Hôn Nhân Xứng Đôi

Chương 80



A Phổ làm rất nhanh, chỉ 1 tiếng rưỡi đã mang về thứ Heinz yêu cầu.

Việc đầu tiên Heinz làm là cầm lấy EP, không ngoài dự đoán, toàn bộ quặng sao này có lưới che giấu tín hiệu, EP không dùng được. Heinz không tỏ vẻ gì đặt EP xuống, ném hai tuýp dinh dưỡng cho A Phổ, mở hai tuýp còn lại, một hơi uống cạn.

Mùi vị rất tệ, dịch dinh dưỡng thấp kém không thông qua kiểm duyệt ở đây lại thành hàng bán chạy nhất. Nhưng vẫn lấp được bụng, cảm giác đói khát dịu đi rất nhiều.

A Phổ cẩn thận từng li từng tí uống dịch dinh dưỡng, quan sát sắc mặt Alpha, dè dặt nói: “Mua nước tinh khiết sẽ bị cướp, nên tôi chỉ mua nước đã lọc đất cát, với một ít thuốc kháng sinh và bông băng y tế.”

Alpha vẫn không nói gì, cũng không nhìn dược phẩm gã mua về, cầm nước rửa tay rồi nói: “Trong khoang an toàn có hòm thuốc, ở dưới đáy khoang, nhấn cái nút tam giác màu đỏ sẽ nhảy ra, đi lấy về giúp tôi.”

A Phổ sững sờ, nhìn cha đang co rúm sau lưng mình, “vâng” một tiếng, vội vàng đứng dậy chạy ra quặng mỏ sau núi.

Cái xác cơ giáp kia A Phổ tốn nửa ngày mới lôi được về quặng mỏ sau núi. Gã nghe lời Heinz, cầm cái hòm y tế trông rõ lạc loài với quặng mỏ này, như ôm báu vật, nâng tới trước mặt Heinz.

Hòm y tế cần vân tay để mở, nắp mở ra, bên trong xếp đủ các ống thuốc trắng tinh xảo, nhiều nhưng không hề loạn, lấp đầy hòm y tế nho nhỏ, thậm chí còn có 3 tuýp dinh dưỡng.

Dịch dinh dưỡng được đóng gói tinh xảo, cách biệt một trời với đống dịch dinh dưỡng đắt đỏ ở quặng sao. A Phổ hâm mộ cực kì, trông mà thèm, vội ngẩng lên nhìn Alpha một cái, lại thấy người đàn ông có vẻ sửng sốt, đôi mắt lam lạnh lẽo trở nên mềm mại rõ rệt.

Cái hòm y tế này rõ ràng không hợp với quy định, là Sầm Dao tự tay chuẩn bị, đầy đủ cho mọi trường hợp, ngay cả dịch dinh dưỡng cũng là loại hắn thường uống.

Heinz cụp mắt che giấu cảm xúc, lấy cồn rửa vết thương ở bụng bị nhiệt độ cao làm bỏng nát, còn dính đầy đất cát. Máu thịt mơ hồ, đất cát lẫn cả vào trong thịt, nhưng Alpha lại như không biết đau, dùng kéo giải phẫu cắt hết phần thịt nát, lại lấy kẹp gẩy ra đống sỏi đá găm vào. Thấy chảy hết máu đen rồi lại đổ cồn và kháng sinh lên, sau đó quấn băng cầm máu.

Toàn bộ quá trình đơn giản thô bạo, như thể không cảm nhận được đau đớn. A Phổ hết hồn trước phương thức xử lý vô tri giác của hắn, nuốt một ngụm, run rẩy bảo: “… Anh không với được vết thương sau lưng, có, có cần tôi, tôi giúp không?”

Alpha nhìn gã một cái, đưa cồn và kéo trong tay cho gã.

A Phổ bắt chước hành động của Alpha rửa trôi đất cát và máu, nhưng lúc cắt thịt, tay gã cứ run mãi. Cuối cùng gã gần như nín thở băng bó lại, làm xong mới biết lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh. Gã thấy sợ là phản ứng của Alpha này, cả quá trình hắn không kêu lấy một tiếng, như thể thịt gã đang cắt không phải của hắn. A Phổ không thể tưởng tượng được một người ngay cả nỗi đau của mình cũng không màng thì sẽ còn để ý cái gì.

Hòm y tế có thuốc kháng sinh, Sầm Dao chuẩn bị cho hắn rất nhiều. Heinz uống một ống xong nhắm mắt lại bổ sung thể lực. Máu trên mặt hắn đã rửa trôi rất nhiều, để lộ mặt mày sắc bén. A Phổ ôm chân trộm quan sát Heinz, sau đó chủ động nói: “Vốn dĩ quặng sao này thuộc về Franz I của Đế Quốc. Lúc ấy trên Tinh Võng đăng thông báo chiêu mộ công nhân khai thác mỏ, tiền lương và đãi ngộ đều rất bình thường. Nhưng về sau Franz I mưu phản thất bại bị chém lưng, quặng sao xa xôi này không có ai quản lý, con hắn là Franz II cắt đứt liên lạc của nơi này với thế giới bên ngoài, còn cho quân đội tới giám sát. Chúng tôi bị ép phải ở đây lao động khổ sai miễn phí.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Có bao nhiêu người đóng quân ở đây?” Cảm giác bỏng rát đau đớn kịch liệt giày vò Heinz từng giây từng phút, hắn sợ mình sẽ ngất, lấy dịch dinh dưỡng trong hòm y tế, bỗng khựng lại — Hắn nhìn thấy bên dưới tuýp dinh dưỡng có viên giảm đau.

Viên giảm đau này rất nổi tiếng, xuất xứ từ sở nghiên cứu y dược, công dụng mạnh, lại siêu đắt, thế nên không nằm trong phạm vi cân nhắc của quân đội. Nhưng trong hòm y tế này, Sầm Dao để cho hắn hơn 10 viên.

Trên lớp vỏ trong suốt của viên thuốc có một khuôn mặt cười le lưỡi được vẽ bằng bút dạ. Ngón tay Heinz vu,ốt ve vỏ thuốc, một cảm giác chua chát tràn ngập trái tim, hắn rủ mắt, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Chỉ có hơn 100 người, đóng quân ở dưới chân núi, nhưng tuần tra ban đêm chỉ có chừng 10 người.” A Phổ không biết trong hòm y tế có cái gì để Alpha lạnh lùng tàn nhẫn này cười dịu dàng đến vậy. Gã nhìn đi chỗ khác, nói tiếp: “Có lẽ căn cứ của quân đội sẽ không bị che tín hiệu. Ngoài ra thì phi hành khí chở đồ cứ ba ngày sẽ tới một chuyến.”

A Phổ không cần Heinz hỏi đã nói: “4 tiếng trước nó đã tới, phải đợi 3 ngày nữa. Với cả đã từng có người muốn cướp phi hành khí, nhưng quân nhân trên đó đều là quân chính quy, hoàn toàn không cùng cấp bậc với đám gà mờ ở chân núi.”

Heinz nhai thuốc giảm đau, không nói gì. Cứ nghĩ Sầm Dao đau khổ chờ đợi trong vô vọng suốt hai ngày mình hôn mê đã đủ khiến Heinz phát điên, hắn không thể đợi thêm 3 ngày nữa.

Xương tay phải từ khuỷu tay đến vai có thể chắc chắn là bị nứt xương, Heinz bị thương nhiều đã có kinh nghiệm, không có biến chứng hay tổn thương nội tạng là hắn nắm được tình trạng nứt xương. Alpha dùng kéo giải phẫu cắt quân phục rách rưới trên người, để nửa người trên trầ.n trụi với đầy vết thương, dùng thanh nẹp trong hòm y tế cố định tạm, thử đứng dậy. Hắn hỏi: “Có dao găm không?”

A Phổ sốc trước khả năng tự lành và sức mạnh của Alpha, biết được tính toán của hắn lại càng kinh ngạc: “Không, chỉ có một con dao bầu.”

Ban đêm ở quặng sao chỉ có tiếng rầm rầm không bao giờ ngừng của máy khai thác, 6 giờ sáng, không khí đã dậy đầy cát bụi. Binh lính tuần tra tách khỏi đội, vừa ngâm nga vừa cởi qu.ần đi về phía bụi cỏ, bỗng có cơn gió lướt qua, mang theo mùi máu thoang thoảng. Gã ý thức được gì đó, tay còn chưa kịp chạm tới súng bên hông, cổ đã bị một bàn tay lạnh lẽo bẻ gãy, gã kêu lên một tiếng đau đớn, bị một con dao bầu rỉ sét đâm xuyên tim.

Cái bóng thấp xuống, Heinz dùng một tay lẳng lặng kéo xác binh sĩ tới quặng mỏ. Hắn lấy súng của gã, kiểu dáng quá cũ, quân phục cũ kĩ rộng thùng thình trên người gã cũng là mẫu đời trước. Heinz dùng đất cát che giấu máu, rút dao bầu, đứng im mấy giây để điều chỉnh, sau đó đi về phía phóng điều khiển chính.

Camera giám sát quá cũ, Heinz tránh hết sức dễ dàng, 10 phút sau hắn tới được phòng điều khiển chính, chỉ có hai người, một đang ngủ, một đang chơi EP.

5 phút sau, Heinz lạnh tanh chùi vết máu bắn trên mặt, bước qua xác người dưới đất, đi về phía bàn điều khiển.

Hắn quét thẻ ID của binh sĩ, tiến vào giao diện thông tin, mất 7 phút giải mã, giải trừ lưới che đậy tín hiệu toàn căn cứ, sau đó nhập mã chìa đã thuộc nằm lòng, nhấn gửi đi.

Sau một phút, màn hình biểu hiện tin nhắn được gửi thành công. Heinz không chút hoang mang cầm EP của tên lính đã bị giết, xử lý thi thể của hai người kia rồi rời khỏi phòng điều khiển, bước lên bệ cửa sổ hình tròn, chống một tay, nhảy từ căn cứ 3 mét xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: Chương 4

Khi Heinz trở lại hang động, vết thương đã vỡ ra, băng vải ở ngực và bụng ướt đẫm máu, còn nhỏ giọt xuống. Chỗ gãy xương bên chân trái đau như kim đâm, sốt cao khiến người hắn đỏ tới bất thường. A Phổ lo lắng đứng ở cửa hang chờ đợi, thấy Alpha thì hết hồn, trông hắn như mới vớt lên từ bể máu vậy.

Heinz mặc kệ gã, đi tới ngồi xuống giường đá, làm người đàn ông luống tuổi bị liệt kia hoảng sợ vội bò xuống giường. Hắn lấy hòm y tế ra xử lý vết thương của mình, đổi băng vải.

A Phổ sợ không dám tới gần, lí nhí hỏi: “Liệu binh sĩ căn cứ có tìm tới đây không?”

“Với năng lực của lũ rác rưởi đó thì nhanh cũng phải một ngày nữa.” Heinz không muốn nói nhiều: “Cùng lắm là một ngày, sẽ có người tới đón.”

Hắn mất quá nhiều máu, người như sắp ngất, tim đập nhanh. Cuối cùng Heinz phải uống thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau, cầm cái vỏ vẽ mặt cười, dựa vào giường đá nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hang động yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở, tiếng ầm ầm của máy khai thác đằng xa như cách một lớp sương. Nỗi nhớ dồn nén bỗng dâng lên như thủy triều, mãnh liệt tới mức Heinz sắp không chịu nổi. Hắn nhớ tới nước mắt của Sầm Dao khi nhìn thấy Huyền Quang ở xưởng sửa chữa, nội tâm đau đớn.

Sầm Dao còn đang mang thai, em ấy còn nhỏ như vậy. Heinz cố nén cảm giác chua xót ở khoang mũi, Sầm Dao rõ ràng ỷ lại hắn như vậy, mềm mại yếu ớt làm nũng với hắn, đòi ôm đòi hôn, mà trước khi đi, hắn còn không biết xấu hổ dõng dạc nói đợi anh về.

Còn mã chìa nữa, hắn để lại mã chìa cho y, giúp bảo vệ và cho Sầm Dao sự an toàn lớn nhất, nhưng liệu Sầm Dao có chịu được áp lực từ bộ quân sự khu Bắc không? Không có pheromone trấn an, em ấy và đứa con trong bụng vẫn ổn chứ?

Những cảm xúc phức tạp bủa vây lấy Heinz, thuốc giảm đau dường như mất tác dụng. Hắn lẳng lặng dựa vào giường, ngón tay không ngừng vuốt ve hình vẽ mặt cười, nội tâm lại dậy lên dày vò và bất an.

Quận Bạch Kim ở tinh hệ thứ bảy.

Sầm Dao lại nôn tối mắt tối mũi, Hannah dịu dàng vỗ lưng cho y, nhẹ giọng dỗ dành: “Mình nghỉ ngơi một chút được không con? Số liệu quỹ đạo cũng không tính ra ngay được, còn có nhiều kĩ sư khác đang phân tích nữa mà.”

Sầm Dao yếu ớt lắc đầu. Y nhận khăn mặt và nước Lục Nhiên đưa, lau dọn bản thân sạch sẽ mới đứng dậy, còn chưa kịp bước đã lảo đảo ngã về phía trước. Hannah đỡ được y, lo lắng nghẹn ngào gọi Sầm Dao. Sầm Dao chóng mặt, không đáp được.

Hannah nhìn Lục Nhiên xin giúp đỡ: “Cậu khuyên thằng bé đi bác sĩ Lục, trong bụng còn có đứa nhỏ mà.”

Sầm Dao khàn giọng bảo con không sao, định đẩy Hannah ra đi tới phòng điều khiển, EP bỗng rung. Adam nói: “Cậu chủ, đài điều khiển một phút trước nhận được mã chìa của trung tướng Norman, đã định vị được tọa độ, đoàn trưởng đoàn Thân Vệ Quân số 5 xin cậu ra lệnh điều động.”

6 giờ chiều tại quặng sao, một ngày nóng bức cuối cùng cũng tàn. Trong tiếng còi nghỉ giải lao, thợ mỏ cởi tr.ần nằm trên đất ngủ say, A Phổ như mọi ngày ngồi trong góc. Đột nhiên, tiếng cảnh báo dồn dập vang vọng toàn bộ quặng mỏ, A Phổ giật thót, đám người xôn xao, bị quản lý chửi bới tội bỏ bê công việc. Trên đầu có tiếng vù vù, cả đám ngẩng lên, mấy chục chiếc cơ giáp khổng lồ lấp lóe màu kim loại lạnh lẽo và phi hành khí xoay quanh bầu trời, trùm lên mặt đất những cái bóng tối tăm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 58: 58: Sống Tích Cực!

Tiếng cảnh báo của căn cứ không ngừng réo vang, hơn 150 binh sĩ cuống quít chuẩn bị nghênh chiến, tiếng hò hét hưng phấn của đám thợ không thể nào trấn áp. 10 phút sau, A Phổ nhân lúc hỗn loạn chạy tới căn cứ.

Toàn bộ dãy núi đã bị quân đội hùng hậu trấn giữ bao vây, những quân nhân nghiêm nghị khiến bầu không khí trở nên khắc nghiệt. Trái tim A Phổ kịch liệt nhảy lên, còn 10 mét nữa là tới cửa hang rách nát thì bị chặn lại.

A Phổ giơ tay lên cao, hét: “Tôi, tôi biết các người muốn tìm ai.”

Đám lính mặc quân phục không cảm xúc nhìn gã, sau lưng họ có tiếng nói chuyện loáng thoáng. A Phổ giương mắt nhìn, đội quân tách ra để lại một con đường, một nam Omega trắng trẻo, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp được các binh sĩ bảo vệ, đi tới trước mặt gã.

Omega mặc áo sơ mi trắng, chất vải quý giá, thiết kế độc đáo. Dáng người y mảnh mai, tóc dài đen nhánh, mềm mại phủ trên vai, hoàn toàn không phù hợp với quặng mỏ này. Khí chất tinh khiết trong veo giống như áo sơ mi của y, thậm chí A Phổ còn ngửi được một mùi thơm nhạt mát mát. Gã nuốt nước bọt, nói: “Tôi biết Alpha các người muốn tìm ở đâu.”

“Vậy anh có thể dẫn tôi đi tìm anh ấy không?” Nằm ngoài dự đoán của A Phổ, người đẹp trước mặt nói năng lịch sự điềm đạm, chỉ là giọng khàn quá. Đuôi mắt y đỏ chót, cười với gã: “Có thể phiền anh chỉ đường không?”

Đường hầm tăm tối nhiều năm giờ sáng như ban ngày. A Phổ đi trước mở đường, mấy chục binh sĩ che chở Sầm Dao đi vào trong hầm mỏ, ẩm ướt và bụi bặm khiến Sầm Dao không khỏi ho mấy tiếng. A Phổ dừng lại trước một cánh cửa gỗ, nhìn Sầm Dao được binh sĩ che chở, gã nói: “Sáng nay lúc tôi đi, anh ta mê man vì sốt cao, không biết tình trạng bây giờ như thế nào.”

Sầm Dao không đợi gã nói hết đã đẩy cửa, đằng sau cánh cửa gỗ tăm tối vô cùng. Heinz đã tựa sẵn vào vách đá giơ súng, cơ thể gồng lên cảnh giác, lại cứng đờ.

Ánh đèn chiếu sáng hang động ẩm ướt và hôi thối, khoảnh khắc nhìn thấy Heinz, nước mắt Sầm Dao tràn bờ mi, luống cuống và hốt hoảng đứng tại chỗ, không thể tin được người đàn ông không có một chỗ nào lành lặn, phủ kín máu và bùn cát này là Heinz Norman.

Binh lính cũng kích động hành lễ với hắn, treo đèn lên vách đá, săn sóc để lại không gian cho cả hai.

“Sao mới thấy anh đã khóc nhè rồi.” Heinz cười bảo: “Trông nhếch nhác quá nên không nhận ra chồng à?”

Thanh niên chậm rãi ngồi xuống chiếc giường đá, thấy rõ nửa người trên bị bỏng nát của Heinz, nước mắt lặng lẽ chảy dài, muốn ôm lại không biết nên làm sao.

Heinz duỗi cánh tay trái không bị thương với y, dịu dàng nói: “Lại đây.”

Sầm Dao vụng về và cẩn thận tiến vào vòng ôm của Alpha, ngón tay đặt hờ lên vai hắn, chóp mũi cọ lên gáy, nước mắt nóng hổi rơi xuống xương quai xanh Heinz, nóng tới mức trái tim hắn cũng đau.

Omega đè nén tiếng khóc hôn hắn, Heinz không dám tránh. Cả người hắn toàn là mồ hôi đất cát, dùng tay trái áp lên má Sầm Dao, kiềm chế thơm lên khuôn mặt tuyết trắng, dịu dàng và cưng chiều: “Anh bẩn lắm bé à.”

“Không bẩn.” Sầm Dao không ngăn được nước mắt, từng giọt lớn cứ chảy xuống. Y run run chạm lên băng vải ướt át ở bụng và ngực Heinz, nghẹn ngào hỏi: “Đau không?”

“Đau.” Heinz hiếm khi thành thật. Tay trái hắn dịu dàng lau nước mắt cho thanh niên, khuôn mặt trắng nõn lập tức xuất hiện vết máu. Heinz cười, cúi đầu cọ mũi mình với mũi Omega, nói: “Nhưng em tới nên hết đau rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.