Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 59



Sương mù vẫn dày đặc như cũ, đứng trên hành lang thường thường nghe thấy âm thanh dạy học từ trong các phòng học truyền ra, mà giữa Phó Xuyên và Diêu Nhất lại là trầm mặc.

Diêu Nhất nói xong câu kia, trong lòng thấp thỏm, ánh mắt ngó lung tung khắp nơi.

Phó Xuyên rũ mắt xuống, không thấy rõ sắc mặt, cậu cúi đầu nhìn sàn nhà trên hành lang một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cậu…. Thích tôi?”

Chẳng lẽ vừa nãy cô nói còn chưa đủ thật sao? Diêu Nhất có chút không vững lòng, nhìn cũng không dám liếc nhìn Phó Xuyên một cái.

“Oh, đại khái….là vậy” Diêu Nhất ý đồ muốn mơ hồ cho qua.

Vốn dĩ tim Phó Xuyên vẫn đang nhảy bình bịch bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Diêu Nhất: “Cậu muốn yêu đương với tôi?”

“Đúng vậy” Âm thanh này ngược lại Diêu Nhất nói rất dứt khoát.

Vài tia mặt trời xuyên thấu qua lớp sương mù dày đặc kia rải rác lên khu dạy học, rơi vào trên người Phó Xuyên, lông mi thật dài của Phó Xuyên run rẩy, nhẹ giọng hỏi: “Bởi vì có khả năng là cậu thích tôi?” 

Diêu Nhất không biết vì sao ngày càng chột dạ, đại khái đây là lần đầu tiên cô làm chuyện xấu, vì thế nổi dậy tâm tư không tốt.

“….. Ừm, nếu đã có khả năng thì không thể lãng phí chút khả năng này” Diêu Nhất cũng không biết chính mình đang nói chút gì nữa.

Dáng người thon dài đĩnh đạc của Phó Xuyên hơi ngưỡng về phía sau, sắc mặt lãnh đạm: “Yêu đương cần phải có cả một quá trình, tôi không muốn đồng ý với cậu qua loa như vậy”

“Nhưng tớ tặng cậu búp bê gốm sứ cậu cũng nhận mà!” Diêu Nhất có chút sốt ruột, cau mày đem lời trong lòng mình nói ra.

Phó Xuyên sửng sốt, đáy mắt là cảm xúc khó có thể miêu tả được, cậu khẽ nhắm mắt, đem tất cả cảm xúc thu lại.

“Cái đó có thể làm, nó xem như là một tín hiệu của tình yêu, là tự tớ làm đấy!” Diêu Nhất vẫn đang nói, cô có chút tủi thân, cảm thấy Phó Xuyên quá giảo hoạt rõ ràng là cậu cũng muốn yêu đương với cô, đừng tưởng cô không biết rất nhiều thứ cậu đều học từ 《 Sách tình yêu 》.

“Tôi biết” Phó Xuyên quay đầu nhìn xuống khoảng sân trống trải dưới lầu, lúc này không có học sinh, sương mù lại dày đặc chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cây thông ở phía dưới.

“Vậy cậu không đồng ý tớ sao?” Diêu Nhất cảm thấy mình có hơi tức giận.

Phó Xuyên một lần nữa nhìn về phía Diêu Nhất: “Cậu đang theo đuổi tôi?”

“Đúng, tớ đã nói lâu như vậy rồi mà” Sao Phó Xuyên lại khó hiểu lời cô nói vậy nhỉ, Diêu Nhất hoài nghi làm sao mà cậu có thành tích viết văn tốt đến như vậy, rõ ràng là lời nghe thấy rồi đều không hiểu gì.

“Tôi cảm thấy sự theo đuổi của cậu không đủ chân thành” Phó Xuyên nhẹ nhàng dựa vào trên lan can “Tôi thấy cậu không thích tôi như vậy”

Diêu Nhất nhíu mày nhìn Phó Xuyên, thật là, sao cậu lại có thể nói thích hay không thích nhẹ nhàng như vậy, không có bộ dáng của một học sinh tốt chút nào.

Nghĩ trong lòng là một chuyện, Diêu Nhất vì muốn yêu đương với Phó Xuyên, vẫn không thể không miễn cưỡng cười: “Tớ thích cậu, cậu…. Lớn lên đẹp, thành tích còn tốt nữa”

Hôm nay cũng không biết vì sao Phó Xuyên lại như thế này, luôn muốn vạch ra những lời nói của Diêu Nhất: “Không phải cậu bị mù mặt sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 132: 132: 54 Con Đường Làm Nữ Phụ Ác Độc Của Hoàng Hậu

Diêu Nhất giương mắt nhìn Phó Xuyên, chuyện này ngoại trừ đám người Hàn Tiêu Tiêu thì người khác hẳn là không biết, hơn nữa bình thường cô cũng không để lộ quá nhiều dấu vết của việc này.

“Dù sao thì tớ cũng cảm thấy cậu rất đẹp” Diêu Nhất càng nói da mặt càng dày “Cậu muốn yêu đương với tớ hay không?”

Phó Xuyên ngay cả thời gian để phản ứng lại cũng không có, trực tiếp từ chối luôn: “Không cần”

Đại khái là đã mất mặt xong rồi Diêu Nhất cũng không thèm quan tâm nữa: “Vậy phải làm sao thì cậu mới đồng ý?” Cô nhất định phải yêu đương với Phó Xuyên trước khi tham gia Đông Lệnh Doanh!

“Cậu có biết người khác theo đuổi người mình thích như thế nào không?” Tim Phó Xuyên lại một lần nữa nhảy bình bịch lên nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng như cũ không thèm để ý đến.

“Tớ có nghiên cứu qua rất kỹ rồi, nhưng mà vẫn còn vẫn rất nhiều thứ chưa làm hết” Diêu Nhất như quả bóng bị chọc thủng, uể oải nói, một lát sau lại như nhớ đến chuyện gì ngước mắt  lên nhìn Phó Xuyên “Cậu là bởi vì chuyện này nên không đồng ý à?”

Lúc này Diêu Nhất cũng đành chịu vì Phó Xuyên đã đọc qua cuốn 《 Sách tình yêu 》 rồi.

Phó Xuyên hôm nay buộc lỏng tóc, không ít sợi tóc rơi xuống dưới, che lại lỗ tai đang đỏ lên của cậu. Cậu ép chính bản thân mình không được nhìn về phía Diêu Nhất, trống rỗng nhìn trên không trung: “Vậy đợi đến lúc cậu thực hiện xong hết rồi, tôi lại suy xét xem có đồng ý hay không”

Như vậy còn hơn là hoàn toàn không có hy vọng, Diêu Nhất đứng tại chỗ nỗ lực suy nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng nói: “Được thôi, đến lúc tớ theo đuổi cậu xong cậu phải đồng ý tớ đấy”

“Cậu muốn ở bên tôi như vậy sao?” Phó Xuyên mấp máy môi, cậu muốn không màng tới hình tượng trực tiếp đồng ý Diêu Nhất, nhưng rõ ràng là cô không phải cô chỉ thích bản thân mình mà… nói yêu đương với cậu.

Diêu Nhất sợ Phó Xuyên đổi ý nói: “Dù sao khi nãy cậu cũng đồng ý rồi, không thể sửa lại đâu”

Hai người đứng ở cửa suốt hai tiết, sau khi hết tiết 2 mới được gọi đi vào giáo viên ngữ văn cũng chỉ là nhất thời tức giận. Lại không biết hai học sinh này của ông trong 2 tiết phạt đứng này đã thành lập hiệp nghị gì.

Học xong hai tiết, giáo viên ngữ văn thu dọn giáo án ra khỏi lớp học. Sau khi quay lại phòng học, Phó Xuyên quay đầu hỏi Diêu Nhất: “Không phải muốn đi quán đồ ăn vặt à?”

Tỏ tình cũng tỏ xong rồi, còn đi quán đồ ăn vặt làm gì? Diêu Nhất cuối cùng cũng không nói câu này ra, không chừng bây giờ Phó Xuyên đang thử cô đấy.

Trong sách nói phải ngoan ngoãn nghe lời người được theo đuổi.

“Đi” Diêu Nhất thành thật đứng lên đi xuống lầu cùng Phó Xuyên.

Triệu Tiền nhìn hai bóng dáng người cùng nhau đi ra khỏi lớp, hiếu kỳ hỏi: “Hai bọn họ làm gì vậy? Đi tìm giáo viên ngữ văn nhận sai à?”

Sớm nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người ở đằng sau – Hàn Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua Triệu Tiền “Nghĩ nhiều rồi, bọn họ xuống quầy đồ ăn vặt”

Triệu Tiền mở to hai mắt, cúi đầu nhìn bài tập của mình vẫn chưa làm xong, lại nhìn ra cửa hai người kia đã biến mất vô cùng đau đớn nói: “Sao lại không nói cho mình với chứ, mình muối ăn ô mai đường”

Tham Khảo Thêm:  Chương 924: Ngô linh (16)

“Cậu nôn nghén à? Cả ngày chỉ ăn mấy thứ chua lè thôi” Hàn Tiêu Tiêu gần đây nhìn Triệu Tiền vô cùng không vừa mắt, đặc biệt là bộ dạng vì đồ ăn mà phát ngốc của cậu.

_____

Lớp học sáng nay đã định trước là không được yên bình. Giáo viên dạy hoá bên cạnh Lớp giỏi cũng là người dạy hoá ở Lớp giỏi luôn, sáng nay cố ý dành ra hai tiết kiểm tra học sinh kết quả mà lúc ra ngoài hít thở không khí liền nhìn thấy Phó Xuyên và Diêu Nhất.

Đi lên hỏi thử thì ra là bị phát đứng.

Xong rồi? Làm ra chuyện gì to tát mà để giáo viên lớp giỏi phải đuổi luôn cả một người top đầu, một người top 2 ra khỏi lớp. Giáo viên dạy hoá cũng rất bát quái, dù sao tiết sau cũng không phải tiết của ông nhưng cũng không quay về nhà mà là đứng trước phòng của giáo viên ngữ văn.

“Hôm nay sao vậy, lại đuổi cả Phó Xuyên và Diêu Nhất ra ngoài hai đứa nhỏ kia bình thường đều rất ngoan mà” Giáo viên dạy hoá một bên nói một bên quan sát  sắc mặt của giáo viên ngữ văn, không phải hai đứa nhỏ kia quá rõ ràng nên bị phát hiện chứ?

Giáo viên ngữ văn trong tay còn cầm giáo án, thở dài, hôm nay cũng là tính khí của ông quá lớn, vừa mới tan học mới ngồi nghĩ lại.

“Một đám đều quang minh chính đại mà thất thần, Diêu Nhất thì bỏ qua đi, dù sao ngữ văn của nó là không cứu được rồi. Còn đứa nhỏ Phó Xuyên kia cũng không biết sao lại thế này, cư nhiên ngồi ngây người ra” Giáo viên ngữ văn tuy là sau khi nghĩ lại thì thấy chính mình sai nhưng vừa nhớ lại hai học sinh có thành tích tốt nhất đều không nghiêm túc liền thấy tức giận.

“Bình thường thôi, người trẻ tuổi ấy mà, ở bên nhau đều như vậy” Giáo viên dạy hoá không cẩn thận lỡ miệng nói.

Giáo viên ngữ văn nghi hoặc hỏi: “Ở bên nhau cái gì?” Ông ngược lại còn nghĩ theo chiều hướng khác.

“À, ý tôi là bọn nó cũng không thể cả ngày vẫn luôn tập trung tinh thần học tập, chuyện ngây người về tình cảm vẫn tha thứ được, ông cũng không cần để trong lòng làm gì” Giáo viên dạy hoá vội vàng quay trở về.

“Ừ” Giáo viên ngữ văn gật gật đầu rồi đi về phía phòng dạy học.

Giáo viên dạy hoá vừa định quay về văn phòng của mình thì phía xa kia lại có một vị đồng nghiệp đang đi đến nổi giận đùng đùng. Giáo viên dạy hoá này thích nhất là xem náo nhiệt, không khỏi sinh ra chút hứng thú.

“Đây là sao đây, nhìn bộ dáng giống như muốn đi đánh người vậy” Giáo viên dạy hoá dựa vào trên cánh cửa bên cạnh chờ vị giáo viên kia đến.

Tức giận trên mặt vị giáo viên này vẫn chưa tiêu tan: “Làm sao à? Vừa mới tiết 1 khi này có học sinh đem hai cuốn sách ném từ trên lầu xuống cũng không thèm nhìn có người hay không, may là tôi né kịp bằng không thì hôm nay đầu nở hoa rồi”

Hai cuốn sách ngữ văn thình lình bị vị giáo viên chụp lại trong tay. Lúc tiết 1 còn là hai cuốn sách ngữ văn, không khó để đoán được hai cuốn sách này là của ai.

Giáo viên vẫn còn đang tức giận: “Vốn dĩ tôi muốn lập tức lên lầu tìm em học sinh kia tính sổ, kết quả lại bị học sinh trong lớp ra hỏi chuyện đành phải để đấy định chút nữa nhìn tên học sinh trên sách rồi đi lên tìm thế nào cũng phải dạy dỗ bọn học sinh này một trận. Ai biết rằng hai cuốn sách này chỉ có mấy cái ghi chú chứ chẳng ghi tên gì cả, hừ, ghi chú nhưng thật ra viết rất cẩn thận”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1601: Mạnh yếu

“Tôi xem thử” Giáo viên dạy hoá tiếp nhận hai cuốn sách ngữ văn từ trong tay vị giáo viên này, lật lật xem.

Một cuốn thì nét chữ thanh lịch đẹp đẽ, còn cuốn kia tuy là chữ viết bị gió thổi đến méo mó nhưng gọn gàng sạch sẽ, không khó để đoán hai cuốn sách này là của ai.

“Thật ra hai đứa này là học sinh của tôi, vừa nãy tôi đã đến dạy dỗ bọn nó rồi. Sau đó đi xuống dưới tìm sách nhưng không thấy, thì ra là bị lão Trương cậu cầm đi mất”

“Học sinh của thầy?” Vị giáo viên kia cũng lắp bắp kinh hãi.

“Cũng không phải là học sinh hư hỏng gì đâu, lúc nãy tôi đã mắng bọn đó một trận té tát rồi. Thầy đưa mấy quyển sách cho tôi để lát nữa tôi trả cho bọn nó còn phải mắng cho chúng nó biết vứt đồ ở nơi cao là rất nguy hiểm” Giáo viên dạy hoá không chút dấu vết khuyên vị giáo viên này quay về văn phòng nghỉ ngơi.

“Vậy được rồi, thầy giúp tôi nói lại với chúng thật tốt. Nó rơi trúng tôi thì được lỡ rơi trúng học sinh thì phải làm sao đây?”

“Được, chắc chắn rồi” Giáo viên dạy hoá cầm hai cuốn sách giáo khoa ngữ văn, trong lòng lắc đầu, ông đúng là phí tâm vì hai đứa nhóc này.

Hai người đi dạo khắp nơi ở quầy bán đồ ăn vặt đã sớm quên mất hai cuốn sách bị rơi xuống dưới lầu rồi. Hai người cùng nhau đi khắp siêu thị không tính là lớn với những suy nghĩ riêng của mình.

Siêu thị không lớn, nhưng nói là quầy bán đồ ăn vặt thì cũng không nhỏ như thế, chẳng qua là một cái tên mà bọn học sinh đặt cho nó thôi.

Học hành ở cấp ba rất nặng nề và áp lực, cùng đi WC với bạn tốt, giải lao đi bộ ra ngoài mua đồ vặt hẳn là mấy mấy việc tiêu khiển của bọn học sinh.

“Cậu có muốn ăn cái này không?” Diêu Nhất cầm lấy một bao kẹo sữa trắng con thỏ lớn nói: “Tôi mời cậu ăn”

Phó Xuyên đại khái là không biết Diêu Nhất hạ quyết tâm bao nhiêu lớn muốn mời cậu ăn, hơn nữa thì một bao kẹo sữa lớn đó đối với Diêu Nhất cũng không quá rẻ. Tiền của cô luôn dùng để bổ sung kiến thức chứ ít khi dùng để mua đồ ăn vặt.

“Rất ngọt, ăn rất ngon đấy” Diêu Nhất nỗ lực thuyết phục để Phó Xuyên tiếp nhận ý tốt của mình. Nếu cậu tiếp nhận rồi vậy thì nhất định sẽ thể hiện là cô đã thực hiện được xong một điều trong sách nữa.

Phó Xuyên nhìn nhìn ánh mắt khát vọng của Diêu Nhất, lại nhìn bịch kẹo sữa: “Cậu thấy ăn rất ngon?”

“Ừm, ừm, ăn rất ngon” Diêu Nhất vội vàng gật đầu.

“Được” Phó Xuyên đồng ý.

Diêu Nhất lập tức chạy đến quầy tính tiền, xem ra chỉ cần quy củ thực hiện từng bước một là được rồi, Phó Xuyên cũng không phải khó nói chuyện như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Sách ngữ văn: Chúng tôi lại làm sai cái gì rồi? 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.