Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 121



Trans: Thủy Tích

“Đây là một ca phẫu thuật thực nghiệm được thực hiện vào đêm qua tại bệnh viện phụ thuộc trường chúng ta.” Lý Tân Hạo bảo họ cùng tới xem video.

“Đây không phải là giáo sư Lâm Hán Ngôn sao?” Hoa Thu Ngụy ngạc nhiên, “Cậu quen sao?”

“Không quen.” Lý Tân Hạo trả lời, “Là anh Lâu gọi tớ đi. Ca phẫu thuật này về tim, hội tụ các giáo sư nổi tiếng của giới y học trong và ngoài nước. Làm từ sáu giờ tối qua tới hơn năm giờ sáng nay, cũng sắp mười hai tiếng. Lúc xem không biết là mệt như vậy nhưng khi ca phẫu thuật vừa kết thúc thì tớ đã mệt muốn chết rồi.”

“Người mà cậu nói là thiên tài Lâu Từ của học viện chúng ta hả?”

“Ừ.” Lý Tân Hạo gật đầu.

“Cậu quen Lâu Từ sao?” Lý Khải Phi hỏi.

“Ừ.” Lý Tân Hạo không phủ nhận.

“Nghe nói Lâu Từ là sinh viên xuất sắc nhất khóa trước của Học viện y học, hai ngày trước tớ có nhìn thấy luận văn học thuật trên diễn đàn giáo dục của anh ấy, rất tuyệt vời.” Vu Lỗi hiếm khi chủ động nói chuyện.

“Tớ có diễn đàn y học quốc tế.” Lý Tân Hạo bấm tạm dừng video lại, mở diễn đàn ra, “Chính là địa chỉ web này nè, nếu cậu có hứng thú thì truy cập vào. Anh Lâu nói các giáo sư của giới y học quốc tế đều là thành viên trên trang web này.”

“Thật á?” Đôi mắt Vu Lỗi sáng lên, lấy máy tính của mình tới, liên kết tới trang web Lý Tân Hạo nói, sau đó lưu lại.

“Đây là diễn đàn tiếng Anh mà.” Lý Khải Phi mở miệng.

“Diễn đàn y học quốc tế chắc chắn phải dùng tiếng Anh rồi, dù sao thì tiếng Anh mới là ngôn ngữ thông dụng trên quốc tế mà.” Lý Tân Hạo trả lời.

Lý Khải Phi không mở miệng, ánh mắt âm u nhìn Lý Tân Hạo, sau đó đi trở về trên giường của mình đọc sách.

“Năm nay cậu xin làm nghiên cứu khoa học để liên thông lên à?” Vu Lỗi hỏi Lý Tân Hạo.

“Ừ, tớ muốn xin làm với giáo sư Lâm Hán Ngôn, không biết có hy vọng không? Còn cậu?” Lý Tân Hạo cũng thấy bất ngờ, hôm nay lời nói Vu Lỗi đã bình thường hơn trước nhiều.

“Tớ cũng muốn làm với giáo sư Lâm Hán Ngôn nhưng nghe nói đã lâu rồi ông ấy không nhận học trò, không biết có hy vọng không?” Vu Lỗi nói ra ý nghĩ trong lòng, cũng không có ý khác.

“Ừ, với địa vị của giáo sư Lâm Hán Ngôn trong giới y học, sinh viên ngành y trong nước đều muốn được nhận ông ấy làm thầy.” Sự hiểu biết của Lý Tân Hạo về Lâm Hán Ngôn đều từ Lâu Từ. Đương nhiên lúc cậu đến phòng thí nghiệm tìm Lâu Từ cũng từng nhìn thấy Lâm Hán Ngôn, là một người rất nghiêm túc, không cười rồi lại khiến người ta cảm thấy thân thiết. Là một cảm giác rất phức tạp, thấy ông ấy nghiêm túc là do địa vị trong giới y học khiến người ta sợ hãi, cảm thấy thân thiết gần gũi có lẽ là vì ông ấy là bác sĩ. “Sau một tháng mười trở về trường, anh Lâu có một buổi thực nghiệm, đến lúc đó tớ gọi cậu đi tham quan, cậu đi không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 392: Khách Sạn Tránh Tai Ương (67): Con người đúng là sinh vật phức tạp.

“Thật sao?” Trong mắt Vu Lỗi lộ ra hưng phấn.

“Ừ.” Lý Tân Hạo gật đầu.

Quốc Khánh tháng mười, Lý Tân Hạo mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, Sơ Lam Phong đưa cậu về đến cửa nhà lại quay về khách sạn trên thị trấn. Lý Tân Hạo tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, từ sau sự kiện máy bay, chú Sơ vẫn luôn không yên tâm mỗi lần cậu ra khỏi cửa.

“Ba, mẹ.” Lý Tân Hạo đứng trước cửa nhà hô to.

“Hạo Hạo về rồi à.” Mẹ Lý đi ra, “Sao nhiều đồ vậy?”

“Đều mang về tặng cho mọi người, là đặc sản thủ đô, đợi lát nữa mẹ đem đưa cho nhà chú thím ba một ít nhé.” Lý Tân Hạo thả hành lý xuống, “Ba với các chị đâu rồi?”

“Đang ở bên nhà thím ba con đó, không phải nói muốn đi du lịch sao? Mọi người đang lựa chọn nơi đi chơi.” Mẹ Lý mở đồ đạc Lý Tân Hạo mang về ra, “Những thứ này là gì vậy? Mua cả vịt nướng để làm gì?”

“Một ít đặc sản thôi ấy mà.” Lý Tân Hạo nói, “Còn có thực phẩm dinh dưỡng nữa, nhiều lắm mẹ.” Đều là do Sơ Lam Phong dùng thẻ mua sắm để mua, thẻ mua sắm lại không mất tiền, là được người khác tặng.

“Những thứ này tốn nhiều tiền lắm phải không?” Mẹ Lý tiếc tiền hỏi.

“Cũng không bao nhiêu cả.” Lý Tân Hạo ậm ờ đáp lại.

“Bà nội con xuất viện rồi.”

“Sớm vậy sao? Không phải bị sỏi thận sao? Dùng hết hai trăm ngàn tiền chữa bệnh luôn hả mẹ?” Lý Tân Hạo ngạc nhiên.

“Mẹ không biết. Nhà chúng ta đưa năm mươi ngàn, họ cũng chưa nói tổng cộng đã dùng bao nhiêu. Hình như là kỹ thuật được giới thiệu từ nước M gì đó, mẹ nghe không hiểu, đưa tiền rồi thì thôi, cũng đừng nghĩ tới sẽ lấy lại được.” Mẹ Lý chuyển đề tài, “Sau khi xuất viện, người trong thôn đều đang khen Lý Miêu Miêu giỏi, nói gì mà sắp lên chức y tá gì gì đấy.”

“Người ta nói gì là chuyện của người ta, chúng ta cứ làm tốt bổn phận của mình là được rồi, chúng ta không thể quản lý cái miệng của họ được.” Lý Tân Hạo lại kéo lấy rương hành lý của mình, “Mẹ, con mua váy cho mẹ, mẹ với thím ba mỗi người một cái. Còn mua cho ba với chú ba mỗi người một bộ đồ thể thao. Lúc đi du lịch, mọi người có thể mặc chúng.”

“Con còn mua cả quần áo hả?” Mẹ Lý vui vẻ, đây là lần đầu tiên bà nhận được quần áo từ con trai, “Chiếc váy này đẹp quá!” Chiếc váy liền có màu đen dành cho lứa tuổi trung niên, trên váy có thêu hoa mẫu đơn trông rất trang nhã. Bởi vì mẹ Lý và thím ba là phụ nữ nông thôn nên chỉ có thể mặc mấy kiểu đơn giản thế này thôi, xa hoa sang trọng quá lại có vẻ th ô tục.

“Mẹ có muốn mặc thử không?” Lý Tân Hạo cười hỏi, xem món quà khiến mẹ Lý vui vẻ đến vậy.

“Để khi khác mẹ thử, bây giờ mang đồ qua cho chú thím trước đã.”

Hai người mang quần áo và một ít đồ ăn, thực phẩm dinh dưỡng tới nhà chú ba. Nhà chú ba ở bên cạnh nhà bà nội Lý, bà nội Lý xuất viện không lâu, hôm nay lại là Quốc Khánh, trong nhà cũng có khách tới thăm. Con gái, con dâu, cháu ngoại, cháu gái đều tới thăm bà ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhà cô út, nhà cô cả, nhà chú hai, nhà chú tư đều tới đầy đủ. Cô út đứng trong sân nhà bà nội Lý thấy Lý Tân Hạo và mẹ Lý tới nhà chú ba, lập tức gọi: “Tân Hạo về rồi đó hả?”

“Cô út.” Lý Tân Hạo lên tiếng chào hỏi, sau đó đi vào cổng lớn nhà chú ba.

Thím ba biết hôm nay Lý Tân Hạo về đã sớm báo với mẹ Lý là hôm nay nhà họ sẽ nấu cơm. Ở nông thôn, ngày lễ Tết nấu cơm là mời tất cả khách khứa tới cùng nhau ăn, cũng bao gồm cả mấy nhà người bên bà nội Lý nữa: “Mua nhiều đồ như vậy làm gì, Tân Hạo khách sáo quá.”

“Thằng bé có mua váy để cho chúng ta mặc lúc đi du lịch, còn mua cho ba nó với chú ba một bộ đồ thể thao nữa, bảo là quần áo anh em gì đó.” Tóm lại, mẹ Lý nghe không hiểu những lời này.

“Quần áo gì vậy, mau cho tôi xem với.” Chú ba rất hào hứng, “Thím ba của cháu còn không biết mua quần áo cho chú đấy.”

Bởi vì nhìn thấy Lý Tân Hạo vào nhà chú ba, cả nhà cô út cũng kéo tới đây: “Anh ba vừa mặc bộ đồ vào như trẻ đi mười tuổi vậy.” Cô út cười nói.

“Đây là đồ Tân Hạo mua đó, rất là vừa người.” Chú ba mặc rồi không nỡ cởi ra.

Thím ba cũng thay váy: “Váy của thím cũng vừa người, thật là xinh đẹp.” Cả đời cũng chưa được mặc quần áo xinh đẹp như vậy, “Thím xem nhãn hiệu, cái váy này cũng phải hơn hai ngàn lận, đắt vậy sao?”

“Thím ba thích thì được rồi.” Lý Tân Hạo chưa nói gì.

Hơn hai ngàn? Cô út nghe xong cũng tái mặt, quần áo đắt tiền như vậy mà cũng chịu bỏ tiền ra mua được? Cô cả không hợp nhà họ Lý cho nên không có vào, nhà chú Tư cũng lại đây góp vui: “Tân Hạo học đại học ở đâu vậy? Hồi nghỉ đông không nhìn thấy người, hỏi chị dâu thì nói không biết gọi là trường gì.” Thím tư hỏi.

Thím tư này là do Lý Miêu Miêu giới thiệu cho chú Tư, lúc này không biết có phải là tới hóng chuyện kể lại cho nhà chú hai hay không.

“Đại học Quốc gia.” Lý Tân Hạo trả lời, cậu cố ý lúc này mới nói.

“Đại học Quốc gia?” Lý Miêu Miêu kéo lấy tay chồng đi tới nghe thấy lời Lý Tân Hạo nói. Mặc dù thím ba và thím hai không vừa mắt nhau nhưng chuyện người lớn không liên quan đến đám nhỏ.

“Là Đại học Quốc gia nào?” Thím tư không kịp phản ứng.

“Đại học Quốc gia ở thủ đô.” Lý Tân Hạo ngồi xuống sofa, ăn trái cây thím ba đã rửa sạch, tâm trạng vô cùng tốt.

“Wow, đậu Đại học Quốc gia ở thủ đô mà cũng không nói cho chú thím biết để mọi người cùng chúc mừng.” Thím tư cười vô cùng miễn cưỡng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 425

Lý Miêu Miêu mím chặt môi, không nói được câu nào.

“Chuyện này có gì mà phải chúc mừng chứ.” Lý Tân Hạo cố ý nói.

“Khoa nào?” Cô út hỏi.

“Y học.” Lý Tân Hạo rất phối hợp trả lời.

“Không phải sau này sẽ giống Miêu Miêu sao?” Cô út rất hâm mộ.

“Không giống.” Lý Linh Linh trả lời, “Em trai tôi là sinh viên Học viện y học của Đại học Quốc gia thủ đô, sau này sẽ làm bác sĩ ngoại khoa. Sao có thể đem so sánh với điều dưỡng được?”

Lý Miêu Miêu xấu hổ đỏ cả mặt.

“Chị, khiêm tốn chút.” Lý Tân Hạo cố ý trêu chọc cô.

“Chị biết rồi, chúng ta phải khiêm tốn.” Lý Linh Linh cười ha ha.

“Vậy sau khi tốt nghiệp sẽ đến bệnh viện nào làm việc?” Thím ba rất thích đâm chọt nhà chú hai, lúc này đã tìm thấy cơ hội rồi.

“Cháu còn chưa nghĩ tới, có thể sẽ làm nghiên cứu khoa học, cháu cũng không muốn vào bệnh viện cố định, có hứng thú với thực nghiệm phẫu thuật và phân tích vật lý. Với lại, cháu còn định học lên nữa cho nên cần phải bảy tám năm, bây giờ còn sớm quá.”

Những người này không hiểu học lên là thế nào nhưng Lý Miêu Miêu thì hiểu. Khi nghe đến những lời này, nụ cười miễn cưỡng trên mặt cô ta cũng sắp không giữ được.

Một lát sau, bà nội Lý tới. Cô cả và thím hai giúp dìu bà ta, làm như là cao quý lắm vậy. Bà nội Lý thấy thím ba mặc váy mới tinh, chú ba cũng mặc đồ thể thao mới tinh, mới tò mò hỏi: “Váy của con dâu ba đẹp quá.”

“Là Tân Hạo mua đó, hơn hai ngàn lận.” Thím ba khoe khoang.

“Mua quần áo đắt tiền như vậy không phải rất phí phạm hay sao?” Bà nôi Lý đau lòng.

“Tiền xài rồi có thể kiếm lại được, sợ gì chứ.” Lý Tân Hạo trả lời, “Phải rồi, nhà cháu và nhà chú ba định ra nước ngoài du lịch, bà nội có muốn đi cùng không? Nhà cháu mời.”

“Đi nước ngoài…” Mặt bà nội Lý lộ vẻ hứng thú.

“Vẫn nên thôi đi, bà nội vừa xuất viện, sức khỏe quan trọng hơn.” Lý Tân Hạo cắt ngang lời bà ta, tát một cái thật mạnh vào mặt nhưng lại khiến bà ta không thể nói gì được.

“Nhiều quà như vậy là bạn gái Tân Vĩnh mang đến sao?” Bà nội Lý nói sang chuyện khác, “Chúng tới rồi à?”

“Đâu có, bây giờ chỉ mới kết bạn thôi chứ chưa quyết định chuyện tương lai. Bạn gái nó không đến, đây là Tân Hạo mua mang tới. Thằng bé này quả thật rất hiếu thảo, mỗi lần về mua đồ cho anh chị đều không có quên mua cho chú thím ba.” Thím ba lại kí©h thí©ɧ họ lần nữa, “Mấy món thực phẩm dinh dưỡng này cũng phải hơn mười ngàn rồi, thằng bé này thông minh, học giỏi lại biết kiếm tiền. Mới nhỏ tuổi như vậy đã kiếm được nhiều tiền, đúng là phúc phận của nhà họ Lý chúng ta.”

Bà nội Lý im lặng, mắt qua mày lại với mấy nhà không hưởng thụ được loại phúc phận này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.