Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 46: Dáng người cậu thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng



Editor: Toả Toả

*Đã chỉnh sửa các chương trước.

Hiệu trưởng và chủ nhiệm khối đã phát biểu xong rất nhanh, trong khoảng thời gian đó Giang Hành Thâm đã quay đầu lại nhìn mấy lần, nhưng Phó Chu vẫn chưa tới.

Hỏi Trình Kiệt Văn với Lê Bình, cả hai đều nói không biết, gửi tin nhắn cũng không trả lời.

Lần này đại diện học sinh phát biểu chỉ chọn một mình Giang Hành Thâm, cậu đến phòng phát thanh bên cạnh bục phát biểu trước vài phút rồi chờ ở đó, nhiều giáo viên cũng ở bên trong.

Thầy Tiền thấy cậu đến, vẫy tay gọi, không thấy cậu cầm bản thảo, khó hiểu hỏi: “Giang Hành Thâm, bản thảo phát biểu của em đâu?”

Hai tay Giang Hành Thâm trống không, sắc mặt không đổi đáp: “Thưa thầy, em đã thuộc lòng trước rồi ạ.”

“Giỏi vậy.” Các giáo viên khác không nhịn được cảm thán, thuộc lòng bài phát biểu không phải là việc khó, cái khó là đứng trên bục, phát biểu trước mặt mấy nghìn người trong trường mà không cần bản thảo, chỉ cần hơi căng thẳng là quên ngay lời.

Có giáo viên tán thưởng nhìn Giang Hành Thâm: “Thầy Tiền, lần này thầy có được một hạt giống tốt rồi, đợt thi giữa kỳ vừa rồi tôi chấm bài của em ấy, môn sinh học lại đứng đầu khối.”

Hoa Trung chấm bài và thống kê thứ hạng điểm rất nhanh, thứ sáu thi xong, cuối tuần đã có thứ hạng và phiếu điểm, dự kiến tối nay từng lớp sẽ công bố trong giờ tự học buổi tối.

Giáo viên của các môn học khác có mặt ở đây có chấm bài của Giang Hành Thâm cũng đều gật đầu.

“Tôi chấm môn ngữ văn, chữ viết rất đẹp, điểm trình bày đều là điểm tối đa.”

“Đề vật lý lần này câu cuối cùng khá khó, cả trường chỉ có mình em ấy làm được hoàn chỉnh.”

“Được” Giang Hành Thâm cúi đầu nhìn đường, tỏ ý đã hiểu.

“Được rồi.” Trình Kiệt Văn duỗi người, nói chuyện với cậu: “Học sinh giỏi, sao cậu lên bục phát biểu mà không nói với tụi này một tiếng?”

“Được, cảm ơn anh Giang.”

“Đúng đấy, với lại nói thật, cho dù Giang Hành Thâm là Beta thì cũng rất được yêu mến, cậu còn không xếp nổi hàng nữa là.”

“Đừng nói nhiều nữa.” Phó Chu có hơi sốt ruột và chột dạ, túm mạnh Chu Trạch Viêm đi.

“Đúng là có chuyện đó, nhưng chuyện cũng qua lâu rồi, cùng lớp mà đâu có thù oán gì lớn, chắc là hoà giải rồi.”

“Đi vệ sinh đi.” Phó Chu nói: “Tao thấy sáng nay mày uống khá nhiều nước mà.”

“Đậu má, sao trước đây tôi lại không biết có người như vậy, trông đẹp trai ghê.” Một Alpha lắc đầu nói: “Nhưng tiếc quá, cậu ấy là Beta.”

“Vật lý cuối cùng một đại đề lần này khó khăn khá lớn, toàn giáo liền hắn hoàn chỉnh làm ra tới.”

“Ừm, được.”

“Ừ.” Giang Hành Thâm đưa cuốn sổ ghi chép bên cạnh cho cậu ta: “Cậu xem trước đi, xong rồi trả lại cho tôi.”

“Ừ, chào em.” Các giáo viên lại bắt đầu nói về những chủ đề khác: “Nhưng lớp thầy Tiền cũng khá đặc biệt, có học sinh giỏi như Giang Hành Thâm, lại còn có cả phần tử nghịch ngợm như Phó Chu.”

“Thực sự có ý tứ.” Có người trêu chọc, “Ta nhớ kỹ hai người bọn họ học kỳ này mới vừa khai giảng không lâu đánh một trận sao, toàn bộ trường học đều truyền không sai biệt lắm, nói hai người bọn họ quan hệ tương đương bất hòa.”

“Thật thú vị.” Có người đùa cợt: “Tôi nhớ học kỳ này vừa mới khai giảng không lâu hai người họ đã đánh nhau một trận mà? Hầu như cả trường đều biết, nói quan hệ giữa hai người bọn họ không hoà thuận.”

“Tất nhiên rồi.” Ngô Tưởng cầm sổ ghi chép, như thể người được khen là mình, vênh vang nói: “Anh Giang vốn dĩ đã có ngoại hình đẹp, thành tích còn xuất sắc.”

“Ta phê đến ngữ văn, kia tự viết phi thường xinh đẹp, cuốn mặt phân đều là mãn phân.”

“Tao đến trễ, thế Giang Hành Thâm ——” Phó Chu nói xong, mặc dù biết người khác sẽ không nghe thấy, nhưng giọng hắn vẫn không tự chủ được mà hạ thấp: “Cậu ấy có nói gì không?”

“Ta dựa, phía trước cũng không biết này nhất hào người, trường đẹp như vậy.” Một cái Alpha lắc đầu nói: “Bất quá đáng tiếc, là cái Beta.”

“Quên nói với tụi này à? Tôi thấy hình như anh Phó cũng không biết.”

“Nói với các cậu thì có ích gì?” Ngô Tưởng bước tới: “Chẳng lẽ còn kéo một băng rôn bên dưới à?”

“Ngươi quản Giang Hành Thâm có phải hay không Beta.” Một đạo lạnh băng không kiên nhẫn giọng nam từ phía sau vang lên, mang theo cười nhạo: “Dù sao chướng mắt ngươi, còn làm ngươi cấp khơi mào tới.”

“Mức độ được bàn tán của cậu ấy trên diễn đàn trường rất cao, còn có hẳn một bài viết riêng nữa.”

“Mày quan tâm Giang Hành Thâm có phải Beta hay không làm gì?” Một giọng nam lạnh lùng, không kiên nhẫn vang lên từ phía sau, kèm theo tiếng cười khẩy: “Dù sao cũng chẳng thèm để ý đến mày, còn tới lượt mày lựa chọn à?”

“Lợi hại như vậy.” Mặt khác lão sư nhịn không được cảm thán, bối diễn thuyết bản thảo không tính việc khó, khó chính là đứng ở diễn thuyết trên đài, làm trò toàn giáo mấy ngàn người trên mặt thoát bản thảo, hơi khẩn trương liền quên từ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Loại phần tử nghịch ngợm nào cơ?”

“Loại nào bướng bỉnh phần tử?”

“Là có chuyện này, bất quá này đều qua đi đã bao lâu, một cái ban lại không đại thù đại oán, hẳn là hòa hảo đi.”

“Không phải.” Giang Hành Thâm khẽ mím môi, dùng bút vẽ vài nét nguệch ngoạc lên tờ giấy bản thảo trắng xoá: “Tôi quên mất là phải lên phát biểu.”

“Học sinh giỏi tìm mày suốt đấy.” Trình Kiệt Văn nói: “Tao thấy cậu ấy quay lại nhìn mấy lần rồi.”

“Hảo.” Giang Hành Thâm gật đầu, “Lão sư tái kiến.”

“Hắn rất ngưu a, nhiều như vậy thứ học sinh diễn thuyết, lần đầu nhìn đến thật thoát bản thảo.”

“Hắn ở ta trường học diễn đàn nghị luận độ rất cao, còn có chuyên môn thiệp đâu.”

“Hả? Tao ngủ cả hai tiết, đâu có uống nước.”

“Ê, người này là ai vậy, sao trước đây học sinh phát biểu không thấy cậu ấy?”

“Ê, Giang Hành Thâm với Phó Chu chung một lớp đúng không?”

“Dạ.” Giang Hành Thâm gật đầu: “Em chào thầy cô.”

“Cậu xong rồi?” Phó Chu vốn đang tựa lưng vào tường một cách lười biếng, lúc này theo phản xạ đứng thẳng lên, nói: “Tôi quên mất hôm nay có lễ chào cờ, gần đến trường mới nhớ ra, nên vội vàng chạy đến.”

“Cậu ấy đi vệ sinh rồi.” Giang Hành Thâm xoay bút, trả lời.

“Cậu ấy giỏi ghê, có biết bao nhiêu học sinh phát biểu, lần đầu tiên thấy có người thật sự không cần giấy thế này.”

“Cái này mà mày cũng quên được à?” Trình Kiệt Văn giơ ngón tay cái lên với hắn: “Hôm nay còn là học sinh giỏi lên làm đại diện phát biểu nữa đó.”

“Bài phát biểu của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người.”

“Ai người này là ai a, như thế nào phía trước học sinh diễn thuyết chưa thấy qua hắn?”

“Ai hảo.” Lão sư lại bắt đầu đàm luận khởi những đề tài khác, “Bất quá lão Tiền ngươi cái kia ban cũng rất cực đoan, có Giang Hành Thâm tốt như vậy học sinh, còn ra cái Phó Chu như vậy bướng bỉnh phần tử.”

“Ai, cái kia Giang Hành Thâm cùng Phó Chu là một cái ban đi?”

“…… Được.” Ánh mắt Phó Chu đảo quanh, khi đi từ hàng sau ra ngoài, hắn đá vào ghế Chu Trạch Viêm.

Vừa mới câm miệng cái kia Alpha sắc mặt bất thiện nhỏ giọng nói: “Ai biết, ta không phải nói một câu, Phó Chu này bệnh tâm thần liền cùng bao che cho con dường như.”

Vừa bước được vài bước ra khỏi cửa, cậu đã thấy Phó Chu đang đứng chờ bên cạnh bức tường ngoài phòng thu âm.

Vẻ mặt của ngập ngừng khó hiểu: “Đi vệ sinh không cần phải nói với tôi đâu.”

Trình Kiệt Văn và Lê Bình dùng tay làm động tác dừng lại: “Không thích nghe câu này, rút lại đi.”

Trình Kiệt Văn nghe thấy tiếng người tới phía sau, quay lại nhìn: “Anh Phó? Tao còn tưởng hôm nay mày không đến nữa.”

Trình Kiệt Văn không chú ý, to tiếng nói: “Không sao, nếu đã quên —— gì cơ??”

Trình Kiệt Văn bắt đầu trò chuyện: “Nhưng học sinh giỏi này, sau khi cậu phát biểu xong, trên đường về tôi thấy có nhiều người hỏi thăm về cậu lắm.”

Thực mau hiệu trưởng cùng niên cấp chủ nhiệm nói chuyện xong, mà Giang Hành Thâm trong lúc này quay đầu lại nhìn rất nhiều lần, Phó Chu vẫn luôn không có tới.

Thầy Tiền đậy nắp tách trà, cầm lên, chuẩn bị rời đi: “Thế mỗi đứa trẻ đều có cá tính giống nhau à? Không thể vì thầy thích loại học sinh nào, rồi bắt các học sinh khác cũng phải đạt yêu cầu chứ?”

Thầy Tiền cười đến méo cả miệng: Được, được, được, không nói nữa, sắp phải lên phát biểu rồi, Giang Hành Thâm, em đi qua bên cạnh chuẩn bị một chút đi.”

Thật ra bình thường khi đại diện học sinh phát biểu như thế này, dưới khán đài không có nhiều học sinh muốn nghe một cách nghiêm túc, nhưng lần này người đứng trên sân khấu lại là Giang Hành Thâm.

Sau khi học sinh đại diện phát biểu xong, hiệu trưởng nói vài lời khích lệ và triển vọng tươi đẹp về học tập thì lễ chào cờ kết thúc.

Sau hai tiết học liên tiếp là giờ nghỉ giải lao dài, có hai mươi lăm phút nghỉ ngơi.

Sân trường ồn ào người qua lại, sau khi Giang Hành Thâm từ phòng thu âm đi ra, không tìm thấy mấy người Ngô Tưởng trong đám đông hỗn loạn, bèn tự mình trở về lớp.

Sáng sớm thái dương chiếu đến người có chút lóa mắt, hắn tạm dừng hai giây, mới nhớ lại phía trước viết quá diễn thuyết bản thảo, há miệng thở dốc bắt đầu thoát bản thảo lên tiếng.

Phó Chu đứng yên tại chỗ, mí mắt hơi cụp xuống, ánh mắt lười biếng nhưng đầy áp lực: “Thấy rõ chưa?”

Phó Chu đứng ở tại chỗ, mí mắt nửa rũ, ánh mắt lười nhác lại áp bách: “Thấy rõ sao.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 48

Phó Chu đang nhìn chăm chú, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Giang Hành Thâm, ngây người trong giây lát rồi chuyển ánh nhìn đi, quay mặt sang chỗ khác, nhưng vẫn nhận ra rằng Giang Hành Thâm đang nhìn mình.

Phó Chu vô thức ngẩng đầu lên một chút, để mình có thể nhìn rõ hơn, với tư thế như đang ngước nhìn, ánh mắt dõi theo cậu không rời.

Phó Chu thấy hắn an tĩnh lại, lúc này mới xoay người hướng chính mình ban phương hướng đi.

Phó Chu thấy cậu ta yên lặng, lúc này mới quay người đi về phía lớp mình.

Phó Chu cũng rất ảo não: “Tao quên mất hôm nay có lễ chào cờ, nửa đường mới nhớ ra.”

Phó Chu căng thẳng nuốt nước bọt: “Không… Không có gì, lúc đó mẹ tôi đột nhiên gọi tôi về.”

Ở đây mặt khác khoa lão sư đồng dạng có phê chữa đến Giang Hành Thâm bài thi, cũng đều sôi nổi gật đầu.

Những học sinh còn đang buồn ngủ vào sáng thứ hai vừa nhìn thấy học sinh phát biểu có vẻ ngoài và phong cách hơn người như vậy, lập tức trở nên tỉnh táo, bắt đầu xì xào bàn tán.

Nhân vật chính của cuộc trò chuyện không để ý đến nội dung bọn họ đang nói, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sau của lớp học, thấp thoáng thấy ở ngoài hành lang lớp học Phó Chu đang đứng quay lưng lại, góc áo và cánh tay lộ ra qua cánh cửa mở.

Nhắc đến điều này, Phó Chu lại càng thêm hối tiếc và phiền muộn, không ai nói với hắn rằng Giang Hành Thâm sẽ lên phát biểu, nếu không hôm nay kiểu gì hắn cũng phải đến sớm.

Người dù không làm gì cũng tràn đầy khí chất bướng bỉnh ngang tàng, ngoài Phó Chu ra, cậu chưa từng gặp người thứ hai.

Ngô Tưởng cắt một tiếng, sau đó nói với Giang Hành Thâm: “Anh Giang, cho tôi mượn ghi chép môn toán hôm nay xem được không? Tôi buồn ngủ gần hết cả tiết.”

Nghe cậu ta nói vậy, lúc này Phó Chu mới dám đưa mắt nhìn về phía người trên bục.

Nếu Phó Chu không muốn nói, vậy cậu cũng giả vờ như không nhận ra hắn đang nói dối là được.

Mặt khác lão sư bị nghẹn lại, “Cũng không thể nói như vậy, ta xem Giang Hành Thâm không phải an an tĩnh tĩnh sao.”

Lúc này, Trình Kiệt Văn đã buồn ngủ suốt hai tiết học, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngáp một cái, theo thói quen tự nhiên quay đầu lại: “Anh Phó —— ủa?”

Lớp học vốn đầy sự uể oải vì hai tiết toán liên tiếp, tức khắc sôi động hẳn lên.

Lê Bình thấy cảnh này, bắt đầu lẩm bẩm: “Lạ thật.”

Lê Bình ở bên cạnh cũng trợn to mắt: “Ôi vãi học sinh giỏi, cậu vậy mà cũng có chuyện bị quên à?”

Lê Bình hùa theo: “Đúng đấy, tôi đang nhìn, đột nhiên học sinh giỏi lại đi lên.”

Lão Tiền đắp lên chén trà cầm lấy, đã phải rời khỏi, “Kia mỗi cái tiểu hài tử cá tính là giống nhau sao, không thể ngươi thích cái dạng gì học sinh, khiến cho mặt khác học sinh cũng đạt tới yêu cầu đi?”

Lão Tiền thấy hắn tới, vẫy vẫy tay, không có nhìn đến hắn lấy bản thảo, kỳ quái hỏi: “Giang Hành Thâm, ngươi bài giảng đâu?”

Lão Tiền miệng đều phải cười oai, “Hảo hảo hảo, trước đừng nói nữa, lập tức muốn lên đài lên tiếng, Giang Hành Thâm ngươi trước đi lên bên cạnh chuẩn bị một chút.”

Lão sư nói đều uyển chuyển, lão Tiền tự nhiên nghe được ra tới những lời này ý tứ chân chính, nâng chung trà lên uống một ngụm, “17-18 tuổi tiểu hài tử hiện tại không nhảy nhót, chờ về sau bảy tám chục tuổi lại nhảy nhót đi?”

Lão sư hậm hực: “Cũng là, cũng là.”

Lần này học sinh lên tiếng đại biểu liền chọn Giang Hành Thâm một cái, hắn trước tiên vài phút đến diễn thuyết đài bên cạnh quảng bá trong phòng chờ, rất nhiều lão sư cũng ở bên trong.

Kỳ thật bình thường loại này học sinh đại biểu lên tiếng thời điểm, phía dưới là không có mấy cái học sinh vui nghiêm túc nghe, nhưng lần này trên đài người là Giang Hành Thâm.

Không cần nhìn rõ mặt, cậu cũng biết đó là ai.

Khi trở về hắn đã dành cả hai ngày để suy nghĩ về những hành động và cách cư xử rất giống nhau của Giang Hành Thâm và Chu Trạch Viêm, nhưng sau khi không suy ra được gì thì đành từ bỏ, với bộ não này của hắn không thể nghĩ ra được điều gì, lỡ như mình nghĩ nhiều rồi sao.

Hỏi Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình, hai người cũng nói không biết, đã phát tin tức cũng chưa hồi.

Hoa Trung phê chữa bài thi cùng thống kê điểm xếp hạng tốc độ phi thường mau, thứ sáu khảo xong thí, một cái cuối tuần cũng đã ra xếp hạng cùng phiếu điểm, phỏng chừng hôm nay các ban tiết tự học buổi tối bắt đầu công bố.

Hắn vừa mới đi, những người đứng xem bên cạnh bắt đầu xôn xao.

Hắn mới vừa đi, bên cạnh xem diễn liền náo nhiệt đi lên.

Hắn có chút bối rối, giả vờ gãi gãi sau đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 20

Hai tiết học đầu là tiết toán liên tiếp, Giang Hành Thâm nhận thấy Phó Chu ghi chép và làm bài tập không được tập trung.

Hai người đi không nhanh, khi gần đến toà nhà giảng dạy thì xung quanh không còn nhiều học sinh nữa.

Giọng nói trong trẻo như suối của Giang Hành Thâm được phóng to vang qua micro, truyền đến từng góc của sân thể dục, giọng điệu vững vàng trầm tĩnh, không thể bắt lỗi được chỗ nào.

Giáo viên đó nói rất khéo léo, đương nhiên thầy Tiền hiểu được ý nghĩa thật sự của câu này, nhấc tách trà uống một ngụm: “Con nít mười bảy mười tám tuổi không nghịch ngợm, chẳng lẽ đợi đến bảy mươi tám mươi rồi mới nghịch ngợm sao?”

Giáo viên đó hậm hực: “Phải rồi, phải rồi.”

Giáo viên đó bị chặn lại: “Cũng không thể nói vậy, tôi thấy không phải Giang Hành Thâm rất trầm lặng sao?”

Giang Hành Thâm đột nhiên nghe được Phó Chu tên, dừng lại bước chân, hiển nhiên không thích nghe như vậy, mày nhíu một chút.

Giang Hành Thâm đột nhiên nghe thấy tên Phó Chu, dừng bước, rõ ràng không thích nghe như vậy, mày nhíu lại.

Giang Hành Thâm đi lên diễn thuyết đài, điều tiết một chút microphone vị trí.

Giang Hành Thâm đã chuẩn bị đến phần kết thúc bài phát biểu, khi cậu nói những câu cuối cùng, ánh mắt vô tình lướt qua khu vực của lớp mình, bỗng chú ý đến người có vóc dáng cao ráo đứng ở cuối hàng.

Giang Hành Thâm vừa cất sách, Phó Chu đã đứng dậy ngay lập tức: “Tôi đi vệ sinh.”

Giang Hành Thâm thấy hắn đột nhiên bỏ đi vào thứ bảy nên cảm thấy có chút là lạ, còn tưởng rằng hôm nay Phó Chu đến muộn là do có việc gì, giờ mới yên tâm: “Về lớp thôi, sắp vào học rồi.”

Giang Hành Thâm suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cuối tuần cậu bị sao vậy?”

Giang Hành Thâm nói chậm lại đôi chút, bởi vì khoảng cách quá xa không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Phó Chu, cậu tập trung nhìn về phía hắn vài lần rồi mới thu lại ánh mắt, giọng điệu không thay đổi.

Giang Hành Thâm nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn qua.

Giang Hành Thâm muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, đành giữ im lặng.

Giang Hành Thâm hai tay trống trơn, mặt không đổi sắc nói: “Lão sư, ta trước tiên bối xuống dưới.”

Giang Hành Thâm dừng chân, đứng trước mặt Phó Chu, mở lời: “Cậu đến trễ à?”

Giang Hành Thâm cúi đầu, môi khẽ cong lên, tiếp tục nhấc chân bước ra ngoài.

Giang Hành Thâm cúi đầu, khóe môi không rõ ràng mà cong cong, tiếp tục nhấc chân hướng bên ngoài đi.

Giang Hành Thâm có hơi khó nói: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

Giang Hành Thâm bước lên bục phát biểu, điều chỉnh vị trí của micro.

Dưới khán đài ——

Dáng người cậu thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt như được chạm khắc từ ngọc trắng tốt nhất, đôi mắt hơi cụp xuống như đang nhìn xuống, đứng ở nơi cao không dính bụi trần.

Có thời gian thì chẳng thà hỏi người có kinh nghiệm.

Còn ở thứ hai mệt rã rời học sinh vừa thấy đến diễn thuyết học sinh diện mạo khí chất như vậy xuất chúng, tức khắc tinh thần tỉnh táo, nhỏ giọng nghị luận lên.

Có người biết chuyện nói: “Hình như là Giang Hành Thâm, một Beta mới chuyển đến học kỳ này ở lớp 11, lần trước thi giữa kỳ đứng nhất khối.”

Có lão sư khen ngợi mà nhìn Giang Hành Thâm, “Lão Tiền ngươi lúc này nhiều cái hạt giống tốt a, lúc này nguyệt khảo ta phê đến hắn bài thi, sinh vật này khoa lại là niên cấp đệ nhất.”

Có hiểu biết người ta nói: “Hình như là kêu Giang Hành Thâm, cao nhị học kỳ này tân chuyển tới một cái Beta, lần trước kỳ trung khảo niên cấp đệ nhất.”

Có Beta khác phản bác: “Vốn dĩ câu của cậu nói đã không tôn trọng rồi, Beta thì đụng chạm gì đến cậu?”

Chu Trạch Viêm đang ngủ, bị đá thức dậy nên rất ngơ ngác: “Anh Phó, làm gì thế?”

Bên này Phó Chu nhanh chóng đi đến vị trí của lớp mình, cũng may hắn thường đứng ở hàng cuối, ngay sau Trình Kiệt Văn, nên lúc này cũng không ai để ý đến.

Ánh nắng buổi sáng hơi oi bức chiếu xuống, tạo nên ánh sáng và bóng tối phân chia trên sống mũi tinh tế của Giang Hành Thâm, tỷ lệ phân chia sáng tối cũng có vẻ vô cùng hoàn hảo.

Ánh nắng ban mai chiếu vào làm người ta hơi chói mắt, cậu dừng lại hai giây, rồi nhớ lại bài diễn thuyết đã viết trước đây, mở miệng bắt đầu phát biểu mà không cần nhìn giấy.

Alpha vừa câm miệng ban nãy nhỏ giọng nói với vẻ mặt không tốt: “Ai mà biết, không phải tôi chỉ nói một câu thôi sao? Chưa gì Phó Chu đã nổi điên lên như bảo vệ con vậy.”

Alpha thấy rõ rồi, cũng câm miệng lại.

Alpha thấy rõ, cũng câm miệng.

Alpha nghe được thanh âm, không vui quay đầu lại, “Ngươi ai a ——”

Alpha nghe thấy giọng nói, không vui quay đầu lại: “Mày là ai ——”

Alpha cười khẩy một tiếng, không nói gì nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.