*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là tia sáng đầu tiên xuyên thủng màn đêm, cực kỳ chói mắt.
Doanh Tử Khâm cũng hiếm khi mà ngẩn người.
Một hồi lâu sau, cô chuyển tầm mắt, hơi nhíu mày, sao cô lại nhớ đến ví dụ này nhỉ?
Không nên một chút nào.
“Thất… Thất thiếu gia.” Lục Chỉ cứng người, cười miễn cưỡng: “Sao… sao cậu đến mà không nói trước một tiếng?”
Có điều Phó Quân Thâm không quan tâm đến cô ta.
Anh lười biếng đứng thẳng người, cong môi cười: “Bạn nhỏ, trùng hợp thật đấy.”
Doanh Tử Khâm tỉnh lại từ trong trầm tư, ngẩng đầu lên.
Lúc này người đàn ông hơi nghiêng người, mùi trầm hương phỉ thúy vương vít thoang thoảng tỏa ra từ áo anh hòa vào làm một với hơi thở, quyến luyến đến rung động lòng người.
Đôi mắt hoa đào kia vừa sâu lại đa tình, luôn mang theo vẻ dịu dàng.
Lúc anh nghiêm túc nhìn một người gần như có thể khiến người ta chết chìm trong đôi mắt mình.
“Cảm…” Cô mới mở miệng liên bị anh cắt lời: “Anh không muốn nghe hai chữ này nữa.”
Phó Quân Thâm vỗ vỗ đầu cô, dài giọng: “Quen nhau lâu như vậy mà vẫn còn khách sáo.”
Vẻ mặt Doanh Tử Khâm cứng lại: “…”
Tính bằng hai tư giờ thì còn chưa đến một ngày đầu.
Cô nhìn anh một cái, vẫn không tính toán đến việc tự xưng và động tác của anh.
Thôi bỏ đi, anh ta tốt với cô, cô nghe theo anh ta vậy.
Một bên khác, sắc mặt của Lục Chỉ lại càng trắng hơn.
Chuyện gì thế này?
Con nuôi nhà họ Doanh chơi với Thất thiểu nhà họ Phó từ khi nào vậy?
Đừng nói là nhà họ Lục, đến nhà họ Doanh cũng phải kính trọng nhà họ Phỏ.
Lục Chỉ bặm môi, lại nhớ đến câu nói trước đó của người đàn ông, trong lòng cô ta đang vô cùng hoảng hốt.
Ngay vào lúc này, Phó Quân Thâm nhìn cô ta một cái, ngữ khí lười biếng: “500 nghìn, nhà họ Lục thiếu tiền lắm sao?”
Lục Chỉ ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
Ngay lúc cô đang do dự thì Phó Quân Thâm đã lấy điện thoại ra, gọi một củ.
Lúc này, trong khu biệt thự cách đường Nam Trung Sơn mấy con đường.
Ông Lục đang nhàn nhã ở nhà uống trà, đọc báo thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
Ông ta vốn không định nghe nhưng khi nhìn thấy số điện thoại, ông ta mừng quá hóa lo, ngay lập tức bắt máy: “Thất thiếu, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?” Gần đây nhà họ Lục nhận được một đơn hàng lớn, nhà họ Phó mới là người phụ trách, ông ta vẫn cần nhờ vả nhà họ.
Kết quả, khi ông ta mới nhận điện thoại, câu đầu tiên nghe được là: “Nghe nói nhà họ Lục các người khá túng thiếu.”
Ông Lục ngẩn người, còn chưa phản ứng kịp, bên kia đã nói tiếp.
“Sợ nhà các ông lỗ vốn, dẹp đơn hàng khu Bắc sang một bên thì tốt hơn.”
Người đàn ông nói hời hợt, trong giọng nói còn mang ý cười, không rõ vui buồn nhưng lại vô cùng áp lực.
Trong cửa hàng, Lục Chỉ cũng nghe thấy câu này thì trợn to mắt, nói không nên lời: “Thất thiếu gia, cậu không thể.”
Phó Quân Thâm cúp máy, nghiêng đầu: “Gì cơ?”
Chân tay Lục Chỉ lạnh ngắt, môi run rẩy.
Cô ta không ngờ được cô ta chỉ dạy dỗ đứa con gái nuôi nhà họ Doanh một chút thôi mà lại khiến nhà họ Lục mất đi một đơn hàng lớn trị giá hơn một triệu tệ.
Nhà họ Lục không giàu nứt đố đổ vách, hơn một triệu tệ với họ mà nói là một thiệt hại cực lớn.
Tất cả đều tại nó!
Nếu không phải nó cố tình đến đây mua thuốc thì nhà họ Lục sẽ không phải chịu tai vạ này.
“Đủ rồi đấy Doanh Tử Khâm!” Lục Phỏng đứng trong nhà kho ở phía sau không nhìn nổi nữa.
Cậu ta bước ra ngoài, sa sầm mặt mày: “Chuyện này không phải cái gì to tát, cần gì phải làm lớn chuyện đến mức này?”
Sau đó cậu ta lại chán ghét nói: “Chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi, cậu lại không thiệt thòi gì cả.
Thế này đi, tôi đồng ý dạy kèm toán cho cậu, chuyện này cứ thế cho qua, thế nào?” Lục Phóng biết Phó Quân Thâm là một tên ăn chơi, làm như vậy chẳng qua chỉ là để dỗ con gái vui thôi, vì thế điểm mấu chốt nằm ở con nhóc nhà quê này.
Cũng không biết điểm nào của nó lọt vào mắt Phó Quân Thâm mà được đối xử như thế.
Doanh Tử Khâm nâng mắt, cảm thấy người này rất quen mắt: “Cậu là ai?” Không ngờ lại nghe thấy câu đó, mặt Lục Phóng xanh lè: “.” Học cùng nhau một học kỳ rồi mà không biết cậu ta là ai?
Giả vờ cái gì?
“Doanh Tử Khâm, cậu đừng giả vờ nữa.” Lục Phòng châm biếm: “Thành tích của cậu xếp chót lớp xuất sắc, nếu còn không tăng lên thì sẽ bị đuổi khỏi lớp đấy.
Tôi nghĩ cậu cũng không muốn bị mất mặt đầu, đúng không?
Doanh Tử Khâm lại nhìn Lục Phỏng một cái, không nhớ nổi cậu ta là ai nhưng lại nhớ đến một số chuyện khác.
Mỗi khối của trường trung học Thanh Trí đều có một lớp xuất sắc, trong lớp hội tụ học sinh tốp 50 của trường, thế nên sau mỗi kỳ thi, lớp xuất sắc đều sẽ có sự thay đổi học sinh.
“Rốt cuộc cậu có đồng ý hay không?” Lục Phóng rất mất kiên nhẫn: “Cậu phải nghĩ thật kỹ đấy, không phải ai cũng được tối kèm… ánh mắt cậu kiểu gì đấy?”
Cậu ta giống thằng ngốc lắm sao?
Lục Phóng tức đến phát điên.
Doanh Tử Khâm gõ gõ quầy thu ngân, nhàn nhạt nói: “Gói dược liệu lại rồi đưa đến khách sạn đối diện.”
“Cô… cô đợi một lát ạ.” Nhân viên thu ngân luống cuống nhìn đơn hàng, đương nhiên là không thể thu tiền rồi.
Cô ta chỉ là một nhân viên quèn, không đắc tội nổi ai.
Lục Chỉ ngơ ngác nhìn tấm thẻ đen in hình hoa diên vĩ trên tay cô gái.
Đó chẳng phải là…
Lục Phóng rất tức giận.
Cậu ta muốn tiến lên nhưng Phó Quân Thâm đang đứng ở bên cạnh.
Người đàn ông cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Trên người anh vẫn tỏa ra khí chất của một kẻ ăn chơi trác táng nhưng lại khiến người ta phải kiêng dè.
Lục Phong không nhịn được mà thấy sợ hãi.
Chưa đến 10 phút, 150 cần dược liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, Lục Chỉ chỉ có thể nên giận mà nhìn nhân viên của nhà họ Lục chu đáo tiễn người cô ta ghét nhất đi.
Vô cùng chướng mắt.
“Chị, bọn họ thật quá quắt.” Lục Phóng đấm mạnh xuống bàn, hung hăng nói: “Mấy hôm nữa đi học lại, em sẽ cho nó đẹp mặt.”
Lục Chỉ cũng nhịn đến khó chịu, châm biếm: “Ai bảo bây giờ người ta trèo lên được cây cao chứ.
Chắc chắn giờ này nó đang vô cùng đắc ý đấy.”
Cô ta không tin Doanh Tử Khâm có thể trói chân được Phó Quân Thâm cả đời.
Lục Chỉ lắc đầu, đang định gọi điện thoại mách lẻo Doanh Lộ Vi thì ông Lục gọi đến.
“Bố..” Cô ta vừa mở miệng thì đầu dây bên kia đã gào lên: “Bố cái gì mà bố, tôi không có đứa con như cô.
Còn không mau cút về nhà?”
Trong khách sạn.
Quét mắt nhìn đống dược liệu chất đầy phòng một cái, Phó Quân Thâm đang định mở miệng thì thấy cô gái chậm rãi lấy một chiếc nồi áp suất điện từ trong balo ra.
Doanh Tử Khâm một tay chống cằm, một tay chọn dược liệu, ước lượng một chút liền ném vào trong nồi.
Không có thời gian tự làm ấm sắc thuốc, chỉ đành dùng cái này để thay thế thôi.
Tối qua, trước khi rời chợ đen cô còn mua mấy miếng ngọc.
Một bên hút tinh hoa trong ngọc rồi truyền vào nồi áp suất điện, Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Hai tin Weibo kia…”
Cô khá có hứng thú với khoa học kỹ thuật mới và những thứ mới lạ ở thời này, cô bắt đầu học rồi.
Nghe thấy lời này, mí mắt Phó Quân Thâm nâng lên, đuôi mắt tràn ngập ý cười: “Định cảm ơn anh thế nào đây?”
Doanh Tử Khâm đóng nồi lại, ấn nút bắt đầu, vô cùng tùy ý mà nói: “Đảm bảo anh cả đêm không ngã.”
Vẻ mặt Phó Quân Thâm cứng lại, híp mắt nói: “Cô bạn nhỏ, anh có câu muốn hỏi em.”
Doanh Tử Khâm bóp nát miếng ngọc đã dùng hết rồi rắc bột vụn xuống đất: “Hửm?”
“Câu này…” Anh không nhanh không chậm cúi người, ánh mắt nhìn xuống cô gái đang ngồi dưới đất: “Học được từ ai vậy?”