Tôi lên rải đường đâyyyy~~~~~~~
Edit: Thủy Tích
Do nhận được một case cần giải quyết ở thủ đô cho nên Sơ Lam Phong đã trở về rồi. Công ty của y và mấy người bạn đăng ký ở nước ngoài, mỗi người là một quốc gia khác nhau và giải quyết một lĩnh vực khác nhau, bọn họ phân công mỗi một người sẽ phụ trách chuyện của quốc gia mình.
Công ty không lớn, người cũng không nhiều, nhận công việc cũng là thích thì mới nhận.
Trong nước còn chưa phổ biến lĩnh vực quản lý khủng hoảng này, mà Sơ Lam Phong cũng không có thành lập công ty chi nhánh ở trong nước, những case hiện giờ đang nhận chỉ là giới thiệu cho bạn bè thôi.
Khi trao đổi công việc nên tắt máy hoặc cài chế độ im lặng là một sự tôn trọng với đối phương. Lúc Lý Tân Hạo gửi tin nhắn tới là y đang bàn bạc với đối tác.
“Cậu Sơ, mong chúng ta hợp tác vui vẻ.” Đối phương là một người đàn ông trung niên bụng bia, lập nghiệp bằng khai thác than đá, lúc bạn bè giới thiệu công ty xử lý khủng hoảng, ông ta còn chưa tin có loại công ty này, cũng không ngờ rằng là cậu chủ nhà họ Sơ. Ở thủ đô, ai mà không biết nhà họ Sơ chứ?
“Ông chủ Chu khách sáo quá.”
Ông chủ Chu xem đồng hồ, thời gian này vừa khéo có thể cùng ăn cơm tối. “Tối nay cậu Sơ có hẹn không? Nếu không thì cùng ăn cơm tối thế nào? Có mấy người bạn nữa cũng sẽ tới.”
“Không thành vấn đề.” Y đang bắt đầu tuyên truyền công ty, y biết ông chủ Chu có ý giúp đỡ.
“Vậy tôi đi đặt chỗ, lát nữa sẽ báo cho cậu.”
“OK.”
Bảo trợ lý lái xe đi, Sơ Lam Phong lấy điện thoại ra, lúc định gọi điện thoại cho Lý Tân Hạo thì lại thấy tin nhắn của cậu: “Sao vậy?” Cho nên y trả lời một tin nhắn.
Lúc này, Lý Tân Hạo còn đang đi học.
Lý Tân Hạo làm gì có tâm trạng đi học nữa? Cậu vốn là một người hay suy nghĩ nhiều, nếu không thì đời trước đã không đến nỗi như vậy rồi. Không phải là cậu quan tâm nhiều tới chuyện của chị hai, mà chỉ lo lắng cha mẹ sẽ đau lòng thôi. Con đường chị hai đi là do chị tự chọn, cho dù là gặp phải kết quả như thế nào thì cũng do mình gánh vác.
Nhưng vừa nghĩ tới cha mẹ đã già rồi mà còn phải lo lắng tới những thứ này, Lý Tân Hạo lại không nỡ.
Reng reng reng…
Cuối cùng, tiếng chuông báo hết tiết cũng vang lên, Lý Tân Hạo mềm oặt nằm nhoài ra bàn, rốt cuộc không cần phải giả vờ tập trung nghe giảng nữa rồi.
“Lát nữa đi ăn cái gì?” Cát Phu khoác tay lên bả vai Lý Tân Hạo hỏi.
Phòng ký túc xá có tổng cộng sáu người, mọi người đều đã quen hết tiết sẽ cùng đi ăn cơm.
“Để xem có cái gì trước đã?” Lý Tân Hạo chỉ chỉ tay của Cát Phu, “Tớ không còn sức lực, cậu lấy tay ra đi.”
“Thấy cậu cả buổi chiều uể oải ỉu xìu, sao vậy?” Cát Phu hỏi.
“Thất tình.” Trần Lâm đoán.
“Mỗi một tháng luôn có mấy ngày như vậy.” Diệp Vinh trêu đùa.
“Dạ, kỳ mãn kinh đến rồi.” Lý Tân Hạo không muốn so đo với mấy cậu nhóc này. Cậu đã qua cái tuổi thích nói đùa bậy bạ rồi. Nếu như đổi thành đời trước thì lúc này cậu nhất định sẽ có hứng thú nói những thứ này với bọn họ.
Món ăn trong căn tin trường vô cùng phong phú. Căn tin bán đồ ăn theo phần, trêи một cái khay nhôm có một món mặn, một món rau, đôi lúc cũng có hai mặn một rau.
Mọi người mua phần cơm xong đi tới vị trí lớp mình rồi ngồi xuống ăn. Không gian trong căn tin rất lớn, gió tháng mười hai thổi tới rất là lạnh.
“Ngô Tân Duy.” Một nữ sinh đi tới, gọi tên Ngô Tân Duy. Ngô Tân Duy ngồi ở phía đối diện Lý Tân Hạo, hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa lúc chạm mắt với Lý Tân Hạo, mới đầu hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó đã cười lên.
Ngô Tân Duy lúc nào cũng không nói cười, cho nên nụ cười này khiến cho mấy bạn học đang ăn cơm bị dọa sợ hết hồn.
“Cậu cười gì vậy?” Lý Tân Hạo hỏi. Người này bị ngốc sao?
Ngô Tân Duy chỉ chỉ lên trêи mặt Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo sờ thử nhưng không sờ thấy cái gì cả.
Ngô Tân Duy bèn duỗi tay, lấy thứ dính trêи mặt Lý Tân Hạo xuống, là một hạt cơm: “Cậu vẫn là con nít à?” Tiếp đó mới nhìn về phía nữ sinh gọi mình: “Có chuyện gì không?”
“Của cậu.” Nữ sinh đưa lá thư cho Ngô Tân Duy, sau đó đỏ mặt chạy mất tiêu.
Mấy người ăn cơm chung lập tức làm ầm lên, nhất là Cát Phu, giọng của hắn là lớn nhất: “Mời khách, nhận được thư tình là phải mời khách.”
“Đúng vậy, mời khách đi.” Trần Lâm cũng khuấy động bầu không khí.
Diệp Vinh không lên tiếng.
Trần Cố Bình tiếp tục ăn cơm.
Lý Tân Hạo cũng im lặng, cậu không có hứng thú.
“Không mời khách.” Ngô Tân Duy thản nhiên từ chối, “Tớ không thích cô ấy.”
“Nhỡ đâu không phải thư tình thì sao, nhìn thử trước đi.” Lý Tân Hạo trêu ghẹo.
Ngô Tân Duy lườm cậu, đặt đũa xuống đọc thư, đọc xong lại bỏ lá thư vào trong phong thơ, sau đó xé luôn.
“Rốt cuộc có phải là thư tình hay không?” Cát Phu tò mò.
Ngô Tân Duy liếc Cát Phu: “Ừ, nhưng mà tớ không thích cô ấy.” Giọng điệu vô cùng khẳng định.
“Cậu hết cứu rồi, có phải bị lãnh cảm không vậy?” Cát Phu hỏi. Nếu như nơi này có nữ sinh thì chắc chắn đã đỏ mặt vì lời nói của hắn rồi, nhưng mọi người đều là nam sinh cả.
Học sinh cấp ba rất có hứng thú nói đến vấn đề tính ɖu͙ƈ, bởi vì đây là độ tuổi dễ xúc động mà.
Ngô Tân Duy đặt đôi đũa xuống, đã ăn cơm xong rồi, nhưng hắn rất có hứng thú với những lời Cát Phu nói, vì vậy hỏi: “Cậu có muốn thử một chút hay không?”
Phụt… Cơm trong miệng Lý Tân Hạo suýt chút nữa đã phun ra ngoài rồi. Ngô Tân Duy luôn luôn ít nói nhưng lần này bạo thật đấy. Lý Tân Hạo lặng lẽ nhìn về phía Trần Cố Bình.
Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Trần Cố Bình không nói lời nào.
Cát Phu nhướng mày, nghi ngờ nhìn Ngô Tân Duy: “Bằng cậu?”
Ngô Tân Duy cũng nhướng mày theo: “Chẳng lẽ bằng Trần Cố Bình?”
Ngô Tân Duy vừa nói ra lời này, Lý Tân Hạo lập tức bắt được manh mối. Cậu vẫn luôn biết Trần Cố Bình và Cát Phu có mờ ám, hai người họ là một đôi. Nhưng không ngờ Ngô Tân Duy cũng nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ hắn cũng là? Lại nhìn về phía Trần Lâm và Diệp Vinh, dường như không rõ lắm.
“Chẳng lẽ Cố Bình cũng lãnh cảm?” Trần Lâm hỏi.
Ánh mắt Trần Cố Bình càng thêm âm u, hắn đứng lên, kéo lấy Cát Phu rời đi.
“Tớ còn chưa ăn xong mà.”
“Im miệng.”
“Tớ nói sai gì rồi sao?” Trần Lâm cảm thấy vô tội, “Tớ chỉ hỏi một chút thôi mà.”
“Người anh em, cậu không có sai.” Lý Tân Hạo cũng ăn xong rồi, nhìn về phía Ngô Tân Duy, “Cậu khẳng định muốn thử với Cát Phu sao?”
Ngô Tân Duy vẫn cảm thấy một đứa trẻ mười bốn tuổi hẳn là sẽ ngây thơ, đơn thuần, nhưng chơi chung gần một học kỳ, Lý Tân Hạo lại giúp hắn có cái nhìn khác hoàn toàn. Lý Tân Hạo thông minh, nhưng không đơn thuần, thậm chí trong câu hắn vừa nói có chứa một hàm nghĩa khác, hắn tin tưởng Lý Tân Hạo hiểu được.
Hiểu nhưng lại không biểu hiện ra gì cả, vậy thì?
Hắn biết Cát Phu và Trần Cố Bình là một đôi, cho nên lời nói vừa rồi chỉ có người trong giới mới hiểu được, chẳng lẽ Lý Tân Hạo cũng là? Nhưng Ngô Tân Duy không dám hỏi.
:…………………..:
Tháng mười hai, phòng ngủ không có máy điều hòa vô cùng lạnh lẽo. Lý Tân Hạo tắm xong đi ra, run lẩy bẩy nhảy lên giường mình, sau đó chui vào trong chăn.
“Tân Hạo, hình như nãy giờ điện thoại của cậu vẫn luôn rung đó.” Diệp Vinh nhắc nhở, hắn ngủ ở giường trêи Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo lấy cái quần jean cậu đặt cuối giường lên, lấy điện thoại trong túi quần ra, wow, tin nhắn từ Sơ đại thúc và cuộc gọi cũng từ Sơ đại thúc. Lý Tân Hạo mở tin nhắn ra đọc rồi sau đó mới gọi điện thoại lại.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, tiếng nói mềm mại lại mang theo chút uể oải của Lý Tân Hạo vang lên: “Điện thoại đặt chế độ im lặng mà em quên tắt.”
Vào giờ phút này, Sơ Lam Phong đang nằm trêи giường đọc sách, nghe thấy giọng nói của cậu có vẻ không vui: “Sao vậy? Ai chọc em mất hứng?”
“Xùy, em là người tùy hứng như vậy sao?” Lý Tân Hạo luôn cảm thấy nghe được giọng nói của Sơ Lam Phong sẽ khiến tâm trạng của cậu trở nên tốt hơn.
“Em còn nhỏ, đương nhiên là có thể tùy hứng rồi.” Sơ Lam Phong tự giác tìm lý do cho Lý Tân Hạo.
“Cút đi, em đang ở trong chăn, không thể nói lớn quá.” Lý Tân Hạo giải thích, “Khi nào anh về Hạ Giang vậy?”
“Có lẽ phải sau Nguyên Đán, còn phải xử lý một ít chuyện nữa.”
“Lâu vậy sao?” Lý Tân Hạo không biết phải sống như thế nào trong dịp Tết Nguyên Đán này nữa.
Sơ Lam Phong chợt nghĩ đến một ý: “Nguyên Đán tới thủ đô đi? Tôi đặt vé máy bay cho em.”
“Không được, có lẽ Tết Nguyên Đán trong nhà sẽ có chuyện, em phải về nhà.” Lý Tân Hạo không thích thủ đô, cậu luôn nghe người ta nói thời tiết phương Bắc rất lạnh, cậu không chịu nổi.
“Trong nhà xảy ra chuyện?”
“Vâng, chị hai và anh rể có chút vấn đề. Anh rể có phụ nữ khác ở bên ngoài, dường như không muốn ở cùng với chị hai nữa.” Lý Tân Hạo than thở.
“Vậy em muốn làm thế nào?” Tuổi còn nhỏ mà cứ thích cậy mạnh. Sơ Lam Phong quá hiểu tình huống trong nhà họ Lý, nếu như không có đứa nhỏ này thì không biết nhà họ Lý sẽ biến thành như thế nào nữa. Đứa nhỏ này là trụ cột của nhà họ Lý.
“Không phải em muốn làm thế nào mà là chị hai với anh rể muốn làm thế nào. Dù sao thì đây cũng là cuộc sống của chị hai, cuộc đời của mình phải tự mình đi, người khác không thể nào đi thay được. Lúc trước còn đang nghĩ có lẽ người mà hai chị của em nhìn thấy ở bãi biển Từ Hải không phải anh rể, nhưng bây giờ nghĩ lại thì có tám mươi phần trăm chắc chắn rồi. Hồi Quốc Khánh còn nói mua nhà cho hay vào, mới chớp mắt một cái đã trở mặt nhanh vậy rồi.”
“Ngoan, đừng nghĩ tới những chuyện này nữa, chuyện em phải làm bây giờ là cho dù chị hai em quyết định như thế nào thì em cũng phải ủng hộ.”
“Em biết mà, con người luôn phải té ngã rồi mới biết mình đúng hay sai. Cho dù chị hai muốn chia tay hay là tiếp tục thì em cũng sẽ không phản đối, bởi vì em không phải chị ấy, lập trường của em khác chị ấy, mà suy nghĩ cũng không giống. Nhưng với tư cách là người thân thì sự ủng hộ của bọn em mới là động lực cho chị ấy.”
“Bỗng nhiên phát hiện Hạo Hạo đã trưởng thành rồi.” Sơ Lam Phong cười ra tiếng.
“Đương nhiên.” Cậu có linh hồn của người hai mươi hai tuổi mà.
“Sau Tết Nguyên Đán sẽ là nghỉ đông, nghỉ đông tới thủ đô đi? Đi xem thử trang web Soubao của bọn Hi Kiệt.” Nếu vậy thì y cũng không cần trở về Hạ Giang, mà ở lại đây đợi cậu.
“Thủ đô lạnh lắm.”
“Có địa long với máy điều hòa, sợ cái gì?”
“Ra ngoài sẽ lạnh.”
“Tôi làm lò sưởi cho em.”
“Em vói tay vào trong quần áo của anh cũng được sao?”
“… Đáy quần cũng được.”
“Cút ngay.”