Mẫu thân thích an tĩnh.
Vị Hoàng đế trẻ tuổi dựa trên ghế mềm, uống một ngụm trà yến thái giám bưng lên, nhíu nhíu đầu mày, phất tay cho các cung nữ thái giám lui hết ra ngoài.
Bây giờ điện này là nơi an tĩnh nhất Hoàng cung.
Phạm Nhàn hơi cúi người:
-Chẳng hay Bệ hạ có gì phân phó?
Nhìn bộ dáng vị sứ thần Nam triều này, trong mắt Hoàng đế Bắc tề có vẻ cười:
-Phạm khanh, ngày mai khởi hành về nước, dọc đường hãy chăm sóc công chúa thật tốt.
Phạm Nhàn hơi kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra chính mình cũng không chú ý đến chuyện này, rước công chúa về nước thành thân, đây là đại đại đại sự, suốt quãng đường không thể có nửa điểm sai lầm.
Mấy ngày nay Ngôn Băng Vân đã sớm cho hắn biết, vị đại công chúa Bắc Tề này vẫ ở trong thâm cung, là tỷ đệ cũng cha khác mẹ với vị Hoàng đế trước mặt này, mẫu hậu thân sinh đã sớm chết trong lãnh cung, nàng cũng luôn không được Thái hậu yêu quý, nên mới đem làm vật hy sinh trong cái đám cưới chính trị này.
Không biết bỗng nhiên Hoàng đế nói đến đại công chúa là có ý gì, vị Hoàng đế này hẳn là không có thâm tình quá sâu nặng với người tỷ tỷ này mới đúng.
Nhưng nhìn vẻ ưu sầu của ngài, Phạm Nhàn biết mình đã đoán sai.
Quả nhiên ngài thở dài nói:
-Đại công chúa trước nay chưa từng ra khỏi hậu cung, lần này gả tới Nam triều, trẫm tuy là thiên tử, cũng không cách nào che chở.
Phạm Nhàn thành khẩn:
-Bệ hạ yên tâm, đại hoàng tử của chúng ta là một nhân vật anh hùng một đời, được vạn dân kĩnh ngưỡng.
Đại công chúa cùng đại hoàng tử ngày sau nhất định là cầm sắt hài hòa, đầu bạc răng long.
Cả triều thần tử chắc chắn sẽ lấy lễ với công chúa thật chu đáo, không dám nửa phần chậm trễ.
Hoàng đế cười lạnh:
-Vậy có tác dụng gì? – Bỗng ngài nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn – Phạm khanh, trẫm và ngươi đã có… Mong ngươi ở trong Kinh đô Nam Khánh, quan tâm tới đại công chúa nhiều hơn, bảo đảm nàng có thể sống hạnh phúc.
Phạm Nhàn lại kinh ngạc.
Hắn và vị Hoàng đế này tổng cộng mới gặp nhau có bốn lần.
Sao dám có cái gì với thiên tử?
Dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, Hoàng đế mỉm cười:
-Phạm khanh, lần đầu gặp mặt đã nói qua, trẫm thích thi văn của ngươi,thường xuyên đọc và cảm ngộ, từng câu từng chữ giống như đang nói chuyện với ngươi vậy, trẫm đã muốn nói với ngươi một năm rồi.
Xem ngươi là bằng hữu, cũng không có gì lạ.
Lúc này Phạm Nhàn thật có chút thụ sủng nhược kinh, thực sự hơi xấu hổ.Giữa lúc hắn chuẩn bị hô to tạ ơn Hoàng thượng, lại nghe thấy tiếng nói thanh thanh của Hoàng đế Bắc Tề, chỉ là trong tiếng nói có một chút giận hờn.
-Bất quá hình như Phạm khanh có điều gì đó với trẫm, mấy ngày nay không chịu tiến cung trò chuyện với trẫm…-Bỗng ngài nhìn thẳng hắn – Mặc dù có rất nhiều chuyện, cũng muốn gạt trẫm.
Phạm Nhàn băn khoăn giải thích:
-Công việc quá nhiều, thần vội vàng làm việc ở Thái Thường tự và Hồng Tư lự, không dám vào cung quấy rầy Bệ hạ nghỉ ngơi.
Hoàng đế Bắc Tề trầm trầm liếc nhìn Hải Đường, bỗng vừa cười vừa nói:
-Đúng không? Ta còn tưởng mấy ngày nay, ngươi bận cùng tiểu sư cô đi dạo phố, uống rượu?
Lời này vừa nói, ngay cả Hải Đường cũng không ngồi yên được nữa, hơi bất an trả lời:
-Đóa Đóa thường xuyên nhờ Phạm đại nhân chỉ giáo thiên nhân chi đạo, thu hoạch thật nhiều.
Bệ hạ lắc đầu, nhìn Phạm Nhàn:
-Vậy Phạm khanh vẫn còn muốn giấu chuyện kia đến khi nào”
Một giọt mồ hôi lạnh toát ra trên đầu Phạm Nhàn, cũng không rơi xuống thái dương, mà trốn trong mớ tóc đen dài.
Trong đầu Phạm Nhần nghĩ đến một việc.
Lẽ nào chuyện với Ti Lý Lý đã bại lộ? Nếu quả thật là thế, vị Hoàng đế trước mắt này mặc dù không thích nữ nhân, nhưng thiên tử thì luôn muốn độc chiếm.
Chỉ sợ cũng sẽ không để cho mình sống thêm mà rời Bắc Tề!
Khóe mắt hắn liếc sang, thấy mặt Hải Đường vẫn bình tĩnh, không chút sợ hãi và bất an, nên cũng an tâm hơn một chút, ho khan hai tiếng, kính cẩn hỏi:
-Chẳng hay Bệ hạ đang nói tới chuyện gì?
Chuyện Tiếu Ân không ai biết, ngoài trừ Hải Đường có thể đoán được.
Chỉ cần không phải chuyện Ti Lý Lý, Phạm Nhàn đối mặt với vị Hoàng đế phương Bắc này, cũng không có nửa phần lo lắng sợ hãi.
Không ngờ câu hỏi sau đó của Hoàng đế Bắc Tề suýt nữa khiến hắn ngã từ trên ghế xuống dưới đất.
Câu chuyện tối nay trong cung, đúng là kinh ngạc nối kinh ngạc!
…
…
-Trẫm muốn hỏi ngươi, đến tột cùng ngươi và Lâm muội muội thế nào? – Hoàng thượng lạnh lùng nhìn hắn.
Như một cơn sấm sét bổ vào giữa thâm cung, như dông tố nửa đêm dọa cô nương gia kêu trời, Phạm Nhàn ngây như phỗng, cả người cứng đơ, nhất thời đúng là chẳng biết trả lời làm sao??? Hoàng đế này làm sao biết được Uyển Nhi là biểu muội của mình? Như vậy, có nghĩa ngài đã biết được thân thế thực sự của mình?
Không có khả năng! Không có khả năng! Cả thân hạ, biết được thân thế thực sự của mình, tuyệt đối không vượt quá năm người.
Mà năm người này tuyệt đối không ai có khả năng tiết lộ ra ngoài!
Vấn đề là, Hoàng đế Bắc Tề thân là thiên tử một phương, thủ hạ vô số người tài, lẽ nào ngài thật sự từ chút vết tích và hoàng chỉ mà phát hiện ra? Nếu không, không thể nào ngài lại bất thình lình gọi… vợ mình… là Lâm muội muội…
Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nhìn hắn, thấy vẻ mặt thất kinh, vỗ mạnh lên tay vịn ghế mềm:
-Nói!
Nói mẹ ngươi ấy!
Biểu tình trên mặt Phạm Nhàn có hơn phân nửa là giả vờ, trong bụng vẫn cứ bướng bỉnh và lãnh tĩnh, ngón út tay trái hơi ngoéo một cái.
Bỗng đột nhiên nhớ tới, vì sợ Hải Đường phát hiện mình có quan hệ với chuyện bên vách núi, mấy ngày nay không có mang chủy thủ đen bên chân trái.
Đánh? Đánh không thắng được Hải Đường.
Chạy? Chỉ cần Bắc Tề vạch trần thân thế này, Thái tử, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử còn không lập tức biến thành một cái động hổ sao? Còn có những người đàn bà trong thâm cung…
Phạm Nhàn ho khan hai tiếng, vẻ tươi cười lại một lần nữa quay lại khuôn mặt, đối phương đã tự mình nói ra, tất nhiên đã chuẩn bị uy hiếp mình.
Nên hắn chọn giả ngu, trước hết cứ nghe điều kiện cái đã:
-Bệ hạ, người đang nói gì?
…
…
Hoàng đế Bắc Tề đứng lên, xở giày, lười nhác bước đến trước mặt Phạm Nhàn, thái độ trên mặt cũng dần dần thay đổi, từ có hơi phẫn nộ lúc nãy chuyển thành nhàn nhạt ý cười, trong ý cười này lại có một chút hưng phấn và chờ đợi.
Thấy biểu tình này, Phạm Nhàn ngẩn ra, càng thêm xác nhận vị Hoàng đế đệ đệ này, chắc chắn là tiểu biến thái.
Một đôi tay đặt lên đầu vai hắn, Hoang đế Bắc Tề có chút thất thố phẩy phẩy hai vai Phạm Nhàn, hớn hở cười:
-Phạm khanh ơi Phạm khanh, ngươi giấu trẫm thật khổ.
Ngươi giấu thiên hạ thật khổ.
-A?
Phạm Nhàn lúc này đã sớm bỏ đi cái ý nghĩ chế trụ Hoàng đế Bắc Tề rồi chạy trốn đến tận chân trời góc bể, có phần ngốc nghếch nhìn khuôn mặt gần sát kia, phát hiện Hoàng đế này lớn lên cũng không tồi, thiên tử ngày nào cũng tắm, thân thể cũng sạch sẽ thơm tho.
Hải Đường nhìn Bệ hạ thân thiết nồng nhiệt, Phạm Nhàn ngây ngu, nhịn cười không được.
-Tào công! – Hoàng đế Bắc Tề đè nặng vai hắn hơn, khiến Phạm Nhàn hơi choáng váng –Tào công! Mau nói cho trẫm, Lâm muội muội đến tột cùng có lấy được Giả Bảo Ngọc không?
…
…
Cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy không biết Hoàng đế Bắc Tề làm sao đoán được điều này, nhưng Phạm Nhàn cũng không chịu nổi cái kiểu bị dày vò giữa kinh ngạc và vui vẻ này nữa, ngồi phịch mông xuống ghế, không nói lời nào, cầm chén trà bên người thầm thì uống hai ngụm.
Hoàng đế cười dài nhìn hắn:
-Hôm nay ngươi khôngkể Thạch đầu ký cho trẫm, trẫm không cho ngươi ra khỏi cung.
Hắn thở dài:
-Bệ hạ làm sao biết được Thạch Đầu ký là ngoại thần viết?
Hoàng đế liếc nhìn Hải Đường, nàng mỉm cười:
-Sách chỉ có từ Đạm Bạc thư cục mà ra, vị Tào tiên sinh kia luôn ẩn mình, ngoại trừ Đạm Bạc thư cục, đúng là không có một người nào biết được hắn là ai.
Thạch Đầu ký thịnh hành khắp thiên hạ, không biết bao nhiêu người đang đoán hắn là ai.
Ngày hôm trước uống rượu, Phạm đại nhân tựa hồ nói hơi nhiều, tất nhiên ta đã đoán ra một chút, hôm nay Bệ hạ lại đùa một chút, nếu đại nhân đã thừa nhận, coi như Đóa Đóa ta đoán đúng rồi.
Phạm Nhàn cười khổ, không biết nên nói thế nào.
Thực ra lúc này hắn cũng không phải rất cần tới cái danh tác giả Thạch Đầu ký này, bảo sao lúc nãy Hoàng đế Bắc Tề gọi mình là Tào công thân thiết thế.
Suýt nữa khiến mình tưởng hắn là Quách gia, nghĩ đến cũng là vì quá si mê Thạch Đầu ký.
Xác nhận Phạm Nhàn là tác giả Thạch Đầu ký rồi, Hoàng đế Bắc Tề rất vui, liên tục hỏi:
-Khanh gia mau nói một chút, vậy cuối cùng Bảo Ngọc lấy mấy vị cô nương?
Phạm Nhàn bật cười, nghĩ thầm vị Hoàng đế này thì ra là muốn biết ngoại văn (phần truyện bên ngoài), liên tục xua tay cầu tình:
-Bệ hạ, ngoại thần viết lung tung chia làm sáu mươi chương, ngoại văn thật sự không có nghĩ qua.
Khi nói lời này, hắn lại nghĩ tới Đạm Châu.
Nếu muốn tìm mình mà cầu văn thì, vấn đề bẩn thảo, vấn đề đổi mới, vấn đề thái giam, thật là một chuyện rất phiền phức.
Hoàng đế Bắc Tề nghe vậy thở dài, mặt ủ mày chau, liếc nhìn Hải Đường dưỡng thần bên cạnh, bỗng hạ giọng nói thầm bên tai Phạm Nhàn:
-Hải Đường thi xã trong chương ba mươi bảy… có liên quan gì đến tiểu sư cô?
Khóe mắt hắn nhìn thoáng qua Hải Đường cô nương đang nhắm mắt đầy nhu thuận, biết cô nương gia này đang nghe trộm, mỉm cười, lớn mật đáp:
-Bệ hạ, chuyện trong thư không thể tự giải, thứ tội ngoại thần không tiện nhiều lời.
Hoàng đế Bệ hạ lộ ra chút ám muội:
-Vậy Phạm khanh mau quay về, viết ra một chương, nhớ kỹ để trẫm vào một chương.
Phạm Nhàn sợ hãi tuân mệnh, không dám nhiều lời..