Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 555: Đây là cái gì?



Vừa nhìn thấy cái hộp này, Tề Tiểu Tô lập tức thấy thất vọng.

Không phải là một mảnh vỡ rất lớn sao?

Một cái hộp nhỏ như vậy thì chắc chắn không phải đang chứa mảnh vỡ mà cô muốn tìm rồi.

“Tôi vẫn luôn giữ gìn tảng đá này rất cẩn thận, giờ xin nhờ Tề tổng quan sát thử xem.” Cái hộp kia không thấy có khoá gì, cũng không nhìn thấy có chỗ nào để mở, kín mít như thể không có khe hở vậy.

Cũng không biết Khổng Tứ làm thế nào mà tay vừa sờ vào thì cái nắp khẽ bật lên, nhẹ nhàng không phát ra một chút tiếng động nào.

Nhưng Hệ thống Tiểu Nhất vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm vào cái hộp đó, sau khi cái nắp được mở ra, Khổng Tứ liền đẩy cái hộp về phía cô, Tề Tiểu Tô và Tiểu Nhất đều nhìn thấy thứ được chứa bên trong hộp.

Quả đúng là một tảng đá.

Tảng đá này lớn chừng một nắm tay, giống một khối thuỷ tinh nửa trong suốt, thỉnh thoảng lại thấy được vật chất li ti màu xanh biếc lẫn bên trong, tuy rằng có vẻ không đẹp như phỉ thuý nhưng nếu nói là tảng đá thì lại quá đẹp. Có điều, Tề Tiểu Tô cũng chưa từng gặp loại đá nào như thế này bao giờ.

Cô vừa hỏi Khổng Tứ có thể duỗi tay chạm vào không, vừa đưa tay ra.

“Được chứ, thứ này rất cứng rắn, lúc đầu khi Khổng mỗ không biết nó là gì còn đánh rơi nó từ tầng hai xuống, kết quả nó chẳng bị sao hết.” Khổng Tứ nói.

Tề Tiểu Tô chạm vào tảng đá đó, khiến cô cảm thấy rất thần kỳ là tảng đá này lại đem đến cho cô cảm giác lạnh lẽo, hơn nữa ghé tới gần thì đúng là có ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt, cô không nhịn được bèn cầm lên mũi rồi hít một hơi, không ngờ tinh thần lập tức trở nên hưng phấn.

Quả thực là có công hiệu nâng cao tinh thần, làm đầu óc tỉnh táo hơn.

Nhưng cô lại chợt nhận ra Hệ thống Tiểu Nhất vẫn chưa nói cho cô biết đây là gì, hoàn toàn không phát ra âm thanh nào, chuyện này có vẻ không khoa học.

“Tiểu Nhất, sao thế? Có phải cậu đang thất vọng tột đỉnh khi không phát hiện ra năng lượng không?” Cô vừa hỏi vừa cầm tảng đá kia lên quan sát thật kỹ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 291: Chưởng Bút Quan – Hoắc Kim Trọng

Khổng Tứ nhìn cô, cũng không hề quấy rầy.

Mãi một lúc sau, Hệ thống Tiểu Nhất mới nói: “Bản Hệ thống đang biểu thị cạn lời rồi, cô không thấy à?”

“Hả? Ý là sao?”

Cạn lời á?

Một Hệ thống như nó mà còn học đòi cạn lời như con người nữa à.

“Thứ này đương nhiên bản Hệ thống nhận ra rồi, chính vì nhận ra nên mới cạn lời đó.”

“Tại sao cơ?”

“Cô có biết đây là cái gì không? Nó đúng là rơi từ phi cơ ra đấy!”

Tề Tiểu Tô vui vẻ, vội hỏi: “Vậy cũng là mảnh vỡ của phi cơ sao? Có năng lượng không?”

Ai ngờ, cô vừa hỏi xong câu này thì Hệ thống Tiểu Nhất liền ném ra một câu: “Có cái rắm ấy mà năng lượng!”

Tề Tiểu Tô: “…”

“Đây là đá khử mùi không khí trong WC ở tương lai đấy!”

Phụt! Là sao? Là cái mà cô đang nghĩ tới sao? Hệ thống Tiểu Nhất buồn bực đáp: “Đúng là cái loại mà cô đang tưởng tượng ra đấy, cái này là đá bạc hà, trong WC của đám người có tiền hoặc bồn rửa mặt cao cấp trong phi cơ ở tương lai có được gắn một thiết bị, sau đó người ta bỏ một khối đá bạc hà vào trong thiết bị đó, thiết bị đó sẽ chậm rãi sương mù hoá đá bạc hà, cải thiện không khí trong WC, khử mùi, cũng khiến tinh thần người ta sảng khoái hơn. Đương nhiên, tiên tiến hơn mấy cái khử mùi thời này của các cô nhiều. Trong phi cơ của Thiếu soái cũng có phòng vệ sinh, bản Hệ thống nhớ rõ là lúc đó còn vừa mới đổi đá bạc hà chưa được bao lâu.”

Nghe Hệ thống Tiểu Nhất giải thích xong, rốt cuộc Tề Tiểu Tô cũng hiểu được cảm giác cạn lời mà nó vừa nói là gì, giờ cô cũng đang cạn lời rồi!

Hơn nữa, ngẫm lại còn rất muốn cười ầm lên một trận.

Hóa ra đồ mà ông chủ Khổng coi như bảo bối lại là đá khử mùi của WC trong phi cơ của Thiếu soái!

Ha ha ha ha!

Cầm đá khử mùi của người ta mà còn trân trọng cất giấu trong một cái hộp như thế kia, còn mời rất nhiều chuyên gia và đại sư tới nghiên cứu! Ha ha ha ha, cô sắp không nhịn nổi cười nữa rồi, làm sao bây giờ!

Tham Khảo Thêm:  Chương 104

Trời ơi, cô còn dùng cả hai tay để nâng niu nữa chứ, mau bỏ xuống, mau bỏ xuống ngay!

Sau đó, Khổng Tứ liền nhìn thấy Tề Tiểu Tô như bị bỏng, vội vã nhét tảng đá vào lại trong hộp, sau đó vẻ mặt liền hiện lên vẻ…

Không thể nào tin nổi à?

Nếu Tề Tiểu Tô biết hắn đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ không nhịn được mà phì cười mất.

Có trời mới biết cô phải vất vả thế nào mới có thể nín nhịn không phát ra tiếng cười, nếu biết biểu hiện này bị hắn nghĩ thành không thể tin được thì chắc chắn cô sẽ chẳng nín nổi nữa.

“Tề tổng làm sao thế?” Ánh mắt Khổng Tứ loé lên, tầm mắt liền dừng trên tảng đá, nhưng dù hắn có nhìn thế nào thì cũng không thấy được vấn đề gì.

Tề Tiểu Tô vẫn còn đang hỏi Hệ thống Tiểu Nhất: “Thế phải làm sao với thứ này đây? Có cần phải lấy lại không?”

Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy cô đang hỏi một vấn đề rõ buồn cười thì hỏi lại: “Nếu đá khử mùi trong WC nhà cô bị người ta trân trọng như bảo bối, liệu cô có muốn lấy lại không hả?”

Phụt.

Rồi rồi, tất nhiên là cô sẽ không muốn rồi, phí sức chỉ vì một thứ như thế thì thật chẳng đáng chút nào, rõ ràng là cô đang bị coi thường rồi.

Thế thì cứ để hắn giữ lại cái cục đá bạc hà này đi vậy.

Nhưng không biết nên nói với hắn ta thế nào đây. Tề Tiểu Tô nghĩ một chút liền nói: “Ông chủ Khổng à, đây chắc là một loại tinh thạch, không phải phỉ thuý cũng không phải phôi ngọc.”

“Tinh thạch? Ý cô là thuỷ tinh ấy hả?”

“Ừm, cũng coi như là một loại thuỷ tinh đi, nhưng bên trong tinh thạch này lại có chứa một loại khoáng có lợi cho sức khoẻ, vì thế mới có hương bạc hà, hơn nữa vừa ngửi sẽ khiến người ta cảm thấy… tinh thần phấn chấn.” Cô thấy miệng mình đang khẽ giật.

Mùi hương của WC trong tương lai đấy, ông chủ Khổng à, ông phải giữ gìn cho tốt vào.

“Cô nói vậy nghĩa là khối tinh thạch này có giá trị không nhỏ rồi.” Khổng Tứ đậy nắp hộp lại rồi cất đi: “Thế Tề tổng có biết đây là tinh thạch gì không? Tên, còn cả giá thị trường của nó nữa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 69: 69: Sao Nhỏ Của Anh Phải Lớn Nhanh Lên Nhé

“Cái này thì tôi thực sự không rõ lắm.”

Tề Tiểu Tô cố nhịn cười trả lời hắn, Hệ thống Tiểu Nhất cũng gấp không thể chờ nổi: “Tìm cớ gì đứng lên tuỳ tiện đi lại một chút đi, phải tìm được mảnh vỡ phi cơ kia! Cơ hội tốt như thế này, đừng để người ta lên tiếng trước mời cô về.”

Trước khi nó nói như thế thì Tề Tiểu Tô đã vẫn luôn nghĩ tới vấn đề này, nghe nó nói vậy thì cô liền đứng lên, nói thẳng: “Ông chủ Khổng à, căn phòng này của ông lớn quá, tôi có thể tham quan một chút chứ?”

Còn chưa đợi hắn đồng ý, cô đã đi về phía bên kia.

Ở đó có một vách ngăn, không nhìn rõ phía sau có gì, cô vừa tới đã nhìn về phía đó, vì thế, mục tiêu của cô là đi về phía đó.

Nhưng cô vừa mới đi được vài bước, một vệ sĩ không biết từ đâu xuất hiện cản cô lại, gương mặt không có cảm xúc gì, cũng không nói gì, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, như thể nếu cô dám tiến thêm một bước thì hắn sẽ bẻ gãy cổ cô ngay lập tức vậy.

“Gã này từ đâu nhảy ra thế?

“Vừa rồi hắn đứng ở sau chiếc tủ bên kia.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.

Được rồi, thủ hạ của Khổng Tứ này toàn là vệ sĩ rất lợi hại, người đàn ông này cho cô cảm giác rằng giờ cô vẫn chưa đủ sức để đối phó với hắn ta.

“Ông chủ Khổng thật nhỏ mọn, ngay cả tham quan một chút cũng không được.” Cô quay người lại, nhún vai.

Khổng Tứ cười khẽ, nói: “Cũng không phải Khổng mỗ keo kiệt gì, bên đó là phòng tắm xông hơi của Khổng mỗ, sau tấm bình phong là phòng xông hơi, chẳng lẽ Tề tổng muốn vào đó tham quan sao?”

Mẹ!

Cô hoàn toàn không có hứng thú gì với phòng xông hơi hết, nhưng cô lại có hứng thú rất lớn với mảnh vỡ!

Đúng lúc này, vệ sĩ kia nghiêng đầu lắng tai nghe bộ đàm mini gắn trên tai, sau đó nói với Khổng Tứ: “Ông chủ, dưới lầu xảy ra chuyện, chỗ Tưởng thiếu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.