Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 754: Rùng mình



“Con không cần nói nữa, Dật Quân không thể bỏ qua cơ hội này được. Để nó đi với con bé nhà họ Chương kia đi, sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp áp những tin đồn không tốt xuống là được. Hải Vi, không phải ông nội vẫn luôn dạy con rằng, phải biết nhìn xa trông rộng một chút à?”

Biên Hải Vi đi ra ngoài, hai hốc mắt đều đỏ lên.

Buổi tối chưa đến 9 giờ, Đường lão đã mang theo Hồng Tinh đến, Tề Tiểu Tô khoác tay Vệ Thường Khuynh, cùng đưa Đổng Ý Thành tới bệnh viện.

“Cô Tề, kết quả đang được in ra, xin cô chờ thêm vài phút.”

“Được.”

Vài phút lúc bình thường thì chỉ chớp mắt là qua, nhưng ở lúc này đối với Đường lão lại rất dài. Hồng Tinh đã bình tĩnh hơn nhiều, tất nhiên cô ta biết thừa mình không phải là máu mủ nhà họ Đường, dù có kết quả gì cô ta cũng không khống chế được, chỉ còn một cách là tiếp tục tìm cơ hội để sử dụng loại thuốc kia.

Dù trước đó ở khách sạn, Đường lão đã nói với cô ta rằng, khi có kết quả, nếu cô ta không phải là cháu gái của ông, nhưng giữa bọn họ đã có quen biết, sau này vẫn có thể qua lại với nhau.

Nhưng chuyện qua lại với chuyện được làm người của Đường gia có thể giống nhau sao? Chỉ là qua lại, bọn họ sẽ mua đồ cho cô ta, cho cô ta tiền, cho cô ta địa vị của Đường gia à?

Bác sĩ đưa cho họ hai tờ kết quả, bác sĩ muốn đưa cho Tề Tiểu Tô, nhưng Đường lão đã giật lấy trước, ông vội vã nhìn cái tên ở bên trên.

Tờ thứ nhất là kết quả của Hồng Tinh.

Kết quả giám định cho thấy, về mặt sinh học hai người không có quan hệ máu mủ.

Hồng Tinh trợn tròn mắt khi nhìn thấy tên của mình, cô ta không biết phải làm sao để diễn ra vẻ mặt vô cùng thất vọng, đành phải tránh ánh mắt của mọi người.

Ấy vậy mà Đường lão lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Hồng Tinh thật sự không phải là cháu gái của ông.

Lúc này hẳn ông nên an ủi con bé đôi câu, nhưng hiện giờ ông đang nóng lòng muốn nhìn tờ kết quả tiếp theo nên không thể để ý tới Hồng Tinh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 846: C846: Giết hết bọn chúng

Hồng Tinh cũng không ngờ được rằng tất cả mọi người đều không nhìn cô ta, chẳng ai quan tâm xem cô ta có đang thất vọng buồn bã hay không.

Tờ báo cáo tiếp theo được lật lên.

Đổng Ý Thành, Đường Diệc Đức.

Dường như tất cả mọi người đều cùng nín thở.

Trên quan hệ sinh học thì có 99% khả năng là máu mủ.

Khi nhìn thấy con số 99%, cơ thể của Đường lão hơi khựng lại một cái, sau đó ông ấy lập tức hôn mê bất tỉnh. Đổng Ý Thành đưa tay ra đỡ được ông ấy, nhìn gương mặt già nua và đôi môi hơi trắng bệch, ánh mắt anh trở nên phức tạp.

“Bác sĩ, mau đến nhìn xem.” Tề Tiểu Tô mau chóng đi gọi bác sĩ trực ban.

Đường lão được đưa đến phòng cấp cứu.

Thật ra ông ấy chỉ bị kích động quá mức, lại thêm mấy ngày nay không nghỉ ngơi đầy đủ, có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều mới khiến ông ấy bị ngất xỉu. Hồng Tinh ngồi canh ở bên giường bệnh, Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh cùng ngồi trên một chiếc giường khác, Đổng Ý Thành tựa ở một bên, trong chốc lát mọi người đều im lặng.

Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng.

Đổng Ý Thành đúng là cháu trai của Đường lão. Bố Đổng chính là đứa con trai năm đó bị mất tích của Đường gia.

Nhưng tại sao lại trùng hợp như vậy được nhỉ.

Im lặng một lúc, Đổng Ý Thành mới nói với Tề Tiểu Tô: “Hai người về trước đi, không cần nhiều người ở lại đây như vậy đâu.”

Vệ Thường Khuynh cũng cảm thấy không cần thiết đều ở lại đây nên gật đầu, kéo Tề Tiểu Tô: “Chúng ta về đi.” Đổng Ý Thành không phải là đứa trẻ, không đến mức chuyện gì cũng phải đi theo anh ta.

“Anh, vậy bọn em về trước nhé.”

“Ừ, đi đi.”

Hồng Tinh nhìn hai người bọn họ định đi, bờ môi cô ta hơi mấp máy, nhưng bây giờ cô ta không có cớ để chỉ mình Tề Tiểu Tô ở lại, vả lại ở đây còn có ông Đường nữa, cũng không tiện làm, cô ta đành phải nuốt lời muốn nói xuống.

Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đi về được một lúc, cô ta thừa dịp đi nhà vệ sinh mà ra ngoài gọi điện thoại cho Đan Ninh Ninh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1773: Thành Viên Vĩnh Viễn (3)

Một lát sau Đan Ninh Ninh mới nhận điện thoại.

“Này, A Ninh à, đã có kết quả rồi, anh Đổng thật sự là cháu trai của ông Đường.”

Đan Ninh Ninh ở đầu dây bên kia đang ngồi ở trên giường nghe điện thoại, cô ta cũng hơi giật mình lo lắng.

Mệnh của Tề Tiểu Tô tốt thật đấy, tùy tiện nhận một người anh trai đều là con nhà phú quý cả.

“Vậy bạn định làm như thế nào?” Buổi chiều hai người họ cũng đã gọi điện thoại cho nhau, Đan Ninh Ninh biết Hồng Tinh còn chưa dùng thuốc.

“Hiện tại mình vẫn chưa tìm được cơ hội dùng thứ kia đâu.” Hồng Tinh nói cho Đan Ninh Ninh biết tình hình ở bên này, Đan Ninh Ninh im lặng. Không nghe thấy cô bạn nói chuyện, Hồng Tinh lại nói: “Hay là mình mượn điện thoại của anh Đổng, sau đó gọi Tề Tiểu Tô đến đây nhỉ, đợi thêm lúc nữa muộn muộn phải quay về khách sạn, chắc sẽ có cơ hội.”

“Ừm.”

Đan Ninh Ninh cúp điện thoại.

Đúng lúc cửa ở phía ngoài bị đẩy ra, nghe thấy tiếng động, Đan Ninh Ninh vội nhét điện thoại xuống dưới gối, nhanh chóng nằm xuống, kéo chăn lên cao, sau đó nhắm mắt lại.

Một người đàn ông đi đến.

Đan Ninh Ninh cảm giác người đó đang đứng bên cạnh giường nhìn vào cô ta.

Cô ta không dám động đậy, mắt cũng không dám đảo, sợ bị người đó nhận ra mình đang giả vờ ngủ.

Một lát sau cô ta mới giả bộ trở mình, mặt hướng lên trên, sau đó từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy người đàn ông kia, cô ta giật mình kêu lên, giãy dụa ngồi dậy.

Người đàn ông kia ngồi xuống mép giường, duỗi tay đè chặt bờ vai của Đan Ninh Ninh, bàn tay hắn sờ tới xương quai xanh của cô ta. Đan Ninh Ninh thực sự quá gầy, nhưng chính vì gầy như thế mới khiến cho hắn cảm thấy thương tiếc.

“Cẩn thận một chút, tôi làm em sợ à?”

“Ngài Hạ, không, không ạ…” Ánh mắt Đan Ninh Ninh tỏ ra hơi khiếp sợ. Thực tế thì đúng là cô ta hơi sợ Hạ Nông thật. Trước đó, Chương Vân Tễ vì muốn khi cô ta gặp Hạ Nông lần đầu sẽ có phản ứng lạ lẫm lạnh nhạt tự nhiên, nên hắn hoàn toàn không cho cô ta biết thông tin về Hạ Nông, tướng mạo, tuổi tác, tính cách, tất cả những thứ này đều chưa hề nói với cô ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: Thủ linh đồng tử

Đương nhiên Đan Ninh Ninh sẽ nghĩ rằng đó là một cậu ấm con nhà rất có quyền thế, một quý công tử, vì nghe nói Hạ Nông chưa lập gia đình nên cô ta đoán tuổi tác của hắn chắc không quá 35 tuổi.

Nhưng khi gặp được Hạ Nông, cô ta mới biết tất cả đều chỉ là tưởng tượng của mình.

Hiện tại nhìn bề ngoài Hạ Nông đúng là không trẻ, mặc dù dáng dấp cũng không đến nỗi nào, nhưng hôm trước khi cô ta vô tình đụng vào Hạ Nông, thì hắn bỗng nhiên túm lấy bả vai của cô ta, dáng vẻ lúc ấy của hắn rất đáng sợ! Ánh mắt kia lúc đầu tràn ngập tàn bạo và sát ý vô tận, khiến cô ta gần như sợ đến mức không thể thở nổi, sau đó ánh mắt hắn chuyển thành phức tạp không giống ánh mắt bình thường, nhưng đều làm trong lòng cô ta sinh ra sợ hãi, có cảm giác khó thở.

Cô ta cảm thấy mình tựa như một con thiêu thân nhỏ bé, lao vào một tấm lưới rất lớn, mà trên lưới có một con nhện độc khổng lồ màu đen đang chậm rãi bò về phía cô ta.

Giống như là đang chờ chết, cô ta giãy dụa không được, càng giãy càng không trốn thoát được.

Sau đó cô ta cứ thế hôn mê bất tỉnh.

Sau này Đan Ninh Ninh mới biết lần gặp ngẫu nhiên này chính là thời cơ tốt nhất mà Chương Vân Tễ đã nói, hơn nữa, trước khi hắn đi ra ngoài đã nhét vào trong miệng cô ta một nửa viên thuốc ngủ hòa tan nhanh, chính vì để cho cô ta “hôn mê”.

Khi tỉnh dậy cô ta đã ở trong căn phòng này.

Cô ta vẫn còn mơ mơ màng màng, nên vừa nãy nghe điện thoại của Hồng Tinh cũng lười nói chuyện nhiều.

Nhưng, biết người này chính là mục tiêu mà cô ta đã phải cố gắng lâu như vậy, Đan Ninh Ninh vẫn vô thức làm chuyện mà trước đó Chương Vân Tễ muốn cô ta làm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.