Edit: Thủy Tích
Sau khi vào phòng, Lý Tân Hạo lập tức đóng cửa lại. Tiếp đó, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh đã biến mất, cậu nhảy chồm tới sau lưng Sơ Lam Phong, hai chân quấn lấy eo y: “Thành thật khai báo, sao lại tới nhà em?”
Vùi đầu vào cần cổ Sơ Lam Phong, hơi nóng quấn quanh lỗ tai khiến y vô cùng ngứa ngáy trong người.
Đứa nhỏ này… Sơ Lam Phong đặt hành lý xuống, ôm cậu tới trước mặt, dùng hai tay nâng lấy ʍôиɠ cậu: “Đã nói là tôi nhớ em mà.” Hạo Hạo nho nhỏ như vầy thật là tốt, rất dễ bế lên.
Lý Tân Hạo nhìn chằm chằm Sơ Lam Phong một hồi, rồi sau đó cười hì hì hôn cái chốc lên mặt y: “Em cũng rất nhớ anh.”
Lại phát lãng, Sơ Lam Phong thầm nghĩ.
“Nhưng sao anh lại tới cùng với Hàn Đông Lỗi vậy?” Lý Tân Hạo nghi ngờ.
“Em không thích Đông Lỗi à?” Đông Lỗi rất tốt với đứa nhỏ này, nhưng Sơ Lam Phong lại không hiểu tại sao đứa nhỏ này lại rất ghét Đông Lỗi.
“Không thích.” Lý Tân Hạo thành thật trả lời, “Đúng là em không thích anh ta, nhưng… cũng không phải ghét lắm.”
“Không sao, thích tôi là được rồi.” Sơ Lam Phong bế cậu lên giường, bản thân thì quỳ xuống giữa hai chân Lý Tân Hạo, từ trêи cao nhìn xuống cậu.
Lý Tân hạo cười khanh khách, nhướng mày: “Vậy anh có thích em không?”
“Còn sâu hơn thích nữa.” Sơ Lam Phong cúi đầu xuống, chậm rãi tiến gần tới môi Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo lại cười, ôm lấy cổ Sơ Lam Phong, chủ động hôn. Nụ hôn này chẳng mang theo bất kỳ ɖu͙ƈ vọng nào cả, nó chỉ là niềm vui sướиɠ tiểu biệt thắng tân hôn mà thôi. “Đúng rồi, lần này anh họ Tân Nham của em cũng về, đợi lát nữa gọi anh ấy qua chơi.”
“Được.”
Cốc cốc cốc…
Cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
Sơ Lam Phong buông Lý Tân Hạo ra, đi tới mở cửa. Ngoài cửa là Lý Tân Long, Sơ Lam Phong dời bước sang một bên để hắn đi vào. Mà Lý Tân Hạo thì nằm trêи giường, đung đưa chân nhìn anh trai nhà mình.
Đột nhiên, Lý Tân Long có một loại ảo giác, hình như bản thân đã đi vào một không gian không dành cho mình rồi.
“Chú.” Lý Tân Long chào một tiếng, vừa đi tới gần Lý Tân Hạo, “Không phải đang rảnh rỗi sao, đi chơi mạt chược với Vân Phỉ đi. Bàn mạt chược trong nhà còn dùng được chứ?” Lầu một còn có một phòng khách nhỏ, có đặt bàn mạt chược, dùng ba ngàn mua được để tết nhất để mọi người chơi vui vẻ.
“Được, chơi tiền hả anh?” Lý Tân Hạo thích thú.
“Chỉ nghĩ tới tiền, em có tiền không?”
“Em không có, nhưng chú ấy có.” Lý Tân Hạo dùng chân chỉ chỉ Sơ Lam Phong, “Chú Lam Phong tài trợ cho con nhé?”
“Lấy gì thế chấp đây?” Sơ Lam Phong phối hợp trêu ghẹo cậu.
“Bán thân.”
Nếu như vào lúc này Lý Tân Long đang uống trà thì chắc chắn đã phun một miệng trà lên người Lý Tân Hạo rồi: “Anh cho em.” Lý Tân Long để dành được không ít tiền. Mà cuộc sống của nhà họ Lý bây giờ cũng dư dả, tiền cho mẹ Lý đều được bà để dành lại cho hắn, thế nên mấy năm này Lý Tân Long đã để được mấy chục ngàn đồng rồi.
“Vậy được.”
Vì vậy, trêи bàn mạt chược, Lý Tân Long và Hàn Vân Phỉ ghép thành một đội, Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu một đội, Sơ Lam Phong muốn tham gia náo nhiệt với Lý Tân Hạo, còn lại một mình Hàn Đông Lỗi.
“Mẹ, lát nữa ăn cơm trưa chúng ta cũng gọi anh Tân Nham tới nha.”
“Được.”
“Tân Nham cũng ở nhà sao?” Đã lâu lắm rồi Lý Tân Long không gặp hắn.
“Dạ, mấy hôm trước anh ấy nói đầu năm sẽ đi thực tập, định tới Hạ Giang.”
“Không tính đi học tiếp sao?”
(*) Phải nói trước, tôi không biết chơi Mạt chược, mà dù có nghiên cứu rồi vẫn không thể hiểu nỗi, cho nên phần đánh mạt chược phía dưới tôi không chắc đâu nhé.
“Anh ấy không phải người có thiên phú về học tập, em đề nghị anh ấy lấy văn bằng của Dạ ʍôиɠ rồi tính tiếp.” Lý Tân Hạo xoa được một con Tam Vạn, do dự không thể quyết định được. Bây giờ cậu có Tài phao, cũng có Vạn và Văn, Lý Tân Hạo đánh mạt chược không thích suy nghĩ nhiều, cũng sẽ không suy nghĩ. Cậu thấy một bàn mạt chược chỉ có hai đồng tiền rất là ít, hay là cứ làm một cặp đi. Cầm Tam Vạn trong tay định đánh rồi, nhưng Sơ Lam Phong lại chỉ chỉ quân Văn, “Đánh cái này.”
“Tại sao?” Nếu như đánh Vạn thì Văn đều là cặp, trộn đôi càng lớn hơn nha.
“Đánh mạt chược còn phải xem người sau mình, không phải cái gì cũng đánh được.”
Lý Tân Hạo méo miệng: “Nhất Văn.”
Hàn Đông Lỗi nhìn về phía Sơ Lam Phong: “Chú, chú giúp đỡ người ngoài ha.” Người sau Lý Tân Hạo vừa hay là Hàn Đông Lỗi. Hàn Đông Lỗi chưa đánh quân Vạn nào cả, nếu Lý Tân Hạo đánh Vạn xuống thì chắc chắn sẽ có chuyện.
Sơ Lam Phong nghĩ, y là giúp đỡ người trong nhà, nhưng bên trong này cũng không phải là Hàn Đông Lỗi.
Hàn Đông Lỗi xoa được Văn: “Tam Văn.”
“Ù.” Hàn Vân Phỉ mỉm cười, “Anh, anh cũng đừng trách em ù nhé.” Kết quả ù được một cái Tam Vạn, nhìn nhìn Lý Tân Long, sau khi Lý Tân Long gật đầu, cô liền đánh Tam Vạn.
“Vân Phỉ, làm em gái chính là phải quan tâm đến anh trai như vậy đó, một cặp Tam Vạn.”
“Cậu xem đi bị hồ rồi kìa.” Hàn Vân Phỉ nhìn về phía Lý Tân Long, “Cậu bảo có thể đánh mà.”
Lý Tân Long vô cùng oan ức: “Lần sau tớ không nói nữa, cậu cứ đánh theo ý mình đi.”
“Được.” Hàn Vân Phỉ cảm thấy không thể dựa vào Lý Tân Long được.
Lý Tân Hạo cầm con Tam Vạn trước mặt mình, sau đó bĩu môi đứng lên: “Chú Lam Phong, chú giúp Hạo Hạo ăn nhiều tiền đi.”
Sơ Lam Phong mỉm cười, bèn ngồi vào bàn cùng chơi đùa với mấy đứa nhỏ một chút. Lý Tân Hạo ngồi vào vị trí lúc trước Sơ Lam Phong đã ngồi, dựa sát vào người y.
Mọi người không nhận ra sự thân mật của hai người, cho dù có nhận ra thì cũng không cảm thấy có gì cả, Sơ Lam Phong lớn tuổi nhất trong bọn họ, mà Lý Tân Hạo lại là đứa trẻ nhỏ nhất cho nên cưng chiều một chút cũng là chuyện bình thường.
Nhưng, Hàn Đông Lỗi lại không cho là như vậy. Hàn Đông Lỗi được định là người thừa kế đời tiếp theo của Hàn thị, đương nhiên sẽ sắc bén hơn. Vả lại, hắn rất quen thuộc ánh mắt khi Sơ Lam Phong nhìn Lý Tân Hạo, với tư cách là một người đàn ông trưởng thành thì ai cũng biết sự cưng chiều cùng với ý muốn chiếm làm của riêng toát ra trong ánh mắt đó là có hàm ý như thế nào .
Hơn nữa, Lý Tân Hạo đút lát táo được thái mỏng đến miệng Sơ Lam Phong, Sơ Lam Phong cũng cười cười ăn rồi. Hàn Đông Lỗi hiểu rất rõ tính cách tiểu thúc này của mình. Thái tử nhà họ Sơ, nhìn thì có vẻ nhã nhặn nhưng thực sự là vô cùng độc tài. Bản thân Hàn Đông Lỗi cũng không dám bất kính với y nữa.
Một người như vậy đương nhiên là không dễ gần gũi rồi.
Nhưng Lý Tân Hạo lại có thể dựa sát vào người y. Hàn Đông Lỗi cho rằng mình cũng không có lá gan để dựa vào như vậy đâu. Hắn híp mắt lại, đè nén mọi sự nghi ngờ xuống đáy lòng.
Sơ Lam Phong nhướng mày, cười như không cười nhìn Hàn Đông Lỗi đang đờ đẫn, không uổng phí đi một chuyến này.
Lý Tân Hạo không biết suy nghĩ của hai người, cậu chỉ cảm thấy quả táo hôm nay rất là ngọt, ngọt đến tận đáy lòng luôn. Cho nên, cậu ngồi bên cạnh Sơ Lam Phong tựa như một cô vợ nhỏ vậy, ừm, cảm giác này thật là thoải mái.
Một lát sau, Lý Tân Nham tới, vóc dáng cao lớn cộng thêm gương mặt đẹp trai rất thu hút ánh mắt của người khác. Nhưng khi nhìn thấy mấy người xa lạ trong phòng thì trêи gương mặt đó lại xuất hiện một ít ngượng ngùng. “Tân Long, bác gái nói cậu dẫn bạn gái về, anh cố ý tới xem mặt đây.”
Lý Tân Long cười rất đắc ý: “Hàn Vân Phỉ, bạn gái tôi. Lý Tân Nham, anh em chú bác của tớ.”
“Xin chào.” Hàn Vân Phỉ chào hỏi.
“Xin chào, anh lớn hơn nó mấy ngày, nó phải gọi anh là anh họ mới đúng.”
“Thôi đi, lấy thẻ căn cước ra rồi hãy nói chuyện.”
“Không phải là do ba anh khai trong hộ khẩu sai rồi sao?”
“Vậy là không có chứng cứ để chứng minh rồi.” Lý Tân Long mới không gọi hắn là anh.
Một lát sau, cha Lý cũng về tới: “Nhà có khách à?” Nhìn thấy xe đậu trước cửa, ông cũng đã biết có người đến nhà. Cha Lý mặc quần áo công trường cũ nát đi vào phòng khách, “Ai ăn vậy?”
“Bác cả.”
“Ba.”
“Chú.”
“Con ăn.” Lý Tân Hạo giơ tay.
“Đều là do chú giúp một tay, Hạo Hạo chẳng cống hiến được gì cả.” Lý Tiểu Tiểu lập tức chọc đúng chỗ yếu.
“Hứ, bọn em là người một phòng, của chú ấy cũng chính là của em.”
Những lời này vừa nghe vào chính là lời một đứa trẻ đang giận dỗi, mọi người cũng không thèm để ý. Nhưng mí mắt Hàn Đông Lỗi lại giật giật, thật sự là không phải do hắn quá đa nghi mà là hắn cứ cảm thấy giữa chú mình và Hạo Hạo có gì đó.
“Đều đang chơi mạt chược sao.” Phòng khách nằm bên cạnh cửa sau, lúc này có người đi vào, là bà nội Lý. Nhìn thấy cha Lý đứng trước cửa nhìn bọn nhỏ chơi mạt chược, bà nội Lý nói, “Trưa nay qua bên đó ăn cơm đi, đối tượng của em trai con mới vừa tới, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.”
Đối tượng của em trai? “Sao tới giờ con mới nghe chuyện này, là người ở đâu?” Cha Lý bất ngờ.
“Người ở huyện Cảnh Thành, là một giáo viên mầm non.” Dường như bà nội Lý có ấn tượng rất tốt về người này.
“Thằng út sao quen được người đó vậy? Giáo viên mầm non có công việc ổn định, còn thằng út lớn tuổi rồi vẫn kén cá chọn canh, vậy mà bây giờ đã quyết định rồi sao.” Cũng sắp bốn mươi rồi.
“Cũng không phải là do em trai con chọn. Người ta nói đối tượng này rất thích hợp với nó cho nên tiện đây bảo tới xem mặt rồi nói chuyện luôn.” Bà nội Lý là loại người trong nhà nói gì bà cũng không nghe nhưng lại luôn nghe lời người ngoài nói, “Là Miêu Miêu giới thiệu.”
Lý Tân Hạo ngồi trong phòng nghe được câu này, quả thật chẳng còn lời nào để nói cả.
Cháu gái giới thiệu người yêu cho chú, nói ra lời này mà cũng không cảm thấy mất mặt, đúng là quá trâu bò mà.
Lý Miêu Miêu 23 tuổi, em trai của cha Lý 38 tuổi, giữa hai người có sự cách biệt hai thế hệ.