Khánh Dư Niên

Quyển 2 - Chương 13: Độc hành



Dọc đường, Phạm Nhàn đều biết Đằng Tử Kinh đã an bài xe ngựa, cho nên những lời này không có tị hiềm hắn, nhíu mày nói:

– Cũng quá tấu xảo đi, ta vừa mới vào kinh đô, thế nào cũng không xung đột với người, kết quả một hôm đi với Tử Triệt, sau đó ta xung đột ở tửu lâu, Tĩnh Vương thế tử lại trùng hợp ở đó, loại trùng hợp này rất khó giải thích.

Đằng Tử Kinh vừa cười vừa nói:

– Tiểu thiếu gia là người ngang ngược, nhưng trong bụng thực chất không có ý gì xấu, chuyện này, nhị thái thái đảm bảo không dám giao cho hắn làm đâu.

Hắn nói tiếp:

– Nhị thái thái chỉ sinh được một nhi tử như thế, không đọc sách, không học võ, mỗi ngày chỉ biết ăn uống rồi dạo chơi lung tung, cho nên nhị thái thái rất coi thường con trai của mình.

Phạm Nhàn khóe môi hiện lên một tia cười khổ:

– Nguyên nhân chính vì biết nhi tử của mình có đỡ cũng không dậy nổi, cho nên Liễu thị mới hạ thủ độc ác với ta…mẹ nó, dường như rất ngang ngược đây. Liễu thị…bà ta muốn làm cho mọi người bên ngoài cho rằng con tư sinh của Phạm gia chỉ là một người vô năng chỉ biết ăn chơi trác táng mà thôi.

Đằng Tử Kinh nói rằng:

– Kỳ thực ngài có thể không biết, chỉ cần tiểu thiếu gia ra khỏi cửa, luôn luôn có chuyện xảy ra. Cho nên nhị thái thái làm cho hắn đi theo ngài ra khỏi phủ, căn bản chả cần an bài chuyện gì, tự nhiên làm cho ngài rơi vào trong phân tranh.

– Ý của ngươi nói là chỉ cần hắn theo ta ra bên ngoài, tự nhiên ta sẽ biến thành công tử ăn chơi trác táng trong mắt thế nhân.

– Không sai!~ Đằng Tử Kinh mỉm cười nói:

– Cách làm của nhị thái thái rất đơn giản, nhưng dường như lại rất có hiệu quả.

Phạm Nhàn cười ha hả nói:

– Liễu thị này rất có ý tứ… không ngờ có thể hiểu rõ Tư Triệt như vậy, gần mực thì đen, có ý tứ có ý tứ.

– Chỉ là không ngờ tới thế tử Tĩnh Vương lại ở trên tửu lâu.

Đằng Tử Kinh đáp:

– Thiếu gia lúc trước xử lý thỏa đáng, tuy ngôn ngữ dường như đắc tội với một số người đọc sách, thế nhưng phàm là thư sinh, ai chẳng có chút cao ngạo, người trong kinh đô có thể cho rằng thiếu gia cuồng vọng, tổng cho rằng thiếu gia còn hơn hạng người vô năng rất nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 509: - Chương 509

– Tạo dư luận thực sự có quan trọng vậy sao?

Phạm Nhàn vừa cười vừa nói:

– Phạm gia là một chiếc bánh sao? Liễu thị thực sự suy nghĩ đơn giản như một nữ nhân đơn thuần sao?

Hắn nhìn Đằng Tử Kinh nói rằng:

– Đây đều là vấn đề, nhưng kỳ thực cũng không phải là vấn đề của ta.

Đằng Tử Kinh hiếu kỳ hỏi:

-Thiếu gia, vấn đề của ngài ở chỗ nào?

Phạm Nhàn cười khổ khuôn mặt lo lắng nói:

– Vấn đề của ta ở chỗ, mãi cho tới hôm nay, ta còn không biết cô vợ trẻ của ta có diện mạo như thế nào, có đúng là bệnh sắp chết hay không nữa.

Xe ngựa dừng ở một cửa ngỏ bên đường Thiên Hà, nhìn từ xa lại, các cửa nha môn đều đang mở rộng, cái kiểu kiến trúc mái cong như phượng, vểnh lên trời, xa xa, một kiến trúc bình thường, nhìn vào nơi này, thoạt nhìn rất âm u lợi hại.

Phạm Nhàn không có bảo Đằng Tử Kinh theo mình, tuy rằng đối phương đã quyết tâm đặt cả tiền đồ của mình vào thên người thiếu gia như hắn, thế nhưng Phạm Nhàn phải thừa nhận mình không phải là người có bản lĩnh thu phục nhân tâm cho lắm, dù hắn là người hầu cận bên cạnh — nhưng có một số việc không thể để cho hắn biết được.

Tại một gian hàng bán mứt quả phía trước cửa Giám Sát viện, hắn mua một cây, vừa cắn vừa đi tới bên kia đường, thấy răng mình chua chua, hắn kêu lên một tiếng đã quá.

Đi ngang qua một khu nhà in, hắn đi vào, ngắm nhìn chung quanh vài giây, phát hiện ra không biết bao nhiêu nhân viên cửa hàng bán kinh sử tử tập (cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập), hắn tới hạ giọng nói:

– Có Thạch Đầu Ký không?

Nhân viên cửa hàng trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị, cũng dùng thanh âm cực nhỏ trả lời:

Tham Khảo Thêm:  Chương 322: Rốt cuộc con là ai?

– Khách nhân mời đi theo ta.

Cũng không thèm để ý người khác, từ một tủ sách bên cạnh chính sảnh, nhân viên lấy ra một bộ sách, đưa cho Phạm Nhàn. Phạm Nhàn nhận rồi nhìn lại, quả thật giống như đúc so với phiên bản của vị đại thẩm đã bán lúc sáng nay, thỏa mãn gật đầu, giao bạc nhận hàng.

– Trước tiên cứ giữ lấy, đợi lát nữa đưa cho người của Phạm phủ tới.

Bộ sách lúc trước đã bảo muội muội mang về phủ rồi, mang mấy bản này bên người sợ nặng, cho nên Phạm Nhàn đưa cho thủ hạ trong phủ tới lấy.

Nhân viên cửa hàng khó xử nói:

– Là Phạm phủ nào?

– Ti Nam bá tước phủ.

Trong lòng Phạm Nhàn thấy khó hiểu chẳng lẽ còn có nhiều Phạm phủ sao? Hắn thật không biết, Phạm thị ở kinh đô vốn là đại gia tộc, Ti Nam bá tước chỉ là một nhà, chỉ là vài chục năm gần đây bởi vì có lão thái thái, cuộc sống phất lên, lúc này mới trở thành một nhà nổi danh nhất trong Phạm thị gia tộc.

Nhân viên cửa hàng kính cẩn vâng vâng dạ dạ, đưa túi sách mang vào cất trong quầy.

Phạm Nhàn tùy ý hỏi vài câu sách này bán làm sao, lúc được đáp án, cảm thấy rất khó chịu, trong lòng nguyền rủa bọn in sách lậu một phen. Nhân viên cửa hàng thấy vị khách nhân này mua sách cũng không có rời đi ngay lập tức, không thể làm gì khác hơn là phải cười trừ trò chuyện với đối phương.

Sau một hồi hỏi và trả lời, đôi tai của Phạm Nhàn vẫn giật giật không đổi.

Hắn vừa mỉm cười nói chuyện với nhân viên cửa hàng, vừa chậm rãi vận chân khí lên, thích lực nhất thời trở nên nhạy cảm, nhất thời đã tìm được thanh âm muốn tìm trong phòng sách yên tĩnh này.

Hai tiếng hít thở khác biệt.

Tiếng hít thở cực kỳ lâu dài, rõ ràng là của một nhân vật đầy đủ chân khí. Phạm Nhàn biết đây có lẽ là người mà phụ thân phái tới bảo vệ mình, hơi nhíu mày.

Nhân viên cửa hàng bỗng nhiên nhìn thấy khách nhân nhíu mày, tuy rằng thanh niên nhân nhíu mày cũng rất đẹp, nhưng cho rằng mình nói sai cái gì rồi, không khỏi có chút bất an lo sợ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30: 30: Nghỉ Lê Này Không Thịnh Hành Ở Trong Nước

Từ cửa sau nhà in đi ra ngoài, Phạm Nhàn xác nhận đã thoát khỏi được hai người bám theo, hắn có chút đắc ý, nghĩ thầm hồi nhỏ mình học được vài thứ từ Phí Giới, ngoại trừ dùng độc ra, còn có các loại bản lĩnh tránh theo dõi, rốt cuộc cũng có tác dụng rồi.

Theo đoàn người đi trên con đường đá Thiên Hà, nhìn những kiến trúc hai bên trái phải con đường, những kiến trúc này rất cổ kính, nhất là mặt trước của kiến trúc. Hai bên đường có dòng nước chảy nhẹ nhàng, nếu như muốn từ đường này đi vào trong nha môn, cần phải bước qua một cái cầu gỗ nhỏ.

Dòng nước nhẹ nhàng trong như gương, phản chiếu hình ảnh của những cây cổ thụ cạnh đường, nhìn qua vô cùng mỹ lệ u tĩnh, ngâu nhiên có vài cơn gió thổi qua những cành tùng làm cánh hoa bay phất phới, bồng bềnh rơi xuống mặt nước, chậm rãi trôi theo dòng.

Hắn đi dạo trên đường, ánh mắt nhìn xuống dòng nước, khóe môi nổi lên nụ cười thích thú, ở kinh đô vài ngày, luôn luôn có chuyện phức tạp xảy ra, việc này cũng với ước nguyện về cuộc sống ban đầu của mình có khác biệt quá lớn, hơn nữa đầu óc cũng có chút mệt mỏi. Lúc này được cảnh xuân ở kinh đô tẩy tâm một phen, tinh thần nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.

Đi tới cửa Giám Sát viện, nhìn vào khối đá vôi ở trước tòa nhà, Phạm Nhàn nhíu nhíu mày, cái nha môn này cũng thực xấu xí quá ta, cùng với những kiến trúc cổ kính, mái cong quanh đây hình như không phù hợp lắm — nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt của Phí Giới lão sư, hắn bất đắc dĩ phải thừa nhận, quả nhiên là khá tương xứng.

Đi vào tòa nhà, Phạm Nhàn có chút kỳ quái phát hiện ra quan viên cùng ‘người qua đường’ bốn phía đều đang nhìn về mình, có lẽ nói, là dùng ánh mắt tinh xảo để nhìn mình.

Hắn cẩn thận nhìn trên người mình một chút, xác nhận không có chỗ nào để cho người khác phải chú ý, mới ngẩng đầu lên — nhưng ánh mắt hiếu kỳ bốn phía vẫn như cũ không chút biến hóa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.