Huỷ Hôn - Đồ Nam Kình

Chương 40



Căn biệt thự này có lẽ là do người bạn tổ chức sinh nhật thuê để mở tiệc, dọc đường đi, mọi người đều là người cùng trang lứa.

Chỉ riêng Hoắc Ngưỡng đã thu hút mọi ánh nhìn, huống chi lại có đủ bộ ba nổi tiếng quen thuộc. Vì vậy, khi Sầm Chân Bạch vừa bước vào cổng biệt thự mọi người liền chú ý ngay.

“Sao omega đó cũng đến vậy?”

“Chắc đòi đi theo chứ gì.”

“Gần như dính chặt vào Hoắc Ngưỡng luôn, sắp dán cả người lên rồi kia kìa.”

Mọi người chỉ biết Hoắc Ngưỡng có vấn đề với pheromone của mình, nhưng cụ thể bệnh gì và cách điều trị ra sao thì không ai biết rõ.

Điều khiến Sầm Chân Bạch không ngờ là Vu Tiểu Ngư cũng có mặt. Người này vỗ vào chỗ trống bên cạnh trên ghế sofa: “Tiểu Bạch! Ngồi đây nè!”

Hoắc Ngưỡng liếc qua chỗ đó, toàn là omega: “Không được đi.”

Sầm Chân Bạch nói: “Vậy tôi qua đó chào hỏi một tiếng, được không?”

Hoắc Ngưỡng bá đạo trả lời: “Không.” Mùi pheromone của omega khác dính vào cũng không được.

May mà những hạt bụi nhỏ không thể thấy được, nếu không alpha nhìn thấy chắc sẽ phát điên mất.

Sầm Chân Bạch chỉ còn cách từ xa lắc đầu với Vu Tiểu Ngư.

“Nhắc mới nhớ.” Lâm Tử Bá đứng cách đó không xa, cũng phải qua Hoắc Ngưỡng mới nói được với Sầm Chân Bạch: “Tiểu Ngư là con trai hiệu trưởng đại học Tinh Tế đó, cậu biết chưa?”

Sầm Chân Bạch ngạc nhiên: “Không biết… ưm.”

Hoắc Ngưỡng lập tức đưa tay che miệng Sầm Chân Bạch, lực mạnh đến mức để lại dấu trên mặt cậu: “Không được nhìn nó! Không được nói chuyện với nó.”

Lâm Tử Bá chịu thua, lùi lại cả chục bước, tự tay bịt miệng mình, ra hiệu “ok”, chỉ còn thiếu mỗi câu: Tôi đi đây, tôi đi đây!

Bốn người đi tới góc trong cùng, ghế sofa hình chữ nhật, Sầm Chân Bạch được xếp ngồi ở góc. Bên phải cậu còn trống hai chỗ, bên trái là Hoắc Ngưỡng, rồi đến Tống Trì Ngạn và Lâm Tử Bá.

Dù ngồi ở góc khuất nhưng cũng chỉ ít người hơn một chút thôi, vì biệt thự này không quá lớn, mười mấy, hai chục người đều ở trong phòng khách.

Thực ra, trong tình huống này tốt nhất không nên đưa omega ra ngoài. Dù có chia xa một lúc, alpha ít ra cũng biết omega đang ở nơi an toàn.

Rắc rối là Hoắc Ngưỡng đang bị bệnh, không thể rời xa Sầm Chân Bạch.

Mọi người nhìn Hoắc Ngưỡng với thái độ này, lại thấy miếng dán ngăn cách cỡ lớn sau gáy Sầm Chân Bạch, còn gì mà không hiểu nữa?

Thêm vào đó, hầu hết những người ở đây đều là sinh viên đại học Tinh Tế, và bài đăng về miếng dán đánh dấu trong kỳ học nông nghiệp vẫn còn treo trên ứng dụng của trường.

Những người thông minh không dám chọc vào alpha trong tình trạng này, đặc biệt là khi alpha đó lại là Hoắc Ngưỡng.

Sầm Chân Bạch có thể cảm nhận rõ sự bồn chồn của Hoắc Ngưỡng, đặc biệt khi họ vừa ngồi xuống, mọi người xung quanh trên ghế sofa tò mò nhìn chằm chằm, lo lắng của Hoắc Ngưỡng càng lên đến đỉnh điểm.

Cứ có ai nhìn vào tuyến thể của Sầm Chân Bạch, may mà cậu mang theo một chiếc áo khoác từ trên xe. Hoắc Ngưỡng liền bỏ ra, phủ lên người omega che đi miếng dán ngăn cách cỡ lớn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 49: Run chân 1

Mùi pheromone của alpha từ áo khoác bao quanh Sầm Chân Bạch, khiến cậu cảm thấy thư giãn. Dù cậu không có ý nghe cuộc trò chuyện của mọi người nhưng họ không hề hạ thấp giọng.

Người tổ chức sinh nhật hôm nay là con nhà quan chức, mà lại quản lý về các học viện quân sự, chẳng trách Hoắc Ngưỡng và họ đến dự.

Khoảng mười phút sau, nhân vật chính của bữa tiệc mới từ từ xuất hiện. Sầm Chân Bạch nhận ra người đó là bạn cùng lớp ở trường đại học Tinh Tế, nhưng không nhớ tên.

“Này! Mẫn Quan, sao lâu thế, lên lầu trang điểm à?”

À, tên là Mẫn Quan.

“Thúc giục cái gì, tao đang chuẩn bị quà mà mày đòi từ lâu đó.” Mẫn Quan cười nói, ánh mắt quét một vòng, dừng lại khi nhìn thấy Hoắc Ngưỡng và Sầm Chân Bạch.

Mỗi người nhận được một hộp sô-cô-la thủ công, Hoắc Ngưỡng vừa cầm đã để sang một bên, tiện thể thu luôn hộp của Sầm Chân Bạch.

Mẫn Quan chú ý đến hành động đó, trêu đùa: “Bên đó sao lại có người lạ thế? Hoắc thiếu không định giới thiệu sao?”

Ai cũng biết rằng Hoắc Ngưỡng và Mẫn Quan không ưa nhau.

Mẫn Quan cũng biết rằng Hoắc Ngưỡng rất ghét omega này, dù bây giờ gã không còn học ở đại học Tinh Tế nữa, nhưng từ thời cấp ba đã có thể thấy rõ, chỉ là không có cách nào tránh được.

Câu hỏi này của Mẫn Quan là để khiến Hoắc Ngưỡng khó xử, vì Hoắc Ngưỡng sẽ trả lời thế nào đây?

Bạn bè? Mọi người đều biết rõ không phải vậy.

Vị hôn thê? Hoắc Ngưỡng ghét cay ghét đắng, làm sao nói ra được.

Thực ra, câu hỏi này khiến Sầm Chân Bạch bẽ mặt nhất, nhưng chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của cậu.

Lâm Tử Bá định mở miệng nói: “Sầm Chân Bạch đó mà, bọn tao học chung từ cấp ba, mày quên à?”

Nhưng Hoắc Ngưỡng đã nhanh miệng hơn, hắn thản nhiên vươn tay ra, đặt lên thành ghế sofa sau lưng Sầm Chân Bạch: “Vị hôn thê, sao? Mày không có à?”

Những người đang mong chờ xem trò vui nghe thấy câu trả lời không thể ngờ được, tất cả đều sững sờ.

Mẫn Quan: “…”

Mẫn Quan mỉm cười: “Thật sự là không có.”

Hoắc Ngưỡng: “Không sao, tao sẽ nói với bác trai bác gái mày muốn rời khỏi gia đình và tự lập.”

Mẫn Quan: “…”

Hoắc Ngưỡng liếc sang Sầm Chân Bạch đang cúi đầu, dường như khóe miệng cậu khẽ nhếch lên một chút.

Chậc.

Hoắc Ngưỡng ghé sát, nói tự tin: “Đừng có vui quá, tôi chỉ chọc tức cậu ta thôi, cậu đừng tưởng thật đấy.”

Sầm Chân Bạch bối rối, cậu đâu có vui?

Mẫn Quan không đôi co với Hoắc Ngưỡng, nhìn quanh phòng thấy chỗ trống duy nhất là bên cạnh Sầm Chân Bạch, nên gã định đi về phía đó.

Vu Tiểu Ngư vội vàng nhảy lên: “Mẫn Quan, ngồi chỗ tôi này, nhân vật chính phải ngồi ở giữa!”

Rồi cậu ta “vèo” một cái trượt đến ngồi cạnh Sầm Chân Bạch, động tác nhanh nhẹn không thua gì một alpha.

Mẫn Quan dừng bước, nhìn Vu Tiểu Ngư cười toe toét, không nói được gì, rồi quay người ngồi vào chỗ của Vu Tiểu Ngư.

Hoắc Ngưỡng dịch tay trên sofa lên, vòng qua vai Sầm Chân Bạch, kéo cậu về phía mình một cách tự nhiên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Sầm Chân Bạch buộc phải dịch lại gần hơn, đến mức hai đùi của họ chạm vào nhau.

Vu Tiểu Ngư chào Sầm Chân Bạch: “Chào cậu.”

Sầm Chân Bạch: “Tiểu Ngư, chào buổi tối.”

Vu Tiểu Ngư tìm được số thiết bị đầu cuối của Lâm Tử Bá ra, gửi tin nhắn: “Hoắc Ngưỡng hôm nay uống nhầm thuốc à?”

Lâm Tử Bá lập tức cúi đầu, trả lời: “Tôi cũng cảm thấy thế.”

Vu Tiểu Ngư ngập ngừng rồi tắt thiết bị. Hoắc Ngưỡng có lẽ chỉ đang muốn chọc tức Mẫn Quan, nhưng không nhận ra câu nói này ít nhất cũng mang lại cho Sầm Chân Bạch một danh phận rõ ràng. Ít nhất thì những lời đồn về Sầm Chân Bạch sẽ không còn nhiều nữa.

Cậu sẽ không còn là “người bám theo Hoắc Ngưỡng”, “omega đó” hay “bất kỳ ai” nữa.

Vu Tiểu Ngư lấy thiết bị ra, bắt đầu viết.

【Tin nóng tin nóng! Hôm nay tại tiệc sinh nhật của Mẫn Quan, Hoắc Ngưỡng đã thừa nhận trước mọi người Sầm Chân Bạch là vị hôn thê của cậu ấy!!!】

Ba dấu chấm than.

Cửa vang lên tiếng gõ, đó là ba đầu bếp mà Mẫn Quan đã mời đến, họ đẩy một chiếc xe với đủ loại món ăn.

Sầm Chân Bạch tò mò, đi theo mọi người nhìn vào.

Hoắc Ngưỡng cũng phải theo sát phía sau, đứng như một vệ sĩ bảo vệ omega của mình.

Sầm Chân Bạch thấy các đầu bếp lấy ra từng hộp xốp, bên trong là hải sản tươi sống. Có hai con tôm hùm dài hơn cả cẳng tay của cậu! Những con ốc biển lớn hơn cả đầu cậu! Những con cua trông giống sinh vật ngoài hành tinh, lớn hơn cả quả bóng rổ!

Hoắc Ngưỡng cúi đầu nhìn Sầm Chân Bạch, thấy cậu mở to mắt một chút, môi cậu hơi mím lại, đôi môi căng hơn bình thường, trông rất tập trung.

Chỉ vậy thôi mà cậu đã kinh ngạc rồi sao? Hoắc Ngưỡng khẽ nhíu mày.

Sau đó các đầu bếp bắt đầu chuẩn bị, mọi người lại quay trở về sofa.

“Chúng ta chơi trò gì đó đi?”

“Được thôi, chơi gì nào? Thật hay thách nhé? Nhưng rượu phải thêm vào đấy!”

“Sao mà tầm thường thế, mày!”

Miệng thì nói tầm thường, nhưng tay bonn họ vẫn tiếp tục đổ rượu lấy chai trống.

Mọi người đều chơi, dù Hoắc Ngưỡng không hứng thú nhưng cũng phải ngồi lại gần hơn một chút.

Mọi người đều có những suy nghĩ riêng, hy vọng trò chơi sẽ quay đến người mà bọn họ tò mò.

Năm vòng đầu tiên đều không trúng ai quan trọng, đến vòng thứ sáu, nó dừng lại ở Sầm Chân Bạch.

Cả nhóm lập tức hứng thú.

“Này, cậu chọn thật hay thách?” Có người hỏi.

Sầm Chân Bạch vừa định trả lời—

“Này?” Hoắc Ngưỡng cười nhạt: “Người ta không có tên sao? Hay là cậu không có giáo dục?”

Người kia sợ đến mức im lặng, vài giây sau mới lắp bắp nói: “Sầm, Sầm Chân Bạch, cậu chọn thật hay thách?”

Sầm Chân Bạch nói: “Thật.”

Mọi người đều chắc mẩm Sầm Chân Bạch thích Hoạng, nên không ai hỏi câu ngớ ngẩn đó. Sau một lúc bàn luận, bọn họ cũng hỏi một câu ngớ ngẩn khác: “Cậu đến Hoắc gia vì tiền và quyền lực phải không?”

Sầm Chân Bạch trả lời: “Không phải.”

Tất nhiên là không, Hoắc Ngưỡng nghĩ, cậu ấy đến vì thích tôi.

Khi nghe câu trả lời ngoài dự đoán, mọi người thấy hơi chán, nhanh chóng bắt đầu vòng tiếp theo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1705: 1705: Để Tôi Đi Làm Ngay!

Sau bảy vòng, mũi tên lại chỉ về phía Sầm Chân Bạch.

Mọi người tranh nhau đưa ra câu hỏi, đến khi một giọng nói nổi bật: “Đánh dấu tạm thời, Hoắc Ngưỡng cắn cậu có đã không?”

Câu hỏi vừa dứt, cả phòng bùng nổ. Chủ đề nhạy cảm này rõ ràng khiến đám thanh niên vừa trưởng thành hứng thú.

Sầm Chân Bạch cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình như ánh đèn sân khấu, ngay cả Hoắc Ngưỡng bên cạnh cũng nhìn cậu chăm chú. Cậu im lặng một lúc lâu rồi nói: “Thách.”

Tiếng “ồ” vang lên khắp phòng khách.

Dấu của Hoắc Ngưỡng vẫn còn, nên không ai dám chơi quá trớn. Họ bảo: “Vậy ngồi lên đùi ai đó trong vòng này đi.”

Câu này rõ ràng có nghĩa là cậu phải ngồi lên đùi Hoắc Ngưỡng—

Sầm Chân Bạch bước đến trước mặt Vu Tiểu Ngư hỏi: “Được không?”

Vu Tiểu Ngư ngớ người, ngơ ngác: “À, tất nhiên là được.”

Cậu ta nói xong, theo phản xạ nhìn Hoắc Ngưỡng một cái.

ĐM!

Cái nhìn đó khiến Vu Tiểu Ngư sợ đến mức suýt bị rối loạn pheromone. Hoắc Ngưỡng không phải kiểu trừng mắt nhìn người khác, chỉ hơi nhấc mí mắt lên, đôi đồng tử sâu thẳm, vô cảm nhìn chằm chằm như trong phim kinh dị!

Cả phòng im lặng, không ai dám thở mạnh. Dù Hoắc Ngưỡng không tỏa ra pheromone nhưng sức ép của một alpha cũng không thể xem thường.

Chỉ có nhân vật chính là không nhận ra điều gì.

Ngay lúc Sầm Chân Bạch chuẩn bị chạm vào đùi Vu Tiểu Ngư, Hoắc Ngưỡng lên tiếng, trầm giọng gọi tên cậu: “Sầm Chân Bạch.”

Sầm Chân Bạch khựng lại, động tác lập tức dừng lại.

Hoắc Ngưỡng nhìn người đã đưa ra yêu cầu ngồi lên đùi.

Người kia hoảng hốt, vội vàng nói: “Thôi thôi! Omega với omega có gì đáng xem đâu, bỏ qua vòng này đi!”

Sầm Chân Bạch chỉ mong được vậy, cậu gật đầu với người kia rồi ngồi lại chỗ của mình.

Chỉ có điều, alpha bên cạnh hình như tâm trạng không tốt.

… Lại có chuyện gì nữa đây?

May mắn là những vòng sau không còn trúng cậu nữa.

Sau khi trò chơi kết thúc, mọi người tản ra trò chuyện từng nhóm nhỏ, chỉ còn năm người họ vẫn ngồi trên sofa.

Sầm Chân Bạch có chút lơ đãng, nghĩ đến việc làm bài, ôn bài… Thoáng thấy một bóng người đến gần.

Là Mẫn Quan.

Mẫn Quan ngồi xuống đối diện họ, nói: “Hoắc thiếu, để tao tiết lộ cho mày một thông tin, bắt đầu từ năm sau, quy định tuyển sinh của trường quân sự Nhị Tinh sẽ thay đổi.”

Hoắc Ngưỡng nhíu mày: “Thay đổi gì?”

“Quá trình thi vào trường quân sự có ba giai đoạn: kiểm tra sức khỏe, thi viết, và thi thể chất. Thay đổi nằm ở bước kiểm tra sức khỏe. Trước đây, chỉ cần có thể kiểm soát được pheromone là qua, nhưng giờ không thế nữa, chỉ cần pheromone có chút vấn đề là không được nộp đơn vào trường quân sự. Nghĩa là…”

Mẫn Quan cười: “Mày sẽ bị loại ngay từ giai đoạn kiểm tra sức khỏe đầu tiên, không có cơ hội tham gia thi viết và thi thể chất.”

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Ngưỡng: Này, omega. (Được)

Người khác: Này, omega. (Không được)

Điển hình của tiêu chuẩn kép.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.