*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mei
Thẩm Đại nấu một bàn đồ ăn ngon, vừa ăn vừa nói chuyện với Lưu Tức, anh cố tình lảng tránh đi những khó khăn khổ sở một năm qua, cho dù Lưu Tức hỏi cũng vô ích, cũng không có oán trách ai được, nên chẳng việc gì phải để thầy lo lắng cho anh. Anh chuyển đề tài lên SCI, nhân lúc thầy còn ở đây tranh thủ hỏi một vài vấn đề.
Cơm nước xong, Thẩm Đại đánh thức Khâu Khâu, Lưu Tức call video cho Trình Tử Mai, ba thầy trò cùng nhau vỗ về đứa trẻ, nhất thời cảm thấy bọn họ như trở lại nhiều năm về trước.
Sau khi Lưu Tức về, Thẩm Đại để Khâu Khâu chơi một mình trên giường, còn anh đi dọn dẹp bàn ăn.
Vừa mới thu dọn xong, chuông cửa vang lên, Thẩm Đại tưởng Lưu Tức quên gì, bèn vội rửa tay rồi đi ra mở cửa.
Cửa mở, trong nháy mắt, cả người ở trong và người bên ngoài đứng như trời trồng.
Vừa thoáng nhìn thấy người thừa kế của tập đoàn Tinh Châu trên bảng tin, giờ hắn ở ngay trước mắt, gầy hơn, quầng thâm đậm hơn, con ngươi lấp lánh trước kia giờ đọng lại vài tia u tối, nhưng vẫn thanh cao, tỏa sáng. Khung cảnh giản dị trước cửa phòng không thể dung hòa được với hắn, người như hắn thực sự không nên xuất hiện ở một nơi như thế này.
Thẩm Đại nhìn người đàn ông đã từng cùng mình làm tất cả mọi chuyện thân mật nhất, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ. Anh đã tưởng tượng hình ảnh khi mình gặp lại Cù Mạt Dư, nhưng anh không biết phải đối diện như thế nào cho nên tốt nhất là không gặp lại.
Cù Mạt Dư cũng nhìn Thẩm Đại. Tóc Thẩm Đại dài hơn trước, có vẻ như không được chăm sóc kỹ, làn da anh tái nhợt, ánh mắt xám xịt, giống như phủ một tầng sương mù chưa tan. Trước đây anh cũng gầy, cũng trắng, nhưng cả người loát ra thần thái bình tĩnh thong dong, chất liệu quần áo anh mặc làm khung xương gầy trở nên lộ rõ, mỏng manh như cành trúc. Hiện tại trên mặt Thẩm Đại viết hai chữ ốm yếu, trong mắt lộ rõ sự mệt mỏi, cảm giác như chỉ cần bẻ nhẹ liền có thể vỡ vụn.
Cù Mạt Dư lòng đau như cắt, cơn giận một năm qua chưa nguôi lại ùn ùn kéo tới, hắn rất muốn hỏi Thẩm Đại, tự mình rời đi rồi biến thành như vậy, vì cái gì, nhưng hắn khắc chế, mặt lạnh như tiền không một gợn sóng: “Không mời tôi vào sao?”
Thẩm Đại cảm thấy lồng ngực không ngừng run rẩy, hoảng sợ, kháng cự, lo âu, những cảm xúc trong quá khứ mà Cù Mạt Dư từng đem đến cho anh đều được đánh thức. Anh nghĩ kiểu gì cũng có ngày anh đối diện với hoàn cảnh tồi tệ nhất trong cuộc đời, nhưng bây giờ anh chưa sẵn sàng chuẩn bị. Hai tay anh nắm chặt khung cửa, giống như vịn vào bức tường thành.
Vì thầy đến nên anh để Tiểu Điệp ở lại trường học tối nay, trong nhà chỉ có anh với Khâu Khâu, sao anh có thể để Cù Mạt Dư vào cửa.
Thấy mặt Thẩm Đại biến sắc, Cù Mạt Dư biết bản thân hắn sẽ không đợi được lời mời, mà hắn cũng không cần, hắn tự ý đi vào.
Cù Mạt Dư tới gần, thân thể cao to cường tráng như ngọn núi cao lớn, Thẩm Đại theo đó lui về phía sau vài bước, cánh cửa trước mắt anh đóng lại — tường thành trước mắt anh đã sụp đổ.
Cù Mạt Dư nhìn quanh bốn phía: “Đây là khu nhà phúc lợi của công ty, anh ở đây cũng là nhờ giáo sư Lưu giúp đỡ sao?”
“Không phải.”
“Giày và quần áo là của ai?” Cù Mạt Dư nhìn thoáng qua, những thứ đó rõ ràng là vật dụng hàng ngày của phụ nữ, nhìn số đo giày, có vẻ không phải là Alpha nữ. Omega nam hầu như sẽ không phát sinh quan hệ với Alpha nữ.
“Bảo mẫu.” Thẩm Đại thuận miệng trả lời, thần kinh anh căng chặt, Khâu Khâu trong phòng ngủ, mong là nó ngủ rồi, “Cù tổng, ngài có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, Cù Mạt Dư xoay người, hơi híp mắt, trong mắt nảy lên lửa giận. Hơn nửa năm qua, hắn vừa phải xử lý đống công việc bừa bộn đến sứt đầu mẻ trán, vừa ấm ức vì Thẩm Đại ra đi không một lời từ biệt. Cuối cùng, hắn quyết định tìm cho bằng được Thẩm Đại. Một tháng trước, hắn tra được nơi ở của Thẩm Đại, an bài việc ở công ty, cũng nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều, lần này đến Lan Thành một mặt là vì hạng mục mới, còn lại là vì Thẩm Đại.
“Không phải anh muốn chuyển công tác sao, anh vẫn đang xin nghỉ bệnh, rồi cứ như vậy đi luôn hả? Nơi này có gì tốt chứ, Bắc Kinh đãi ngộ tốt như vậy sao cứ một mực phải ở lại đây?”
Cù Mạt Dư càng nói tiếng càng lớn, Thẩm Đại hít hà một hơi, sợ sẽ khiến Khâu Khâu chú ý, anh thấp giọng nói: “Tôi có thể chuyển công tác sao?”
“Không thể.”
“Tôi……”
Cù Mạt Dư đi vài bước tới trước mặt Thẩm Đại, ép anh vào tường, từ trên cao nhìn xuống dí sát vào mặt Thẩm Đại, gằn từng chữ một mà nói: “Cùng tôi trở về.”
Là mệnh lệnh, không thể cãi.
Thẩm Đại đã lâu chưa chịu đựng áp bức của Alpha, đặc biệt người này đã từng sử dụng pheromone áp chế với anh, nỗi sợ vẫn in hằn trong trí nhớ. Đầu anh nặng tới mức không thể ngẩng lên, chỉ có thể cúi gằm mặt nói: “Nếu không thể chuyển công tác, tôi sẽ từ chức.”
Cù Mạt Dư một tay chống tường, hơi khom người xuống, để bóng người mình bao trùm lên người Thẩm Đại, lạnh giọng nói: “Anh thử nói lại lần nữa tôi xem?”
Hơi thở của Thẩm Đại bắt đầu run rẩy.
Cù Mạt Dư thấy Thẩm Đại co rúm lại, có chút đau lòng, dù chưa hết giận nhưng mục đích của hắn cũng không phải muốn hù dọa Thẩm Đại. Hắn nhẹ nhàng xoa lọn tóc mềm, dịu giọng lại: “A Đại, trở về với tôi đi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc. Tôi nói rồi, tôi sẽ cho anh cuộc sống tốt, giống như trước kia vậy.”
Thẩm Đại nhớ lại bản thân mình hồi trước, bị lạc trong sự ôn nhu dối trá của Cù Mạt Dư, hiện giờ anh chỉ nổi da gà. Anh không dám chọc giận Cù Mạt Dư, Thẩm Đại nhất thời không biết xử lý tình huống trước mắt ra sao, mà đáng sợ hơn chính là, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng trẻ con kêu to.
Cù Mạt Dư kinh ngạc xoay đầu, Thẩm Đại véo mạnh đùi mình, cố gắng tự trấn an bản thân, biện pháp tốt nhất để loại bỏ sự sợ hãi chính là đối mặt với nó.
Cù Mạt Dư liếc mắt nhìn Thẩm Đại, xoay người đến phòng ngủ. Hắn đẩy cánh cửa khép hờ ra, nhìn qua giường lớn bên cạnh giường em bé, một Alpha nhỏ trắng hồng bụ bẫm, đang lườm xem hắn là người xấu hay người tốt. Đồng thời, hắn cảm nhận được hương pheromone quen thuộc, nhưng trừ mùi hương hoa quỳnh thanh nhã của Thẩm Đại, còn có mùi của Alpha khác.
Đây rõ ràng là phòng ngủ của Thẩm Đại mà lại có mùi pheromone của Alpha khác, ngay cả trên giường đứa trẻ cũng ngập tràn mùi hương kia! Tức khắc Cù Mạt Dư cảm thấy tim phổi đều nổ tung, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Đại, ánh mắt đỏ ngầu như lang như sói, làm cho chân Thẩm Đại mềm nhũn.
Ghen tuông điên cuồng xâm chiếm lí trí Cù Mạt Dư, cảm xúc một năm qua bạo phát, ngực đau như bị cắn xé. Hắn vẫn luôn lấy phản công làm phòng ngự, một phen túm lấy cổ áo Thẩm Đại, ném qua tủ quần áo. “Bộp” một tiếng vang lớn, Khâu Khâu khóc òa lên.
“Theo người khác nhanh như vậy? Lại còn sinh cả con rồi?” Cù Mạt Dư nhe răng nanh, hận không thể cắn nát cổ Thẩm Đại, để anh cảm nhận được kết cục của kẻ dám phản bội hắn.
Thẩm Đại bị Cù Mạt Dư phóng thích pheromone áp chế đến nỗi không thở nổi, nhưng anh lo lắng cho Khâu Khâu hơn, anh níu mạnh lấy cánh tay của Cù Mạt Dư, run rẩy cầu xin: “Cậu đừng như vậy, đứa trẻ sẽ không chịu nổi.”
Pheromone áp chế của một Alpha đỉnh cấp sẽ gây cho đứa trẻ áp lực rất lớn, Thẩm Đại không dám tưởng tượng.
Cù Mạt Dư mắt điếc tai ngơ, nắm lấy cổ Thẩm Đại, xé miếng giấy mỏng che tuyến thể, hắn không ngửi thấy mùi bị đánh dấu ở Thẩm Đại, nhưng hắn muốn xác nhận. Trên tuyến thể có dấu răng của hắn và dấu vết khi xóa sạch đánh dấu, giờ biến thành một vết sẹo trắng mờ xấu xí.
Thẩm Đại tựa như bị cứa vào vết đau chưa lành, nỗi đau thể xác không còn, nhưng nỗi đau trong tâm hồn thì vẫn chẳng thể lành nổi, ký ức khổ sở khuất nhục ùn ùn kéo đến, anh gầm nhẹ nói: “Buông tôi ra!”
Đối mặt với sự giãy giụa của Thẩm Đại, Cù Mạt Dư dùng hai bắp đùi cường tráng kẹp lấy chân của Thẩm Đại, ngửi lên tuyến thể trắng nõn kia, cuối cùng xác định được Omega của hắn không bị kẻ khác đánh dấu. Hắn hé miệng, răng nanh ngứa ngáy cạ nhẹ, chỉ muốn hung hăng cắn, đồ vật của hắn bị người khác làm bẩn, hắn muốn tự mình đòi lại!
Thẩm Đại sau mấy lần giãy giụa, không còn sức lực, tiếng Cù Mạt Dư chất vấn cùng tiếng khóc sắc nhọn của Khâu Khâu làm não anh tê rần. Anh thật sự lo lắng cho Khâu Khâu, từ khi còn trong bụng, Khâu Khâu đã không có sự an ủi của người cha Alpha, thiếu cảm giác an toàn, dễ dàng bị kích thích. Anh khóc lóc cầu xin nói: “Cù tổng, cầu xin cậu.”
Cù Mạt Dư sắc mặt xanh mét nhìn qua Khâu Khâu đang khóc không ngừng, hắn đem Thẩm Đại kéo ra khỏi phòng ngủ, quẳng lên trước cửa phòng.
Thẩm Đại lại lần nữa dồn sức muốn thoát khỏi khống chế của Cù Mạt Dư, anh muốn đi dỗ Khâu Khâu, Cù Mạt Dư lại đem anh ném lên sô pha, ánh mắt hung tợn dọa người.
Thẩm Đại cắn răng nhìn Cù Mạt Dư, trong mắt ánh lên hận ý không giấu nổi.
Ánh mắt ấy làm Cù Mạt Dư đau đớn khôn nguôi, hắn ngơ ngẩn, tựa hồ không thể tin được có một ngày Thẩm Đại sẽ nhìn mình như vậy. Hắn liều mạng khống chế được cảm xúc bạo phát, ngồi xuống cạnh Thẩm Đại, cúi đầu, trầm ngâm một lát, chờ đợi lý trí dần dần trở về, đại não mới bắt đầu suy nghĩ lại.
Trong phòng ngủ, Khâu Khâu khóc lóc không ngừng, cách một lớp cửa nên tiếng nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn như cũ điều khiển đại não của cả hai người.
Thẩm Đại rất muốn đi dỗ con của mình, nhưng anh không dám động đậy.
Thật lâu sau, Cù Mạt Dư ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ máu, gân xanh trên trán nhô lên, dáng vẻ ẩn nhẫn đến cực hạn: “Mùi pheromone kia tôi đã ngửi qua, là của Bạch Hướng Vãn, đúng không?”
Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư, ánh mắt phòng bị.
“Đứa trẻ, là con của hắn sao?” giọng Cù Mạt Dư ngăn không được run rẩy, “Hay là của tôi?” Hắn không nghĩ rằng có một ngày mình lại hỏi vấn đề này với một tia hi vọng mỏng manh. Đứa trẻ đó căn bản hắn chưa bao giờ mong chờ, cũng không nên mong chờ. Thẩm Đại đã sớm phá bỏ từ một năm trước, bác sĩ cũng cực kì chắc chắn nói với hắn, xoá sạch ký hiệu thì đứa trẻ sẽ không thể giữ được, nhưng tính theo thời gian mà nói, có lẽ, có lẽ…
“Không phải của cậu.” Thẩm Đại không chút do dự, chắc nịch trả lời.
Khâu Khâu chỉ là con của một mình anh.
Cù Mạt Dư lòng đau như cắt, hắn liếc xéo Thẩm Đại, ánh mắt hung ác: “Anh và Bạch Hướng Vãn đều là học sinh của Lưu Tức, quen nhau từ hồi đại học, khả năng trước đó cũng đã có chút gì đó, nên anh mới muốn chuyển công tác đến Lan Thành? Lúc anh ở cùng tôi, chắc hẳn cũng vẫn còn tơ tưởng đến việc giúp đỡ hắn.”
Thẩm Đại trầm giọng nói: “Cù tổng, cậu muốn tôi làm gì, tôi đều làm theo, cậu còn muốn thế nào nữa.”
Cù Mạt Dư mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi xoắn chặt, để lộ ra nụ cười hung ác: “Tôi muốn thế nào ư? Anh cảm thấy tôi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ tôi còn cần một Omega bị người ta chơi chán rồi sao?”