Editor: Xám
Sao ông ta có thể là người của Thiên Thần tông!?
Phản ứng của mọi người đã nằm trong dự đoán của Tần Cửu. Trước đây, khi nàng tra ra chuyện của Tô tướng, cũng kinh hãi như mọi người. Lúc đó, việc nàng muốn làm nhất, chính là đi chất vấn Nhan Túc.
Nhan Túc biết nội tình của Tô Thanh không? Hắn biết chuyện Tô Thanh làm không? Chuyện nàng muốn hỏi rất nhiều, chữ như lệ máu. Nhưng đến bây giờ, những lời muốn hỏi đều đã không còn.
Nàng từng cho rằng hắn biết. Cho rằng hắn và Tô Thanh giống nhau, giả vờ ghét cay ghét đắng Thiên Thần tông, hắn lại giả vờ có tình cảm với mình, đợi đến khi Bạch gia nhà tan người mất, hắn mới song túc song phi* với con gái Tô Vãn Hương của Tô Thanh.
*song túc song phi: chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly.
Hiện giờ nàng cảm thấy, hình như hắn thật sự không biết những việc Tô Thanh làm,. Thái độ của hắn đối với Kiêm Gia môn chủ của Thiên Thần tông là mình, là thật sự căm ghét, điều đó không thể là giả được.
Có lẽ hắn đã thực sự phụ bạc nàng, nhưng dù sao chuyện tình cảm cũng không nói chính xác được. Nhưng với tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không cấu kết làm việc xấu với người của Thiên Thần tông. Cho nên, khi Viên Bá nói ra Tố Thanh là người của Thiên Thần tông, Tần Cửu từ từ cụp lông mi xuống, chỉ có bên khóe môi hiện lên nét cười lạnh.
Nhan Túc à Nhan Túc!
Phụ thân của nữ nhân ngươi yêu sâu sắc nhất là người của Thiên Thần tông, ngươi ngày ngày gọi ta là yêu nữ, vậy nhạc phụ của ngươi lại nên gọi là gì đây?
Người dự lễ có mặt trong đại điện đều là trọng thần trong triều, ai ai cũng đến để dự lễ, nhưng ai cũng không ngờ, cuộc hôn sự này lại có biến động kinh hãi như thế. Ai ai cũng kinh ngạc, nhưng có lẽ ai ai cũng tin điều này không phải nói bừa.
Người nói là Viên Bá, mà chuyện này, lại quan trọng như thế, tuyệt đối sẽ không phải nói đùa.
Khi ánh mắt mọi người thay nhau chuyển dời trên người Nhan Túc, Viên Bá và Tô Vãn Hương, chỉ có ánh mắt một người chăm chú nhìn lên người Tần Cửu.
Đó chính là Nhan Duật.
Vừa rồi, hắn vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc nàng muốn ngăn cản cuộc hôn sự đã chắc chắn này thế nào. Nhưng không ngờ, lại là cách thế này.
Đương nhiên hắn nhớ, ngày quyết định liên minh, nàng đã từng nói, nàng đến Lệ Kinh chính là phụng mệnh điều tra ra một phe đệ tử của Thiên Thần tông ẩn náu trong Lệ Kinh, diệt trừ những người này.
Hắn chăm chú nhìn nàng chậm rãi bưng chén sứ trắng như tuyết đang thưởng thức rượu mừng, ý cười nơi khóe môi dịu dàng mà quyến rũ. Ống tay áo rộng diễm lệ vì động tác nâng chén mà rủ xuống, lộ ra ngón tay thon dài, nhìn qua cực kỳ nhỏ mảnh mềm mại. Nhưng chính là bàn tay này, khuấy đảo một câu chuyện mừng thành một cục diện hỗn loạn.
Khóe môi Nhan Duật cong lên, hắn cảm thấy hình như hắn càng bội phục nàng hơn rồi!
Nữ tử thế này, ừm, mặc dù tàn nhẫn một chút, hèn hạ một chút, nhưng dường như rất hợp ý hắn!
Sự kinh ngạc của người khắp phòng đều không bằng được Nhan Túc, con ngươi đen như mực của hắn đột nhiên co lại, nhưng suy cho cùng là người trải qua trăm trận chiến, trên mặt không hề biểu hiện ra quá nhiều kinh hãi. Sắc mặt hắn trầm tĩnh, ánh mắt vắng lặng lướt lên người Viên Bá, nở nụ cười nhạt nói: “Địch Trần, đưa Viên đại thống lĩnh xuống uống rượu, đợi sau hôn lễ của bản vương, bản vương sẽ tiếp tục nói chuyện với Đại thống lĩnh!”
Áo đó thản nhiên, nhẹ nhàng xoay người, nói với lễ quan: “Mời tiếp tục!”
Trong mắt Tần Cửu hiển lên vẻ sửng sốt, nhưng ý cười nơi khóe môi lại càng đậm hơn. Đương nhiên nàng biết, Nhan Túc sẽ không dễ dàng gián đoạn hôn lễ, dù sao, hắn thật sự có tình với Tô Vãn Hương, thế nhưng, Tần Cửu cũng biết, e rằng chuyện này cũng không thể nghe theo hắn nữa. Trong triều đã có một Nhan Mẫn quan hệ rất mật thiết với Thiên Thần tông, bây giờ, lại có Nhan Duật, chỉ có Nhan Túc là hoàng tử không có liên can đến Thiên Thần tông. Mà người đến dự lễ hôm nay ngoài Tần Cửu là người của Thiên Thần tông ra, phần lớn đều là thần tử có định kiến với Thiên Thần tông, sao lại cho phép Nhan Túc có quan hệ với Thiên Thần tông? Có điều, rốt cuộc Tô Thanh đã làm Tả tướng bao nhiêu năm, cũng có không ít thần tử thuộc đảng phái của ông ta.
Trong lúc này, tiếng phản đối hành lễ và tiếng thúc giục hành lễ gộp lại, thậm chí âm thanh này át cả tiếng trống nhạc.
Vu thái phó là ân sư của Nhan Túc, lúc này tiến lên cao giọng nói: “Xin vương gia nhất định phải cân nhắc, sau khi điều tra rõ chuyện này rồi hành lễ cũng không muộn!”
Cũng có thần tử nói: “Bọn ta không tin Tô tướng là người của Thiên Thần tông, vương gia hãy cứ hành lễ trước rồi điều tra cũng không muộn!”
Tần Cửu bưng ly rượu lên có chút mệt mỏi tựa vào ghế, ý cười ở khóe môi vui vẻ, nói với Nhan Duật ở bên cạnh: “Đám lão thần này, thật đúng là nóng một chút đã phát nổ rồi mà! Hôn lễ với không khí vui mừng cuả người ta, bị bọn họ náo động thành hỗn loạn rồi, lẫn lộn thành một mớ bòng bong, không phải Tả tướng là người của Thiên Thần tông sao, Thiên Thần tông chúng ta cũng không phải không thể kết thân với vương gia, đúng chứ!?”
Chân mày Nhan Duật nhướng lên, cong môi nói: “Nói phải!”
Nhan Túc không nhìn tinh thần quần chúng sục sôi trong điện, con ngươi trong trẻo sâu xa tối đen, ánh mắt giống như một thanh kiếm, cắm thẳng về phía Tần Cửu.
Tần Cửu vuốt ve nốt ruồi bên khóe mắt, đón lấy ánh mắt dường như lúc nào cũng có thể xông lên giết chết nàng, cười đến mức phong tình vạn chủng. Hắn không hổ là nam nhân nàng từng yêu, có thể nhạy cảm nhận ra chuyện có liên quan đến nàng.
Trong âm thanh huyên náo, Tô Vãn Hương đột nhiên kéo khăn voan đỏ trên đầu mình xuống. Dưới sự phụ trợ của phượng quan hà bí*, rõ ràng gương mặt Tô Vãn Hương đã tỉ mỉ tô vẽ, mày mắt đen nhánh, sắc mặt ửng hồng, rất phù hợp với thân phận tân nương của nàng ta. Có điều, trong đôi mắt trong trẻo kia lại có hơi nước mờ mịt, nhìn qua có vài phần thê lương, nhưng sống lưng nàng ta lại rất thẳng, hiện ra vẻ đẹp cao quý tao nhã quật cường không thể khuất phục.
*phượng quan hà bí: trang sức của phụ nữ con nhà giàu thời xưa khi xuất giá.
Tô Vãn Hương với dáng vẻ thế này, thật sự hấp dẫn người. Khiến trong lòng người nhìn không nhịn được sinh ra thương tiếc, nhưng lại không dám thương tiếc nàng, bởi nhìn nàng ta không cần đồng cảm.
Tần Cửu liếc Nhan Duật một cái, chỉ thấy hắn đã dừng ánh mắt chăm chú lên người Tô Vãn Hương.
Ánh mắt Tô Vãn Hương từ từ đảo qua mọi người trong điện, thấy dưới ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng ta mọi người từ từ ngừng tranh cãi, nàng mới cất giọng trong trẻo nói: “Các vị không cần tranh cãi nữa, ta cũng tán thành không hành lễ trước. Đợi sau khi tra rõ chuyện của gia phụ, nếu như gia phụ thật sự là người của Thiên Thần tông, không cần các vị thảo luận thêm, ta cũng không còn mặt mũi nào lấy điện hạ nữa! Nhưng các vị đều biết, xưa nay gia phụ và Thiên Thần tông bất hòa, sao ông lại có khả năng là người của Thiên Thần tông, tin rằng rất nhanh sẽ điều tra rõ chuyện này. Ta tin tưởng phụ thân, cũng xin các vị đừng dễ dàng nghi ngờ ông ấy!”
Tô Vãn Hương nói gần nói xa, cũng cực kỳ khinh thường Thiên Thần tông. Nàng ta chủ động đề xuất không hành lễ, ngược lại lộ rõ khí độ phi phàm. Suy nghĩ một chút, nữ tử bình thường, ai lại bằng lòng hành lễ đại hôn của mình hai lần?
Lời nói của Tô Vãn Hương tạm thời trấn an mọi người. Tần Cửu bất giác nhướng mày, nói ra, nhìn qua Tô Vãn Hương ốm yếu suy nhược, nhưng lại là một người có tài ăn nói.
“Viên thống lĩnh, xin hỏi chuyện này đã có chứng cứ chưa, Thống lĩnh lại là nghe ai nói?” Tô Vãn Hương chuyển sang hỏi Viên Bá.
Tần Cửu đặt ly rượu xuống, ung dung thản nhiên liếc về phía Viên Bá một cái.
Viên Bá híp mắt, tiến lên một bước, thản nhiên nói: “Tô tiểu thư, vừa rồi bản thống lĩnh đã lỗ mãng rồi. Chính là vì biết xưa nay vương gia và Thiên Thần tông bất hòa, cho nên mới nói trước chuyện của Tô đại nhân với điện hạ, kính xin Tô tiểu thư thứ lỗi. Thật ra chuyện này thật sự không quan trọng, người của Thiên Thần tông trong triều cũng không ít, cho dù Tô đại nhân là người của Thiên Thần tông, cũng không sao.” “Xin hỏi rốt cuộc là Thống lĩnh đại nhân nghe ai nói?” Tô Vãn Hương truy hỏi.
Viên Bá mỉm cười nói: “Trên đường đi tới đây ta đã gặp được Tần đại nhân của bộ Hình, nghe hắn nói.”
Đại hôn của Nhan Túc, Lưu Liên không trong đội ngũ dự lễ, do quan hệ trước đây của hắn và Tần Cửu, Nhan Túc rất có định kiến với Lưu Liên.
“Tần đại nhân của bộ Hình?” Tô Vãn Hương cười nhẹ, trong giọng điệu, mơ hồ có ý coi nhẹ. Ai cũng biết xuất thân của Lưu Liên chính là từ Thiên Thần tông, lời người của Thiên Thần tông nói, phần lớn những người có mặt ở đây đều không tin.
Đây cũng là lý do vì sao Tần Cửu không cho Lưu Liên đến đây nói chuyện này, mà để Viên Bá đến thông báo.
Vào lúc mọi người càng ngày càng nghi ngờ tính chân thực của câu chuyện, thì lúc này, đã thấy bên ngoài lại truyền đến tiếng huyên náo, tiếp đó một binh sĩ Kim Ngô Vệ sải bước tiến vào, nhìn thấy tình hình trong điện, đầu tiên là ngẩn ra một lát, tiếp đó lập tức đi đến trước mặt Tạ Địch Trần, thấp giọng nói mấy câu.
Sắc mặt Tạ Địch Trần biến đổi gấp, sải bước đi đến trước mặt Nhan Túc, thấp giọng bẩm báo: “Điện hạ, Thượng thư bộ Hình Tần Phi Phàm vào tướng phủ truy nã Tô đại nhân.”
Mặc dù giọng nói của Tạ Trạc Trần không lớn, nhưng trong điện cực kỳ yên tĩnh, vẫn truyền vào tai mọi người.
Xem ra, cho dù thế nào hôn lễ này cũng không cử hành được nữa, nếu như bộ Hình phái người đến truy nã Tô Thanh, tuyệt đối sẽ không vì ông ta là người của Thiên Thần tông, nhất định là có tội danh khác.
Nhan Túc mặt đầy lo lắng nhìn Tô Vãn Hương một cái, đi đến trước mặt nàng ta, đưa tay cầm lấy hai tay nàng ta, nắm chặt một lát, sau đó buông ra. Hắn đưa tay nàng ta vào tay thị nữ Thúy Lan đỡ Tô Vãn Hương ở bên cạnh, hạ giọng dặn dò: “Ngươi đưa nàng vào hậu đường nghỉ ngơi, ta sẽ xử lý chuyện ổn thỏa.”
Tô Vãn Hương đứng đó không hề nhúc nhích, vì đại hôn trên mặt nàng ta đã trang điểm, cho nên không nhìn ra sắc mặt thay đổi, nhưng trong đôi con ngươi đen kia lại có vẻ nghiêm trọng. Nàng ta lắc lắc đầu nói với Nhan Túc: “Điện hạ, thiếp không thể trơ mắt nhìn phụ thân xảy ra chuyện, thiếp muốn theo điện hạ đến thăm phụ thân.”
Tần Cửu đặt ly rượu xuống, đứng dậy ngẩng đầu cười nói: “An Lăng Vương điện hạ và Tô tiểu thư quả thật là tình thâm khiến người ta xúc động mà. Chắc hẳn cho dù Tô đại nhân là loạn thần tặc tử, điện hạ cũng sẽ không vứt bỏ Tô tiểu thư không quan tâm.”
Ý cười của Tần Cửu dịu dàng, ánh mắt lại sắc bén bức người, nàng chuyển hướng sang Viên Bá, cười nhẹ hỏi: “Viên thống lĩnh, nếu như ngài đã nghe Tần đại nhân nói Tô đại nhân có thể là người của Thiên Thần tông, chắc chắn cũng biết vì sao Tần đại nhân đến Tô phủ bắt Tô đại nhân phải không? Rốt cuộc Tô đại nhân đã phạm tội gì vậy? Xin Viên thống lĩnh nói nghe một chút, nói không chừng Tô đại nhân bị oan đấy!”
Vẻ mặt Viên Bá nghiêm nghị, lạnh nhạt nói: “Hẳn là các vị đều biết, mấy năm nay, vì Đại Dục quốc chúng ta có bất hòa với Diệp quốc, lưu thông buôn bán của hai bên đã gián đoạn. Nhưng vẫn có người bí quá hóa liều, tiến hành thông thương ở Đại Dục và Diệp quốc. Mấy ngày trước, phủ doãn Tịnh Châu bắt được một đám thương nhân buôn lậu ở vùng phía bắc, thứ bọn chúng buôn lậu là binh khí, qua điều tra và chứng nhận, phát hiện chuyện không chỉ liên quan đến người của Thiên Thần tông, còn liên quan đến quan viên tam phẩm trở lên trong triều, vì thế chuyển giao án này cho bộ Hình. Qua điều tra nhiều ngày, Tần đại nhân phát hiện Tô đại nhân chính là người dính dáng.”
“Làm sao có thể?” Tô Vãn Hương biến sắc, lẩm bẩm.
Buôn lậu binh khí chính là tội lớn.