Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 43: Trường học khiếm thị



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Đổi xưng hô lại như cũ nhá
Một vầng trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời đêm.
Nhân loại điên cuồng cắn xé ăn thịt lẫn nhau bên trong khuôn viên trường, nhãn cầu hình thù quái dị mê ly kích thước lớn nhỏ không giống nhau nhô ra từ mọi ngóc ngách, giống như những cá thể sinh mệnh độc lập có tư tưởng.
Mưa bình luận bay như điên trên giao diện phát sóng, hầu hết mọi người đều không ngờ được tình huống sẽ phát triển như vậy.
【Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc là Tiểu Bách Vạn xuyên hay là tôi xuyên?】
【Thằng nhóc này vậy mà lại là BOSS!】
【Cảnh tượng địa ngục gì thế này, tôi trực tiếp ngất xỉu tại chỗ rồi!】
【Bấm huyệt nhân trung.jpg】
Ngoại trừ những khán giả chưa rõ sự tình đang ngao ngao gào thét, thì những người xem cũ lại đang nghiêm túc phân tích.
【Tôi đã lướt lại một vòng, cũng là nói những cảnh tượng mà chúng ta nhìn thấy thì Tiểu Bách Vạn đã trải qua lần thứ hai? Nhưng lần tiến vào thứ nhất thì không được phát sóng, thậm chí bản thân cậu ta cũng không biết…】
【Chính là đạo cụ thời không gây ra bug! Tôi cảm thấy chính là như vậy!】
【Bởi vì trò chơi phát sóng dựa trên thời gian thực tế, cho nên khi sử dụng loại đạo cụ thời gian này sẽ bị nghiêm khắc hạn chế, các người có nhớ đến nhắc nhở của hệ thống không? Lần trước khi Tiểu Bách Vạn lấy được Tráp Thời Gian, không có sử dụng một cách bình thường mà xem nó như một viên gạch…】
【Hey hahahahha, srds, sử dụng như cục gạch thì cũng ngang tàn quá rồi đó!】
*srtd: ngôn ngữ mạng Trung Quốc: tuy nhiên nhưng mà
【A, tôi nhớ lại rồi, tôi cũng từng bị kẹt bug như vậy một lần! Nhưng lần đó tôi cũng chỉ bị kẹt có 5 phút, ký ức lúc đó mất sạch, nếu như không phải xem lại phần phát sóng đó thì tôi cũng không nhận ra được.】
【Ồ quao chẳng lẽ lầu trên là?】
【Tôi biết rồi, là lần kẹt bug thời gian Nguyệt Thần lần đó! Nghe nói bị kẹt thành NPC trống rỗng mất sạch trí nhớ, còn quàng vai bá cổ với các NPC đồng nghiệp yêu cầu gạch tên của mình ra khỏi danh sách, cười muốn chết hahahaha, sau này hệ thống rất ít khi thưởng đạo cụ thời gian.】
Trong lúc thảo luận, người xem rốt cuộc đã đặt một khái niệm cho tình huống trước mắt này rồi bàn bạc kế hoạch.
【Trong tình huống này tôi thật lòng kiến nghị Tiểu Bách Vạn nên chạy đi!】
【Xếp hàng chung với lầu trên, tuy rằng cảm giác rất kích thích, giống như đã cứu được sinh vật Boss loại đặc biệt của phó bản, nhưng đây thật sự là quái vật của phó bản đó ây ây.】
【Đúng vậy, cấp độ của quái vật chủ chốt trong phó bản hoàn toàn khác với Ốc đồng nhỏ lúc trước đó, chưa từng hắc hóa thì làm sao thành Boss được!】
【Ô ô oa, tư duy thật đáng sợ!】
【Tên Boss này chẳng lẽ sau khi hắc hóa đã luôn chờ đợi 10 năm, sau đó bố trí lại trường cảnh lúc trước một lần nữa, bao gồm cả tên phóng viên ngốc nghếch, chỉ vì để Tiểu Bách Vạn lựa chọn lại một lần…】
【Fack! Lầu trên đừng dọa tôi! Tôi đang suy nghĩ lai lịch của Tráp thời gian đó!】
【Chạy mau.jpg】
Nếu Hứa Tri Ngôn biết được nội dung bình luận thì sẽ điên cuồng gật đầu tán thành.
Hiện tại cậu không những không thể để ý đến những dị thường xung quanh mà ngay cả giao diện trò chơi cậu cũng không ấn mở được.
Không phải không muốn chạy, mà là chạy không được!
Cả người đều bị đè trên mặt đất, Bạch Tẫn ôm cậu rất chặt, Hứa Tri Ngôn hoảng hốt cảm thấy mình sắp bị siết chết rồi.
“Anh không biết tôi đã chờ ngày này bao lâu đâu…”
“Bắt đầu từ bây giờ nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta, sẽ không còn ai có thể xen vào giữa chúng ta nữa.”
“Tôi vui mừng quá, anh vậy mà lại chọn tôi.”
“Anh không có bỏ rơi tôi… tôi cũng yêu anh.”
“Chỉ cần anh ở lại đây là được, chỉ cần anh chịu ở lại, bằng hình thức gì cũng được…”
Theo từng câu nói của Bạch Tẫn, Hứa Tri Ngôn cảm giác được những nụ hôn nhỏ vụn rơi trên cổ, hơi thở nóng rực của thiếu niên phả lên vùng da nơi cổ họng, Hứa Tri Ngôn cảm thấy nếu không phải đang bị ôm chặt thì cậu đã chạy từ mấy kiếp rồi.
Fu.c.k! Thật sự muốn mạng cậu mà!
Lớn như vậy ngọai trừ bắt tay khoác vai, cậu chưa từng có tiếp xúc cơ thể thân mật với bất kỳ ai, bây giờ lại bị người bò lên ôm chặt, quả thật quá kích thích rồi!
Nhưng nghe những lời nỉ non yêu thương tuyệt vọng của người trong lòng, cậu không đẩy đối phương ra.
Khoảnh khắc chấn động ngắn ngủi qua đi, Hứa Tri Ngôn bắt đầu đem hình ảnh bé đáng thương Bạch Tẫn tách ra khỏi bộ não, thay vào đó là vỏ ngoài của sinh vật nguy hiểm cực kỳ, không ngừng suy nghĩ nên làm thế nào với tình huống hiện tại.
Nếu Bạch Tẫn trước mắt thật sự là Boss thao túng phó bản, vậy thì cách tốt nhất chính là hành xử giống như tên tra nam lừa gạt tình cảm vậy, lợi dụng triệt để Bạch Tẫn để thông quan.
Nhưng con đường này xem ra có đi cũng không thông.
Có thể ngấm ngầm chịu đựng 10 năm, sau đó lại giấu giấu giếm giếm giả vờ thành một tên nhóc đáng thương, nếu muốn thao túng tình cảm đối phương thì cậu cần phải bỏ ra nhiều hơn.
Có thể là xác thịt, hoặc là linh hồn.
Hứa Tri Ngôn nhanh chóng đem phương án này gạch bỏ.
Là một thương nhân, Hứa Tri Ngôn càng rõ ràng sự thành tín và công bằng trong một cuộc giao dịch.
Những thứ phải bỏ ra này không nằm trong giao dịch của cậu và Quỷ Thần.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì cậu sẽ không sử dụng bản thân mình như một quân bài để giao dịch.
Loại bỏ lựa chọn tốt nhất, thì những con đường để cậu chọn còn lại không nhiều.
Làm sao để Bạch Tẫn thả cậu đi.
Rồi làm sao để hai người họ kiều quy kiều lộ quy lộ?
*Kiều quy kiều lộ quy lộ: ví như hai sự việc không liên quan đến nhau nên nghiêm khắc tách ra, diễn tả chuyện 2 người không thể đi chung 1 đường làm chung 1 chuyện mà phải nghiêm ngặt phân chia ra.
Bàn tính trong lòng gõ gõ, Hứa Tri Ngôn thả lỏng cơ thể, thuận theo một chút, chủ động vòng tay ra sau lưng Bạch Tẫn, vỗ nhẹ tấm lưng cộm tay của đối phương.
Mẹ ơi, sắp bị siết chết rồi, phải nhanh chóng chơi bài tình cảm thôi!
Qua một lúc, sau khi cậu buông lỏng cơ thể thì Bạch Tẫn không còn dùng sức như vậy mà ôm cậu nữa.
Khi Hứa Tri Ngôn đang định dò hỏi xem lần chơi trước đã xảy ra chuyện gì, thì giao diện hệ thống trò chơi lại run rẩy hiện ra phía trên lưng Bạch Tẫn.
【Kiểm tra thấy phó bản đang thăng cấp】
【Một tiếng sau phó bản sẽ được cập nhật làm mới】
【Yêu cầu người chơi trước lúc cập nhật hãy trở về điểm thời gian chính xác, nếu không thì sẽ bị nhốt ở nơi này mãi mãi ó!】
Hứa Tri Ngôn ngơ ngác, tay đang vỗ lưng Bạch Tẫn dừng lại, giơ lên ngón giữa với màn hình, thể hiện bản thân rất không hài lòng.
Có chút khó, chỉ còn có một tiếng, cậu làm sao để tránh thoát khỏi Bạch Tẫn đây?
Giết thì không có khả năng lắm, lỡ giết không chết, vậy thì người chết tuyệt đối là bản thân, đừng thấy đứa nhóc này dính người mà lầm, lúc trước siết cổ cậu không hề nương tay chút nào.
Ngay lúc này, Bạch Tẫn cảm nhận được sự khác thường của Hứa Tri Ngôn, đem tay đặt lên hai má của đối phương, mắt trừng lớn nhìn vào gương mặt của người ta.
Cậu ta dường như muốn hỏi gì đó, nhưng nốt ruồi tinh tế dưới chân mày người trước mặt như có mị lực, làm Bạch Tẫn muốn tiến lại gần hôn một cái.
*Nốt ruồi dưới chân mày chớ hông phải đuôi mắt mấy bà ưi
Nhìn thấy gương mặt phía trước càng lúc càng gần, Hứa Tri Ngôn chỉ có thể cong khóe môi, bày ra bộ dạng ôn hòa mở miệng từ chối.
“Không được đâu, cậu còn nhỏ quá.”
“15 tuổi là độ tuổi nên đi học.”
“Bây giờ cậu cảm thấy thích tôi, chẳng qua bởi vì tôi là người đã cứu cậu, loại tình cảm này được gọi là thích sao? Tôi thấy khó mà xác định được, cuộc đời của cậu còn dài, đợi đến khi cậu gặp gỡ được đủ loại người lúc đó nói thích có lẽ sẽ tốt hơn.”
Miệng thì giải thích đạo lý to lớn, nhìn vẻ ngoài khá là vân đạm phong khinh, nhưng thực tế trong lòng Hứa Tri Ngôn hoảng loạn muốn chết.
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Cậu vừa mới vươn tay lấy ra Tráp thời gian, muốn thử quay về điểm thời gian chính xác ngay tại chỗ, nhưng mà làm cách nào cũng không mở tráp ra được! Chỉ có thể một bên kéo dài thời gian một bên dùng tay gõ gõ trao đổi trên giao diện với hệ thống.
【Tại sao không mở được Tráp thời gian?】
【Đó là tại vì lần trước người chơi đã sử dụng sai cách, nếu cậu còn có thể dành ra thêm một cánh tay rảnh rỗi nữa, thì có thể mở thông tin cập nhật của vật phẩm ra xem.】
Hứa Tri Ngôn siết chặt tay đang cầm Tráp thời gian.
Mẹ nó chứ! Bạch Tẫn đang ở trước mặt cậu, nếu vươn cả hai tay ra thì khác nào ôm lấy cổ đối phương? Làm gì còn có thể thao túng không gian.
Ngay lúc nội tâm Hứa Tri Ngôn đang trù ẻo hệ thống khoảng hơn 20 lần, thì Bạch Tẫn đã suy nghĩ xong, bắt đầu thành thật trả lời câu hỏi mà cậu bịa ra lúc nãy.
“Tôi đã chờ anh 10 năm.”
“Mười năm nay người tôi luôn nhung nhớ mong mỏi là anh, anh đem tôi nhốt vào trong tủ, nói sẽ đến cứu tôi, nhưng tôi đợi mãi mà vẫn không đợi được anh, vào lúc tôi bước ra ngoài lần nữa, thì thế giới này đã không còn hình bóng của anh…”
Vẻ mặt cậu ta tràn ngập bi thương, những tình cảm nói không thành lời đó đã được chôn giấu rất lâu, sớm đã biến chất, mục rữa tận đáy lòng.
Cố chấp mà tàn nhẫn.
“Lúc đó tôi nói với bản thân mình, phải đi tìm anh, phải đợi được anh.”
“Để mọi thứ lặp lại một lần nữa, nếu như anh vẫn lựa chọn như cũ thì tôi sẽ giết anh.”
“Nếu như anh lựa chọn tôi, thì tôi sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa…”
Hứa Tri Ngôn nghe xong mà muốn stress.
Cậu có thể khẳng định, chỉ cần cậu nói ra một chữ ‘không’ thì đối phương tuyệt đối sẽ không do dự mà giết cậu, sau đó lựa chọn một hình thức khác để ở bên nhau.
Ví dụ như hợp táng đại loại vậy?
Địch mạnh ta yếu, không muốn bị Boss trừ khử thì phải nghĩ ra biện pháp khác.
Nhìn vào tình yêu cháy rực trong mắt Bạch Tẫn, Hứa Tri Ngôn giơ ngón tay chọt chọt vào cổ đối phương, nghiêng đầu để lộ biểu tình nghi hoặc.
“Cậu đang nói gì đó? Cái gì mà giết với không giết?”
Giọng nói của cậu có hơi nâng cao một chút, biện giải cho bản thân: “Cậu trong lòng tôi luôn là bé đáng thương khiến cho người ta thương xót, ngay từ khoảnh khắc tôi ngoài ý muốn tiến vào đây và gặp được cậu, thì đã quyết định sẽ mang cậu đi.”
Thấy Bạch Tẫn có vẻ ngơ ngác, Hứa Tri Ngôn vươn tay với lấy cổ đối phương ấn người vào trong lòng, ấm áp nói.
“Cậu cũng bị mặt trăng này làm ảnh hưởng rồi sao?”
“Nơi này đâu đâu cũng có quái vật, người thì đều điên cả rồi, không quá an toàn, tôi đã chuẩn bị sẵn xe để đưa cậu đi, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này.”
Cậu vừa nói vừa nhanh tay nhấn xem thông tin chi tiết của Tráp thời gian.
【Tên: Tráp Thời Gian】
【Cấp độ: S】
【Loại hình: Bổ trợ】
【Giản lược: Một chiếc tráp kì lạ mang theo sức mạnh quỷ dị của thời gian】
【Lưu ý khi sử dụng: Khi mở tráp có thể thay đổi tuyến thời gian mà bản thân đang ở (1/3)】
【Nhắc nhở: Vị trí lần đầu tiên xuyên đến sẽ được thiết lập thành điểm neo, người chơi khi sử dụng hãy nhớ quay trở lại vị trí chính xác của điểm neo.】
“Mẹ nó con game rác…, tôi là nói lúc tôi ở đảo Madeira cũng chưa từng thấy mặt trăng lớn như vậy, mặt trăng này có thứ gì đó, chúng ta cần phải trốn đi mới được, lát nữa nhớ phải tìm dù để che đi ánh trăng.”
Hứa Tri Ngôn xém nữa bị lời nhắc nhở làm cho tức đến thăng thiên ngay tại chỗ, cũng may cậu còn nhớ bản thân đang nói chuyện với Bạch Tẫn.
Vỗ vỗ lưng thiếu niên, miệng và tay cậu cũng vận động không ngừng.
“Loại người thành thật như tôi, sợ nhất là người ta gạt mình.”
【Không cập nhật tin tức về lần chơi trước của tôi một chút sao? Con game rác này muốn ngả bài rồi à?】
Bạch Tẫn bị câu nói này dọa sợ, ấp a ấp úng không nói nên lời: “Tôi…tôi…”
Giao diện trò chơi thì lại trả lại rất nhanh.
【Thông tin về bug thuộc về loại tư liệu đặc thù, người chơi cần phải chi thêm 10000 tích phân, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu cậu vào trò chơi, tích phân bằng 0, hệ thống có thể cho cậu ghi nợ.】
Khi nhìn thấy hai chữ ghi nợ, thì mắt Hứa Tri Ngôn đỏ hết cả lên.
Trò chơi rác gì thế này?
Còn muốn moi tiền từ túi của cậu?
Càng là lúc nguy hiểm căng thẳng thì lối tư duy của Hứa Tri Ngôn sẽ càng rõ ràng tỉ mỉ hơn.
Cậu dùng sức vỗ lên tấm lưng Bạch Tẫn, vẫn dùng giọng điệu ấm áp nhẹ nhàng mà nói.
“Tất cả mọi thứ trước mắt đều là ảo giác, tôi cũng đã nhìn thấy rất nhiều quái vật, nếu như cậu thật sự lớn mạnh như bản thân nghĩ, thì tại sao cậu lại cần tôi đến cứu giúp? Cái gì mà 8 năm 10 năm, sau khi tôi đến đây thì chỉ gặp được cậu.”
Không đợi Bạch Tẫn trả lời, cậu nhanh chóng nói tiếp: “Nếu cậu không cần tôi giúp đỡ, vậy thì bộ dạng yếu đuối trước đó của cậu là dùng để lừa gạt tôi rồi, tôi rất ghét người ta lừa tôi, người yêu tôi thật sự sẽ không gạt tôi.”
Đối phương đã tự tin với tình cảm bản thân như vậy, thì hãy để cậu Hứa- đại sư lý luận tình cảm Tri- người thấp bé thực hiện hành động thực tiễn Ngôn đến tìm cách phá giải trạng thái này.
Chỉ cần để đối phương nghĩ rằng họ không ‘yêu’ cậu như đã nói thì đối phương sẽ tự rơi vào vòng logic kì quái.
Dù sao thì tất cả cố chấp và điên cuồng của Bạch Tẫn đều dựa trên danh nghĩa tình yêu mà bộc phát.
“Cậu suy nghĩ kĩ càng rồi hãy trả lời tôi, không sao đâu, tôi không gấp.” Nói xong, trong khi Bạch Tẫn đang chết lặng chìm vào suy tư trầm mặc, thì tay Hứa Tri Ngôn lại nhanh chóng gõ gõ.
【Nè nè, đây rõ ràng là bug trong trò chơi của mấy người, cậu không cho tôi thông tin về lần chơi trước thì làm sao tôi biết được mình đã làm gì? Tôi không cần thông tin chi tiết đâu, cho tôi phiên bản tóm tắt là được.】
Giao diện trò chơi không nghĩ đến còn có người sẽ trả giá, dù sao tình huống trước mắt cũng được xem là đến thời khắc mấu chốt quyết định sống chết.
【Lượng chữ của bản tóm tắt cực ít, ngoài ra còn không có hình ảnh thông tin, giá 3000 tích phân.】
【Không được, mắc quá, thông tin toàn diện chỉ có 10000, vậy là nói những tư liệu bị cắt bớt kia trị giá 7000, giảm giá đi, thông tin toàn diện 6000 điểm được không?】
Hệ thống im lặng một lúc, các dữ liệu bắt đầu tính toán, sau đó lập tức biểu thị.
【Được.】
Dù sao những thông tin này ngoài Hứa Tri Ngôn ra thì cũng không có người chơi nào khác cần, không bán cho ai được nữa.
【Thành giao, tôi không cần những tư liệu trị giá 7000 tích phân kia, cho tôi một phần thông tin giản lược hóa miễn phí là được, không phải hệ thống trò chơi các người coi trọng nhất là tính logic sao? Công thức này cậu tính toán một chút chắc là không có vấn đề gì, tôi cũng không thu lại 1000 tích phân của cậu đâu.】
【????】
Có lẽ chưa từng gặp người chơi vô liêm sỉ như vậy, hệ thống có chút muốn tắt máy.
Đạn mạt từ lo lắng cho Hứa Tri Ngôn chuyển thành lo lắng cho Bạch Tẫn và hệ thống.
【Hahahahaha】
【Cứu mạng! Sao lại có người lâm nguy mà không loạn trong tình huống này chứ? Sao làm được vậy! Mau cho tôi xin giáo trình học tập đi!】
【Lầu trên nằm mơ à? Lúc trước khi tôi gặp phải tình huống cần tư liệu đặc thù như vậy, bị hệ thống lừa mất 30000 điểm tích phân huhuhu (châm thuốc.jpg)】
【Mắc cười quá, hệ thống cậu đừng có mà thối lại cho cậu ta 1000, sẽ bị hệ thống chủ chửi chết đó ahahahahaha!】
【Tiểu Bách Vạn: Nắm thóp rồi.】
【Thống thống! Cậu hãy ráng chống đỡ! Đừng để cậu ta tẩy não!】
【Chậc chậc, đúng là ma cao một thước đạo cao một trượng, hệ thống và Bạch Tẫn vẫn còn non lắm!】
【Hahahaha Tiểu Bách Vạn chính là bản thể của ma quỷ!!】
【Vợ Ngôn Ngôn hôn hôn liếm liếm! Hít hà hít hà! Tôi cũng muốn được vợ ôm ôm!! E he he!】
【???? Ai đó đem tên khác thường lầu trên kia đá ra ngoài đi.】
Hứa Tri Ngôn được thoả nguyện vọng.
Sau cùng cậu từ trong tay hệ thống lấy được bản tóm tắt thông tin lần chơi trước mà không cần tốn một điểm nào.
Thì ra cậu thật sự đã từng tiến vào khoảng thời gian này một lần, nhưng bởi vì sử dụng đạo cụ sai cách nên khi xuyên đến đây vào 10 năm trước đã dẫn đến bug, ký ức bị chặn hết, đồng hóa thành NPC nhân viên tại ngôi trường này.
Lúc đó tuy rằng nhân viên Hứa Tri Ngôn cảm thấy thân phận của mình có gì đó không đúng, nhưng bởi vì sự có mặt của hệ thống làm cho ký ức cậu bị hỗn loạn, không thể nhớ được bản thân là một người chơi, dựa vào thân phận nhân viên mà cậu dần cảm thấy trường học này có gì đó sai sai nên đã tự đi điều tra.
Xem đến đây đầu Hứa Tri Ngôn cứ vang lên ong ong.
Hóa ra những tư liệu liên quan đến Trường học khiếm thị ở bên trong phòng hồ sơ, thật sự đều là do cậu tự tìm ra.
Sau đó nhân viên Hứa Tri Ngôn đã quen biết với phóng viên Lưu Dịch, giúp đỡ đối phương tìm kiếm những chứng cứ có thể tố cáo ngôi trường này, trong quá trình đó, cậu đã vô tình khám phá được mật thất bên trong phòng hiệu trưởng, gặp được nhân vật chủ chốt bé đáng thương Bạch Tẫn.
Nhân viên Hứa Tri Ngôn cũng đã ra quyết định sẽ cứu Bạch Tẫn.
Vậy mà trời lại không thuận lòng người, ngày giải cứu Bạch Tẫn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa lúc đó Hứa Tri Ngôn cũng không có nhiều đạo cụ và vũ khí như bây giờ để có thể đối phó với bảo tiêu, càng quan trọng hơn là cậu không có ký ức.
Mọi chuyện phía sau Hứa Tri Ngôn đã đoán được rồi.
Bạch Tẫn được giấu bên trong tủ đồ của phòng hiệu trưởng, còn cậu thì cự tuyệt lời mời đi chung của Lưu Dịch, nhanh chóng quay về cứu người, cuối cùng thì không may bị bắt.
【Trước khi tử vong, nhân viên Hứa Tri Ngôn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về thiếu niên Bạch Tẫn bị nhốt trong tủ…】
“……”
Xem xong bản tóm tắt, xém chút nữa Hứa Tri Ngôn thở không ra hơi.
Được lắm, vậy là hòa rồi.
Bạch Tẫn chờ cậu 10 năm, cậu cũng đã từng vì Bạch Tẫn mà chết một lần!
Ngay lúc này, Bạch Tẫn dường như đã tìm được đáp án, nhìn Hứa Tri Ngôn muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện đối phương đang nhìn về phía sau lưng mình.
【Yêu cầu người chơi nhanh chóng trở về điểm thời gian chính xác.】
Lời nhắc nhở mang theo chút oán niệm vang lên.
Hứa Tri Ngôn đơ một lát, không ngờ Bạch Tẫn khôi phục lại nhanh như vậy, thấy thiếu niên muốn quay đầu ra đằng sau, cậu vội cố định đầu đối phương lại.
Màn hình còn đang hiện lên đó, lỡ bị nhìn thấy thì làm sao cậu còn tẩy não được ai nữa.
Nhanh chóng đóng lại giao diện, cậu sờ sờ gương mặt thiếu niên: “Đứng lên đi, mặt đất rất lạnh, tôi đưa cậu đi.”
“… Được.” Bạch Tẫn vâng vâng dạ dạ, trở về bộ dạng như trước, hành động bị đánh gãy khiến Bạch Tẫn không còn dũng khí để giải thích nữa.
Cậu ta cảm thấy bản thân đã chờ đợi 10 năm, bọn họ vốn nên ở cùng nhau, nhưng lời của đối phương nghe có vẻ cũng rất có lý.
Sao lại có thể lừa gạt người mình thích được chứ?
Một loại cảm giác tự trách dần dần nảy sinh trong lòng, khiến Bạch Tẫn không biết nên làm gì.
Lần nữa nhìn thấy khuôn viên trường khôi phục như cũ, Hứa Tri Ngôn lại nắm tay Bạch Tẫn, trong lòng xúc động vô cùng.
Tuy rằng bây giờ đã tìm được một cái cớ để ổn định tình huống trước mắt, nhưng ai biết khi nào thì Bạch Tẫn sẽ nghĩ thông, rồi đòi hợp táng cùng cậu, tốt nhất vẫn nên nhanh chân chạy thôi.
Nghĩ nửa ngày trời, Hứa Tri Ngôn hận bản thân không thể tiễn Bạch Tẫn đến Tây Thiên luôn.
Nhưng cậu không có bản lĩnh đó, chỉ có thể cho qua.
Chẳng qua lần này Bạch Tẫn rất ngoan, để cậu kéo một mạch trở về phòng hiệu trưởng.
Hứa Tri Ngôn mở cửa, lưng đối diện với đối phương, nói: “Chìa khóa xe bị vứt bên cạnh bồn hoa, cậu đi lấy giúp tôi, nếu như tôi xảy ra chuyện thì cậu cứ chạy trước đi.”
Nói xong, cậu không chờ Bạch Tẫn phản ứng lại mà đóng cửa luôn.
Sau khi xác định có thể sử dụng đạo cụ, cậu lấy Tráp thời gian ra.
Hứa Tri Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Liệu tôi có bị Bạch Tẫn giết ngay khi quay về điểm thời gian chính xác không?”
Nhỏ thì cậu còn lừa cho qua được, chứ người lớn thì có chút khó đó.
【Trò chơi chúng tôi công bằng công chính, đối xử bình đẳng, Boss cũng phải tuân theo quy tắc trò chơi!】
Vậy thì đã rõ rồi, nếu Bạch Tẫn lúc lớn muốn giết cậu, thì hoàn toàn có thể, nhưng bắt buộc phải chịu sự hạn chế của quy tắc…
Tốt quá rồi, Hứa Tri Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên cậu thấy quy tắc có ích như vậy, trong phạm vi của quy tăc, muốn quậy cỡ nào cũng được, đâu như bây giờ, chẳng có lấy một cái nhắc nhở nào.
Chẳng qua cậu vốn không hài lòng với câu trả lời của hệ thống, bắt đầu làm khó nó.
“Công chính công bằng? Giỡn gì vậy?”
“Tôi không có ký ức của lần chơi trước nhưng tại sao người khác lại có? Vậy mà cũng được gọi là công bằng hả?”
【Đó là do người chơi sử dụng đạo cụ sai cách khiến bản thân xuyên không, quay về quá khứ.】 Hệ thống cảm thấy con chip của mình phình to ra rồi.
【Hơn nữa là Boss cố định của phó bản, những việc cậu ta trải qua đều dựa theo tuần tự được sắp xếp sẵn, xin người chơi đừng can thiệp quá nhiều.】
“Ò, thì ra cậu ta là Boss phó bản.”
【?? 】
Giao diện trò chơi trực tiếp offline, từ biệt tại chỗ, lo sợ sẽ bị lộ ra thêm thông tin gì, vốn dĩ việc trò chuyện với người chơi quá nhiều đã là không hợp lệ, nếu không phải gặp trúng tình huống đặc thù thì hệ thống cũng không nói nhiều như vậy.
Hứa Tri Ngôn sờ cằm, không để ý đến màn hình bị tắt đi, suy nghĩ đến những thông tin vừa có được.
Vậy là cậu đã từng xuyên về 10 năm trước từ điểm thời gian chính xác, trở thành NPC nhân viên, sau khi chết lại xuyên về 10 năm trước lần thứ 2 với thân phận người chơi.
Mà Bạch Tẫn và cậu khác nhau, đối phương đã từng được nhân viên NPC Hứa Tri Ngôn giải cứu nhưng thất bại, sau đó ở trong văn phòng hiệu trưởng chờ đợi cậu 10 năm, lại vì để cậu chọn lựa lần nữa mà cùng cậu xuyên về 10 năm trước.
Cậu ta cũng chỉ là muốn chứng minh bản thân không hề bị bỏ rơi.
Chỉ là thời gian trôi qua lâu rồi, lâu đến nỗi Bạch Tẫn không nhận ra được bản thân đang ôm ấp loại tình cảm gì đối với ‘Hứa Tri Ngôn’ năm đó.
Những yêu hận nồng liệt đó mạnh mẽ đan xen vào nhau, trở thành Bạch Tẫn trước mặt này.
Hứa Tri Ngôn không hề lưu luyến mà mở ra Tráp thời gian.
Thực thể của thời gian hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh từ trên không đáp xuống, cả căn phòng đột nhiên tối đi.
Bóng tối đột ngột bao vây tất cả, cảm giác mất trọng lực quen thuộc ập đến.
Trong thời gian rảnh rỗi lúc truyền tống, Hứa Tri Ngôn bỗng ngộ ra được một vấn đề nghiêm trọng!
Mẹ nó, nếu như dòng thời gian của Bạch Tẫn không thể lặp lại hoặc không thể xuyên không như cậu, vậy chẳng khác nào lúc cậu quay lại điểm thời gian chính xác, Bạch Tẫn lại phải chờ cậu thêm 10 năm!
“…..”
Cậu nhịn không được mà nghĩ đến Bạch Tẫn đã thành niên chờ cậu trong phòng hiệu trưởng.
20 năm? 20 năm!
Cái sừng trâu nào đã khoan dùi Bạch Tẫn 20 năm? Khoan ra lửa rồi!
*Sừng trâu 牛角尖: rúc vào sừng trâu; đi vào ngõ cụt (ví với vấn đề không có cách nào giải quyết hoặc những vấn đề nhỏ không đáng được giải quyết)
Hứa Tri Ngôn xoa huyệt thái dương, còn chưa kịp nhìn thấy mọi thứ trước mặt, thì đã quay về điểm thời gian chính xác, màn hình mạnh mẽ hiện ra.
【Ting, hoan nghênh người chơi trở về điểm thời gian chính xác】
【Tiếp theo đây xin mời người chơi chấp nhận cập nhật phiên bản mới của trò chơi】
【Đã đăng nhập vào phó bản Trường Học Khiếm Thị】
【Cấp sao phó bản: ★☆ →★★☆】
【Ghi chú: Do độ khó trò chơi đã được nâng cao, sau đây hệ thống sẽ cho người chơi hai hạng mục lựa chọn dùng để thông quan.】
【Hạng mục A: Duy trì trạng thái hiện giờ】
【Hạng mục B: Gia tăng trạng thái ‘khiếm thị’】
【Nhắc nhở: Trong phó bản Trường học khiếm thị, nếu người chơi sử dụng trạng thái ‘khiếm thị’, thì độ khó tổng thể để thông quan trò chơi sẽ được hạ thấp (khả năng sinh tồn up ↑) nhưng phần thưởng sẽ bị cắt giảm, hai bên tương ứng với nhau nên nếu lựa chọn duy trì trạng thái hiện tại thì phần thưởng sẽ được thăng cấp.】
【Người chơi hãy dựa trên tình huống của bản thân mà đưa ra lựa chọn.】
【Trong vòng 3 tiếng đồng hồ, tất cả người chơi đều phải đưa ra kết quả lựa chọn, nếu không toàn thành viên sẽ được mặc định duy trì trạng thái hiện tại.】
Một chuỗi nhiệm vụ hiện ra trên màn hình, Hứa Tri Ngôn không gấp xem mấy thông tin này, dùng ngón chân cũng biết tại sao phần thưởng lại được thăng cấp, Boss phó bản Bạch Tẫn từ chờ đợi 10 năm chuyển thành 20 năm.
…Đáng ghét quá, sao lại như này.
Cũng may hệ thống đã đưa ra lựa chọn mới, xem như phổ độ chúng sinh hạ thấp độ khó nâng cao khả năng sống sót.
Nếu không thì bởi vì lần thứ 2 cậu xuyên không làm độ khó tăng cao, mà khả năng sinh tồn của đám người mới bị hạ thấp, cho dù không có lương tâm mấy thì cậu cũng thấy khó chịu.
“Cạch.”
Đèn của tòa nhà hành chính bỏ hoang đột nhiên sáng lên trong bóng tối.
Tiếp đó Hứa Tri Ngôn cảm thấy có thứ gì đó bay ngang qua tai cậu.
“Pằng!”
“Rầm…”
Một viên đạn chuẩn xác bắn văng những quyển sách trên kệ sách cũ của phòng hiệu trưởng.
Tình huống trước mắt khiến Hứa Tri Ngôn khó hiểu nhướng mày.
Văn phòng hiệu trưởng không được tính là lớn lúc này chứa đầy 9 con người.
1, 2, 3,…9.
Tính luôn Hứa Tri Ngôn thì vừa đủ 10 người, lúc này những người chơi tham gia phó bản đều tập trung ở đây.
Kim Thịnh bị trói trên ghế, chú chó vàng nhỏ rúc trong cổ áo, xem ra là được cứu ra rồi.
Mà ngoại trừ Kim Thịnh ra, thì 8 người còn lại, cho dù là Diêu Tiên Tiên chỉ còn lại một cánh tay, hay là Gurren đang đeo kính râm, Lý Tọa Sơn đang mân mê con dao trong tay, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào cậu, tay thì nắm chặt vũ khí, ngay cả Đàm An hay ràng buộc đạo đức cũng run rẩy cầm cây gậy đánh bóng không biết tìm ở đâu ra.
Còn những người còn lại thì Hứa Tri Ngôn không quen biết, mà họ cũng có động tác y chang mấy người kia.
Tất cả mọi người đều dùng tư thế tiến công, phòng thủ đối diện với cậu, cứ như sợ cậu sẽ bộc phát giết hết cả đám.
Đãi ngộ như này cũng vượt mức quy định quá rồi.
Hứa Tri Ngôn vừa thoát khỏi Boss phó bản thì liền cảm nhận được mùi vị phiền phức.
Cậu đưa tay lên, dùng một loại ngữ điệu rất nghi hoặc nhưng hữu nghị mà dò hỏi.
“Xảy ra chuyện gì sao? Sao mọi người đều căng thẳng như vậy?” Tuy giao diện nhiệm vụ đã cập nhật độ khó, nhưng Hứa Tri Ngôn không thấy thêm nhiệm vụ tập thể nào khác.
Chẳng lẽ bạn ‘quỷ’ cùng phòng ký túc xá còn có thể biến hóa thành hình dạng của người chơi sao?
Không thể nào, vậy thì nghịch thiên quá rồi!
“Hửm? Cậu hỏi chúng tôi?” Diêu Tiên Tiên cười lạnh, không giả giọng em gái ngọt ngào như lúc trước nữa, cổ họng anh ta đã khôi phục lại giọng nói bình thường, thanh tuyến nghe có vẻ khàn khàn.
Giọng khàn và khuôn mặt đáng yêu quá là khác biệt rồi.
Gurren huơ súng trong tay, xen vào hỏi: “Chúng tôi thì lại muốn hỏi cậu khoảng thời gian này đã đi đâu? Sao tìm hoài mà không thấy người, cậu mẹ nó đừng có giả ngu nữa.”
Vừa rồi chính là anh ta đã nổ súng, nhưng không biết vì nguyên do gì mà lại không nã chuẩn một phát vào đầu cậu.
“Cái gì chứ? Các người đang nói gì vậy?”
Hứa Tri Ngôn thề, lần này cậu thật sự không có giả ngu.
Tình huống này xuất hiện quá đột ngột rồi, não cậu cũng chưa load được gì, chỉ cảm thấy chắc chắn là Bạch Tẫn phiên bản 2.0 đã mua chuộc tất cả mọi người bắt cậu lại để hợp táng chung với cậu ta.
Có lẽ là do vẻ mặt Hứa Tri Ngôn quá mức chân thành, cô gái tóc ngắn đứng trước mặt Gurren mở miệng.
“Chúng tôi đã tìm thấy một số chứng cứ.”
“Chứng cứ có liên quan đến cậu.”
“Cộp!” Một đống hộp và tư liệu bị quăng vào giữa hai nhóm người.
Hứa Tri Ngôn thầm nhủ tiêu rồi.
Đống tư liệu đó chính là hồ sơ cá nhân đã được lưu lại lúc cậu quay về 10 năm trước.
Bên trên còn dán ảnh của cậu nữa.
…Không ngờ thứ chờ đợi cậu không phải là sự phán quyết của Boss phó bản mà là sự chất vấn của đồng đội.
Hứa Tri Ngôn thở dài, suy nghĩ xem nên giải thích thế nào.
Dù sao thì dựa vào nội dung hệ thống trò chơi đề ra, thì cậu lúc trước quả thật là đã vô tình lọt vào bug phó bản, không thể tính là thật sự tiến vào trò chơi.
Theo như suy đoán của cậu, thì điểm thời gian mà cậu rơi vào đúng lúc trò chơi đang đắp nặn, xây dựng phó bản, vì để phong phú thêm các nhân vật NPC và bối cảnh nên đã làm một bản giới thiệu hậu trường.
Khụ, chỉ đáng tiếc hiện tại đã bị cậu làm rối thành một nùi.
Gurren châm một điếu thuốc, dường như muốn mình trông gan lì hơn nên đã hút một hơi thật sâu.
Phút chốc văn phòng hiệu trưởng tràn ngập khói thuốc.
Anh ta giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, to giọng chất vấn: “Cậu rốt cuộc có phải người chơi hay không?”
“Tôi từng nghe nói, không phải lúc nào Boss cũng tồn tại dưới dạng quái vật trong phó bản.”
“Trừ đi phần lớn Boss tồn tại dưới dạng quái vật, thì còn một bộ phận nhỏ Boss đã thay đổi khuôn mẫu tồn tại của bản thân, có Boss còn biến thành một số NPC đáng thương.”
Nghe đến đây, biểu tình trên mặt Hứa Tri Ngôn thiếu chút là nứt ra, NPC chờ được cứu rỗi,… Hóa ra Bạch Tẫn là kiểu Boss này sao?
Nhưng những lời tiếp theo lại làm cậu không biết nên giải thích từ đâu.
Gurren rít vào một ngụm khói, dường như nghĩ đến gì, vẻ mặt kinh sợ nhìn những người khác, tiếp tục nói: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu ta khống chế quái vật trong trò chơi ký túc xá, việc này thật không thể tưởng tượng được! Mẹ nó! Người chơi làm sao khống chế được quái vật?”
“Hơn nữa lúc đó cùng nhau chạy trốn cảnh vệ, ông ta đuổi theo tôi, chứ không hề chạy theo bắt cậu,… Thôi vậy, tốt lắm, là tôi ngu.” Thấy Hứa Tri Ngôn nhìn mình như nhìn một thằng ngốc, Gurren sửa miệng.
Lúc này Diêu Tiên Tiên lại nói.
“Cậu chân trước thì giao dịch với tôi, chân sau tôi vừa ra khỏi phòng học thì bị quái vật bóng đen kéo đi, nó vừa gọi tên cậu vừa cướp đi thẻ học sinh…” Nói đến đây mặt Diêu Tiên Tiên trắng bệch ra.
Anh ta không ngờ tấm thẻ học sinh đó lại mang đến tai họa ngập đầu!
Nếu anh ta là người chơi gà mờ thì đã sớm chôn thây ở nơi này.
Cứ như vậy, anh ta phải trả giá một cánh tay để tìm đường sống trong chỗ chết.
Bây giờ quay trở lại tòa nhà hành chính này, anh ta vẫn còn sợ hãi.
Sau mấy câu nói, mọi người dường như đã nhận định Hứa Tri Ngôn không phải người chơi.
Trong phòng phát sóng náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người đều đang thảo luận nhiệt tình, xem cậu làm sao tẩy trắng thân phận người chơi của mình.
【Không tẩy được! Tôi cược một điểm tích phân, cậu ta chắc chắn tẩy không sạch nỗi!】
【Nhấn vào để xem Tiểu Bách Vạn lật thuyền! Trước kia làm quá nhiều việc xấu đó mà hahahahaha!】
【Quả trứng xui xẻo nhất trong lịch sử, chết vì bị người chơi hiểu lầm là Boss hahahaha- -Quác?】
【Chờ đã, cậu ta làm gì vậy?】
【?????】
【??】
Nhưng hàng động tiếp theo của Hứa Tri Ngôn đã làm phần bình luận ngập trong dấu chấm hỏi.
Chỉ thấy thanh niên gầy yếu, tóc đen ở chính giữa màn hình buông tay xuống, đi đến phía sau giá sách, tìm một tư thế thoải mái mà bắt chéo chân ngồi trên ghế.
“Cọt kẹt- -” Chiếc ghế boss đã 10 năm không có ai ngồi phát ra tiếng kêu kẽo kẹt thống khổ.
Hứa Tri Ngôn hoàn toàn không để ý, thuận tay kéo ngăn kéo ra, lấy một bao thuốc vẫn còn nguyên vẹn, rút ra một điếu châm lên, không đưa lên miệng hút mà để trên mặt bàn trống trải, nhìn điếu thuốc cháy lên.
Biểu tình trên mặt cậu thay đổi, không còn ôn nhuận dễ gần như trước, mà lạnh lẽo đến khó có gì sánh được, một tia ý cười cũng không có.
Dưới làn khói thuốc lượn lờ, cậu mở miệng.
“Cũng giỏi đấy.”
“Không ngờ đến các người lại phát hiện ra thân phận của tôi.”
Tất cả 9 người bao gồm Kim Thịnh, đều trừng lớn mắt, nắm chặt vũ khí, lùi nhanh một bước về sau.
“Cộp- -“
Đàm An quá căng thẳng, làm rơi cả gậy đánh bóng trong tay, cây gậy lộp cộp lộp cộp lăn đến trước giá sách, nhưng cậu ta không dám nhặt lại, chỉ đành tận lực rúc về phía sau, lo sợ bị Hứa Tri Ngôn để ý tới.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, tiếng hít thở lúc này bị phóng đại lên.
Có thể thấy mỗi con người ở đây đều rất căng thẳng.
Dù sao thì việc đối diện trực tiếp với Boss phó bản cũng cực kì ít khi xảy ra.
Liếc nhìn điếu thuốc đang cháy, Hứa Tri Ngôn đợi đến khi đám người chơi đổ mờ hôi lạnh mới buông chân nhoài người về phía trước, tay đỡ má chống lên mặt bàn, nở nụ cười.
“Không sai, tôi quả thật không phải là người chơi.”
“Chẳng qua tôi không phải là Boss của hiện tại, tôi chỉ từng là Boss của nơi này mà thôi.”
Như nghĩ đến gì đó, cậu đánh giá những người chơi trước mặt từ đầu đến chân, dùng giọng điệu bi thương nói.
“Phó bản này đã có Boss mới, tôi đã bị trục xuất, nhưng tôi không cam tâm, tôi khát vọng báo thù, tôi sẽ đòi lại hết những thứ đã bị cướp đi!”
“Cho nên trên phương diện ý nghĩa nào đó, lợi ích của của chúng ta đều nhất trí với nhau đó các bạn bè người chơi.”
Cậu đứng lên, dang tay ra.
“Nếu như các người đồng ý giúp đỡ tôi, hoặc cho tôi mượn đạo cụ thần kỳ của các người để tôi xua đuổi tên xâm phạm kia thì tôi xin đảm bảo, tôi sẽ không gây khó dễ cho các người!”
“Tuy tôi là Boss, nhưng lại rất hiểu vấn đề thành tín.”
Nói xong, cậu chỉ vào điếu thuốc đã cháy đến đuôi nói: “Để chứng minh thân phận của mình, tôi sẽ cho các người thời gian, đến khi điếu thuốc này cháy hết, hãy dùng hết sức của các người, công kích tôi.”
“Hãy sử sụng hết tất cả thủ đoạn của các người đi!”
Nếu đối phương công kích, cậu sẽ khởi động kỹ năng Phòng An Toàn, còn nếu người chơi sợ không dám ra tay thì cậu sẽ để dành được kỹ năng này.
Bình luận trong phòng livestream chi chít nhìn không rõ gì.
【???? 】
【? Có ai ở đây không? Có phải tôi chuyển nhầm kênh rồi không?】
【Chờ đã, thủ đoạn này của Tiểu Bách Vạn làm tôi nhớ đến tin nhắn lừa đảo đó!】
【Có phải cái tin nhắn chuyển cho tôi 50 tôi sẽ cho bạn xem kế hoạch trả thù không?】
【NONONO】
【Tôi là Tần Thủy Hoàng, tôi thật ra vẫn chưa chết, tôi đã chôn mấy trăm cân vàng thỏi dưới lòng đất X mét, chỉ cần bạn tài trợ cho tôi 5000 tích phân, sau khi tôi thống nhất được sáu nước tôi sẽ phong bạn làm tướng quân.】
【Hahahaha đệch! Má ơi! Hèn chi tôi thấy thủ đoạn này quen quen!】
【Cứu với! Đám người chơi này động lòng rồi! Ai đem tên ác ma Tiểu Bách Vạn này đi đi!】
【Hahahhahaha, tà mị cuồng luyến.jpg】
【Tôi, Tiểu Bách Vạn, thu tiền, hiểu không?】
Khác với tiếng nói cười trong phòng phát sóng, các người chơi trong phòng hiệu trưởng nhìn nhau.
Hứa Tri Ngôn nhìn như không có biểu tình gì.
Thực tế, cậu đang nghĩ lát nữa nên lấy món đồ nào tốt để tiếp tế cho bản thân.
– ———
Nhi: Đừng để Ngôn Ngôn nói nữa, bó não quá.
Không cần ngàn sao, trăm sao, chỉ với 10 sao, chương mới sẽ được đăng tải ngay khi mình dịch xong.
Sau đây là một ví dụ ngon zai cho meme tà mị cuồng luyến mà mị lụm được trên Bilibili.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.