Editor: Xám
Hai đầu gối Hứa Mộc mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Con ngươi dài của Nhan Duật híp lại, lẳng lặng đối mặt với hắn giây lát, đột nhiên khóe môi khẽ nhếch, cười lười biếng nói: “Hứa Mộc, bản vương đếm tới mười, nếu như ngươi không nói, bản vương sẽ thành toàn cho ngươi, để ngươi và thuộc hạ của ngươi đến âm tào địa phủ làm bạn, sau đó ấy mà, bản vương cũng sẽ cho vợ con của ngươi đi theo. Nào, Hoàng Mao qua đây đếm đi.”
Hoàng Mao nhìn thấy có náo nhiệt để xem, hưng phấn bày từ vai Tần Cửu qua, đậu ở trên vai Nhan Duật, bắt đầu đếm.
Một! Hai! Ba! Bốn! …
Kèm theo tiếng đếm khoan khoái của Hoàng Mao, Hứa Mộc đưa tay không bị thương ra, lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy từng mũi tên lông trắng ngắm thẳng vào mình cách trước mặt không xa, dưới ánh nến lóe lên ánh sáng lạnh lùng u tối, hắn từ từ nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Ta nói!”
Nhan Duật vừa vươn tay, Hoàng Mao đã ngừng đếm. Tần Cửu ở một bên nhìn thấy có chút trợn tròn mắt, từ lúc nào Hoàng Mao đã nghe lời Nhan Duật như vậy, rốt cuộc nó là sủng vật của nàng, hay là của Nhan Duật?
“Nói đi, bản vương rửa tai lắng nghe!” Nhan Duật ôm cánh tay thảnh thơi nói.
“Ta cũng không biết người đi thuê là ai, chỉ có bang chủ của bọn ta biết, bởi vì người tiếp xúc với người đi thuê là bang chủ của bọn ta. Bọn ta là —— Tuyệt Mệnh bang.”
“Tuyệt Mệnh bang?” Nhan Duật tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Hứa Mộc, liếc nhìn hắn bằng khóe mắt, ý cười lười biếng treo ở khóe môi, nhưng con ngươi lại đen mà lạnh lùng nghiêm nghị: “Cái tên này rất hay, lại hợp với tình hình. Mấy ngày nữa, ta sẽ đưa bang chủ của ngươi và thành viên bang của ngươi cùng đến âm tào địa phủ tìm ngươi, tránh cho ngươi cô đơn trên đường đến suối vàng. Về phần vợ con ngươi, vừa rồi ngươi đã quất Tần đại nhân mấy roi?”
“Bọn họ đều là vô tội, ngươi, ngươi nói lời mà không giữ lời!” Hứa Mộc tức giận nói.
“Vô tội?” Nhan Duật kinh ngạc nhướng mày: “Thì ra ngươi vẫn biết có từ này? Phải, quả thực là người vô tội. Vậy thì, nếu như có người mua tính mạng của vợ con ngươi, vậy sẽ không tính là người vô tội nữa phải không?”
Hứa Mộc là sát thủ, cả đời này không biết đã giết bao nhiêu người vì tiền tài, không ngờ có một ngày vợ con của mình cũng gặp phải giết hại như vậy. Sắc mặt Hứa Mộc trắng bệch, nhất thời nói không ra lời, cơ thịt trên mặt giật giật vài cái, đột nhiên mắt lộ hung quang, nhún người nhảy lên, vung đao chém tới trước ngực Nhan Duật.
Tần Cửu không ngờ hai đầu gối Hứa Mộc bị tên bắn, vẫn có thể đột nhiên nổi dậy tập kích. Nàng cả kinh, theo bản năng dịch chuyển bước chân lên trước, nhưng ý thức được trong tay áo mình đã không còn tơ nữa, trong lòng lập tức hoảng hốt. Nhưng dưới chân lại không ngừng, mà càng xông tới nhanh hơn.
Lúc này Nhan Duật cách Hứa Mộc rất gần, Hứa Mộc là Khoái Đao Thủ, hắn lại đánh dốc hết toàn lực. Nếu như chém trúng Nhan Duật, hậu quả, Tần Cửu không dám nghĩ tiếp…
Nhan Duật cũng không tránh né, ngay vào lúc Hứa Mộc sắp chém trúng người hắn, từng mũi tên lông trắng đã bắn trúng chỗ quan trọng khắp người Hứa Mộc: Cổ họng, ngực trái, mi tâm, mỗi một nhánh đều là chỗ trí mạng.
Đao lóe lên vẻ sắc bén dừng ở nơi cách trước người Nhan Duật một thốn, dừng hình ảnh, rơi xuống mặt đất bằng tư thế bi tráng, phát ra tiếng rơi lanh lảnh.
Gió lạnh kèm theo trong quá trình thanh đao đó vung lên đã thổi bay sợi tóc của Nhan Duật, sợi tóc trước trán bên mai bị phất lên, lại từ từ hạ xuống mặt Nhan Duật.
Hắn chậm rãi xoay người, nhìn Tần Cửu.
Chút ý cười hàm chưa bên khóe môi hắn tăng thêm từng chút một, đậm hơn, trở thành một nụ cười đẹp nhất thế gian. Cứ giống như một đóa hoa, từ nụ hoa sắp nở ban đầu, đến từ từ xòe cánh hoa ra, cuối cùng đến nở rộ xinh đẹp.
Tần Cửu dừng bước, nàng lại quên mất bên Nhan Duật còn có cung tiễn thủ ở đó, xem ra là nàng lo lắng vô ích rồi. Nàng nhìn chằm chằm nụ cười khiến người ta ngạt thở trên mặt Nhan Duật, thầm mắng một câu: Không có việc gì thì cười bảnh bao như thế làm gì, sẽ làm chói mù mắt người ta đấy biết không? Đến mức vui vẻ như vậy sao?
Nhan Duật không hề biết nói thầm trong bụng Tần Cửu, quay mặt về phía nàng mở rộng vòng ôm, một đôi cánh tay thon dài tao nhã vươn ra, tư thế này, dường như có thể ôm hết trời đất vào trong lòng.
Tần Cửu đối mặt với vòng ôm mở rộng của Nhan Duật, cụp lông mi xuống, lông mi giống như mặt quạt phản chiếu một bóng mờ màu nâu nhạt, che khuất cảm xúc trong mắt nàng.
Đối với việc Nhan Duật đột nhiên có thêm vài thuộc hạ lợi hại như vậy, nói không chừng còn có nhiều hơn, tỏ ra rất kinh ngạc. Nghĩ đến ngày ở hội Thu Mộ, hắn nói thuộc hạ của mình không có cao thủ, bảo nàng đi tỷ võ với Nhan Túc thì có chút tức giận.
Nàng không nhìn Nhan Duật, cũng phớt lờ Nhan Duật, đưa tay ôm trái tim hình như đập càng lúc càng nhanh của mình, quay người đi về phía Lưu Liên.
Nhan Duật nhìn vòng ôm mình giơ nửa ngày, nhưng vẫn trống không, có chút mất mát buông cánh tay xuống, trong con ngươi lóe lên một chút ảm đạm. Hắn đi nhanh đến phía sau Tần Cửu gần giống như kẻ vô lại, thấp giọng hỏi: “Để ta nhìn nàng xem, đã bị thương ở đâu? Có đau không?”
Tần Cửu vẫn không nói gì, chỉ bước nhanh về phía Lưu Liên.
Nhan Duật cảm thấy mình rất tổn thương.
Dưới loại tình huống này, chẳng phải tiết mục bình thường là nữ tử xúc động rơi lệ ôm ấp yêu thương sao? Nếu như may mắn một chút có thể sẽ còn có môi thơm, may mắn hơn chút nữa, còn có thể lấy thân báo đáp sao?
Sao đến lượt hắn, chả có gì hết? Không có gì hết thì cũng thôi đi, còn ném cho hắn một cái bóng lưng lạnh băng khí phách bừng bừng?
Có điều nghĩ đến vừa rồi khi Hứa Mộc công kích hắn, dáng vẻ Tần Cửu hình như rất lo lắng, tâm trạng hắn lại tốt lên. Nhan Duật nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Tần Cửu, nhìn thấy cổ tay nàng vẫn trói ngược lại ở phía sau, vội vàng ngăn nàng: “Ta cởi trói cổ tay cho nàng!”
Lần này Tần Cửu đã đứng lại, Nhan Duật cúi đầu xuống, cẩn thận từng li từng tí cởi dây thừng trói cổ tay nàng ra. Dây thừng thít quá chặt, cổ tay trắng nõn của Tần Cửu đã bị thít thành một vết đen rất đậm. Có điều, chút vết đen này nhẹ hơn đao bị Hứa Mộc quẹt lên người Tần Cửu nhiều.
Chân mày Nhan Duật cau lại, Tần Cửu không để tâm lắc cánh tay, vô cùng khách sáo nói: “Đa tạ Nghiêm Vương đại nhân.”
Nhan Duật tương đối mất mát mà ho khan vài tiếng.
Lúc này sáu cung tiễn thủ đã thu hồi cung tên, ngay ngắn chỉnh tề đứng ở cửa nhìn chằm chằm Nhan Duật, nhìn thấy dáng vẻ của Nhan Duật, biểu cảm trên mặt đều có chút là lạ. Mất mặt ở trước thuộc hạ của mình, có vẻ rất bẽ mặt.
Lưu Liên nằm ngửa trên chiếc bàn bên cạnh, vết thương trên người chồng chất, lúc này đã hôn mê rồi. Hoàng Mao bay lên người Lưu Liên, nhìn thấy Lưu Liên nhắm mắt không
nói lời nào, vươn mỏ mổ mổ mặt Lưu Liên, lại muốn mổ tai Lưu Liên. Tần Cửu đưa tay nắm lấy cánh Hoàng Mao kéo nó lại.
Tần Cửu đưa ngón tay vén y phục trên người Lưu Liên ra, nhìn thấy từng lằn roi hở ra trước ngực hắn, trong lòng đau xót.
Tỳ Ba ở bên cạnh nói: “Hứa Mộc xuống tay rất ác độc, có điều may mà đều là chút vết thương ngoài da, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thân thể hắn yếu đuối, cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
Tần Cửu lại kiểm tra những vết thương khác trên người Lưu Liên, nhìn thấy quả thực chỉ là vết thương ngoài da như lời Tỳ Ba, lúc này mới yên tâm, gật đầu nói: “Đưa hắn về phủ đi!”
Tỳ Ba gật gật đầu, có điều nhìn thấy vết thương trên người Lưu Liên thì có chút khó xử.
Nhan Duật dùng khóe mắt đảo qua sáu cung tiễn thủ của mình, ý tứ chính là, mau chóng đưa Lưu Liên vướng víu có vết thương không nặng lắm này ra ngoài. Mấy người hiểu ý. Một người nhặt chân băng ghế dài rơi tản mát trong phòng lên, một người tìm chút dây mây vào, một người gõ đinh đinh đang đang vài cái, làm thành một cái giường mềm đơn giản, một người lại cởi y phục xuống trải lên trên, còn có một người ôm Lưu Liên đặt lên trên, người còn lại ở bên cạnh chỉ huy, phân công rõ ràng, làm việc thần tốc.
Chờ đến khi Tần Cửu và Tỳ Ba phản ứng lại, hai người đã khiêng giường mềm, bốn người bảo vệ trái phải trước sau, khiêng Lưu Liên ra khỏi phòng.
Ánh mắt Tỳ Ba nhìn Nhan Duật sáng quắc, cúi đầu nói: “Cửu gia, thuộc hạ ra ngoài trước!”
Tỳ Ba nói xong, lập tức dẫn người mình đưa theo ra ngoài.
Trong nháy mắt người đầy phòng đã đi sạch sẽ, chỉ còn lại nàng và Nhan Duật.
Tần Cửu nhìn lướt qua Nhan Duật một cái, cười tủm tỉm nói: “Nghiêm Vương gia, chúng ta cũng đi thôi!”
Nghe thấy tiếng Nghiêm Vương gia quen thuộc này, mắt dài của Nhan Duật híp lại một cách nguy hiểm, không phải đã đồng ý gọi hắn là Ngọc Hoành rồi sao?
“Qua đây, quấn miệng vết thương trước đã.” Trong tay Nhan Duật giơ một mảnh vải, nói bằng ngữ điệu ra lệnh giọng nói dịu dàng.
Tần Cửu xoay người, xé một miếng vải trên áo trong của mình, tay chân lanh lẹ quấn miệng vết thương lại. Quay người lại, cười với Nhan Duật nói: “Được rồi, chúng ta cũng đi thôi!”
Ánh mắt Nhan Duật âm u.
Nữ nhân quá dũng mãnh, không tốt, thật sự không tốt!
Hai người ra khỏi phòng, đi xuống phía dưới theo đường núi. Ngọn núi này không cao và dốc lắm, nhưng cây rừng xanh tươi, trải ra vô biên vô hạn, bị gió thổi qua, lên lên xuống xuống.
Bóng đêm đã thẫm, trăng khắp trời núi, Tần Cửu nghỉ chân ở một sườn núi cao, để mặc gió cuốn tay áo phấp phới.
“Ta đã nghe nói chuyện trên triều đình hôm nay rồi, e rằng để vụ án Bạch gia thuận lợi phúc thẩm sẽ khó khăn trùng trùng, vương gia cho rằng chuyện này thế nào?”
Nhan Duật ôm cánh tay nghiêng người dựa lên thân cây, híp mắt giam chặt Tần Cửu, thản nhiên nói: “Vương gia thì không cho rằng gì hết, nhưng Ngọc Hoành lại có chút ý kiến!”
Khóe môi Tần Cửu cong lên: “Vậy Ngọc Hoành có thể nói một vài điều hay không.”
Nhan Duật cười tủm tỉm tiến lên một bước, thần sắc trong mắt nghiêm trang: “Ta cảm thấy, hẳn là ngài ấy có khúc mắc với Bạch hoàng hậu. Chỉ có tháo gỡ khúc mắc ấy ra, vụ án Bạch gia mới có hi vọng phúc thẩm.”
Tần Cửu nghe vậy, trên mặt không khỏi hiện ra chút ý cười. Ý cười này giống như hàn mai nở rộ trong băng tuyết vào tháng chạp, có sự giá lạnh của số mệnh.
Điểm này, nàng cũng từng suy đoán, bây giờ Nhan Duật đã nói ra, chứng tỏ không chỉ có một mình nàng nói như vậy.
Khánh Đế không đồng ý phúc thẩm, ngoài việc không sẵn lòng thừa nhận năm đó ngài đã lầm ra, chắc hẳn còn có một nguyên nhân, chính là trong lòng ngài còn có một chứng cứ không muốn người khác biết, khiến ngài cho rằng cô mẫu Bạch hoàng hậu không phải bị oan.
Đó chính là khúc mắc của Khánh Đế.
“Ngài cảm thấy, khúc mắc đó có thể là gì?” Tần Cửu quay người hỏi.
Nhan Duật nhìn chằm chằm Tần Cửu không nói gì.
Tần Cửu nhướn mày, mềm giọng đi, thấp giọng nói: “Ngọc Hoành, ngài cảm thấy khúc mắc đó có thể là gì?”
Lúc này Nhan Duật mới khẽ cười nói: “Sở dĩ trước đây ta có thể từ đất phong về Lệ Kinh, là bởi vì ngài bệnh nặng, nếu không phải cơ thể cực yếu, ngài ấy sẽ không dễ dàng triệu ta về kinh. Về sau, thân thể ngài ấy dần khỏe lên, mặc dù bây giờ vẫn không thể rời khỏi thuốc được, nhưng so với lúc đó, đã tốt hơn nhiều. Lúc ngài ấy bệnh nặng, chính là lúc Bạch hoàng hậu chấp chính, nàng không cảm thấy trong này có thể sẽ có vấn đề sao?”