Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 341: Quá ngốc sẽ bị lừa



Buổi trưa, rất nhiều người đã trả phòng, những khách trọ khác không phải đang nghỉ ngơi thì sẽ ra ngoài dùng cơm, còn có những phòng vẫn chưa có ai vào ở, lúc này thông thường là thời gian nhân viên vệ sinh đang thu dọn phòng khách sạn.

Tề Tiểu Tô chậm rãi đi tới, nhìn gian phòng càng lúc càng gần kia, nói với Hệ thống Tiểu Nhất: “Bên trong có camera không?”

“Không có. Khách sạn này cũng coi như đứng đắn, không gắn camera trong phòng. Trong phòng có hai người, chính là hai người đàn ông lúc nãy đi ngang qua đấy.

Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Không có phụ nữ sao?”

“Không có.”

Cô đứng lại.

Người kia là Vạn Phúc.

Cô vốn dĩ cho là sau đêm trải qua áp bức và lăng nhục đó, Vạn Phúc cho dù không có bóng đen tâm lý, không có sự tổn thương nào, cũng hẳn sẽ trở nên hướng nội hơn, hết sức cố gắng ít đến nơi như vậy, ít tiếp xúc với người khác. Nhưng vừa rồi nghe được lời của hắn, rõ ràng không khác gì kẻ dẫn khách cả.

Trong này nhất định có cái gì bất thường.

Hơn nữa trong đầu cô luôn vang lên nội dung của câu nói vừa rồi, sinh viên thật, tướng mạo trong sáng, đáng yêu…

Lúc nghĩ lại câu này, không biết tại sao cô luôn nhớ đến dáng vẻ của Đan Ninh Ninh.

Đan Ninh Ninh nhìn cũng không tồi, gương mặt bầu bĩnh còn có chút đáng yêu, mắt đen nhánh, da rất đẹp, mặt căng mịn trắng trẻo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đúng là kiểu người trong sáng, đáng yêu như hắn nói.

Mặc dù vừa rồi Vạn Phúc không nhắc đến Đan Ninh Ninh, hơn nữa cô nghĩ cũng không thể nào là nói Đan Ninh Ninh được, nhưng Tề Tiểu Tô vẫn không nhịn được mà đi lên.

Nhưng bây giờ Tiểu Nhất nói trong phòng chỉ có Vạn Phúc và người đàn ông kia, không có sinh viên tướng mạo thanh thuần đáng yêu mà cô nghĩ, cô không khỏi có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ vừa rồi cô nghe nhầm sao? Hay là Vạn Phúc thật ra chỉ là đang nói đùa?

“Vạn Phúc sắp đi ra rồi.” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên nhắc nhở cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tề Tiểu Tô lập tức nghiêng mình rẽ vào khúc cua.

Quả nhiên, Vạn Phúc ngay sau đó đã mở cửa đi ra, vội vàng đi về phía thang máy. Mà người đàn ông kia không đi ra cùng. Tề Tiểu Tô đi tới dán tai lên cửa nghe ngóng, không nghe được âm thanh gì cả.

“Người đàn ông kia đang tắm, có tiếng nước chảy.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.

“Sao tôi cứ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái thế nhỉ.” Tề Tiểu Tô nhíu mày, “Đi theo xem thử xem.”

Có Hệ thống Tiểu Nhất ở đây, cô cũng không sợ mất dấu Vạn Phúc. Mặc dù chậm hơn hắn một lần thang, dưới sự chỉ dẫn của Hệ thống Tiểu Nhất cô vẫn rất nhanh nhìn thấy Vạn Phúc đang đi về phía một toà trung tâm thương mại.

Hắn đang đi về phía một rạp chiếu phim, bên ngoài rạp chiếu phim có một quán đồ ngọt nhỏ, trong quán đều là thanh niên, có rất nhiều cặp tình nhân trong đó.

Một nữ sinh mặc váy hoa dài kiểu văn nghệ sĩ ngồi bên cái bàn nhỏ trong góc, lúc nhìn thấy Vạn Phúc đi qua liền đứng lên.

Mặt cô ấy vừa vặn hướng qua đây.

Tề Tiểu Tô lập tức nhận ra, nữ sinh này chính là Đan Ninh Ninh!

Nhưng một tháng ngắn ngủi, Đan Ninh Ninh lại gầy đi không ít, gương mặt vốn bụ bẫm giờ đã thành mặt trái xoan, cũng không thấy trong sáng đáng yêu như khi trước, mà trông có vẻ ra dáng nghệ sĩ hơn.

Đan Ninh Ninh vẫn ở bên Vạn Phúc?

Tề Tiểu Tô cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng nếu như cô ấy đã không để ý, chuyện tình cảm người khác đương nhiên cô cũng không tiện nói nhiều.

Nhưng rất nhanh cô liền bắt được một tia yếu ớt trong mắt Đan Ninh Ninh.

“Tiểu Nhất, nghe xem bọn họ đang nói gì.”

Vạn Phúc và Đan Ninh Ninh đều biết cô, trước đó gặp nhau ở khách sạn, có thể là vì cô đi sau cậu út nên bị che mất, Vạn Phúc lại đang nói chuyện với người đàn ông kia, cho nên không nhìn thấy cô. Nhưng nếu như bây giờ cô đi qua đó, bọn họ nhất định có thể nhận ra cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 210

Nhưng mà, nghe lén đối thoại của đôi tình nhân người ta như vậy, có phải không tốt lắm không?

Không đợi cô xoắn xuýt, Vạn Phúc và Đan Ninh Ninh hình như đã nổi lên tranh chấp. Vạn Phúc giơ tay bắt lấy cổ tay cô ấy, kéo cô ấy ra khỏi quán.

Bọn họ đi về phía này, Tề Tiểu Tô nhanh nhạy tránh vào sau tấm áp phích của bộ phim điện ảnh đang dựng ở đó.

Ra đến đúng chỗ này thì Đan Ninh Ninh dùng sức hất được tay Vạn Phúc ra.

“Vạn Phúc, đủ rồi! Tôi đã nói không muốn đi rồi.” Giọng nói của Đan Ninh Ninh có chút tức giận, nhưng vẫn chú ý hạ thấp giọng.

“Ninh Ninh, anh chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện với em, như vậy cũng không được sao? Em đã tránh anh cả nửa tháng rồi, cho dù muốn chia tay, em cũng phải cho anh cơ hội nói lời trong lòng ra, chúng ta mới dễ hợp dễ tan chứ đúng không?”

Vạn Phúc ngăn cô không cho cô rời đi.

“Cho nên anh lợi dụng bạn cùng phòng của tôi, lừa tôi ra ngoài? Vạn Phúc, cả anh với tôi đều biết rõ, tốt nhất chúng ta nên chia tay đi, tốt cho cả anh, tốt cho cả tôi, sao anh lại không chịu hiểu thế?”

“Anh hiểu! Anh cũng không nói không chia tay! Nhưng mà anh có mấy lời muốn nói với em, như vậy cũng không được sao?”

“Được, anh muốn nói cái gì, nói cho xong ở đây đi.”

“Ở đây nhiều người như vậy, đâu có tiện? Chúng ta không đi xa, đến khách sạn đối diện là được rồi.” Vạn Phúc chỉ khách sạn đối diện.

Đan Ninh Ninh lập tức cảnh giác nhìn hắn: “Nói mấy câu phải đi đến khách sạn?”

“Ở đây có rất nhiều bạn học, chẳng lẽ em muốn để cho bọn họ nhìn thấy sao? Anh biết bây giờ thanh danh của anh không tốt, anh cũng không muốn bạn học trông thấy em vẫn ở bên anh, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em, anh không muốn liên lụy đến em.” Vạn Phúc nói, ngữ khí cũng có chút suy sụp, “Bây giờ anh thật sự quen tìm đến chỗ không người rồi, anh biết, em cũng coi thường anh, cảm thấy anh bẩn thỉu…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 109: Không cần phải có cảm tình với tôi

Đan Ninh Ninh mềm lòng, cắn răng đồng ý.

“Được rồi, đi.”

Cô nhìn khách sạn kia, nghe nói đánh giá về khách sạn này cũng không tệ lắm, bây giờ lại là giữa trưa, chắc sẽ không sao chứ?

Hai người đi vào khách sạn.

Tề Tiểu Tô lặng lẽ đi theo phía sau.

Đoạn đối thoại vừa rồi giữa bọn họ cô đều đã nghe được, bây giờ Tề Tiểu Tô đã chắc chắn được việc, sinh viên trong sáng, đáng yêu mà trước đó Vạn Phúc nói với gã đàn ông kia chính là chỉ Đan Ninh Ninh.

Cô không thể nói nổi gì nữa rồi, không biết mình rốt cuộc là có duyên phận gì với hai người này, tại sao hai lần đến thành phố J đều gặp bọn họ cơ chứ?

Hơn nữa hình như đều vừa vặn gặp bọn họ lúc sắp xảy ra một số bước ngoặt rất lớn trong đời?

“Cô muốn cứu cô gái ngốc này à?” Hệ thống Tiểu Nhất hỏi.

“Chẳng lẽ không cứu sao?” Tề Tiểu Tô vừa đi lên theo vừa hỏi ngược lại.

Cô vẫn có hảo cảm đối với Đan Ninh Ninh. Nếu như nói Vạn Phúc bởi vì trải qua chuyện lần trước mà tâm lý vặn vẹo, bây giờ muốn kéo Đan Ninh Ninh xuống vực thẳm, đúng lúc cô gặp phải mà không cứu, vậy cô là cái gì chứ.

Lúc Đan Ninh Ninh vào thang máy có chút do dự, nhưng Vạn Phúc lại tỏ ra đáng thương với cô, cô liền tiến vào.

“Thật ngốc, cứ đi theo như vậy. Muốn tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện, quán cà phê cũng rất yên tĩnh, công viên cũng có thể, còn phải vào khách sạn? Cô gái ngốc như vậy không bị lừa thì ai bị lừa chứ.” Hệ thống Tiểu Nhất khinh bỉ nói.

“Cậu đủ rồi đấy, lắm lời quá.”

Tề Tiểu Tô vào một cái thang máy khác, đi lên theo.

Lúc cô đi lên, vừa hay trông thấy Đan Ninh Ninh quả nhiên đã đi theo Vạn Phúc vào căn phòng kia. Lửa giận trong lòng cô lập tức bùng lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.