Học Ngoan

Chương 94



2

Lúc này Ngô Xuyên mới nhìn thấy Tôn Thành cũng đến, ông đi tới nói: “Với thành tích của em thì còn phải tích cực thế này làm gì, sao bây giờ đã đến trường rồi? Đi về đi, chẳng phải sắp khai giảng rồi à?” Ông tưởng rằng Tôn Thành tới trường để học, quay đầu bảo Lâm Thiên Tây: “Đi đi, đừng có vui đến ngốc luôn chứ, bây giờ vui vẻ là hơi sớm đấy, muốn vui cũng phải chờ đến lúc em thi đỗ.”

“Đi đâu ạ?” Lâm Thiên Tây nhìn ông.

“Chạy bộ chứ đâu, em dám đăng ký vào trường người ta mà không tranh thủ thời gian luyện tập chuẩn bị thi à?”

Lâm Thiên Tây vừa vui vẻ chưa được hai giây, nghe thế thì lập tức xụ mặt, thoáng liếc chân mình: “Bây giờ luôn?”

“Làm sao, em vẫn còn muốn lười hả?” Vẻ mặt Ngô Xuyên sa sầm.

Tầm mắt Tôn Thành cũng liếc xuống chân Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây thử cử động nhẹ cổ chân rồi nhìn hắn ra hiệu, ý nói không sao hết, sau đó lấc cấc mà vỗ vai Ngô Xuyên, đi về phía sân tập: “Không lười, đi thôi thầy Ngô, cố lên!”

Lúc này sắc mặt Ngô Xuyên mới hơi hoà hoãn lại, ông hừ mũi, đoạn quay sang hỏi Tôn Thành: “Sao em vẫn chưa đi?” Nói xong thì liếc Lâm Thiên Tây: “Lẽ nào em giúp em ấy luyện bi-a rồi, bây giờ còn muốn chạy bộ cùng?”

Một câu nói vốn rất bình thường nhưng lọt vào tai thì lại giống như bị bắt quả tang chuyện gì đó. Lâm Thiên Tây có tật giật mình mà đảo mắt: “Đâu có, chỉ là vừa khéo đi học cùng, tiện đường đi nhờ xe thôi.”

Tôn Thành nhìn cậu, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh trước sau như một: “Đúng vậy, tiện đường thôi, em đi đây.”

Ngô Xuyên nói một câu “Đi đi” rồi quay đầu đẩy đẩy Lâm Thiên Tây: “Nhanh lên chút xem nào!”

Lâm Thiên Tây chạy theo ông ra sân tập.

Vừa đến đường chạy, Ngô Xuyên đã nhắc cậu khởi động.

Lâm Thiên Tây đứng ở điểm xuất phát giãn cơ, chợt có cảm giác một bên đùi tê rần, điện thoại rung bần bật, cậu lấy từ trong túi quần ra xem thử, ảnh đại diện ngọn hải đăng gửi tới một tin nhắn WeChat.

[ Có việc gì thì gọi tôi. ]

Cậu nhếch miệng, đột nhiên nghe thấy Ngô Xuyên quát: “Em làm sao đó hả?” 

“?” Lâm Thiên Tây tưởng ông nói mình xem điện thoại nên lập tức dúi máy vào trong áo khoác, cất xong thì cởi áo khoác ra: “Không xem nữa, chạy ngay đây.”

“Em đừng có nhúc nhích.” Ngô Xuyên đi tới, chỉ vào chân phải cậu: “Cái chân này của em có cử động được không?”

Lâm Thiên Tây xoay xoay cổ chân phải, cảm giác nơi ấy căng ra một hồi, vừa đau lại hơi tê, miệng khẽ “shh” một tiếng.

Ngô Xuyên đã phát hiện, ông nhìn chằm chằm cậu: “Khá lắm Lâm Thiên Tây, em lại…”

“Không đánh nhau, thật sự không đánh nhau mà!” Lâm Thiên Tây vội vàng ngắt lời ông: “Em ngã.”

“Em lại ngã!” Ngô Xuyên tức giận: “Chân em là chân bẹt à mà hở chút là ngã! Em như thế này mà còn dám báo danh trường tốt như vậy à!”

Lâm Thiên Tây sợ ông nổi điên, vỗ vỗ lưng ông: “Đừng nổi giận mà thầy Ngô, không phải là còn vài tháng nữa mới thi ạ, em sẽ lành lại nhanh thôi.”

“Ai bảo em là còn tận vài tháng nữa?” Ngô Xuyên hất tay cậu ra: “Đó là kỳ thi toàn tỉnh thống nhất, em không muốn học mấy trường thể dục tư thục trong tỉnh, mà học sinh nộp hồ sơ vào những trường tốt đều phải thi sớm hơn, em không biết à?”

Lâm Thiên Tây giật thót: “Đệt mẹ?”

“Thế này là em muốn chọc tôi tức chết luôn đúng không!” Ngô Xuyên quay đầu đi: “Còn chạy cái gì nữa, em về đi! Chờ đến khai giảng tôi xử lý em sau!”

“…” Lâm Thiên Tây nhíu mày nhìn ông rời đi, trong lòng lại thầm chửi thề thêm một câu, cậu vuốt vuốt tóc, cũng đành phải rời khỏi sân tập.

Cậu không nói cho Tôn Thành mà dứt khoát về thẳng nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy phần canh hầm Tôn Thành mang đến để trêu chọc cậu.

Lâm Thiên Tây đứng ở chỗ ngăn tủ mở túi nilon ra, mặc kệ canh đã nguội ngắt mà mở nắp ra ngửa đầu uống một hơi cạn.

Có lẽ lần này sẽ khỏi nhanh hơn một chút nhỉ?

Dù sao cũng đã nộp hồ sơ cho trường, liều mạng cũng phải đi thi.

“Cậu không được chứng kiến chuyện xảy ra hôm đó đâu…”

Cũng chỉ hai ngày sau nhà trường đã khai giảng. Đúng lúc Lâm Thiên Tây đi vào từ cửa sau thì nghe thấy Vương Tiếu đang nói với Khương Hạo câu này, cậu cũng muốn nghe thử xem là chuyện gì xảy ra vào hôm nào, vừa đến gần đã nghe thấy nó nói tiếp: “Hôm sinh nhật anh Tây, Thành gia chở anh ấy lên núi, bọn này cũng đi theo, có mỗi cậu là không đi cùng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 406

Tiết Thịnh chưa tới, Tôn Khải ngồi bên cạnh bồi thêm: “Thành gia còn biết lái xe nữa, đỉnh cực, lái cả ô tô chở anh Tây lên núi luôn cơ mà.”

Khương Hạo quay xuống, vừa lúc trông thấy Lâm Thiên Tây, ánh mắt đánh giá: “Thỉnh thoảng tôi cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi, nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy cũng không nghĩ nhiều lắm.”

“…” Lâm Thiên Tây kéo ghế ra ngồi xuống: “Sang năm mới rồi mà cậu vẫn còn líu lưỡi nhỉ.”

Vương Tiếu nhìn thấy cậu thì không kể tiếp nữa: “Anh Tây, chuẩn bị chưa? Hôm nay thi khảo sát đó.”

Cái tay đang lấy sách trong balo của Lâm Thiên Tây khựng lại: “Sao không thông báo gì hết thế?”

“Khảo sát đột xuất mà, đương nhiên là không thông báo.” Vương Tiếu chỉ lên bảng đen: “Kìa.”

Lâm Thiên Tây ngó lên bục giảng, trên bảng đen là dòng chữ được viết rõ ràng: Thi khảo sát. Tấm bảng đếm ngược đã được dán lên tường phía trái, bên trên viết “Cách kỳ thi đại học còn XX ngày”, vị trí XX vẫn chưa được điền số.

Vừa mới tới đã phải chiến một trận như thế này, thật sự là không muốn căng thẳng cũng không được.

“Lâm Thiên Tây này…” Con muỗi Chương Hiểu Giang đột nhiên bay vo ve tới trước mặt, đứng cách cậu ít nhất hai dãy bàn: “Thầy Toán gọi cậu.”

Lâm Thiên Tây nhét balo vào trong ngăn bàn rồi đứng lên đi ra, ngẫm nghĩ một thoáng rồi lại quay đầu: “Ầy, ông đây thật sự đáng sợ như vậy à?”

Cũng đã là học kỳ cuối của lớp 12 rồi, sao vẫn còn giữ cái bộ dạng đó chứ?

Vương Tiếu ngồi tại chỗ vỗ bàn cười: “Anh Tây đừng có doạ người ta, lá gan cậu ta hơi nhỏ.”

Chương Hiểu Giang đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, sau đó đỏ mặt quay về chỗ ngồi, miệng còn thì thầm nói gì đó.

“Cậu đừng có cười.” Lâm Thiên Tây không nghe rõ: “Cậu ta nói cái gì cơ?”

Vương Tiếu không nhịn được, cái mặt đen nhẻm lộ ra hàm răng trắng sáng: “Cậu ta nói cậu ta quen như thế rồi.”

“…” Lâm Thiên Tây phục, lại xoay người rời khỏi phòng học.

Phòng giáo viên rất náo nhiệt, từ xa đã nghe thấy giọng của Từ Tiến.

Lâm Thiên Tây đi tới cửa, vậy mà lại trông thấy người quen, một người là Trương Nhậm, người còn lại là Đinh Kiệt, hai đứa mỗi đứa đứng một bên hệt như thần giữ cửa.

“Đậu, Lâm Thiên Tây, lâu rồi không gặp!” Đinh Kiệt thấy cậu thì cười: “Mày cũng bị gọi tới phạt đứng à?”

Trái lại, Trương Nhậm đã bị cậu chỉnh đốn đến mức ngoan ngoãn, chỉ cười mỉa: “Ơ kìa, anh Tây.”

Lâm Thiên Tây quan sát hai người, hiểu cực kỳ rõ: “Muốn lẻn đi để không phải kiểm tra nhưng lại bị bắt? Xem ra cái lớp không ai quản lý đó cũng không thoải mái lắm nhỉ?”

“Mày cũng thế còn gì?” Đinh Kiệt đáp trả: “Chẳng phải mày có thằng trâu bò thế kia kèm học à? Sao lại còn sa đoạ như thế, ở lại A8 được cũng chả có tác dụng gì.”

“Thì thầm cái gì đó? Vào đây mau!” Từ Tiến ở trong gọi to.

Lâm Thiên Tây không nói nhảm với bọn họ nữa mà tiến vào cửa: “Tìm em ạ?”

Bên trong không chỉ có Từ Tiến mà lão Chu cũng đang pha trà ở đó, ông đứng ở bàn làm việc cầm ấm nước rót nước nóng vào cái ly được bọc trong bọc nhựa, thấy cậu đi vào, con mắt cách một lớp kính phủ đầy hơi sương liếc cậu một cái.

“Em vào đây!” Từ Tiến ồn ào: “Thầy Ngô của em tới đòi người từ giáo viên chủ nhiệm của các em kìa!”

“Hả?” Lâm Thiên Tây không hiểu lắm.

“Hả hở gì? Thầy ấy nói thi thể dục với mỹ thuật thì phải được tập huấn chuyên nghiệp trước khi thi chính thức, cho nên muốn em đi tập huấn.” Từ Tiến rất tức giận, đập bàn: “Thời điểm này thì phải ưu tiên học văn hoá chứ, mấy người bên thể dục đúng là chẳng biết phân biệt nặng nhẹ gì! Lâm Thiên Tây, không dễ dàng gì em mới đạt được thành tích như ngày hôm nay, nếu em nghĩ tập huấn mà được chơi thì em lầm to rồi…”

Lâm Thiên Tây có cảm giác như trận chiến giữa giáo viên văn hoá và giáo viên thể dục đã diễn ra ngay trước mắt mình, cậu xỏ tay vào túi quần nghe ông nói, bản thân cũng không ngờ phải đi tập huấn, Ngô Xuyên không hề nói trước với cậu.

Lão Chu buông ấm nước: “Nói ý chính đi thầy Từ.”

Bấy giờ Từ Tiến mới ngừng phẫn nộ chuyện thể dục, nhận ra mình đã nói chệch hướng, ông đập bàn một lần nữa: “Gọi em đến là để cảnh cáo em đó, bây giờ em đã đứng thứ 21 trong lớp rồi, nếu dám để điểm môn Toán của tôi tụt xuống, tôi sẽ xử em!” Nói xong đột nhiên nghe thấy lão Chu ho khụ một tiếng, ông lại bổ sung thêm một câu: “Nếu dám để điểm môn Văn tụt xuống, tôi cũng sẽ xử em!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 63

“Thầy nói xong rồi đúng không ạ?” Lâm Thiên Tây nhìn sang lão Chu: “Thầy Chu, thầy còn gì cần nói nữa không?”

Lão Chu bưng chén trà thổi thổi: “Tôi không có gì muốn nói.”

“Ơ, em thấy thầy ho nên tưởng thầy muốn lên tiếng, không phải ạ?”

Lão Chu không để ý đến cậu mà bình tĩnh uống trà, đưa ly lên miệng thấy nóng quá nên lại đặt xuống.

Từ Tiến kết lại: “Dù sao điểm của em cũng không thể tụt xuống, sắp thi rồi, không thi xong thì đừng có nghĩ đến tập huấn gì hết!”

“Được rồi, nhớ rồi ạ.” Lâm Thiên Tây xoay người đi ra ngoài, vừa đến trường đã bị gọi lên phòng giáo viên học một khoá giáo dục tư tưởng, quả thực trước kia cậu chưa từng được hưởng đãi ngộ như thế này. Ra tới ngoài phòng, cậu cố ý dừng lại nhìn hai kẻ bị phạt đứng ở cửa: “Vừa nãy ai nói tao đến chịu phạt?”

Đinh Kiệt đảo mắt, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang, đứng lùi sang bên cạnh vài bước: “Đệt con mẹ nó, vậy mà mày lại đứng tận thứ hai mươi mốt…”

“Tao mẹ nó còn muốn thi đại học nữa cơ, có tức không?” Lâm Thiên Tây cực kỳ sảng khoái, cậu xỏ tay vào túi quần ngâm nga mấy câu hát, trở về lớp.

Không khí trong phòng học đã thay đổi, giáo viên Tiếng Anh Vu Dĩnh đứng trên bục giảng, dưới sự chỉ đạo của cô, các bàn học đã được kéo ra xa từ lâu, ngay cả chỗ ngồi cũng thay đổi.

Lâm Thiên Tây về chỗ, trông thấy Chương Hiểu Giang ngồi bên cạnh đang cụp mắt xuống.

Cậu cảm thấy kẻ ngồi bên cạnh mình chính là một con muỗi, còn có lẽ con muỗi ấy lại cảm thấy kẻ ngồi cạnh nó là một con quỷ.

Con muỗi vùi đầu chuyên tâm vặn nắp bút, tìm bút xoá, chuẩn bị làm bài một cách kỹ lưỡng, đầu cũng không hề ngẩng lên.

Con quỷ quyết định không để ý đến nó nữa mà nhìn lên phía trước, ngay cả bọn Vương Tiếu và Khương Hạo cũng bị đổi chỗ, một người ngồi ở bàn thứ ba, một người ngồi bàn đầu tiên.

Lâm Thiên Tây đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình, cậu quay đầu lại, đối diện với cặp mắt của Tôn Thành, khi ấy mới phát hiện hắn ngồi trong góc lớp, gần như chéo với chỗ mình ngồi, quả thực là khoảng cách xa nhất.

Ánh mắt hai người chạm nhau, con ngươi Tôn Thành khẽ động, giống như đưa mắt ra hiệu.

Lâm Thiên Tây cũng hơi nhướn mày, khoé miệng mang theo ý cười.

Đúng lúc này tiếng chuông reo.

Đề thi khảo sát không có quá nhiều câu hỏi, mỗi môn chỉ kiểm tra trong vòng một tiết nên buổi thi hoàn thành rất nhanh.

Thời điểm thi xong môn tự nhiên cuối cùng cũng là lúc nghỉ giữa trưa.

Vương Tiếu trở về chỗ cũ: “Rốt cuộc cũng thi xong rồi, anh Tây, anh có thấy ngoài cửa lớp mình hôm nay có rất nhiều con gái không?”

Lâm Thiên Tây chồng sách vở lên bàn, nghe vậy thì ngoái ra cửa sổ nhìn thử, đúng thật là có không ít nữ sinh đứng đó, còn có cả một vài nam sinh đều là học sinh lớp cậu. Cậu liếc mắt nhìn sang phía Tôn Thành, hắn không có ở chỗ ngồi: “Làm gì thế?”

Vương Tiếu đáp: “Xin cúc áo đó, sáng nay em vừa tới đã thấy có người ở trước cổng trường làm chuyện này rồi. Vụ này có từ lâu rồi cơ, trước khi tốt nghiệp nhiều đứa con gái xin cúc áo thứ hai trên áo sơ mi của con trai lắm, bảo là sau này có thể ở bên cạnh nhau.”

Khương Hạo ôm sách quay về, ngồi xuống nói: “Xem phim Nhật phim Hàn rồi học theo chứ gì, còn chưa tốt nghiệp đã làm mấy cái này. Mấy cậu không đi ăn à?”

“Đi.” Vương Tiếu đứng lên: “Đi thôi anh Tây, đi cùng đi.”

Lâm Thiên Tây muốn đợi Tôn Thành đi cùng, chưa kịp lên tiếng đã nghe nó kêu: “Đù má, Thành gia không ở đây!”

Vương Tiếu như vừa phát hiện ra lục địa mới, nói tiếp: “Có phải là bị gọi ra xin cúc áo không nhỉ.”

Lâm Thiên Tây liếc nó một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Vương Tiếu theo sau: “Anh Tây đi đâu thế?”

“Ăn, không phải cậu nói muốn đi ăn à?”

“Vậy đi con đường nhỏ phía sau đi, chỗ đó nhiều đồ ăn lắm.”

Sau khi ra khỏi lớp, Lâm Thiên Tây quét mắt nhìn đám người trên hành lang một lượt, vẫn không thấy Tôn Thành đâu, xuống toà giảng dạy rồi cũng không thấy, thế là nhỏ giọng mắng một câu: “Đệt…” Cậu xỏ tay vào túi, rảo bước ra ngoài cổng trường.

Vương Tiếu gọi cả Tiết Thịnh và Tôn Khải theo, ra đến đây mới đuổi kịp cậu, nó đi đằng sau trêu ghẹo: “Anh Tây đừng sốt ruột, kiểu gì chẳng có đứa con gái đến xin anh mà.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tôn Khải nói: “Đúng vậy, anh Tây đẹp trai như thế, đến em cũng muốn xin cúc áo.”

“Có nhạt nhẽo quá không.” Lâm Thiên Tây tặc lưỡi, tìm một quầy hoành thánh rồi ngồi xuống: “Toàn là sính ngoại, học người ta mấy trò vô bổ.” Cậu kéo nhẹ cổ áo mình: “Tôi cũng không mặc áo sơ mi, thời tiết này mà đứa nào chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi bên trong chứ, lẳng lơ thế, quyến rũ người khác à?”

Vừa mới dứt lời đã có người đi tới, cậu quay đầu, Tôn Thành đứng ngay bên cạnh, áo lông đen khoác ngoài phanh ra không cài khoá, bên trong chỉ mặc một cái sơ mi, vừa hay tay hắn còn đang kéo cổ áo, hai mắt nhìn cậu từ trên cao xuống.

“…” Lâm Thiên Tây sờ mũi, cảnh tượng hơi xấu hổ, khoé miệng cậu giật giật: “Chờ cậu đấy, đi đâu vậy?”

Tôn Thành ngồi xuống bên cạnh: “Dù sao cũng không phải đi quyến rũ người khác.”

Vương Tiếu không hề nể nang gì mà phì cười. 

Khương Hạo gần như tới cùng lúc với Tôn Thành: “Tôi thấy có người muốn gặp Tôn Thành thật đó, tôi có quen bạn nữ kia, ngày trước học A9, chắc là xin thay cho Lưu Tâm Du.”

Tôn Thành cầm đôi đũa dùng một lần lên: “Các cậu không ăn à?”

Dứt khoát cắt ngang lời cậu ta.

Khương Hạo đáp: “Ăn chứ, mau ăn thôi, thi xong tôi sắp chết đói luôn rồi.”

Lâm Thiên Tây gọi một bát hoành thánh rồi rắc một nắm ruốc nhỏ vào trong bát, không cần thìa mà dùng luôn đũa gắp bỏ vào miệng. Cậu liếc Tôn Thành rồi lại nhìn cúc áo trên cổ áo hắn, thầm nghĩ vớ vẩn thật sự, một cái cúc áo thôi mà cũng có người muốn lấy.

Tôn Thành cũng gọi hoành thánh, vừa mới ăn lại cảm nhận được ánh mắt cậu, hắn bèn liếc cậu một cái.

Lâm Thiên Tây cười như không cười rời mắt.

Lúc sắp ăn xong, điện thoại di động trong túi chợt rung, cậu lấy ra xem, là Ngô Xuyên gửi tin nhắn tới, lúc này ông mới báo rằng cậu sắp phải đi tập huấn, yêu cầu cậu đi huấn luyện cơ bản trước.

Lâm Thiên Tây trả lời “Chờ em một lát” rồi cử động thử chân phải ở dưới gầm bàn vài lần, cậu đẩy bát ra, thấy Tôn Thành cũng sắp ăn xong, cậu đụng nhẹ một chân dưới gầm bàn vào chân hắn, sau đó đứng lên rời đi.

Đi tới tận toà giảng dạy vẫn không thấy hắn theo tới, Lâm Thiên Tây còn tưởng vừa nãy mình trêu đùa làm hắn tức giận, bèn quay đầu ra sau nhìn thử, bấy giờ Tôn Thành mới đến, áo lông vẫn phanh ra, hai chân thon dài thẳng tắp.

“Đi WC.” Lâm Thiên Tây hất cằm về phía nhà vệ sinh, sau đó xỏ tay vào túi quần đi trước.

Nhà vệ sinh ở đây dành cho cán bộ, giáo viên và nhân viên của nhà trường dùng, bên trong không có ai, cậu mở cửa đi vào một buồng riêng.

Vừa mới vào, mép dưới cửa đã bị đá nhẹ một cái, Lâm Thiên Tây mở cửa ra rồi lập tức lôi Tôn Thành vào trong, tay chống lên cửa.

“Làm gì?” Tôn Thành tựa lưng vào cửa bình tĩnh nhìn cậu.

“Muốn một thứ.” Lâm Thiên Tây cười cười, ngón tay nắm cúc áo thứ hai trên sơ mi hắn: “Cái này.”

Tôn Thành: “Sính ngoại?”

“Câm miệng.” Lâm Thiên Tây giật mạnh cúc áo rồi cầm trong tay lắc lắc một hồi, sau đó nhét vào túi, vừa cười vừa nói: “Có muốn tôi cũng lấy của tôi cho cậu không?”

Tôn Thành quan sát cả người cậu một lượt: “Không phải cậu không lẳng lơ nên không mặc sơ mi à?”

“Đệt, chỗ khác tôi có.” Lâm Thiên Tây cười, “rắc” một tiếng kéo khoá áo lông xuống, tiếng ma sát sột soạt vang lên, cậu vén áo dài tay lên để lộ ra lưng quần, ngón tay ở nơi đó giật một cái, nắm cúc quần giơ lên cho hắn.

3

Tôn Thành nhìn thoáng qua, hờ hững nói: “Người ta nói lấy cúc áo thứ hai trên cổ áo bởi vì nó cách gần trái tim nhất, cậu thế này là sao?”

“…” Lâm Thiên Tây hơi nhướn mày, lại chậm rãi nhếch khoé miệng rồi nhét chiếc cúc vào tay Tôn Thành. Một tay cậu mở cửa, tay còn lại siết chặt lưng quần, nhân lúc đi qua mà ghé sát vào tai hắn: “Cúc trong nhà ông đây đều cho cậu hết.”

Hàng lông mày rạch một đường của Tôn Thành khẽ động đậy, hơi nóng khi cậu nói chuyện phả qua mặt, ngón tay hắn vân vê chiếc cúc trong vô thức.

Lâm Thiên Tây đi ra ngoài: “Tôi đi tập huấn.”

Tôn Thành lập tức nhìn theo, lúc này mới biết rõ cậu định làm gì.

– ———————————–

Tác giả có lời muốn nói:

Không nên sính ngoại, cho nên tui đề nghị sau này cứ đưa cúc quần cho nhau đi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.