Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 306: Chương 314



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Thiên Ý và Doanh Nguyệt Huyên đã quen biết một năm, anh ta rất thích cô đàn em này.
Anh ta thấy Doanh Nguyệt Huyên là người nghiêm t3úc, có lòng cầu tiến, không kiêu ngạo nông nổi vì xuất thân
giàu có của mình.
Thế nên có cơ hội tốt gì, Bùi Thiên Ý cũng sẽ để dành cho1 Doanh Nguyệt Huyên.
Anh ta biết có đoàn nghiên cứu khoa học sắp tới nước Hoa, nhưng lúc đầu không biết là sẽ tới Trung học Thanh Trí.
9Sau đó nhận được tin tức, anh ta mới chủ động báo cáo với cấp trên xin đi cùng.
Thật ra có biết tiếng Anh trung cổ hay không không quan3 trọng, quan trọng là người tiếp đãi bọn họ phải là Doanh
Nguyệt Huyên thì sau này cơ hội phát triển của Doanh Nguyệt Huyên mới rộng mở hơn.
Bây giờ nghe Bùi Thiên Ý nói thế, sắc mặt cô Đặng thoáng căng thẳng, cô nhíu mày chặt hơn: “Nói vậy là em Bùi
đây rất tinh thông tiếng Anh trung cổ?”
Hồi học về lịch sử châu u, bà cũng từng học tiếng Anh trung cổ một thời gian.
Bởi vì có một vài cuốn sách ít người biết đến, quả thực chỉ có phiên bản tiếng Anh trung cổ.
“Tinh thông thì không dám nhận, biết sơ sơ thôi.” Bùi Thiên Ý nói: “Em biết yêu cầu này cũng hơi đường đột,
nhưng chắc cô Đặng hiểu, được tiếp đoàn đại biểu nghiên cứu khoa học này sẽ học hỏi được không ít kiến thức.”
Quả thực, cô Đặng hiểu rất rõ điểm ấy.

Đoàn nghiên cứu khoa học này do trường công lập ilan và một số trường
trung học khác ở bên châu Âu thành lập, ngoại trừ một số giáo viên, các giáo sư dẫn đoàn đều có uy tín cao trên thế giới.
Thế nên bà mới Đế đôanh Tử Khâm tới tiếp đón.
Lúc này, Bùi Thiên Ý lại lên tiếng: “Hơn nữa, em cũng thân quen với Nguyệt Huyên, trao đổi qua lại sẽ thuận tiện
hơn.” Nói đoạn, anh ta lấy từ ba lô ra một cái hộp: “Quyết định bất ngờ, đây là chút quà xin lỗi, phiền cô Đặng
chuyển cho em học sinh kia.”
Đã nói đến nước này, cô Đặng cũng hết cách, đành phải gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Trong đoàn nghiên cứu khoa học có người gốc Hoa, trao đổi cũng thuận lợi hơn.
Vì thế, cô Đặng trở lại văn phòng trước, đắn đo không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng, cô vẫn quyết định nói
thật.
Nghe xong, nét mặt Doanh Tử Khâm khựng lại, cô nhướng mày: “Tiếng Anh trung cổ?”
“Có thể các em không quá hiểu về lịch sử phát triển của tiếng Anh.” Cô Đặng khẽ gật đầu: “Từ thế kỷ 5 đến thế kỷ
12 sau Công nguyên, tiếng Anh cổ phát triển thành tiếng Anh trung cổ, sau thế kỷ 16, tiếng Anh trung cổ bắt đầu
một vòng đơn giản hóa mới và trở thành tiếng Anh hiện đại mà chúng ta học ngày nay.”
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chút: “Em có biết một chút.”
Cô đã sống một thời gian rất dài trong hoàng thất nước Y với tư cách là nhà chiêm tinh ngự dụng của bọn họ.
Cô cũng có thể coi là người đã chứng kiến quá trình tiếng Anh trung cổ chuyển hóa thành tiếng Anh hiện đại.
“Nghĩ để em theo bọn họ học hỏi một chút, là cô không tốt.” Cô Đặng thở dài, đưa hộp quà kia cho cô: “Đây là quà
xin lỗi bọn họ tặng em.” Doanh Tử Khâm không để ý, chỉ gật đầu: “Không cần đầu, nếu không cần đến em thì em
về đây.” Cô Đặng gật đầu: “Đi đi.”
t**
Lớp A19.

Tham Khảo Thêm:  Chương 22

“Ơ kìa, bố Doanh.” Thấy cô gái trở lại, Tu Vũ đang chơi điện thoại không khỏi sửng sốt: “Cậu không đi
theo giáo viên tiếp đón đoàn đại biểu nghiên cứu khoa học kia à?”
“Có người đi rồi.” Doanh Tử Khâm dựa lưng vào ghế, hơi híp mắt: “Tốt quá.”
Vốn dĩ cô đã chẳng muốn lãng phí thời gian của mình để đi tiếp đón đoàn nghiên cứu khoa học gì, chẳng qua là cô
Đặng nhờ nên cô mới đi.
“Ai tốt bụng vậy?” Nghe vậy, Tu Vũ cũng tiện miệng hỏi một câu chứ chẳng mấy quan tâm: “Vừa hay vừa hay, cậu
rảnh rồi thì vote với tớ đi.”
“Cái gì?” Doanh Tử Khâm quay đầu, nhìn thấy giao diện bỏ phiếu trên màn hình điện thoại của Tu Vũ.
Chương trình “Thanh xuân 202” lần này có điểm khác so với “Thanh xuân 101”, còn chưa bắt đầu cuộc thi, thông
tin của 101 thí sinh đã được tung lên mạng, bây giờ là bỏ phiếu độ nổi tiếng.
Tu Vũ sờ cằm: “Tâm trạng không vui, ngắm trai đẹp là vui ngay ấy mà.”
“Con trai cậu đâu?” Giang Nhiên nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên, buông một câu giễu cợt: “Thay lòng nhanh
vậy à?”
“Cậu biết cái gì.” Tu Vũ không thèm chấp cậu ta: “Con trai tôi đương nhiên vẫn là con trai tôi, vui chơi qua đường
mà so được với chính thất ?” Giang Nhiên: “…”
Sau khi Doanh Tử Khâm thuận tay bỏ phiếu giúp Tu Vũ, vừa hay WeChat của cô nhận được tin nhắn mới.
Là Tả Lê.
“Em Doanh, trung tâm vật lý quốc tế ra một đề bài rất khó, về cơ học lượng tử và vật lý vũ trụ, em có muốn thử sức
không?” Doanh Tử Khâm còn chưa trả lời đã nhận được tin nhắn thứ hai.
“Tôi nghe ngóng rồi, có tiền đấy, ai giải ra trước sẽ thưởng một triệu đô la Mỹ!!!”
Ba dấu chấm than cuối cùng như rất sợ cô không đi thử.
Doanh Tử Khâm day trán, trả lời hai chữ.
“Vậy được.”
Một phút sau, cô nhận được đề bài Tả Lê gửi tới qua email,
Sau khi đọc lướt một lượt, Doanh Tử Khâm tắt đi, quay đầu hỏi: “Cậu nói xem, một người đàn ông thường xuyên
nói với cậu “cô bạn nhỏ, gọi anh trai đi xem nào”, dạo này còn để cậu trêu chọc anh ấy thoải mái là có ý gì?”
“Đậu má.” Tu Vũ kinh ngạc đến mức suýt làm rơi cả điện thoại: “Ai to gan với cậu thế?”
Trong Thanh Trí, người thích Doanh Tử Khâm nhiều không đếm hết, nhưng thật sự chẳng có mấy ai dám tỏ tình
trực tiếp.
“Chuyện này còn phải hỏi à?” Tu Vũ cố giữ cơ thể thăng bằng: “Thế này không thích cậu thì là gì.”
Doanh Tử Khâm lại như suy nghĩ gì đó: “Tôi cảm thấy không đâu.” “Hả? Tại sao?” Tu Vũ chẳng hiểu gì: “Tín hiệu
này rõ ràng thế còn gì?”
“Bởi vì…” Doanh Tử Khâm ung dung vặn một chai nước: “Anh ấy cũng bảo em trai tôi gọi anh ấy là “anh” mà.”
Tu Vü: “…”
***
Bên kia.
Sau khi giải quyết ổn thỏa với các thầy cô và giáo viên trong đoàn, Bùi Thiên Ý lập tức đi tìm Doanh Nguyệt Huyên.
Sự xuất hiện của anh ta khiến cả lớp xuất sắc xôn xao hắn lên, ai nấy đều nhìn Doanh Nguyệt Huyên với ánh mắt
ngưỡng mộ.
Lúc ấy danh sách đi châu Âu chỉ có một người, Chung Tri Vãn không đi, đương nhiên chỉ rơi vào tay Doanh
Nguyệt Huyên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 263

Doanh Nguyệt Huyên cũng rất ngạc nhiên, cô ta đi theo Bùi Thiên Ý ra ngoài: “Đàn anh, anh cũng
tới à?”
“Đúng, anh cũng tới.” Bùi Thiên Ý cười nói: “Muốn cho em một bất ngờ nên mới không nói trước với em.

Vừa hay
anh cũng rời khỏi nước Hoa lâu lắm rồi, nhân cơ hội này trở về thăm thú một chút.”
Dừng giây lát, anh ta cau mày: “Sao bên Thanh Trí không chọn em tới tiếp đón đoàn?” Doanh Nguyệt Huyến mấp
máy môi: “Vì em chưa đủ giỏi.”
“Chưa đủ giỏi?” Bùi Thiên Ý càng nhíu mày chặt hơn: “Em không đủ giỏi sao có thể đi trao đổi bên châu u?”
Doanh Nguyệt Huyên không lên tiếng.
“Không nhắc nữa, anh đã bảo giáo viên trường em đổi người tiếp đón thành em rồi.” Thấy vẻ mặt cô ta có vẻ bất
thường, Bùi Thiên Ý cũng không hỏi tiếp: “Em đi theo bọn anh để cùng phiên dịch sách, còn nhớ tiếng Anh trung
cổ ngày trước học không?”
“Xin lỗi, đàn anh, lúc ấy em chỉ học một chút.” Doanh Nguyệt Huyên ngẩn người, có vẻ vô cùng áy náy: “Sau khi
trở về em không học nữa, gần như quên sạch rồi.” Nếu không phải học giả nghiên cứu ngôn ngữ thì tốn công tốn
sức học tiếng Anh trung cổ hoàn toàn chẳng có ích lợi gì.

Dù sao bây giờ cũng chẳng dùng được trong cuộc sống
hàng ngày, cô ta còn có bao nhiêu chuyện khác phải làm.
Nhưng được thay thế Doanh Tử Khâm tiếp đón đoàn đại biểu nghiên cứu khoa học, trong lòng Doanh Nguyệt
Huyên lại âm thầm dâng lên cảm giác dễ chịu.
Doanh Nguyệt Huyên lắc đầu, khống chế mình không nghĩ nữa.
“Không sao.” Bùi Thiên Ý cũng không bận tâm, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh ta: “Em cứ đi theo anh
là được, sang năm em thi đại học rồi, không cần đặt trọng tâm vào chuyện thể này.”
Doanh Nguyệt Huyên nói: “Vậy thì cảm ơn đàn anh.”
“Anh cũng theo dõi cuộc thi tuyển chọn của ISC.” Bùi Thiên Ý lại nói: “Thứ hạng của em đã rất cao, vào được trận
chung kết quốc tế là điều chắc chắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 384

Lần này anh tới cũng vì tò mò người đứng đầu bảng xếp hạng thế giới.

Công
nhận người này lợi hại thật, phải gọi là kinh tài tuyệt diễm mới đúng.”
Anh ta thở dài một tiếng: “Em không biết đấy chứ, giáo sư anh quen cũng đang đợi người đứng đầu bảng xếp hạng
này xuất hiện rồi làm quen với “cậu ta”.”
“Đàn anh, người đó xuất hiện rồi mà, là một streamer.” Doanh Nguyệt Huyên nói: “Em còn xem “cậu ta”
livestream rồi cơ.”
Bùi Thiên Ý bất ngờ: “Streamer á? Vậy em cho anh xin số phòng livestream của cậu ta đi, để tối về anh xem thử.”
Doanh Nguyệt Huyên viết cho anh ta một dãy số.

Bùi Thiên Ý nhận lấy rồi gật đầu: “Đi thôi, anh dẫn em đi gặp
giáo sư”
***
Nhà họ Phỏ.
Tô Nguyễn không hề biết chuyện Tô Lương Huy lợi dụng cô ta trên mạng để ghép CP.
Tuy trong lòng cô ta rất hối hận, hối hận vì ban đầu đã từ hồn, nếu không, bây giờ cô ta đã trở thành đối tượng
được các thiên kim tiểu thư Đế đô kia hâm mộ ghen tỵ.
Nhưng mà cũng hết cách, Tô Nguyễn biết bây giờ mà đi tìm Phó Quân Thâm sẽ chỉ tự rước nhục vào người nên
cũng đã hết hẳn hy vọng.
Phó Dực Hàm cũng không tệ, giờ đã là gia chủ nhà họ Phó.
Sau khi Phó Minh Thành và Phó phu nhân bị đưa đi, cô ta càng không có nỗi phiền muộn về bố mẹ chồng, chẳng
cần phải chịu ấm ức gì.

Có điều mấy ngày nay Phó Dực Hàm luôn bận rộn chuyện của công ty, đã mấy hôm liền
không về nhà.

Song hôm nay Tô Nguyễn nhận được điện thoại của thư ký của anh ta, nói tối nay Phó Dực Hàm sẽ
về, cô ta còn cố tình ăn diện trang điểm thật đẹp.

Quả nhiên đến bảy giờ thì Phó Dực Hàm về.

“Dực Hàm.” Tô
Nguyễn lập tức chạy từ trên lầu xuống, ánh mắt đầy mong đợi: “Sắp đến sinh nhật anh rồi, em đã đặt một tour du
lịch, chúng ta cùng ra ngoài chơi nhé?”
Cô ta và Phó Dực Hàm vẫn chưa có con, nếu có thể sinh một đứa thì là tốt nhất.
Tô Nguyễn hiểu rõ Phó Dực Hàm là một người rất có tinh thần trách nhiệm, anh ta sẽ không ra ngoài ăn chơi trác
táng như đám con cháu nhà giàu khác.
Chỉ cần có con, địa vị của cô ta ở nhà họ Phó sẽ được giữ vững.
Bất luận thế nào, Phó Quân Thâm vẫn phải gọi cô ta là chị dâu.
Phó Dực Hàm lạnh lùng nhìn cô ta một cái, gương mặt chẳng bộc lộ cảm xúc gì.

Anh ta đưa tập tài liệu trong tay cho cô ta, giọng điệu hờ hững đến vô cảm: “Ký đi.”
Tô Nguyễn sửng sốt: “Cái gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.