Edit: Thủy Tích
Chẳng mất bao lâu, Tổng giám đốc của khách sạn đã có kết quả điều tra rồi: “Cửa phòng bếp không có người xa lạ ra vào, càng đừng nói tới Hàn thiếu gia. Cửa thoát hiểm đã khóa, bên ngoài còn có nhân viên trực thay ca nhau, hôm nay không có ai đi qua. Còn lại chỉ có bãi đỗ xe. Từ ba giờ rưỡi đến bốn giờ rưỡi có tổng cộng tám chiếc xe ra vào, mỗi chiếc đều có biển số, cần phải điều tra mới biết trong đó có Hàn thiếu gia hay không. Mà ở cửa chính, từ ba giờ rưỡi, sau khi Hàn thiếu gia cùng chú rể và mấy phụ rể đi vào thì không thấy đi ra nữa.”
Sơ Lam Phong nhìn biển số của mấy chiếc xe, nếu như mấy chiếc xe này không có vấn đề thì rất có khả năng Hàn Đông Lỗi vẫn còn ở trong khách sạn. Nhưng điện thoại của cậu ta đã tắt máy rồi.
“Hàng lang dẫn tới thang máy có camera không?” Sơ Lam Phong hỏi.
“Có, trừ những phòng tư nhân cần không gian riêng ra thì những nơi công cộng đều có camera theo dõi.” Tổng giám đốc khách sạn trả lời.
“Nhìn thử camera bên ngoài phòng A808 đi.” Phòng A808 là phòng nghỉ ngơi tạm của chú rể và phụ rể.
“Được.”
Camera lập tức chiếu lại tình hình trêи dãy hành lang bên ngoài phòng A808 từ khi Hàn Đông Lỗi đi ra đến khi hắn tiến vào thang máy, sau đó xảy ra chuyện bất ngờ trong thang máy. Thì ra trong thang máy đã có ba người đàn ông chờ sẵn, một lát sau, bọn họ đột nhiên hợp tác bắt lấy Hàn Đông Lỗi, sau đó thang máy vốn là xuống dưới lại bắt đầu đi ngược lên trêи, chưa kịp nhìn thấy rõ con số ngừng ở lầu mấy, thì ba người kia đã lôi Hàn Đông Lỗi ra ngoài rồi.
Không cần điều tra gì cả cũng có thể khẳng định rằng Hàn Đông Lỗi và bọn bắt cóc vẫn còn ở trong khách sạn.
Khi nhìn thấy hình ảnh của những người đó xuất hiện trong camera, mọi người đang có mặt trong phòng theo dõi đều bị chấn động, đây là công khai bắt cóc trong khách sạn, tuy không thấy rõ mặt mũi của bọn bắt cóc nhưng điều tra là không khó, chỉ cần tốn chút thời gian là ra thôi.
“Thang máy dừng lại ở lầu ba rồi lại bắt đầu đi lên trêи, cho nên phải điều tra kỹ tất cả camera theo dõi ở thang máy của mỗi tầng lầu, xem thử bọn họ dừng lại ở tầng nào.”
“Vâng.”
Khách sạn có tổng cộng ba mươi hai tầng lầu, thang máy lại thuộc loại thang đôi, cho nên nếu phải điều tra camera ở tất cả các cửa thang máy ở mỗi một tầng lâu, hơn nữa còn phải xem xét từng tầng từng tầng thì cần tốn một ít thời gian.
Sơ Lam Phong gọi điện cho mẹ y: “Mẹ, anh họ con có đó không?”
Một lát sau, Hàn Thiên Hào – cha của Hàn Đông Lỗi tới nghe máy. Sơ Lam Phong đi ra ngoài nghe điện thoại một hồi rồi mới đi trở vào.
Nãy giờ Lý Tân Hạo vẫn đang cùng mọi người xem camera theo dõi, lại vừa dõng tai lên nghe Sơ Lam Phong dù đứng trước nguy hiểm nhưng vẫn bình tĩnh chỉ huy, cảm giác trong lòng rất phức tạp.
“Tìm thấy rồi.” Đột nhiên có người hô lên một tiếng, “Ở tầng mười hai, vào phòng A1206.”
“Phóng to hình ảnh lên chút, tập trung theo dõi căn phòng này, mấy giờ mấy phút có người đi ra thì báo cho tôi ngay lập tức.” Nếu như căn phòng này vẫn không có người đi ra thì Đông Lỗi vẫn còn ở bên trong, mà điều Sơ Lam Phong đang suy nghĩ là làm sao cứu người ra đây? “Nói với quầy lễ tân, gọi điện thoại cho từng phòng nói hôm nay là ngày vui của con gái Chủ tịch cho nên 6 giờ 18 phút, khách sạn sẽ tặng tiệc buffet miễn phí cho mọi người, mời mọi người mang thẻ phòng đến nhà hàng tiệc đứng dùng cơm.”
“Vâng.”
“Trong phòng A1206 có mấy vị khách?”
“Ba vị, đã xác nhận rồi.”
“OK.”
“Làm vậy có được không?” Lý Tân Hạo biết Sơ Lam Phong muốn dùng mưu kế này để dụ bọn họ đi ra.
“Nếu bọn họ chưa ăn cơm tối thì chắc chắn sẽ đi ra. Nếu đổi lại là Hạo Hạo thì em có ra không?”
Có món hời mà không chiếm chính là đồ ngốc.