống.

Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng thông báo WeChat.

Lâm Thiên Tây lấy ra mở lên, là Tôn Thành gửi tin nhắn tới.

[ Cố Dương sắp đi học về rồi. ]

Cậu thoáng chốc sáng tỏ, hắn không muốn để Cố Dương nhìn thấy tình hình nơi này, thế là cậu lập tức xuống lầu.

Phía sau có tiếng bước chân chậm rãi, Lâm Thiên Tây xuống dưới lầu, vừa quay đầu lại đã trông thấy Cố Chí Cường đi từ trên xuống, giống như đang đuổi theo mà đi thẳng tới chỗ cậu. Từ góc độ này, Lâm Thiên Tây có thể vừa vặn nhìn thấy đôi giày da dưới chân gã thần kinh ấy, sạch bóng không tì vết.

“Mày! Đứng lại! Chính là mày!” Quả nhiên Cố Chí Cường thật sự đuổi theo cậu, vừa tiến gần đã túm cổ áo cậu lại: “Đúng là điện thoại của mày kêu, nó liên lạc với mày chứ gì, trốn ở đây làm gì hả!”

Vốn dĩ Lâm Thiên Tây giữ mặt mũi cho Tôn Thành nên không muốn nhúng tay, bây giờ bị ông ta kéo một cái, cậu lập tức lạnh mặt: “Ông buông ra.”

“Mày đừng tưởng tao không biết mày là ai.” Một tay Cố Chí Cường túm Lâm Thiên Tây, tay kia chỉ vào cậu: “Lần trước tao đến chính mày là đứa xông lên đỡ đúng không? Mày dính lấy con trai tao làm gì? Nó là người mà đứa từ cái chỗ bé tí này như mày xứng để dính lấy à? Mày đừng có nghĩ đến chuyện lợi dụng nó!”

“Đệt mẹ!” Lâm Thiên Tây thật sự bùng nổ, tâm trạng cậu vốn đã không tốt, ở chỗ mẹ Lâm đi ra đã dồn nén một lần, nửa đường gặp phải Tần Nhất Đông lại dồn nén một lần nữa, bây giờ đứng trước gã dở hơi này thì sắp nổi khùng. Thế nào gọi là lợi dụng Tôn Thành, thế nào gọi là không xứng? Đến cả lúc này mà ông ta cũng chỉ nghĩ đến cái lợi từ con trai mình.

Cậu thật sự tức giận, miệng cười lạnh: “Ông quản tôi đây xứng hay không à, mẹ nó tôi cứ dính lấy cậu ấy đấy! Ông có buông tay ra không? Tôi không đánh nhau, ông đừng ép tôi.”

Cố Chí Cường còn chưa kịp mở miệng, người đã bị lôi mạnh về đằng sau, cái tay đang túm Lâm Thiên Tây lập tức buông lỏng, cả người suýt chút nữa ngã ngửa, ông ta vội vàng quát: “Làm gì thế! Mày định làm gì hả!”

Một tay Tôn Thành lôi cổ áo sau gáy ông ta, mặt trầm xuống, không nhìn Lâm Thiên Tây: “Cậu đi đi.”

Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, không muốn hắn mất thể diện, cuối cùng vẫn nhịn một bụng đầy lửa giận, xoay người rời đi.

Cố Chí Cường nhìn thấy cậu rời đi mới nghĩ đến việc phải thoát khỏi Tôn Thành. Ông ta đã thấp hơn Tôn Thành nửa cái đầu, bị hắn túm như thế thì hoàn toàn không có sức chống cự, muốn đẩy tay hắn ra nhưng cũng không thể: “Mày làm gì, được lắm, rốt cuộc con trai cũng ra tay đánh ba, tao đã nói mày không phải thứ tốt đẹp rồi mà!”

Ngón tay Tôn Thành siết chặt đến mức trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên: “Ông muốn làm gì tôi cũng được, nhưng Cố Dương thì không được, cậu ấy cũng không được, nếu ông lại đụng vào cậu ấy giống như lần trước, có lẽ tôi sẽ thật sự ra tay.”

“Mày giỏi lắm, mày giỏi lắm!” Cố Chí Cường tức giận đến xanh mặt: “Mày hại chết mẹ mày, còn muốn hại chết cả tao nữa, thằng súc sinh này, tại sao lúc trước tao lại sinh ra đứa như mày chứ…”

Lời đang nói đột nhiên ngừng, ông ta trông thấy hai mắt Tôn Thành nhìn mình chòng chọc, vẻ mặt hắn sa sầm, vậy mà lại bị doạ sợ.

“Mẹ tôi chết vì ung thư.” Tôn Thành nghiến răng: “Bà ấy chết rồi, ông để bà ấy yên được không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 505

“Tao không muốn để bà ấy yên chắc?” Giọng Cố Chí Cường hơi nhỏ đi, nhưng vẫn cố chống đỡ, lại nói tiếp: “Vậy mày để tao yên đi, nếu không phải do mày, mẹ mày vẫn sẽ còn sống, tháng ngày tốt đẹp của tao vẫn còn, sau này em trai mày bị đưa đi, rồi cả những chuyện không ra thể thống kia nữa, chẳng phải do mày thì sao…”

2

Tôn Thành đột nhiên đấm một cú vào bức tường bên cạnh ông ta, một tiếng “ầm” vang lên, tưởng chừng như thủng cả tường.

Cố Chí Cường lập tức im bặt.

“Ông nhất định phải như vậy đúng không?” Tôn Thành nhíu chặt mày, hốc mắt ửng đỏ, lồng ngực phập phồng từng đợt, chỉ có giọng điệu vẫn lạnh như băng: “Hết lần này đến lần khác, ông thật sự muốn tôi phải xuống tay với ông thì mới chịu biến đi đúng không?”

Sắc mặt Cố Chí Cường đã nghẹn đến mức biến thành màu gan heo, ông ta không muốn cam chịu nhưng lại sợ đứa con trai này, không muốn cam chịu nhưng cũng chẳng muốn để người khác sống thoải mái, vậy thì tốt nhất là buộc một cái nút thắt quanh Tôn Thành, cứ liên tục quấn lấy hắn không rời. Có vẻ lần này ông ta đã thật sự bị doạ, Tôn Thành thậm chí còn đáng sợ hơn so với lần trước ông ta đến.

“Tôi nhịn ông hết lần này đến lần khác, không phải vì ông có cùng quan hệ huyết thống với tôi, mà là vì nể mặt mẹ tôi, ông đừng để chút kiên nhẫn cuối cùng này mất sạch.” Tôn Thành siết chặt nắm đấm, khớp xương cũng kêu răng rắc.

Lâm Thiên Tây đi tới nhà xưởng lần trước Cố Dương bị bắt nạt, cậu đợi được một lúc, quả nhiên nhìn thấy Cố Dương đi học về, đúng lúc chặn đường kéo cậu nhóc: “Đi nào em trai ngoan, chờ nhóc đó, đi chơi một lát đi.”

“Chờ em đi chơi?” Cố Dương kéo cặp sách ra sau lưng: “Anh đến xem phiếu điểm của em đúng không?”

“Anh xem làm gì, lát nữa để anh trai của nhóc xem.” Lâm Thiên Tây đẩy cậu nhóc đến chỗ Dương Duệ, thuận miệng hỏi: “Thi thế nào?”

“Ầy, không đứng thứ nhất, dù sao vẫn kém anh em.” Cố Dương cúi đầu xuống.

“Kém thì có sao chứ, cậu ấy phản nhân loại mà.” Lâm Thiên Tây vừa nói vừa phóng tầm mắt về phía toà nhà cũ, không biết gã thần kinh Cố Chí Cường đã làm loạn xong chưa.

Dương Duệ đi ra từ trong tiệm tạp hoá, thấy Lâm Thiên Tây đến thì cười: “Ồ, đến rồi à?”

“Đừng có đùa linh tinh nữa đó.” Lâm Thiên Tây sợ anh lại bày trò nữa, đưa mắt nhìn Cố Dương ra hiệu.

Dương Duệ hiểu ý, chỉ sang sát vách: “Chơi bi-a đi, đúng lúc anh phải ra ngoài.”

Lâm Thiên Tây đẩy Cố Dương sang gian bên cạnh.

“Chơi bi-a thật ạ?” Cố Dương lắc đầu: “Em không biết chơi, không chơi đâu, em đi về đây.”

“Ngồi một lát đi, em thích chơi gì thì chơi cái đó.” Lâm Thiên Tây ấn cậu nhóc ngồi xuống ghế: “Anh của em có việc bận, bảo là lát nữa sẽ đến đón em, bây giờ cậu ấy cũng không có ở nhà.”

Cố Dương tin ngay: “Thảo nào anh bảo em tới đây, vậy em chơi một ván game vậy.” Cậu nhóc lôi điện thoại ra, nhanh nhẹn mở game, bình thường ở trước mặt Tôn Thành cũng ít khi chơi: “Tiết Thịnh online này, em mời anh ấy chơi một trận.”

Lâm Thiên Tây để mặc cậu nhóc chơi, chỉ cần cậu nhóc ngồi đây là được. Cậu cầm cơ lên rồi đặt bi lên bàn bi-a, vừa đánh vừa nhìn cậu nhóc.

Cũng không có tâm trạng chơi, trong đầu bận nghĩ Tôn Thành thế nào rồi, Lâm Thiên Tây chơi liên tiếp mấy ván, vậy mà vẫn chưa đánh vào bi nào.

“Anh Tây, hôm nay tâm trạng của anh không tốt ạ?” Cố Dương chớp chớp hai mắt to tròn nhìn bàn bi-a.

1

“Hửm? Vẫn tốt đó chứ, anh mới đang chuẩn bị thôi, chưa phát huy đâu.” Lâm Thiên Tây buông cơ, xoay người đi ra ngoài: “Anh đi lấy đồ, chờ anh một lúc nhé.”

“Vâng ạ.” Cố Dương ngoan ngoãn ngồi tại chỗ tiếp tục chơi game.

Lâm Thiên Tây không có đồ gì cần lấy, chỉ là muốn ra ngoài xem tình hình. Cậu đi đến ngã tư, chợt nhìn thấy một bóng người ngồi ở bên cạnh thân cây ven đường, xung quanh không có ai khác, người nọ chỉ ngồi một mình nơi đó, hai chân dài co lại, vai lưng vừa rộng lại vừa thẳng tắp, hắn cúi đầu, làn khói từ điếu thuốc trong miệng thoang thoảng trước mặt như có như không.

Là Tôn Thành.

Lâm Thiên Tây chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, lần trước Cố Chí Cường đến cũng không, cậu lập tức dừng lại ven đường.

Dường như Tôn Thành cảm nhận được, hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu, rút điếu thuốc trong miệng ra rồi dập ở dưới chân, sau đó hắn chống tay xuống đất đứng dậy, lúc ngẩng đầu, khoé miệng còn khẽ giương lên: “Không sao, tôi lại đuổi ông ta đi rồi.”

4

Lâm Thiên Tây nhìn gương mặt hắn, không phát hiện ra được gì: “Vẫn là cậu có bản lĩnh, kẻ như vậy cũng đuổi đi được. Cố Dương ở trong tiệm Dương Duệ rồi, yên tâm.”

“Ừm.” Tôn Thành vẫn giống như lần trước, không nhắc đến việc đuổi Cố Chí Cường đi như thế nào, những chuyện này nếu có thể không nói thì hắn sẽ không nói. Cố Chí Cường không cam tâm, cậu hiểu rõ, lần nào trước khi đi cũng đều phải lôi lôi kéo kéo giống như con thú bị nhốt mới được.

Hắn đi đến trước mặt Lâm Thiên Tây, kéo nhẹ cổ áo cậu rồi liếc nhìn cần cổ bên trong: “Lúc đó ông ta có đụng phải người cậu không?”

“Không.” Lâm Thiên Tây cười cười, kéo tay hắn xuống: “Xem thường tôi à, tôi có thể để cho ông ta đụng vào người chắc?”

Tôn Thành đưa mắt nhìn cái tay bị cậu kéo xuống, kịp thời đổi một tay khác bắt lấy tay cậu, vừa nãy bàn tay kia đấm một cú, không kìm được lực mà tung ra quá mạnh, khớp xương đều đã rướm máu, không muốn để cậu trông thấy.

“Lâm Thiên Tây.” Đột nhiên hắn mở miệng gọi.

“Ừm?” Lâm Thiên Tây nhìn hắn.

Tôn Thành bắt lấy tay Lâm Thiên Tây rồi nắm cực kỳ chặt, lông mày hắn đè thấp xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, giọng rất trầm: “Người như tôi…cậu có chê phiền phức không?”

Lâm Thiên Tây sững sờ một lúc mới hiểu được hắn đang nói gì, cậu lưu manh cười cười: “Vậy phiền phức như tôi, cậu có chê là gánh nặng không?”

Tôn Thành đáp: “Không chê, ba không chê cậu là gánh nặng.”

1

Ý cười trên mặt Lâm Thiên Tây càng rõ ràng, cậu cố ý trở tay bắt lấy tay hắn, nắm được rồi mới phát hiện tay hắn lạnh đến mức nào, lại không khỏi liếc hắn một cái. Đến bây giờ Tôn Thành vẫn không mặc áo khoác, chỉ mặc duy nhất một áo dài tay màu xám rồi ngồi đây cả hồi lâu. Lâm Thiên Tây chợt cảm thấy khó chịu trong lòng, cũng không biết vừa nãy hắn ngồi nơi này suy nghĩ cái gì, cậu cầm lấy tay hắn rồi nhét luôn vào trong túi áo khoác mình: “Mẹ nó bớt nói bậy lại ba à, tôi cũng không chê cậu.”

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, ngón tay Tôn Thành lập tức siết chặt tay cậu, chặt đến mức khiến cậu có hơi đau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.