Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 780: Nhiệm vụ khẩn cấp



Chết do mưu sát.

Tuy trước đây đã từng có suy đoán này, nhưng sau khi nghe anh ta thật sự khẳng định như vậy, chứng thực suy đoán trước đây của họ, trong lòng Tế Tiểu Tô vẫn dâng lên một sự đau xót tột độ.

Cô nhớ lại khoảng thời gian trước kia lúc cổ mười ba tuổi.

Có bố mẹ yêu thương, có một gia đình ấm áp, học hành cũng là học sinh đứng đầu, trong cuộc sống cũng rất hạnh phúc an nhiên, tuy trong nhà không phải là đại phú đại quý, thậm chí có thể nói điều kiện kinh tế vô cùng bình thường, còn chưa đạt đến bậc trung, nhưng cô vẫn cảm thấy lúc đó hạnh phúc hơn giờ có bạc tỷ nhiều.

“Sau khi hất tung xe họ đi, có người bước đến bên cạnh xe của bố mẹ em” Bạch Dư Tây đang cố gắng kiên trì đem tất cả mọi chuyện mà mình nghe thấy kể lại cho Tế Tiểu Tô, nhưng sắc mặt của anh ta càng lúc càng trắng bệch, giọng nói cũng dần yếu đi.

“Dư Tây, anh nghỉ ngơi trước đã!” Tế Tiểu Tô hoàn hồn nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta cũng kinh sợ, nhìn lại vết thương, rõ ràng máu đã không chảy ra nhanh như vừa rồi nữa, tại sao nhìn anh ta càng ngày càng không ổn vậy?

“Lương Lê! Mau đến đây!” Tế Tiểu Tô lại quay đầu hét ra bên ngoài, lại nói với Tiểu Nhất: “Gọi xe cứu thương! Tiểu Nhất, đã gọi xe cứu thương chưa?”

“Gọi rồi, xe cứu thương đã xuất phát, còn khoảng bốn phút nữa sẽ đến” Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nói.

Điện thoại vẫn hiển thị đang trong cuộc gọi.

Vệ Thường Khuynh bên kia siết chặt điện thoại, trầm mặc, môi mím chặt, đến mức cằm dưới cũng có chút căng cứng, khiến đường nét gương mặt nhìn có vẻ lạnh lùng hơn bình thường mấy phần.

“Đội trưởng, sắp đến giờ rồi” Một chàng trai cao to anh tuấn bước đến.

Vệ Thường Khuynh gật gật đầu, cúp máy, sau đó ấn tắt nguồn điện thoại, giao cho một binh sĩ đứng bên cạnh. Binh sĩ đó đem điện thoại của anh cho vào một chiếc túi trong suốt, kéo khóa kín lại, xoay người bỏ vào một chiếc hộc tủ nhỏ ở phía sau, nói với Vệ Thường Khuynh: “Số 9”

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: Ngăn cản người trọng sinh (6)

“Um.”

Họ xoay người rời đi.

Bên ngoài, trực thăng quân đội màu xanh đã mở cánh quạt, trên trực thăng đã có người đợi sẵn. Đồng Ý Thành từ một hướng khác bước đến, tập hợp với Vệ Thường Khuynh.

“Điện thoại của Tiểu Tô không gọi được” Đổng Ý Thành khẽ nói.

Vệ Thường Khuynh trầm mặc ừm một tiếng. “Tôi đã gọi được rồi, bây giờ cô ấy đang có việc phải xử lý

“Có nguy hiểm không?” Đổng Ý Thành khẩn trương.

Vệ Thường Khuynh trầm mặc một lúc, nói: “Hàn Dư và Đồng Xán bọn họ đã bay đến đó rồi, thành phố D cũng xem như địa bàn của mình, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nếu lúc Tết Đồng Ý Thành không trở về thành phố D có lẽ anh sẽ không tin cầu này, nhưng sau khi trở về anh mới biết thế lực và sức ảnh hưởng của Tề Tiểu Tô ở thành phố D, thế nên bây giờ Vệ Thường Khuynh nói câu này anh đã tin rồi.

Tuy vẫn có một chút lo lắng, nhưng đã không đủ để anh hoàn toàn không buông xuống được.

Tư lệnh Ngũ sải bước đi đến, theo sau là Tần Yên Vũ.

Đây là lần đầu tiên sau khi hai bên trở mặt Tần Yên Vũ gặp lại Vệ Thường Khuynh. Cô ta vốn tưởng bản thân đã triệt để điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng bây giờ khi gặp lại Vệ Thường Khuynh cả người hiên ngang toàn thân mặc đồ ngụy trang thắt đai mang giày chuyên dụng, trái tim của cô ta vẫn không khống chế được đập liên hồi.

Hình như sau mỗi lần gặp lại, anh đều tuấn tú hơn mấy phần, càng khiến cô ta rung động hơn.

Lúc cô ta muốn từ bỏ lại nhìn thấy anh, cô ta liền cảm thấy, người đàn ông như vậy cô ta sẽ không bao giờ gặp được nữa, có lẽ sau này sẽ có, nhưng lại không thể gặp được vào những năm tháng tươi đẹp nhất của cô ta. Lúc này, anh chưa cưới, cô ta chưa gả,

cả hai đều gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất, mọi thứ đều sẽ thật tuyệt đẹp.

Nếu cổ ta từ bỏ, sau này có lẽ cô ta cũng sẽ kết hôn, nhưng người đàn ông trong tương lai đối với cô ta mà nói có lẽ chỉ là tạm bợ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 16

Cô ta chưa từng muốn cứ như thế sống hết cả đời.

Ánh mắt của cô ta có chút si mê, nhưng Vệ Thường Khuynh đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Ngược lại Đồng Ý Thành đã phát hiện Tân Yên Vũ có gì đó bất thường.

Sao có thể không nhận ra chứ? Ánh mắt của cô ta hừng hực như vậy cơ mà.

Không lẽ trong Bộ Tư lệnh còn có người muốn giành đàn ông với em gái của anh sao?

Anh có biết cô gái này, Tân Yên Vũ, bông hoa của Bộ Tư lệnh, cháu gái của Lãnh đạo, có thể nói là danh môn thế gia, con nhà quyền thế.

Hiếm thấy là bản thân cô ta cũng xinh đẹp phi phàm.

Khách quan mà nói, đây là đối thủ khá mạnh. Thậm chí có thể nói, tổng hợp các điều kiện lại so sánh, Tề Tiểu Tô vẫn không bằng cô ta.

Đồng Ý Thành hơi nhíu mày.

Có phải anh nên làm điều gì đó không?

Lúc này, Tư lệnh Ngũ đã bước đến trước mặt họ, đầu tiên là nhìn Đổng Ý Thành một cái, gật đầu tỏ ý tán thưởng, sau đó nhìn sang Vệ Thường Khuynh, trầm giọng nói: “Lẩn nhiệm vụ này khẩn cấp, các cậu vẫn chưa kịp huấn luyện, cũng chưa thật sự hợp tác lần nào, sự ăn ý giữa đồng đội với nhau vẫn cần bồi dưỡng thêm, lần này xem ra đã làm khó các cậu rồi.”

Vệ Thường Khuynh nói: “Nếu thật sự phải dựa vào huấn luyện mới có thể hợp tác, vậy chỉ là phế vật”

Thật ngông cuồng.

Vốn dĩ đây chính là một chi đội đặc biệt, đội viên đều từ các nơi tập hợp lại, không huấn luyện hợp tác luôn khiến người ta có chút lo lắng, anh thì hay rồi, đối với sự quan tâm này một chút cũng không cảm kích.

Tư lệnh Ngũ trừng mắt, nói: “Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, tôi xem cậu lấy mặt mũi nào trở về gặp tôi!”

Khóe miệng Vệ Thường Khuynh nhếch lên, không nói gì, chỉ thẳng người làm tư thế chào, sau đó đưa Đổng Ý Thành và một binh sĩ khác nhanh chóng lên trực thăng.

Trực thăng nhanh chóng bay lên không trung.

Tần Yên Vũ nhìn theo cái bóng càng ngày càng nhỏ, trái tim suýt chút nữa cũng đi theo cùng với anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 72: CHƯƠNG 73

“Yên Vũ, ngày mai cô bé của Hạ gia, tên gì ấy nhỉ?”

Giọng nói của Tư lệnh Ngũ đã kéo cô ta trở về, Tân Yên Vũ ngơ ngác hỏi: “Sao ạ?”

Nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô ta, Tư lệnh Ngũ thở dài, bấy giờ ông cũng thấy hơi tự trách rồi, nếu không phải ban đầu ống ghép nhầm uyên ương, có lẽ Tần Yên Vũ sẽ không rơi vào bẫy tình này, nhìn dáng vẻ còn là dạng không dễ từ bỏ.

“Yên Vũ à, cô bé của Hạ gia tên gì ấy nhỉ, ngày mai tổ chức sinh nhật, đã mời cháu chưa?”

“Ở vâng, Hạ Trần Anh, cháu nhận được thiệp mời rồi” Trên thực tế, những hoạt động tương tự trong giới này, cơ bản chẳng có ai bỏ sót cổ ta, dù sao thân phận của cô ta cũng không phải tầm thường.

Nhưng sự kiêu ngạo của Tân Yên Vũ rất nhiều người cũng đã biết, trước đây cổ ta nhận được mười lời mời, nhiều nhất cũng chỉ lộ mặt hai cái. Thế nên cho dù cô ta không đi cũng chẳng ai nói gì, cũng đã quen rồi.

“Cháu sẽ đến tham gia chứ?”

“Cháu sẽ suy nghĩ lại một chút ạ.” Tần Yên Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, trước đây Tư lệnh Ngũ đều không quan tâm mấy việc này, bây giờ hỏi đến chuyện này làm gì chứ?

“Nếu muốn đi thì nói với chú một tiếng nhé”

“Vâng” Tấn Yên Vũ gật gật đầu, lại không nhịn được hỏi: “Tư lệnh, nhiệm vụ lần này của Giáo quan Vệ rất nguy hiểm sao ạ? Vừa rồi chú đã nói họ chưa trải qua huấn luyện độ ăn ý khi hợp tác, họ là ai vậy?”

Tư lệnh Ngũ vỗ vỗ vai của cô ta: “Yên Vũ, trước đây cháu luôn biết chừng mực, sao bây giờ lại bắt đầu thăm dò như vậy thế?”

Tuy cô ta cùng ông đến đây, nhưng cũng không biết Vệ Thường Khuynh bọn họ lần này chấp hành nhiệm vụ gì, thậm chí ngoại trừ Đổng Ý Thành và một quân nhân còn lại vừa rồi đi theo anh, cô ta cũng không biết họ là bao gồm những ai.

Nhưng xem ra không phải là một nhiệm vụ nhỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.