*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Hàn Mai nổi cơn thịnh nộ:
– Ông và mẹ nó đã tổ chức tiệc? Không phải là các người chỉ có một lần sao?
Lý Quân Lộc:
– …
Ứng Tư Tư tiếp tục:
– Mẹ tôi kết hôn rất nghiêm túc, cả làng đều biết, cha đã làm hai bài thơ châm biếm mẹ, ông ngoại còn dặn trước khi qua đời, Tư Tư, sau này nếu nghe thấy ai nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, thì đừng để ý.
Mẹ cô chính là bị tên phụ bạc lừa gạt như thế.
– Mẹ tôi là tiểu thư, cha, ông có phải là quân tử không, tự mình đánh giá đi.
Lý Quân Lộc:
– …
– Lý Quân Lộc! Ông lừa tôi, tôi sẽ chiến đấu với ông!
Tống Hàn Mai giận dữ, ra sức tấn công.
– Con cái đều ở đây, bà.
Ôi!
Lý Quân Lộc tránh né.
Lý Ngọc Vi đứng bên can thiệp:
– Cha, mẹ, đừng đánh nhau nữa, nếu có người đến thấy, người ta sẽ nói như thế nào?
Tống Hàn Mai đỏ mặt vì giận giữ, hoàn toàn nghe không lọt tai.
Ứng Tư Tư nhìn hai người xô đẩy nhau, nảy ra một ý tưởng.
Cô tiến lên kéo họ ra.
Lợi dụng tình hình hỗn loạn, lén lút lấy đi thứ trong túi của Tống Hàn Mai.
Về phòng, cô mới nhìn rõ là một gói bột.
Có phải là để cho Tần Yến Từ uống không?
Cô sẽ để cho cả nhà họ uống hết.
Xem ai sẽ là người đầu tiên kêu lên vì đau đớn!
Ứng Tư Tư vào bếp, đổ toàn bộ bột vào bình giữ nhiệt có nước, sau đó bình thản trở lại phòng khách.
Tống Hàn Mai và Lý Quân Lộc đã mệt mỏi vì cãi vã.
Họ yêu cầu Lý Ngọc Vi rót nước.
Lý Ngọc Vii miễn cưỡng rót nước, tự mình uống một ít.
Ứng Tư Tư đứng bên cạnh quan sát họ uống nước, chờ đợi sự việc xảy ra.
Kết quả là Tống Hàn Mai lại bắt đầu cãi nhau với Lý Quân Lộc.
m thanh mỗi lúc một lớn.
Cô nghĩ có thể là nước quá nhiều đã làm loãng thuốc, không khỏi tiếc nuối, vừa rồi quá vội vàng, nên đã không đổ bớt nước trong bình giữ nhiệt.
Lúc này.
Lý Ngọc Vi đứng dậy đi ra ngoài.
Ứng Tư Tư hơi động, bước theo, đi một đường đến con phố của nhà mẹ Tống Hàn Mai.
Cô tận mắt thấy Lý Ngọc Vi vào khu tập thể của Phùng Nhị Ca.
Không lâu sau.
Hai người ra ngoài, cười nói vui vẻ, hướng về phía công viên.
Đôi mắt của Phùng Song Hỉ gần như dính chặt vào Lý Ngọc Vi.
Liên tục khen ngợi:
– Ngọc Vi, em thật xinh đẹp, da dẻ trắng nõn.
Lý Ngọc Vi ánh mắt mờ mịt, tâm trạng như đang bốc cháy.
– Vậy anh có muốn cưới em không?
– Muốn, mơ cũng muốn.
Phùng Song Hỉ bị niềm vui lớn nuốt chửng, nói không thành câu:
– Ngày mai tôi sẽ đến nhà em cầu hôn.
– Anh nói thật không?
– Thật, bất cứ yêu cầu gì em đưa ra, tôi đều có thể đáp ứng.
– Em không cần gì của anh, chỉ cần anh đối xử tốt với em là được.
– …
Ứng Tư Tư nhìn xa thấy hai người vào một khu rừng tre khô, do dự một chút rồi bước theo.
Chỉ thấy hai người ôm nhau, giống Tần Yến Từ và cô.
Nhưng không phải.
Không giống.
Lý Ngọc Vi mới là người chủ động, dáng vẻ này, thậm chí còn hiểu biết hơn cả Tần Yến Từ.
Cô cảm thấy trái tim mình đập thình thịch.
Không dám nhìn thêm nữa, cô quay đầu chạy đi.
Về đến nhà, cổng đóng chặt.
Nghe kỹ, bên trong có người đang nói chuyện.
Mặc dù cô không hiểu, nhưng cũng biết đó là cuộc trò chuyện rất riêng tư.
Cô vội vàng lùi lại.
Nghĩ nên đến nhà Tần Yến Từ xem tình hình, không biết có xảy ra chuyện gì không.
Tần gia đã có ba đứa trẻ của anh trai trở về, và con thêm hai người gúp việc chăm sóc trẻ.
Bên trong ồn ào không chịu nổi.
Cha mẹ Tần gia rất niềm nở.
Nhất là mẹ Tần, kéo cô lên xuống nhìn ngắm.
Con dâu này thực sự rất đẹp, chỉ cần trang điểm một chút là làm người ta không thể rời mắt.
Cha Tần vẫn rộng lượng như thường lệ, gặp mặt đã phát lì xì.
Ứng Tư Tư từ chối rồi nhận.
Mẹ Tần hỏi:
– Yến Từ sao không cùng con đến đây?
Ứng Tư Tư ngẩn người:
– Con cũng đang định hỏi mẹ đây.
Mẹ Tần ngạc nhiên:
– Mẹ tưởng nó đã đến tìm con rồi.