Tôi biết bọn họ đang nói chuyện gì.
Chỉ là sau khi nhìn thấy tôi, cả hai đều ăn ý im lặng không nói gì thêm.
Lâm Lễ đứng dậy, khi đi ngang qua tôi, cậu ta đột nhiên nói: “À tôi nhớ tôi có mang theo vài món đồ đang để ở trong xe, thầy Đặng đi lấy với tôi nhé?”
Phó Dư Dã nói: “Kêu người hầu đi lấy.”
Lâm Lễ cười nói: “Cậu đừng keo kiệt như thế chứ, đi lấy chút đồ thôi mà, thầy Đặng không ngại đâu nhỉ.”
Tôi khẽ mỉm cười, gật đầu rồi đi theo Lâm Lễ đến ga ra.
Chúng tôi đi bộ một đoạn đến gara, trên đường đi không có ai khác ngoài hai người chúng tôi.
Cậu nói, “Tôi nghe nói thầy Đặng sẽ trở về thành phố S?”
Tuy có hơi ngạc nhiên vì cậu ta nắm bắt tin tức nhanh như vậy, nhưng nghĩ lại thì tôi cũng thấy bình thường.
“Tôi đoán ba mẹ của thầy Đặng chắc vẫn chưa biết Tiểu Dã.”
Cậu ta nói như vậy, đơn giản là muốn hỏi tôi sẽ xử lý chuyện của Tiểu Dã và ba mẹ tôi như thế nào.
“Còn nhóc con kia, nếu ông Phó nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ cách tra ra huyết thống của nó, đến lúc đó, anh sẽ giải quyết như thế nào?”
Chúng tôi đã đứng trước nhà để xe.
Tôi nói: “Cậu hỏi nhiều như thế là đang muốn giúp tôi à?”.
Cậu ta trông như đang là một người xem kịch vui, nhưng thực ra cậu đang nhắc nhở tôi về tình huống mà tôi sắp phải đối mặt. Tuy nghe có vẻ như cậu ấy đang mải mai tôi, nhưng mỉa mai tôi thì cũng chẳng có ích lợi gì cho cậu ta.
Lâm Lễ nhún vai, đi mở cốp xe, bên trong có một chiếc xe đạp nhỏ.
“Tôi cũng không phải người bao đồng.”
Lâm Lễ lấy chiếc xe đạp ra rồi đặt nó xuống đất.
“Tôi nhớ khi còn nhỏ, Tiểu Dã và tôi cùng chạy xe đạp với nhau làm hư hết hoa trong sân của bà. Chúng tôi bị phạt trồng lại toàn bộ hoa, nhưng những bông hoa đó lại không bao giờ lớn.”
Tôi nghĩ đến những hạt giống hoa mà quản gia đã dạy Tiểu Sư gieo vào sáng nay, tôi có linh cảm những hạt giống đó sẽ nở ra những bông hoa màu trắng.
Cậu ta một tay giữ xe, cùng tôi đi về lại trong nhà.
“Tôi chỉ muốn nói là, nếu thầy Đặng đã chọn đi cùng con đường với Tiểu Dã thì nên hiểu cho cách làm của cậu ấy. Người xưa có câu “dĩ hoà vi quý”, nhưng mọi chuyện trên đời này không phải cứ người lùi một tấc tôi nhường một bước. Tiểu Dã trông có vẻ mạnh mẽ, thầy Đặng trong có vẻ yếu đuối, nhưng tôi lại cảm thấy ngược lại, bởi vì Tiểu Dã chưa bao giờ nghĩ đến việc kiểm soát anh, cậu ấy yêu anh nên mới cố gắng cho anh một điều kiện sống tốt hơn. Nhưng anh lại cho rằng đó là sự chiếm hữu ích kỷ của cậu ấy, vì vậy mới cố theo đuổi cái gọi là cuộc sống bình dị, nhỉ? “
“Tiểu Dã và cậu…?”
“Tính cách của Tiểu Dã anh hẳn là hiểu rõ hơn tôi. Bây giờ Tiểu Dã lui một bước vì anh là để chứng minh rằng anh đang chiếm ưu thế trong mối quan hệ này. Vậy nên khi anh nói với cậu ấy rằng anh muốn quay lại thành phố S, cậu ấy chẳng chút do dự để anh về, thậm chí còn về theo anh, thầy Đặng cho rằng như vậy mới là hạnh phúc sao?”
Thực sự tôi rất muốn phủ nhận rằng những lời Lâm Lễ nói đều là phỏng đoán vô căn cứ của cậu ta. Nhưng tôi lại không thể nói được bất kỳ câu nào. Bởi vì trong khoảng thời gian gặp lại Tiểu Dã này, những gì tôi nói, những gì tôi làm, trong mắt người khác cũng giống như những gì cậu ta nói, buộc đối phương phải thực hiện theo ý mình.
Vì trước đây tôi quá nóng nảy nên giờ tôi như một kẻ tham lam rỗng tuếch, không ngừng yêu cầu cậu ấy phải thỏa hiệp với mình để đạt được cái gọi là thoả mãn trong tình yêu.
Tôi bị những lời của cậu ta làm cho cứng họng không biết phải đáp lại thế nào, tôi còn tưởng cậu ta sẽ mỉa mai tôi, nhưng cậu chỉ bình tĩnh nhìn tôi nói: “Nếu thầy Đặng muốn dành phần đời còn lại của mình với Tiểu Dã thì cũng nên suy nghĩ cho cậu ấy”.
Cậu dựng xe đạp ở cửa và gọi người hầu đem nó vào.
“Tôi không vào nữa.”
Cậu ta nhoẻn miệng về phía tôi, tay đút túi quần rồi xoay người rời đi.
Tôi gọi cậu ta lại.
“Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Cậu quay lại, nhướn mày.
“Tấm thiệp cưới đó, là cậu gửi cho tôi à?”
Trong mắt cậu thoáng mang vẻ nghi ngờ, hỏi lại: “Thiệp gì?”
Tôi lập tức hiểu ra, nếu không phải là Lâm Lễ đưa cho tôi, thì có thể là ai?
Tôi chỉ có thể nghĩ đến một người…
Nếu thật sự là cô ấy, vậy thì cô không phải là không nhớ ra tôi, ngược lại cô ấy còn biết rất rõ cuộc sống của tôi, thậm chí có thể cô ấy đã âm thầm theo dõi cuộc sống của tôi nhiều năm qua. Hẳn là cô ấy nghĩ tôi cảm thấy thẹn nên không dám đi dự cái đám cưới căn bản không tồn tại kia, nhưng mà tôi đã đến, thậm chí còn gặp lại Phó Dư Dã.
Cho dù tôi không đi, tôi vẫn sẽ gặp lại Tiểu Dã, vì Tiểu Dã đã quay về tìm tôi.
Trong lòng tôi chợt dấy lên một nỗi sợ hãi to lớn, nếu tôi không đi đến địa chỉ trên tấm thiệp kia, nếu Tiểu Dã không đi tìm tôi, vậy thì có lẽ cả đời này chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại, có lẽ sẽ sống trong tưởng tượng người kia đã kết hôn và có con từ lâu.
Tôi lại cảm thấy may mắn. May mắn vì tôi đã đi tìm cậu ấy, may mắn… vì cậu ấy cũng đi tìm tôi… Vậy thì, cô ấy hẳn là biết sự tồn tại của Tiểu Sư, liệu cô ấy có biết Tiểu Sư là do tôi sinh ra không? Nếu cô ấy phát hiện ra, vậy nếu cô ấy muốn đe doạ Tiểu Dã, con bài tẩy cuối cùng của cô, chính là tôi.
Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng tôi không dám đặt cược vào nó.
Tôi lập tức chạy vào thì thấy Tiểu Dã đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía tôi nghe điện thoại. Tôi lắng nghe cậu ấy đang trầm giọng nói chuyện gì đó. Bóng lưng của cậu ấy chợt khiến trái tim hỗn loạn của tôi quay cuồng tại chỗ như bị nam châm hút.
Tôi bước đến ôm lấy cậu ấy từ phía sau.
Cách một lớp áo tôi ngửi thấy một mùi gỗ nhẹ ấm áp, khiến tôi nhớ đến mùi hương của cành thông và mùn cưa.
Cậu ấy cúp máy, nắm tay tôi quay lại.
“Anh không sợ quản gia nhìn thấy sao?”
Tôi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia, nói: “Hạ An có lẽ đã biết chuyện Tiểu Sư là do anh sinh ra.”
Tôi nói cho cậu ấy chuyện về tấm thiệp cưới. Vẻ mặt cậu ấy dần trở nên nghiêm túc, sau đó cậu ấy nhìn tôi rất lâu, tôi nghĩ tình hình nghiêm trọng nên càng lo lắng hơn.
Tôi nói: “Không ấy em đổi trường mẫu giáo cho Tiểu Sư đi.”
“Mấy ngày nay thì vẫn chưa nên.” Cậu ấy nói.
“Nhà họ Hạ không dám công khai đấu đối đầu với em. Ngôn Nhi và em đang tìm kiếm những sai lầm trong dự án mà cậu ấy đang phê duyệt. Nếu dự án kia không được thông qua như dự kiến, Hạ Tư Minh liền thất bại ngay lập tức. Gần đây ông ta hẳn là rất xem trọng Hạ An, em chỉ lo tương lai khó lường. Hơn nữa trên thế giới này, người không phải thù cũng không phải bạn lại càng phiền phức hơn cả kẻ thù.”
Giờ phút này tôi mới thật sự nhìn ra sự khác nhau rõ ràng của tôi và cậu ấy.
Lâm Lễ nói đúng, tại sao tôi cứ ép buộc mình rồi ép buộc luôn cả cậu ấy. Rõ ràng cậu ấy có thể giải quyết mọi việc, tại sao tôi lại phải giả vờ rằng mình có thể tự làm được thay vì dựa dẫm vào cậu ấy.
Đó không phải là bình đẳng, đây là tự cho mình là đúng.
“Vậy thì anh phải làm gì? Anh không muốn gây phiền phức cho em, càng không muốn Tiểu Sư gặp chuyện gì.”
Tôi đã cho rằng thể hiện sự yếu đuối của mình với người khác sẽ rất khó khăn, nhưng bây giờ tôi đã nói ra rồi, thì ra cũng không khó đến thế, thành thật nói cho nhau cũng không khó đến thế.
Cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi, không chớp mắt.
“Nếu như lúc nào anh cũng tìm đến em thế này, em mong mỗi ngày đều có chuyện phiền phức.”
Một lúc lâu tôi không hiểu ý nghĩ của câu nói đó là gì. Sau khi hiểu ra, tôi như nuốt một viên thuốc đắng bọc đường.
Vị đắng dần lan toả trong khoang miệng.
Cậu ấy nở một nụ cười bao dung, nhưng tôi không cảm thấy muốn cười chút nào.
Lâm Lễ nói, nếu tôi muốn ở bên cạnh Tiểu Dã cả đời, bây giờ tôi không muốn dựa dẫm vào cậu ấy, vậy tôi có thể phân chia rạch ròi với cậu ấy đến hết đời không?
Sai lầm của tôi là tôi coi tình cảm như chuyện có vay có trả. Tôi sợ mình không “trả” hết nổi nên mỗi khi được quan tâm lại nơm nớp lo sợ mà cân đong đo đếm. Tôi nghĩ mọi nhân quả trên đời này đều là có vay có trả, một người đối xử tốt với mình nhất định là đang muốn được đáp lại cái gì đó. Vì vậy, khi ai đó đối xử tốt với tôi một phần, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng tận hai phần, thậm chí là ba.
Ngay từ đầu, tôi cũng đã đối xử với cậu ấy như thế.
Câu ấy đối xử tốt với tôi, nên tôi phải đối xử với cậu ấy càng tốt, càng quan tâm chăm sóc, thậm chí còn ôm đồm việc của giúp việc để có thể đảm bảo sự thái bình trong lòng. Rồi tự nhủ lòng rằng mình không nợ cậu ấy điều gì, cho dù là sau này có chia tay, tôi cũng không cần phải áy náy với cậu.
Nhưng khi chúng tôi thực sự chia tay, tôi lại không cam lòng, tôi phóng đại lòng tốt và sự quan tâm của mình dành cho cậu ấy lên vô số lần. Cuối cùng đem tất cả những cảm xúc không cam lòng này quy lại thành một thứ tình cảm đầy sai lầm.
Đó là lý do tại sao lúc đó tôi đã hỏi cậu ấy, tại sao lại phải đi vào vết xe đổ của bản thân trong quá khứ?
Tôi tự nhủ, hai người ở bên nhau giống như đang cùng nhau chèo thuyền, nhưng tôi lại là người luôn làm thuyền lắc lư, còn cậu ấy lại chưa từng oán giận lấy một lời, luôn ngồi trên con thuyền cứ xoay vòng vòng ở giữa hồ cùng tôi, kiên nhẫn đợi ngày tôi nhìn rõ đường đi.
Nhưng nếu tôi luôn ngoan cố và bảo thủ với những suy nghĩ của mình thì sao?
Tôi không cần phải tự hỏi chính mình, vì cậu ấy đã luôn cho tôi câu trả lời rồi, chỉ là tôi lại không tin vào câu trả lời ấy.
Một lý do khác khiến tôi ghét Lâm Lễ là vì cậu ta luôn giống như một nhà thông thái siêu phàm có thể nhìn thấu lòng người.
Cậu ấy thấy tôi không nói lời nào liền đổi chuyển chủ đề: “Quản gia nói với em, sáng nay Tiểu Sư bị anh mắng đến mức khóc nhè. Trước đây anh mắng em cũng rất miễn cưỡng, thậm chí một câu nói nặng cũng không dám nói, em còn cho rằng quản gia đang nói đến một người khác.
Tôi tiếp lời: “Vậy em có nghĩ là anh làm sai không?”
Cậu ấy nắm lấy cánh tay tôi, hôn vào cổ tay.
“Anh làm đúng.”
Cử chỉ thân mật của cậu ấy khiến tim tôi như bị kim đâm vài cái, tôi hỏi: “Nếu sau này Tiểu Sư lớn lên nhưng không được như em, em có thất vọng không?”
Cậu ấy lắng nghe, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tại sao con lại phải trở nên giống em?”
“Ý anh là, nếu như con không ưu tú như chúng ta đã kỳ vọng thì sao?”
“Định nghĩa của sự ưu tú không chỉ giới hạn trong suy nghĩ của anh.” Cậu ấy mỉm cười.
“Nhưng trong suy nghĩ của anh, em chính là định nghĩa của sự ưu tú.”
Tôi không biết tôi đã nói câu này một cách rất tự nhiên. Chính vì vậy khi nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy, tôi mới nhận ra câu nói ấy mang theo rất nhiều sự ngưỡng mộ.
Tôi tiếp tục “tự nhiên” nói:
“Nếu như ngày nào thằng bé cũng đi gây chuyện, anh sợ anh sẽ không bình tĩnh được như em.”
Khi còn đi học, tôi cũng từng nhìn thấy nhiều học sinh đánh nhau, cúp tiết, không chịu khó học hành.
Tôi thực sự không thể hiểu tại sao ở cái tuổi chỉ có việc học hành thế kia mà lại có thể gây ra nhiều chuyện đến thế.
Đôi môi của cậu ấy hơi cong lên, cậu ấy nói: “Em chỉ muốn giải quyết những phiền muộn của anh thôi, còn chuyện ai gây ra thì người đó tự chịu.”
Tôi nhéo má cậu ấy.
“Có ai làm ba như em không chứ?”
Cậu bị đau mà nheo mắt lại, nói: “Vậy thì để em gửi con cho ông nội, anh không còn phải lo lắng nữa.”
“Em dám?” Tôi phản đối ngay lập tức.
“Dạ không dám, anh chỉ thương con cho roi cho vọt.” Cậu ấy nhịn cười.
Tôi nói, “Bây giờ em đắc ý lắm phải không?”
Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi, làm cho trái tim vốn tưởng đã chai sạn của tôi dần trở nên mềm nhũn.
Người tôi yêu, yêu tôi đến thế, “Phỉ báo dã/Vĩnh dĩ vi hảo dã.” (*). Tại sao tôi lại không trân trọng tình cảm này, tại sao tôi lại lãng phí tình yêu của cậu ấy.
Tôi có thể hiểu được sự bao dung vô hạn của quản gia dành cho Tiểu Sư, tại sao tôi lại không nhìn thấy sự bao dung mà Tiểu Dã dành cho tôi.
Từng lời cậu ấy nói với tôi, từng ánh mắt cậu ấy dành cho tôi, gói gọn lại không gì hơn ba chữ “Em yêu anh”.
Tại sao tôi luôn phớt lờ nó?
Tôi đúng là một kẻ ngốc.
Tôi dụi dụi đôi mắt đã ngập nước, nói: “Anh có một thứ muốn cho em.”
_________
Chú thích
(*) Hai câu trên được trích trong bài thơ “Mộc qua 1” của Khổng Tử
Mộc qua 1
Đầu ngã dĩ mộc cô (qua).
Báo chi dĩ quỳnh cư.
Phỉ báo dã,
Vĩnh dĩ vi hảo dã.
Dịch nghĩa
Người quăng sang tặng ta trái mộc qua.
Thì ta đáp lại bằng món ngọc cư đẹp đẽ.
Chẳng phải là để báo đáp,
Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.