*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ứng Tư Tư buồn chán, ngồi ở đầu giường tùy tiện cầm quyển sách cũ của hắn.
Hôm qua chơi quá muộn, hôm nay sáng sớm đã bận rộn đến giờ, lúc này thả lỏng, mắt cô díp lại, lật được một trang rồi dựa vào một bên ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình được đắp chăn, ngồi dậy lấy tay che miệng ngáp nhẹ:
– A Từ, em ngủ bao lâu rồi?
Tần Yến Từ nhìn đồng hồ, quay đầu về phía cô:
– Khoảng hai giờ.
– Vậy là anh ngồi yên suốt hai giờ?
– Ừ.
Ứng Tư Tư khâm phục sự kiên nhẫn của hắn:
– Ra ngoài dạo chơi không? Hoạt động chút đi.
– Đang có tuyết rơi.
Ứng Tư Tư xuống giường kéo rèm ra, thấy bông tuyết như lông ngỗng bay lả tả trên trời, dưới đất đã phủ một lớp tuyết dày, đường phố không một bóng người.
Cô lo lắng, tuyết lớn như vậy, làm sao về nhà được? Cô nói:
– Anh nghĩ xe điện bên ngoài có ngừng chạy không?
– Chắc là có.
Ứng Tư Tư:
– Anh nghĩ đứng ngoài trời nửa giờ có chết cóng không?
Gió tuyết khó đi, bình thường đi bộ đến khu nhà tập thể gần nhất mất khoảng hai mươi phút, bây giờ ít nhất cũng phải nửa giờ.
– Chết cóng cho xong, em đừng chạy lung tung, cóng tay chân thì không ai chăm sóc.
Ứng Tư Tư:
– …
Hắn sao thế nhỉ? Không thể nói chuyện đàng hoàng à? Cô nắm chặt tay, cố tình dùng giọng điệu kiêu căng che giấu sự ngượng ngùng:
Nếu đã vậy, tối nay em ở lại đây với anh.
Dù sao chúng ta cũng đã đăng ký kết hôn, có thể ngủ chung một giường.
Tần Yến Từ mắt ánh lên, quay lại ngồi ngay ngắn:
– Em không ngại thì cứ ở.
Ứng Tư Tư ngoan ngoãn ừ một tiếng, thấy cốc nước của hắn đã cạn, cô tiến đến định rót thêm.
Cầm ấm nước lên, trống không.
– A Từ, nước nóng ở đâu? Để em lấy ít.
– Dưới lầu, cuối hành lang bên trái là phòng nước.
Ứng Tư Tư xuống lầu lấy nước, đi qua quầy lễ tân, tiếng huýt sáo vang lên từ phía sau, cô theo phản xạ quay lại, thấy nhân viên quầy lễ tân nháy mắt cười với cô.
Cô rùng mình, trừng mắt nhìn anh ta.
Khi đang lấy nước trong phòng nước, cô cảm thấy vai mình bị ai đó vỗ nhẹ:
– Cô gái, đang lấy nước à? Cô có quan hệ gì với người ở phòng 203?
Ứng Tư Tư giật mình:
– Anh làm gì thế?
– Tôi hỏi cô, có quan hệ gì với người đàn ông ở phòng 203?
Nhân viên lễ tân quay mặt sang, để lộ cằm góc cạnh, khoe vẻ hấp dẫn của mình.
– Là người yêu, làm ơn tránh xa tôi ra.
Ứng Tư Tư nghiêm giọng quát, cầm nước rời đi.
Nhân viên lễ tân lạnh mặt:
– Hừ! Đã ở cùng đàn ông trong khách sạn, còn làm ra vẻ trinh tiết cho ai xem?
Ứng Tư Tư quay về phòng, rót nước cho Tần Yến Từ.
Tần Yến Từ ánh mắt dịu dàng:
– Cố tình xuống lầu lấy nước cho tôi à?
– Không thì sao?
Tần Yến Từ khẽ mỉm cười, cô thật chu đáo, tiếc rằng ngày mai hắn phải đi rồi, lần tới gặp lại, không biết tên nhóc đó sẽ chạy đi đâu ngăn cản hắn và cô gặp nhau.
– Sau Tết lẽ ra tôi phải đến nhà em, trì hoãn nhiều ngày như vậy, ngày mai đến nhà em được không?
Ứng Tư Tư không hiểu, sao hắn lại trở nên khách sáo thế?
– Được, nếu ngày mai xe điện chạy, chúng ta về.
– Ừ.
Ứng Tư Tư ngồi lại bên giường, tiếp tục đọc sách của hắn, nghĩ đến chuyện dưới lầu, cô lại tức giận không thể đọc nổi.
Có nên nói với hắn không?
Nếu hắn giận, cũng không thể đọc sách.
Hay là không nói nữa.
Buổi tối nhiệt độ hạ thấp, hai người đội tuyết đi ăn, chỉ trong vài phút, đầu và vai cả hai đã phủ đầy tuyết.
– Nếu có ngày cùng nhau dầm tuyết, đời này cũng cói như đã cùng đầu bạc.
A Từ, câu này có hợp với chúng ta không?
Tần Yến Từ lòng khẽ rung động:
– Không ngờ em cũng biết làm thơ.
Ứng Tư Tư:
– Không phải em làm, Lý Ngọc Vi nói, em nhớ ngay được.
Tần Yến Từ ánh mắt chứa đựng ý cười:
– Nhớ được cũng tốt rồi.