Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 71: Chương 71



Đạo diễn xoay người thì thấy thấy cảnh này, nhìn hai người đứng trước màn hình, trong lúc nhất thời mình đi lên giống như có chút dư thừa.

Lộ Viễn Bạch sắc mặt nghiêm túc nhìn đoạn phim vừa quay, sau đó cảm nhận được vị trí gò má bắt đầu truyền đến gió mát sương sương.

Quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy trong tay Đoàn Dự đang cầm cái quạt đang quay màu hồng phấn.

Lộ Viễn Bạch: “……”Đoàn Dự nhìn gương mặt phiếm hồng của Lộ Viễn Bạch: “Có nóng không?”Lộ Viễn Bạch nhìn khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông, liếc mắt một cái nhàn nhạt nói: “Vẫn ổn.

”Hôm nay là ngày đầu tiên khai máy, nhưng bởi vì lúc trước ở bệnh viện nằm gần một tháng, thể lực Lộ Viễn Bạch có chút đi xuống, vừa rồi ở sân bóng rổ làm những động tác vận động trong lúc nhất thời mệt đến cậu có chút thở dốc, nhưng ngoại trừ thời tiết có chút nóng ra, những mặt khác đều ổn cả.

Trả lời xong Lộ Viễn Bạch không quan tâm Đoàn Dự nữa.

Đạo diễn thấy Lộ Viễn Bạch xem xong đoạn quay không hề cùng Đoàn Dự nói chuyện lúc này mới tiến lên.

Đạo diễn: “Viễn Bạch chờ một chút quay xong đoạn thứ hai, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ăn cơm trưa, chờ nghỉ ngơi xong lại quay tiếp.

”Lộ Viễn Bạch nghe xong gật gật đầu: “Tôi biết rồi.

”Nhưng mà đoạn quay thứ hai vẫn là có chút khó khăn, dù gì Đạo diễn Trương yêu cầu đều cực cao, đoạn quay thứ hai có một cảnh là cảnh Tích Thần ném rổ.

Lộ Viễn Bạch chính là ở cảnh mấu chốt này xuất hiện vấn đề.

Bởi vì Lộ Viễn Bạch căn bản không thể úp rổ.

Ở trong mắt người khác kỹ thuật điện của Lộ Viễn Bạch không thể chối cãi, cho dù diễn đại cũng sẽ không NG.

Nhưng mà lại bởi vì cảnh ném rổ liên tiếp NG hai lần.

Dưới ánh nắng chói chang thái dương Lộ Viễn Bạch đẫm mồ hôi, từ từ trượt xuống quai hàm trắng nõn.

Đạo diễn: “Cắt!”Sau khi đạo diễn hô cắt, Lộ Viễn Bạch đứng tại chỗ thở hắt ra.

Trái bóng vừa rồi không ném vào rổ lăn xuống bên chân.

Đạo diễn đối đãi mỗi người trong đoàn phim đều bình đẳng như nhau, cho dù có là Lộ Viễn Bạch đi nữa thì sai cũng phải mắng: “Lộ Viễn Bạch thằng nhóc này cậu không biết chơi bóng rổ hả?”Lộ Viễn Bạch nghe xong nhìn đạo diễn liếc mắt một cái, trên khuôn mặt thanh lãnh không có biểu tình gì, cậu nhấp môi dưới, sau đó không hề nhìn đạo diễn nữa.

Đạo diễn hợp tác cùng Lộ Viễn Bạch đã nhiều năm như vậy, cái nhấp môi nhẹ của Lộ Viễn Bạch lúc nãy ông ấy cũng thấy mồn một.

Cái sắc mặt vừa rồi cũng đã truyền lại một thông tin.

Lộ Viễn Bạch! Là thật con mẹ nó không biết chơi bóng rổ!!!Kỳ thật Lộ Viễn Bạch biết chơi bóng rổ, nhưng cũng chỉ biết một chút, ném rổ gì đó từ trước nay chưa từng thử qua.

Lúc học cấp ba, trường cũng tổ chức thi bóng rổ, mỗi lớp đều phải tham gia.

Mà Lộ Viễn Bạch ở ban xã hội, vốn dĩ đã ít nam sinh, đội bóng rổ lại yêu cầu tận bảy tám người, Lộ Viễn Bạch lúc ấy cho dù không muốn tham gia cũng không được.

Tuy rằng lúc ấy Lộ Viễn Bạch so sánh cùng những người khác, hoàn toàn là một tên yếu nhớt, nhưng đó cũng không trở ngại nhân khí lúc ấy của cậu.

Thế nhưng cũng chỉ có nhân khí, cuối cùng lớp Lộ Viễn Bạch bị lớp khác knock out với tỷ số 10-0, không có duyên phận với trận chung kết.

Đạo diễn trong lúc nhất thời nhìn Lộ Viễn Bạch không biết nên nói cái gì, trong phim ống kính đặc tả cá nhân đều rất ít, đa số đều là do hậu kỳ cắt nối biên tập.

Tương tự, Lộ Viễn Bạch cũng không muốn bởi vì một cú úp không vào rổ, liền đem đặc tả cá nhân đổi thành cảnh tượng quần chúng.

Đạo diễn nhìn người trong màn hình: “Viễn Bạch cậu đi qua bên cạnh luyện tập trước đi, tôi quay vai phụ xung quanh trước.

”Lộ Viễn Bạch nghe xong lúc này mới ôm bóng rổ đi qua một bên.

Nhưng chuyện Lộ Viễn Bạch không biết chơi bóng rổ làm cho diễn viên cùng nhân viên công tác khác cảm nhận được Lộ Viễn Bạch quá ra cũng giống như bọn họ, ở phương diện nào đó cũng sẽ có thứ không am hiểu.

“Anh Viễn Bạch không biết chơi bóng rổ.

”“Trời ạ, tôi rốt cuộc tìm được nơi không hoàn mỹ lắm của anh Viễn Bạch hoàn mỹ rồi.

”“Thế mà tôi có thể thấy anh Viễn Bạch sầu não vì không biết thứ gì đó, quả là không dễ dàng.

”Một bên nhân viên công tác đều trêu ghẹo, nhưng trong miệng không có ác ý, thậm chí nói ra những lời này vì không muốn Lộ Viễn Bạch để tâm chuyện NG.

Vốn dĩ không phải bởi vì kỹ thuật diễn có vấn đề.

Lộ Viễn Bạch đi tới một cái giá bóng rổ mà đập bóng, sau đó làm ra tư thế ném rổ.

Nhưng cho dù ở khoảng cách cực kỳ gần, Lộ Viễn Bạch vẫn không thể úp rổ, mà là đập bóng vào giá khiến bóng văng ra lăn hướng về phía khác.

Lộ Viễn Bạch thở dài, vừa định xoay người đi nhặt bóng.

Ngay sau đó đã thấy quả bóng đang lăn xa bay trở về với cái giá bằng một đường cong hoàn hảo.

Khoảng cách này so với nửa sân bóng còn muốn xa hơn.

Lộ Viễn Bạch sửng sốt một chút, sau đó nhìn về hướng quả bóng.

Chỉ thấy Đoàn Dự đứng ở phía sau cách đó không xa, chung quanh không có người, quả bóng này chỉ có thể là anh úp.

Đoàn Dự khom người nhặt quả bóng đang lăn lên.

Lộ Viễn Bạch nhìn anh, trong lúc nhất thời nội tâm có chút phức tạp, không biết nên mở miệng nói gì đây.

Đoàn Dự đi đến bên người Lộ Viễn Bạch, rũ mắt nhìn cậu: “Muốn anh dạy em không?”Lộ Viễn Bạch không biết chơi bóng rổ, thì cả tư thế ném rổ cũng không biết, nếu không ai dạy thì chính cậu cũng sẽ không có khả năng luyện ra.

Lộ Viễn Bạch nhìn nam nhân trước mắt, trầm mặc nhưng cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

Đoàn Dự nhìn cậu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: “Nói gì đó dễ nghe đi.

”Lộ Viễn Bạch giương đôi mắt đào hoa có chút ngoài ý muốn nhìn anh.

Đêm qua lúc mượn gối, đối phương cũng nói qua những lời này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

Nhưng đêm qua chỉ có hai người bọn họ, hiện tại xung quanh còn có không ít nhân viên công tác.

Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời càng khó có thể mở miệng hơn.

Đoàn Dự cứ như vậy nhìn cậu, cũng không nói cái gì.

Sau đó Lộ Viễn Bạch hết cách đành tiến lên thấp giọng nói: “Có thể trở về lại nói không?”Lộ Viễn Bạch hơi hơi ngửa đầu, bởi vì vừa rồi vận động nên lúc này trên mặt trắng nõn còn hai má phiếm hồng nhàn nhạt, đôi mắt đào hoa không chớp mắt nhìn anh.

Tuy rằng trên khuôn mặt không có nhiều biểu hiện thái quá, nhưng trong lúc nhất thời dường như thật sự không có ai có thể cự tuyệt cậu.

Đoàn Dự nhìn cậu: “Khi nào trở về?”Có một số việc cần phải hỏi rõ ràng mới được.

Thời gian sau khi trở về có rất nhiều, nhưng rốt cuộc chính xác là khi nào thì khó nói.

Lộ Viễn Bạch căng da đầu: “Thời gian do anh quyết định.

”Đoàn Dự dường như rất vừa lòng với câu trả lời của Lộ Viễn Bạch, “Được, anh dạy cho em.

”Nói xong liền đem bóng rổ trong tay vỗ nhẹ vài cái.

Lúc Đoàn Dự còn đi học có thể nói hạng mục giải trí duy nhất chính là bóng rổ, sau khi ra nước ngoài lúc vào đại học cũng sẽ ngẫu nhiên đánh một trận.

Sau đó Đoàn Dự đem bóng rổ đưa tới trong tay Lộ Viễn Bạch: “Em cầm trước đi.

”Lộ Viễn Bạch làm theo lời Đoàn Dự, ngay sau đó tay người đàn ông liền theo đó nắm lên.

Lộ Viễn Bạch nhảy dựng: “Anh làm gì đó?”Trong giọng nói Lộ Viễn Bạch hơi hơi có chút hoảng loạn, mà Đoàn Dự lại tự nhiên giúp Lộ Viễn Bạch điều chỉnh tay cầm bóng.

Sau đó bình tĩnh nói: “Dạy em cách cầm bóng.

”Đoàn Dự nói chuyện rất là bình tĩnh, dường như điều anh làm tựa hồ là rất bình thường, chỉ có mình Lộ Viễn Bạch suy nghĩ nhiều thôi.

Trong lúc nhất thời cái mặt mo của Lộ Viễn Bạch đỏ lên, có chút không dám nhìn Đoàn Dự.

Đoàn Dự nhìn dáng vẻ cậu, không tự chủ được khẽ cười cười.

Kỳ thật anh có thể làm mẫu cho cậu cầm bóng như thế nào để cho cậu học theo, nhưng Đoàn Dự lại không lựa chọn làm như vậy.

Giống như phản ứng của Lộ Viễn Bạch vừa rồi vậy, anh chính là cố ý.

Chờ Lộ Viễn Bạch điều chỉnh tốt tư thế cầm bóng, Đoàn Dự bắt đầu dạy Lộ Viễn Bạch ném rổ như thế nào.

Những động tác này khiến hai người không tránh được tiếp xúc thân thể.

Đạo diễn bên kia vừa mới quay xong cảnh vai phụ, muốn nhìn một chút Lộ Viễn Bạch bên này thế nào.

Vừa nhấc đầu đã thấy động tác vô cùng thân mật của hai người, dường như đều muốn ôm nhau luôn rồi.

Đoàn Dự đem tay đặt trên vòng eo mảnh mai của Lộ Viễn Bạch giúp điều chỉnh tư thế, ngay sau đó nghe được tiếng hô vang dội của đạo diễn: “Lộ Viễn Bạch tôi kêu cậu luyện chơi bóng, không kêu thằng nhóc cậu đi yêu đương!”Lời này vừa nói ra, không ít nhân viên công tác hướng bên này nhìn.

Khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Lộ Viễn Bạch lúc này xuất hiện một tia nứt toạc, lỗ tai không kịp đề phòng mà bắt đầu hồng lên.

Ngay sau đó tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Thẹn thùng cái gì?”Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu nhìn anh.

Chỉ thấy Đoàn Dự lúc này cũng đang nhìn cậu.

“Chúng ta đang luyện bóng” nói rồi liền vòng qua vòng eo Lộ Viễn Bạch hơi hướng về một bên: “Chính nghĩa không sợ tà đạo.

”Lộ Viễn Bạch: “……”Chỉ dựa vào động tác hiện tại của hai người, không cần người khác suy nghĩ vớ vẩn cũng đã tự bại lộ rồi.

Đoàn Dự dạy Lộ Viễn Bạch xong, lại làm mẫu cho Lộ Viễn Bạch thêm một lần ném rổ, Lộ Viễn Bạch luyện tập vài cái, quả nhiên bóng rổ vững vàng ném vào rổ.

Nhìn trái bóng úp rổ thành công, ánh mắt Lộ Viễn Bạch sáng lên ngay lập tức, sau đó nhìn về phía Đoàn Dự.

Đó là một vẻ mặt vô cùng trẻ con, là trong lúc lơ đãng mới lộ ra thôi.

Khuôn mặt nhỏ phiếm hồng nhìn Đoàn Dự, giống như một đứa trẻ lớn xác đang mong chờ khen ngợi vậy, trên mặt tràn ngập hai chữ to.

“Khen em!” Không biết vì sao trước mặt Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch luôn vô cùng an tâm mà có thể buông xuống tầng phòng bị trong lòng.

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch ánh mắt lóe lên, trong lúc nhất thời nội tâm như có con mèo nhỏ duỗi móng vuốt nhẹ nhàng cào vậy, ngứa đến không chịu được.

Sau đó tiến lên tới gần Lộ Viễn Bạch, giơ tay nhẹ nhàng xoa nhẹ lọn tóc đen của cậu.

Mái tóc Lộ Viễn Bạch vốn gọn gàng trong nháy mắt trở nên rối xù lên, nhưng là một chút không trở ngại người đang vui sướng trước mắt.

“Rất lợi hại.

”Đoàn Dự không chút nào bủn xỉn khích lệ Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch nghe xong lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, Đoàn Dự nhịn không được lại tiến lên vuốt mấy cái mái tóc của Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch lúc này mới phục hồi tinh thần, mới nhìn rõ giữa hai người đang làm cái gì.

Nhưng sau đó thực mau lại khôi phục bộ dạng lạnh nhạt như lúc trước, hơi hơi lùi hai bước về phía sau.

Đoàn Dự thấy cũng không giận, nhưng lại muốn trêu đối phương nên mở miệng: “Trốn cái gì?”Lộ Viễn Bạch quay đầu đi không nói lời nào.

Đoàn Dự nhìn cậu: “Đồ không có lương tâm.

”Lộ Viễn Bạch nghe xong đột nhiên nhìn về phía Đoàn Dự.

Đoàn Dự cũng nhìn lại, hơi hơi cúi người ở bên tai cậu nói: “Dùng xong liền bỏ, em nói có phải hay không.

”Lộ Viễn Bạch trong lòng nhảy dựng, theo bản năng phản bác: “Em không phải!”Đoàn Dự nhướng mày nhìn cậu.

Lộ Viễn Bạch căng da đầu nói: “Hồi nãy em cũng đáp ứng anh là nói lời tốt cho anh nghe rồi.

”Cậu không phải dùng xong liền vứt đâu.

Lộ Viễn Bạch cơ hồ trong tít tắt dứt bỏ danh hiệu tra nam.

Đoàn Dự cười nhìn cậu: “Được, đêm nay anh chờ em.

”Lộ Viễn Bạch nuốt nước miếng không hề nhìn Đoàn Dự, sau đó bước nhanh đi về hướng đạo diễn bên kia chuẩn bị diễn cho xong đoạn này, để đoàn phim được nghỉ ngơi ăn trưa.

Cũng may được Đoàn Dự dạy cho Lộ Viễn Bạch chơi bóng rổ, cảnh này mới thuận lợi quay xong.

Tham Khảo Thêm:  Chương 35

Cơm trưa mà đoàn phim ăn chính là cơm hộp, cho dù là diễn viên hay là nhân viên công tác đều giống nhau.

Hai mặn một chay.

Lúc trước cơm Lộ Viễn Bạch ăn đều là trợ lý chuẩn bị đồ ăn kiêng, nhưng hôm nay trợ lý không đi theo đến đây, Lộ Viễn Bạch chút nữa còn có cảnh diễn, cũng không có khả năng bởi vì cân mà không ăn, một lát còn phải vận động.

Lộ Viễn Bạch cùng nhân viên công tác khác đi đến nơi phát cơm.

Thực mau đã đến lượt Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch nhìn thùng cơm hộp lớn, lúc này đỏ ửng trên má còn chưa rút đi, mím môi do dự trong chốc lát nói: “Tôi có thể lấy thêm một phần không?”Nhân viên phát cơm nghe xong sửng sốt, không nghĩ tới Lộ Viễn Bạch sẽ ăn cùng bọn họ.

“Có thể, đương nhiên là có thể rồi anh Viễn Bạch.

”Nói xong cầm lấy hai phần cơm hộp đưa cho Lộ Viễn Bạch.

Đại bộ phận nhân viên công tác trong đoàn phim nói như thế nào cũng coi như là đoàn đội đứng đầu trong giới, tuy rằng cơm ăn là loại cơm hộp phổ thông, nhưng là phân lượng đủ số lượng cũng nhiều, sợ có công nhân công tác vất vả ăn không đủ no, cho nên mỗi lần đều sẽ làm dư thêm một ít.

Lộ Viễn Bạch dù cho lấy nhiều một phần cũng sẽ không gây trở ngại gì, dù gì mỗi lần đều sẽ có dư lại vài hộp cơm.

Lộ Viễn Bạch nhìn hai phần cơm hộp trong tay, lễ phép nói câu: “Cảm ơn.

”Nhân viên công tác nghe xong còn có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn gì đâu chứ, anh Viễn Bạch khách khí quá rồi.

”Lộ Viễn Bạch hướng về phía người nọ gật gật đầu, sau đó cầm hai hộp cơm đi về một bóng cây râm mát.

Lúc này người đàn ông đang người cao thẳng đang đứng ở nơi đó, trong tay cầm điện thoại, cả người khí thế lạnh thấu xương, khuôn mặt không hề có ý cười, so với người lúc nãy chơi đùa cùng Lộ Viễn Bạch giống như hai người khác.

Tuy rằng lúc Đoàn Dự dạy Lộ Viễn Bạch chơi bóng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng khí chất rõ ràng so với bình thường nhu hòa rất nhiều, không hề có tính công kích.

Mà lúc này người đàn ông lại không như thế, Lộ Viễn Bạch nhìn thoáng qua, nghĩ đối phương hẳn là đang xử lý công việc.

Có khả năng bản thân Đoàn Dự cũng không biết, anh khi làm việc trên người mang một loại khí chất khiến người khác chùn bước.

Lộ Viễn Bạch trong tay cầm cơm hộp đi về phía người đàn ông.

Tuy rằng Lộ Viễn Bạch hiện tại không muốn cùng Đoàn Dự dây dưa quá nhiều, nhưng đạo đức làm người vẫn là phải có.

Lúc cậu xảy ra chuyện phải nằm viện Đoàn Dự mỗi ngày đều lệnh người đưa cơm cho cậu, sau này tuy rằng người đàn ông có làm một số việc thường xuyên chọc cậu giận, nhưng cuối cùng Đoàn Dự vẫn sẽ nhân nhượng cậu.

Cậu hiện tại lấy giúp anh thêm một phần cơm hộp kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua xem như là báo đáp thôi.

Lộ Viễn Bạch rũ mắt nhìn hộp cơm trong tay,Cũng không biết đối phương có ăn không.

Dù sao thì Đoàn Dự nói thế nào cũng là tổng giám đốc công ty lớn, loại cơm hộp của đoàn phim có lẽ không vừa mắt anh cho lắm.

Đoàn Dự xử lý xong một ít công việc liền cúp điện thoại, xoay người liền thấy Lộ Viễn Bạch cầm hai phần cơm hộp trong tay.

Lúc này Lộ Viễn Bạch chỉ đứng cách anh vài bước chân, đôi mắt đào hoa không chớp mắt mà nhìn anh.

Đoàn Dự trong lúc nhất thời còn có chút bất ngờ: “Làm sao vậy?”Lộ Viễn Bạch nhìn anh rồi mím môi, sau đó cũng không xác định đối phương có muốn ăn cơm hộp của đoàn phim không, thử hỏi một câu, “Muốn ăn cơm không?”Nói xong còn nâng nâng cơm hộp trong tay.

Khuôn mặt tuấn dật của Đoàn Dự hơi hơi sững lại, trong lúc nhất thời không nghĩ tới Lộ Viễn Bạch sẽ đến ăn cơm chung với anh.

Tuy rằng thấy Lộ Viễn Bạch trong tay cầm hai phần cơm hộp, nhưng anh hoàn toàn không dám mơ tưởng viễn vông.

Dù sao Lộ Viễn Bạch một mình ăn cũng hết.

Đoàn Dự liếc mắt nhìn hộp cơm kia: “Cho anh sao.

”Lộ Viễn Bạch thần sắc nhàn nhạt gật gật đầu.

Đoàn Dự tiến lên vươn tay cầm lấy, Lộ Viễn Bạch thấy người ta nhận lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó ở dưới bóng cây tìm vị trí ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm trưa, Đoàn Dự thấy thế cất bước tiến lên bên cạnh Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch mở cơm hộp ra bắt đầu ăn.

Số lần Lộ Viễn Bạch ăn cơm hộp của đoàn phim nhiều đến đếm không hết, trước kia là diễn viên quần chúng, cuộc sống vẫn còn khó khăn, chỉ mong chờ hộp cơm của đoàn phim, lần đầu tiên ăn cực kì không quen, cảm thấy cơm cứng đồ ăn nguội, dù sao diễn vai quần chúng thức ăn so với nhân công bình thường còn kém hơn một ít, nhưng sau lại dần dần thành thói quen.

Sau khi nổi tiếng, ngoại trừ ăn cơm dinh dưỡng để giảm cân ra, Lộ Viễn Bạch đều sẽ ăn cơm hộp cùng đoàn phim.

Lộ Viễn Bạch ăn hết miếng này đến miếng khác, đột nhiên cảm thấy cơm hộp cả nước đều có cùng một loại hương vị.

Nhưng mà Đoàn Dự sau khi ăn một ngụm lại hơi hơi nhíu mày, trong lúc nhất thời ăn có chút không thói quen.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Viễn Bạch, đối phương không có gì khác thường.

“Ngon không?”Đoàn Dự đột nhiên đặt câu hỏi, Lộ Viễn Bạch đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, “Ngon, giống hương vị trước kia mà em đã ăn.

”Đoàn Dự nghe xong khẽ nhíu mày: “Em trước kia thường xuyên ăn à?”Lộ Viễn Bạch nhìn đối phương liếc mắt một cái: “Ừm.

”Kỳ thật không cần Lộ Viễn Bạch nói, Đoàn Dự cũng có thể đoán ra.

Lộ Viễn Bạch mới ra mắt cực kỳ gian khổ, hai người sau khi kí hiệp nghị kết hôn thì sự nghiệp Lộ Viễn Bạch mới hơi chút có chút khởi sắc.

Cứ như vậy một hỏi một đáp, sau đó hai người đều không có nói nữa, ngồi ở dưới bóng cây lẳng lặng ăn cơm.

Việc ngoài sức tưởng tượng của Lộ Viễn Bạch chính là, Đoàn Dự cư nhiên ăn hết sạch sẽ thức ăn trong hộp cơm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 70

Hai người ăn cơm xong, đoàn phim vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi.

Có thể là bên phía công ty xảy ra chuyện lớn gì, Đoàn Dự cơm nước xong không bao lâu đã nhận được điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc đi chỗ khác, sợ quấy rầy đến Lộ Viễn Bạch nghỉ ngơi.

Lộ Viễn Bạch ngồi ở dưới bóng cây ánh mắt khống chế không được nhìn về bóng lưng người đàn ông.

Cậu có ký ức của ba tháng đó, tuy rằng mặt ngoài không biểu hiện ra, nhưng khi ở bên Đoàn Dự, nội tâm vẫn có rung động.

Ánh mắt Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt nhìn anh.

Cũng đúng, một tổng giám đốc của công ty lớn mỗi ngày sao có thể nhàn hạ như vậy.

Nhưng mà Lộ Viễn Bạch còn chưa ngồi bao lâu, đạo diễn tay cầm quả táo đi về phía này.

Sau đó ngồi xuống bên cạnh Lộ Viễn Bạch, nhét hai quả táo đỏ rực vào tay Lộ Viễn Bạch: “Cầm đi.

”Lộ Viễn Bạch hơi hơi sửng sốt nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn thấy thế cười nói: “Sau khi ăn cơm xong đều có trái cây tráng miệng, ai cũng có phần, cố ý chọn cho cậu hai trái lớn, cho cậu vào ông chủ cậu.

”Lộ Viễn Bạch cầm táo trên tay, bên cạnh còn có cái quạt nhỏ màu hồng Đoàn Dự vừa mới để xuống.

Đạo diễn thấy hiếm lạ, sau đó cầm lên dùng tay chuyển động hai cái, quạt nhỏ quả nhiên thổi ra chút gió.

“Đồ chơi này có vẻ không tồi.

” Nói xong nhìn về phía gò má Lộ Viễn Bạch, lúc này đã khôi phục thành màu da bình thường: “Không phải tôi nói cậu, thằng nhóc cậu đúng là số tốt.

”Nói rồi liếc mắt một cái về phía Đoàn Dự đứng ở cách đó không xa gọi điện thoại.

“Tổng giám đốc của một công ty lớn đối với cậu chung tình như vậy.

”Lộ Viễn Bạch nghe xong rũ mắt nhìn quả táo không nói gì.

Đạo diễn thấy có chút hận sắt không thành thép chụp lấy bả vai cậu, “Thằng nhóc cậu lại có chút không biết đủ!”Lộ Viễn Bạch ngước mắt: “Tôi sao?”“Chứ ai.

” Đạo diễn nhìn cậu: “Vốn dĩ lúc trước tôi còn rất lo lắng thằng nhóc im ru có đánh cũng không ra tiếng thì làm sao sống chung với người khác, hôm nay thấy thế thì không còn lo lắng như vậy nữa.

”Lộ Viễn Bạch có thân phận gì, thân thế Đoàn Dự ra sao.

Hai người nếu so sánh quả thật một cái trên trời một cái dưới đất.

Cho dù đánh chết ông ấy, đạo diễn Trương cũng không thể tưởng tượng nổi đối tượng kết hôn của Lộ Viễn Bạch sẽ là Đoàn Dự.

Lộ Viễn Bạch thanh âm bình đạm: “Tôi đã làm gì?”Đạo diễn nói: “Chính mắt tôi thấy rõ ràng, người ta là tổng giám đốc lớn hôm nay chính là vì cậu bận trước bận sau, nhặt vỏ sò cho cậu, đối diễn với cậu, còn tìm cho cậu đồ chơi.

”Nói xong đạo diễn liền cầm lấy cái quạt màu hồng kia.

Lúc ấy thấy Đoàn Dự tay cầm cái này thổi mát cho Lộ Viễn Bạch, đạo diễn khi đó tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.

“Người ta vì cậu chạy trước chạy sau, cậu ngược lại đối với ông chủ lớn người ta rất lãnh đạm, gương mặt tươi cười cũng không cho người ta đến một cái, lúc đối diễn giận dỗi người ta.

”Nói nói đạo diễn lại đột nhiên dùng giọng điệu trưởng bối: “Cậu nói bản thân cậu đi, người ta thân là một sếp lớn có quyền có tiền, người ta đua nhau a dua nịnh bợ, lòng tự tôn không biết cao hơn người bình thường gấp bao nhiêu lần, cậu hôm nay làm trò như vậy trước mặt bao nhiêu người cậu ta còn chưa giận.

”“Đó là bởi vì đối tượng là cậu, sếp lớn người ta mới không cảm thấy cái gì, nếu đổi lại là người khác, đầu còn không bị chặt xuống sao.

Thằng nhóc cậu cũng không thể ỷ vào người ta thích cậu yêu cậu nên một chút đúng mực cũng không có, lúc thấy cảnh đấy lòng tôi còn hồi hộp thay cậu.

”Bằng không sau đó đạo diễn cũng sẽ không tìm lời nói chuyện phiếm cùng Đoàn Dự, cho Lộ Viễn Bạch bậc thang đi xuống, cuối cùng còn đem những bộ điện ảnh quý giá bồi thường luôn.

Lộ Viễn Bạch nghe xong trong lúc nhất thời muốn mở miệng phản bác, nhưng cậu không dám phản bác lại.

Cuối cùng chỉ là yếu ớt nói: “Tôi không có.

”“Cậu mà không có.

” Đạo diễn vươn tay chụp lấy đầu cậu: “Tôi thấy cậu chính là ỷ vào người ta thích cậu nên bắt nạt người ta.

”Nói xong liếc mắt nhìn Đoàn Dự một cái: “Tôi nói cho cậu nghe Đoàn Dự loại người này là đáng sợ nhất, thật sự chọc người ta nóng lên thì cậu ta sẽ ăn sống cậu luôn đó.

”Lộ Viễn Bạch nhìn hai quả táo đỏ rực trong tay.

Ăn sống thì không có, phạt đứng góc tường năm phút thì có.

Sau đó đạo diễn dùng ánh mắt phiền muộn nhìn Lộ Viễn Bạch: “Nhóc nè hôn nhân chính là cho nhau nhân nhượng, cậu không thể làm một người bất chấp tất cả đối xử tốt với cậu, còn cậu thì cứ ngồi không hưởng thụ.

”“Người ta vì cậu làm thứ gì đó là bởi vì người ta thích cậu yêu cậu, bằng không làm gì có ai bỏ một công ty lớn lại đây cùng với cậu, Đoàn Dự là ai chứ, cậu ta là tổng giám đốc công ty lớn nhất thành phố, cậu ta nếu muốn chơi dạng người gì mà không có, hà tất chỉ loanh quanh bên cạnh cậu, cậu cũng thấy qua dơ bẩn của giới thượng lưu, tất cả chỉ vì công danh lợi lộc chứ làm gì có cảm tình thật lòng, nhưng người ta bây giờ lại chỉ chuyên tâm với mình cậu.

”“Tôi cũng biết mấy năm nay cậu quá khổ, không thể tin được cậu đồng ý kết hôn với anh ta, cũng có thể cho thấy trong lòng cậu có anh ta, hôm nay ngay cả tôi cũng có thể nhìn ra Đoàn Dự là thật lòng với cậu.

”Đạo diễn là người chứng kiến quá trình thành công của Lộ Viễn Bạch, cũng biết đứa nhỏ này chịu không ít khổ cực, gặp không ít khó khăn, có đôi khi xem cậu như con cháu trong nhà, khó tránh khỏi sẽ tận tình khuyên bảo.

“Viễn Bạch à, tình yêu là phải công bằng, cậu cứ tiếp tục như vậy về sau sẽ hối hận đấy.

”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.