*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ một câu nói lại khiến phòng học yên tĩnh trở lại.
Các bạn học không kìm nổi mà liếc nhìn về phía góc lớp, mà nhìn xong thì mọi âm thanh phản bác đều bị nuốt ngược vào bụng hết.
Cô bé yên lặng ngồi ở đó, ánh nắng làm lông mày và lông mi cô như nhuộm màu vàng nhạt.
Không hề cố tình thể hiện, nhưng trong vô thức lại đẹp đến rung động tâm can.
Người thường thật sự có thể có được dung mạo này ư? Nói là thần nhan còn hơi hạ thấp giá trị ấy chứ.
Ứng Phi Phi tức điên người: “Các cậu có dám nói những lời ấy trước mặt Tiểu Huyên không?”
Đám bạn học quay sang nhìn nhau, không ai lên tiếng, bắt đầu giờ tự học buổi sáng.
Giữa giờ tự học buổi sáng và tiết thứ nhất chỉ cách8 nhau năm phút nghỉ giữa giờ, học sinh có người đi lấy nước, có người ra nhà vệ sinh.
Doanh
Tử Khâm chống khuỷu tay lên bàn, chán chường nhìn môn tiếng Anh tự chọn , tâm hồn lơ lửng cành cây nhớ về khoảng thời gian cô còn ở nước Anh.
Thời đại đó, thứ ngôn ngữ mà mọi người dùng để giao tiếp vẫn còn là tiếng Anh trung cổ, bây giờ tiếng Anh đã tối giản đi nhiều, học cũng nhanh hơn.
Năm phút đã qua, tiếng chuông báo hiệu vào tiết vang
lên, tiết học đầu tiên là tiết tiếng Anh.
Giáo viên dạy môn tiếng Anh là một cô giáo ngoài bốn mươi, họ Đặng.
Bà giẫm lên tiếng chuông, đúng giờ bước vào lớp, trong tay còn ôm một sấp bài kiểm tra: “Cả lớp đều đã biết điểm thi cuối kỳ của mình rồi phải không, giờ cô sẽ trả bài cho cả lớp.”
“Đề thi lần này rất khó, nhưng cả lớp đã làm bài rất tốt.”
Đám học trò đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chung Tri Vãn, 123 điểm, đứng đầu lớp.” Cô Đặng vừa phát bài, vừa đọc điểm: “… Lục Phòng, 94 điểm, Ưng Phi Phi…”
Cho đến khi trên tay chỉ còn lại tờ bài thi cuối cùng, bà lại không đọc điểm nữa.
Cô Đặng đẩy đẩy gọng kính, giọng điệu mềm mỏng: “Doanh Tử Khâm, tới lấy bài thi của em đi.”
Doanh Tử Khâm gật đầu, bước lên phía trước.
Lục Phóng tỏ vẻ không vui: “Cô Đặng, điểm của bọn em đều đọc lên hết, vì sao không đọc điểm của bạn ấy?”
Làm như cậu ta không biết, với trình độ tiếng Anh của Doanh Tử Khâm, thi được 30 điểm đã xem như phát huy tột bậc rồi.
Cô Đặng tốt tính cười khẽ: “Nếu bạn Doanh đồng ý thì cũng có thể đọc.”
Lục Phong lập tức nhìn về phía cô bé, thái độ kiêu ngạo: “Doanh Tử Khâm, không ngại cho mọi người biết điểm của cậu chứ?”
Doanh Tử Khâm cầm lấy bài thi từ trong tay của cô Đặng, đi xuống dưới.
Hoàn toàn ngó lơ Lục Phòng, đến nhìn cũng không thèm nhìn cậu ta đến một cái.
Lục Phòng tức muốn phát điên.
Ứng Phi Phi vui mừng trên nỗi đau của người khác: “Tri Vãn, tớ nhìn thấy rồi, nó chỉ thi được có 25 điểm, thật mất mặt, chẳng trách không muốn để cho ai biết.
Chung Tri Vãn không đáp lời, cô ta trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.
“Được rồi, bắt đầu vào tiết học thôi.” Cô Đặng cầm bút phấn lên: “Lát nữa cô sẽ gọi một bạn bất kỳ đứng lên trả lời câu hỏi, không trả lời được thì…”
Bên dưới lập tức vang lên tiếng kêu ca.
Đến cả Chung Tri Vãn cũng chỉ được 123 điểm, có thể thấy đề thi lần này biến thái đến mức nào.
Doanh Tử Khâm quét mắt nhìn bài thi của mình, như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Ừm, xem ra trước khi cô tỉnh lại thì Doanh Tử Khâm này đúng là một cô nàng đội sổ.
Cô Đặng giảng bài không hề nhanh, cũng thường xuyên để ý đến những bạn học có trình độ tiếng Anh yếu kém, nhưng bà không thể chịu được có người lơ đễnh ở trong lớp.
Một viên phấn bị ném qua: “Lục Phòng, nói cho mọi người biết em hiểu câu 64 như thế nào.”
Lục Phóng nhìn đề, phát hiện câu này bản thân làm sai.
Hơn nữa, trong các sự lựa chọn từ vựng bên dưới, cậu ta không biết bất kỳ từ nào, cậu ta nhìn đến ngẩn cả người, cuống quýt toát cả mồ hôi.
Ưng Phi Phi thấy thế, cao giọng nói: “Cô Đặng, cầu này Trị Vãn cũng không làm được, chắc chắn rất khó, nhưng ban nãy em thấy Doanh Tử Khâm làm đúng
câu này, nên bảo cậu ấy đứng lên giải đề mới phải.”
Chung Tri Vãn cũng giơ tay lên, cười nói: “Cô Đặng, em cũng muốn biết câu này bạn Doanh đã làm thế nào, xin hãy mời bạn Doanh trình bày đi ạ?”
Chung Tri Vãn vừa lên tiếng thì trong lớp có không ít người nhao nhao phụ họa theo.
“Đúng thế, cô Đặng.” “Bọn em đều rất tò mò.”
Câu này có độ khó vượt cấp, cả lớp không ai biết làm.
Cô Đăng nhíu mày, đang định nói gì đó, thì cô bé ở trong góc lớp lại chầm chậm đứng lên.
Cô cầm bài thi, quét mắt nhìn qua rồi rất tùy ý lên tiếng.
Lục Phóng và Ứng Phi Phi đang chuẩn bị buông lời chế giễu thì nghe thấy một giọng Anh chuẩn chỉnh lưu loát: “…”
Chung Tri Vãn quay phắt đầu lại nhìn.
Doanh Tử Khâm dùng ba mươi giây đọc xong đề bài: “Với những mô tả như trên, cầu 64 chọn đáp án D.”
Cô Đặng rất mừng rỡ: “Trả lời rất tốt, đúng là như thế, mời em ngồi.”
Doanh Tử Khâm ngồi xuống, cầm bút lên xoay tròn, trên người cô toát ra vẻ “đúng là một đám bỏ đi”.
Cả lớp: “…”
Ưng Phi Phi không dám tin vào mắt mình: “Tri Vãn, nó thật sự biết?”
Không phải gian lận đấy chứ?
Ý cười trên môi Chung Tri Vãn cứng lại: “Ai biết được?”
Vào ngay lúc này, cô Đặng lại hỏi tiếp: “Chung Tri Vãn, em đã hiểu chưa?”
Mặt Chung Tri Vãn đỏ đến mức nóng bừng, cô ta cúi đầu: “Hiểu rồi ạ.”
“Ai, các em thật khiến cô thất vọng.” Cô Đặng thở dài: “Học với cô bao lâu như vậy rồi, còn không bằng bạn Doanh Tử Khâm nửa chừng mới tới, quay về phải học hành tử tế vào cho cô.”
Cả lớp yên lặng như tờ, không ai còn dám lên tiếng nữa.
Tiết đầu tiên mau chóng kết thúc, lúc tan học, cô Đặng gọi Doanh Tử Khâm lên trên.
“Trong thời gian nghỉ đông, có phải em đã luyện khẩu ngữ không?”
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Vâng.” “Không tồi, đây là một sự khởi đầu tốt, nền tảng của em không vững lắm, đề khó quá thì không làm được đâu.” Cô Đặng nói: “Cô sẽ cho em một số tập đề cơ bản, buổi chiều có thời gian thì tới phòng làm việc của cô lấy nhé?”
Doanh Tử Khâm không từ chối ý tốt của cô giáo mặc dù cô hoàn toàn không cần tới: “Vâng ạ.”
“Cố gắng lên nhé.” Trước khi đi, cô Đặng vỗ vỗ vai cô: “Những lời người khác nói đừng để trong lòng.”
Buổi trưa, mọi người ở trong lớp đều ra ngoài ăn cơm.
Doanh Tử Khâm cắn một miếng cà chua, cúi đầu đọc tin nhắn trên WeChat.
WeChat của cô ít số liên lạc đến đáng thương, người gửi tin nhắn cho cô cũng chỉ có Phó Quân Thâm và Ôn Thính Lan.
Mà người phía trước, gần đây xem cô không khác gì trẻ con, ví dụ như tin nhắn ngày hôm nay.
[Yểu Yểu, buổi trưa có ăn cơm tử tế không đấy?]
[Không, đang ăn cà chua.]
Cô ăn uống khá kén chọn.
Mười giây sau, Phó Quân Thâm gửi thẳng một tin nhắn thoại tới.
Giọng nói của anh trước giờ vẫn dễ nghe, trầm thấp, giống như nốt nhạc nhảy nhót trong tim.
[Bạn nhỏ, mới chia tay không được bao lâu lại không nghe lời rồi, nhất định phải ăn uống đầy đủ.]
[Được rồi, xem ra vẫn phải để anh trai giám sát em, buổi tối gặp xem Yểu Yểu của chúng ta có gầy đi chút nào không nào.]
Doanh Tử Khâm nhìn chằm chằm vào câu này, day day trán, bỏ điện thoại vào trong túi áo.
Ăn xong miếng cà chua cuối cùng, cô đứng dậy đi đến phòng làm việc của tổ tiếng Anh.
Cô gõ cửa, rồi bước vào bên trong.
Trong phòng làm việc ngoài cô Đặng ra, còn có một người đàn ông trẻ tuổi.
Sau khi cửa đóng lại, cô Đặng quay đầu sang nói với anh ta: “Thầy Hạ, đứa bé này hôm nay đã mang đến cho tôi một bất ngờ tột bậc, khẩu ngữ của con bé vô cùng hay.”
Đó không phải là giọng Anh bình thường, mà là Queen’s English – là giọng Anh chuẩn hoàng gia.
Đúng là không thể nào tin được.
Hạ Tuần nghe thấy vậy, lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Vậy thì có ích gì?”
Anh ta đã dạy lớp xuất sắc hộ cô Đặng mấy tiết, đương nhiên biết Doanh Tử Khâm là loại học trò thế nào.
Không tiến bộ, không cố gắng.
Đây là kiểu học sinh mà anh ta coi thường nhất.