*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta chỉ đến Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa một chuyến thôi mà cũng có thể chạm mặt?
Nhân viên công tác ở3 bên cạnh thấy cô ta dừng lại, thắc mắc hỏi: “Cô Tu, sao thế?”
Tu Nhan nhíu mày, hất cằm về phía ấy với vẻ cực k1ỳ bình thản: “Anh có biết ông cụ đó không? Là ai thế?”
Nhân viên công tác nhìn theo ánh mắt của cô ta, ngập ngừn9g giây lát, rồi lắc lắc đầu: “Xin lỗi, cô Tu, tôi không biết
ông ấy.” Quả thật là anh ta không biết Thịnh Thanh Đường.
Thịnh Thanh Đường rời khỏi Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa đã được bốn năm, người trong hiệp hội
thay hết l8ửa này đến lừa khác.
Đừng nói là nhân viên công tác, đến cả một vài người mới gia nhập hội, cũng chẳng
mấy ai biết đến Thịnh Thanh Đường.
Thêm nữa Thịnh Thanh Đường trước đây cũng sống rất thanh nhàn, không thích lộ mặt nhiều trước công chúng.
Sau khi ông lão này về hưu thì lại chạy đến thành phố Hồ mua cái biệt thự kèm hoa viên trồng rau củ, lần này đến
Đế đô là để thăm Mục Duy Phong.
Những nhà thư pháp cùng thể hệ với ông cũng về hưu hết rồi.
Trong Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước hoa chỉ
có hội trường hiện giờ mới quen biết Thịnh Thanh Đường.
Hội trưởng bây giờ là đồ đệ trên danh nghĩa của Thịnh Thanh Đường, chứ không phải chính thức bái sư.
Còn về hai
hội phó khác, đều là người mới được hội trường hiện tại cất nhắc lên sau khi Thịnh Thanh Đường đã rời khỏi hiệp
hội.
Bọn họ có nghe nói đến tiếng tăm của Thịnh Thanh Đường, nhưng chưa từng gặp mặt.
Nhân viên công tác nghĩ một lúc rồi lại nói: “Lúc trước tôi nhìn thấy họ đi về phía phòng triển lãm, chắc là du
khách đến tham quan triển lãm thư pháp.”
Tu Nhan suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu, dời mắt: “Tôi đi trước đây.”
Cô ta biết Doanh Tử Khâm là người thành phố Hộ, tuần trước Đằng Vận Mộng và Phong Việt còn dẫn Doanh Tử
Khâm đi cố cung tham quan.
Triển lãm thư pháp của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa cũng là một danh lam thắng cảnh có tiếng ở Đế
đô, Doanh Tử Khâm xuất hiện ở đây cũng là việc hết sức bình thường.
Tu Nhan vốn tưởng nhà họ Phùng đủ khả năng để xử lý Doanh Tử Khâm.
Nhưng tiếc là người nhà họ Phùng quả
phế, còn kéo theo sự chú ý của đội Nhất Tự.
Sau khi ngồi vào trong xe riêng của nhà mình Tu Nhan ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn không kìm được gọi điện cho hội
phó của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa: “Thưa thầy, mạo muội làm phiền thầy vào lúc này, em muốn
hỏi, không biết gần đây hiệp hội của chúng ta có chiêu mộ thêm người mới không?”
Hội phó nghe thấy vậy liền nói: “Có đấy, năm nay chiêu mộ thêm được ba người, đều là người đã đoạt giải trong
triển lãm thư pháp trong và ngoài nước, sao thế?”
“Em có gặp một bạn nữ sinh bằng tuổi với em, cậu ấy viết chữ rất đẹp.” Tu Nhan cười nói: “Em đoán có thể cậu ấy
là đồ đệ của một vị đại sự thư pháp nào đó trong hiệp hội, cho nên mới hỏi thầy xem có ai tên là Doanh Tử Khâm
không ạ?”
“Doanh Tử Khâm?” Hội phó lấy máy tính ra, tìm kiếm trong phần thông tin học viên: “Không có học viên này.”
Tu Nhan yên tâm rồi: “Vậy ạ, em cảm ơn thầy.”
Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa đại diện cho đỉnh cao thư pháp của nước nhà, không phải là học viên thì
dù viết chữ có đẹp đến mấy cũng vô ích.
Tu Nhan cúp máy, trở về nhà họ Tu.
***
Bên này.
Thịnh Thanh Đường lại mời Doanh Tử Khâm ăn thêm một bữa cơm nữa.
Buổi chiều, cô nhận được điện thoại của Tả Lê, bảo cô quay về trại huấn luyện một chuyến.
Bên trong phòng làm việc của nhóm giáo sư.
Tả Lê ngồi trước màn hình máy tính, trên màn hình đang mở một file PDF.
Có tranh, cũng có cả chữ.
Thấy cô tới, Tả Lê vẫy vẫy tay: “Trò Doanh lại đây, tôi cho em xem tư liệu về thí sinh này.”
Doanh Tử Khâm gật đầu.
“Vốn dĩ lúc trước tôi có nói, chắc em sẽ không gặp vấn đề gì trong việc giành vị trí nhất bảng vòng thi quốc tế,
nhưng đến hôm nay, chúng tôi đã lấy được danh sách thí sinh mà trường công lập Ylang gửi đến hội đồng giám
khảo.” Tả Lê nói: “Bây giờ, tôi nghĩ em cần chú ý đến một người.”
“Đây là Irna.” Anh ta chỉ vào tư liệu trên màn hình máy tính: “Cô bé là một thần đồng, nhưng đến năm mười ba
tuổi bị sốt cao, cơn sốt này ảnh hưởng đến thần kinh của cô bé, khiến cô bé trở nên ngốc nghếch.”
“Nhưng bố mẹ cô bé không hề từ bỏ, vẫn luôn tìm cách để chữa trị cho, sau đó bọn họ tìm được một nhà thôi miên
rất nổi tiếng ở nước ngoài, tiến hành thôi miên cho Irna.”
“Giống như kỳ tích xuất hiện, Irna trở lại bình thường hơn nữa còn biết được rất nhiều thứ mà trước đây không
biết, thậm chí còn có thể tùy ý nói ra mấy câu tiếng Anh trung cổ.”
“Cô bé nói cô bé đã nhớ ra kiếp trước của mình, kiếp trước của cô bé là một nhà khoa học, tuy có thể em sẽ xem đây
chỉ là một câu chuyện đùa, nhưng vấn đề mấu chốt là em ấy thật sự rất giỏi.”
Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm trong khoảnh khắc: “Cũng không phải là không có khả năng.”
Thuật thôi miên đã bị rất nhiều tác phẩm tiểu thuyết và phim ảnh thần thánh hóa lên.
Thôi miên thực ra chỉ là một dạng ám thị tâm lý.
Loại thôi miên cấp thấp nhất rất thường thấy xung quanh cuộc sống của người bình thường.
Giả sử như quảng cáo trong tivi, đây là một dạng âm thị tâm lý, cũng có thể được quy về một dạng của thôi miên.
Nhưng đúng là có không ít trường hợp được ghi chép lại, có người có thể nhớ lại ký ức của kiếp trước trong quá
trình thôi miên, khiến họ nhớ lại rất nhiều chuyện đã xảy ra trong một hoặc nhiều kiếp về trước.
Tuy nhiên, chuyện
nhớ lại rốt cuộc có thật sự là kiếp trước hay không, thì vẫn chưa ai đưa ra được kết luận cuối cùng.
Các nhà khoa học cho rằng, rất có thể chỉ là trong quá trình thôi miên, tiềm năng của con người được đánh thức
hoàn toàn, mức độ sử dụng bộ não cũng theo đó mà được nâng lên một tầm cao mới.
Như chúng ta đều biết, đến cả những thiên tài thông minh có một không hai trong lịch sử như Simon Brand, cũng
mới chỉ sử dụng có 25% bộ não.
25% đã đủ để trở thành thiên tài như thế.
Thì không ai biết được, nếu như một
người có thể sử dụng 100% bộ não của mình thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
“Trong vòng thi quốc tế, em ấy sẽ là một đối thủ mạnh của em.” Tả Lê vỗ vỗ vai cô, ý tử sâu xa: “Trò Doanh, em
phải mang vinh dự về cho Tổ quốc đấy nhé!” Ngừng một lúc, anh ta lại tiện miệng hỏi thêm một câu: “Phải rồi, lát
nữa em có làm gì không? Hay là theo tôi đến phòng thí nghiệm vật lý của Đại học Đế đô một chuyến đi?”
“Không muốn.” Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn mái tóc của anh ta một cái: “Em đi dạo phố.”
***
Sau khi đến để đô, ngoài thời gian ở trong trại huấn luyện, đúng là Doanh Tử Khâm đều đi dạo phố.
Phó Quân Thâm đến trại huấn luyện đón cô.
Đi chơi xong thì trời cũng đã tối, Doanh Tử Khâm dựa vào cột đèn đường, ngẩng đầu nhìn trời, cứ có cảm giác
dường như mình đã quên mất gì đó.
Phó Quân Thâm quay sang hỏi: “Không đi nổi nữa à?”
“Không phải.” Doanh Tử Khâm lắc đầu: “Em đang nghĩ xem có phải mình đã quên mất chuyện gì không.”
“Chuyện gì?” Phó Quân Thầm nhướng mày: “Chăm bọn trẻ ngốc hay là làm đề thi?”
Anh chỉ tiện miệng nói vậy, lại không ngờ thật sự đã khiến Doanh Tử Khâm sực tỉnh.
“Làm đề.” Cô lấy điện thoại ra mở lên, một tay khác gõ vào đầu mình: “Gần đây bận quá nên quên mất tiêu.” Cô đã
quên mất vòng thi loại còn có tiền thưởng, có thể lấy được chừng nào hay chừng đó.
Nghe đến đây, Phó Quân Thâm liếc mắt nhìn đồng hồ: “Bạn nhỏ à, đã mười rưỡi đêm rồi, em nên đi ngủ trước
mười một giờ.”
Doanh Tử Khâm ngáp dài một cái: “Không sao, thỉnh thoảng thức đêm một hôm sẽ không rụng tóc đâu.”
Nói rồi, cô bắt đầu kéo xuống đọc đề bài.
Đồng thời vào lúc này, bên bờ kia đại dương.
Châu u.
Trường công lập Ylang.
Giống như Tả Lê, bên này cũng có hai giáo viên vẫn luôn quan tâm đến bảng xếp hạng tổng của ISC.
Đây không chỉ
là một cuộc cạnh tranh về mảng học thuật, mà còn đánh cược cả vinh dự của quốc gia.
Cứ mười phút, bảng xếp hạng lại cập nhật một lần.
Mỗi lần cập nhật, vị trí bảng tổng vẫn vững vàng không suy chuyển.
Tổng điểm hiện giờ như sau:
No.
1: Amanda, nước M, 346 điểm.
No.
2: Lance, nước E, 298 điểm.
No.
9: Karl, nước Y, 268 điểm.
No.
10: Hạng Thuấn, nước Hoa, 248 điểm.
No.
11: Dexter, nước D, 244 điểm.
Vị trí số 10 và số 11 ganh nhau rất sát, cũng chỉ hơn kém nhau hai câu hỏi phụ.
Nếu như nước Hoa còn không giữ được vị trí thứ mười, thì đúng là chuyện nực cười nhất từ trước đến nay.
“Chất
lượng lứa học sinh đợt này của nước Hoa đúng là không ổn.” Một giáo viên lắc đầu: “Đã hai ngày rồi, mà người
đứng đầu nước Hoa vẫn giậm chân ở vị trí số 10 bảng tổng, xem ra bọn họ đúng là thiếu người.”
“Tuy nói là hạng 10, nhưng anh xem cậu ta kém hàng chín bao nhiêu điểm?” Một giáo viên khác nói: “Hai mươi
điểm, tương đương với mười câu hỏi phụ, đừng nghĩ là chỉ mới có hai ngày, khoảng cách sau này sẽ càng ngày
càng lớn.”
“Xem ra đúng là nước Hoa cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Với kiểu trả lời câu hỏi trên mạng như thế này, ban đầu các thí sinh đều sẽ hừng hực khí thế.
Nhưng càng đến về sau thì sẽ càng đuổi dần.
Cho nên khoảng thời gian hai ngày đã đủ để dự đoán được kết quả của cả vòng thi loại.
Lúc mười một giờ năm mươi phút, hai giáo sư nhìn lại bảng tổng lần cuối cùng.
Người dẫn đầu vẫn là Amanda, điểm số của cô bé đã đạt đến 398 điểm.
Đúng là một điểm số cực kỳ khủng bố.
“Bên đó cũng giỏi quá.” Giáo viên lên tiếng trước hít ngược vào một hơi: “Thực lực của bạn học sinh Amanda này
mạnh như vậy mà lại không được vào thẳng vòng thi quốc tế.”
“Mặc kệ là cô bé có được vào thẳng hay không, hạng nhất của vòng thi quốc tế sẽ không thể là cô bé được.” Một
giáo viên khác rất bình thản nói: “Irna giỏi hơn cô bé này nhiều.”
Cho dù là nhớ lại ký ức của kiếp trước, hay là nâng cao mức độ sử dụng bộ não, thì với trình độ tri thức của Irina
chắc chắn có thể sánh ngang với trình độ của các nhà khoa học.
Tham gia thi quốc tế với trình độ này thì có khác gì người khổng lồ đùa giỡn với trẻ con?
Hai giáo viên sau khi đã xác nhận xong thứ hạng, lại bàn luận thêm một lúc những chuyện có liên quan đến Irna.
Lúc này, đồng hồ đã điểm mười hai giờ, tức là đã bắt đầu ngày 17 tháng 9.
Đồng thời, thứ hạng trên bảng xếp hạng toàn cầu cũng được cập nhật.
Hai giáo viên vô thức nhìn vào màn hình.
No.1: Người dùng ẩn danh, nước Hoa, 456 điểm!