Phạm gia hôm nay phân ra tiền trạch hậu trạch, sinh sinh chiếm một mảnh đất lớn ở Nam Thành, hai mảnh trạch viên chứa đầy núi giả nước chảy vườn hoa, vườn tự nhiên cũng không nhỏ, lúc này đã là trời đông giá rét, cây cối sớm cương, chỉ có chút ít trúc mai giỏi chịu lạnh còn đang nở rộ. Sáng sớm hôm đó, Phạm phủ trong vườn bỗng nhiên vang lên một trận thở hổn hển.
“Hít hà …Hít hà… Hít… Hà.”
Phạm Nhàn mặc một thân áo đơn, đang chạy bộ vòng quanh tường viện hoa viên, thương thế mới khỏi đã vội rèn luyện thân thể, không khỏi có chút cố sức, thở hổn hển có chút thô. Mà hai gã hổ vệ cùng mấy tên kiếm thủ Lục Xử đang cảnh giác canh giữ các nơi hẻo lánh ở hoa viên, cần phải bảo đảm an toàn để đề ty đại nhân luyện tập.
Nơi xa ngoài thư phòng, Đặng Tử Việt cùng Cao Đạt hai người lộ ra vẻ kỳ quái, ánh mắt theo Phạm Nhàn mà động. Bọn họ không rõ tại sao Phạm Nhàn ngày ngày buổi sáng muốn chạy lâu như vậy, Phạm Nhàn cũng không giải thích, mỗi ngày hai lần tu luyện là thói quen tốt hắn từ lúc nhỏ đã dưỡng thành, hôm nay bị thương không thể tu luyện chân khí, vậy cũng chỉ có thể ở phương diện rèn luyện thân thể của mình cố gắng hơn, ẩn tính khắc khổ, là một trong những phẩm chất tốt nhất của Phạm Nhàn.
Hậu trạch sáng sớm, hạ nhân nha hoàn không ai hướng trên người thiếu gia đang chạy bộ nhìn một cái, trong mấy ngày nay, mọi người đã sớm thành thói quen rồi, phối hợp ngồi chồm hổm trước thềm đá phòng hạ nhân để đánh răng, phun bọt nói chuyện phiếm. Đây đều là thứ tốt lấy từ nội khố, cũng chỉ có Phạm gia hậu trạch mới nỡ bỏ ra cho hạ nhân nha hoàn dùng, ai bảo Phạm Nhàn là một người có chút thích sạch sẽ.
Mười vòng cuối cùng đã chạy xong rồi, Phạm Nhàn đứng ở dưới mái hiên ngoài thư phòng, thở hổn hển, hai tay chống eo, đầu cúi thấp xuống phía dưới, nhìn chật vật giống như Yao Ming (cầu thủ bóng rổ) trong hiệp thứ tư, phất phất tay, ý bảo nha hoàn bưng chậu đồng bên cạnh đợi một lát.
Trong nhà đám nữ tử còn ở trên Thương Sơn, cho nên mới phái vị nha hoàn tới hầu hạ hắn. Vị nha đầu đầu bện hai cái búi tóc xinh xinh này, tò mò nhìn thoáng qua thiếu gia khuôn mặt đầy mồ hôi, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, thiếu gia là nhân vật thế nào, tại sao lại làm khổ chính mình như vậy? Nàng đem chậu đồng đặt lên trên ghế dài, thay Phạm Nhàn choàng một cái áo ngoài, dùng đầu ngón tay nhẹ chạm vào chậu, thử độ ấm, nhẹ giọng bẩm: “Thiếu gia, theo phân phó của ngài, nước rất nóng, đặt một lúc nữa sẽ nguội.”
Phạm Nhàn gật đầu, đưa tay đến trong chậu đồng nhặt lên khăn lông, căn bản không cố kỵ nước nóng, cũng không vắt, đem khăn lông ướt đắp lên trên mặt, dùng sức mà lau.
Bọt nước từ khăn lông cùng gò má của hắn nhỏ xuống, đương đương rung động.
Rửa mặt xong, mặt của hắn đã bị nóng đỏ lên, mà tinh thần tựa như tăng thêm nhiều, hai mắt trong trẻo hữu thần. Đem khăn lông ném về trong chậu, nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, một chút nghĩ kĩ rồi nói: “Hôm nay muốn vào cung, Tử Việt, ngươi đi Nhất Xử xem xem mấy ngày qua có viện vụ gì cấp bách không.”
Đặng Tử Việt đáp một tiếng, liền rời đi. Phạm Nhàn vừa nhìn Cao Đạt một cái, nói: “Ngươi ở bên ngoài chờ ta một hồi, tìm ngươi có việc.”
Kinh đô lời đồn phát tán, biết trong cung không có ý định từ trên nhục thể tiêu diệt chính mình, Phạm Nhàn không hề kiêng kỵ gì nữa, liền triệu bốn gã hổ vệ từ trên Thương Sơn về. Cao Đạt hôm nay không phải phiên trực, bị Phạm Nhàn bảo người kêu tới, vốn có chút ít nghi ngờ, nghe hắn nói như vậy, trong lòng an tâm một chút, theo lời lưu tại ngoài thư phòng.
Tiến vào trong thư phòng an tĩnh, Phạm Nhàn trong mắt thần tình mới hơi chút trở nên ảm đạm, cho đến ngồi ở trên ghế, tỉ mỉ kiểm tra trạng huống thân thể của mình, phát hiện lần trước chân khí trong cơ thể nổ tung cũng không có quá nhiều cải thiện, kinh mạch như cũ tràn đầy lỗ thủng, mà chân khí lan tràn trên phủ tạng, tạm thời đàng hoàng, không thương hại đến nội tạng cơ năng. Ở loại tình huống này, hắn căn bản không dám mạnh mẽ điều động chân khí trở về, nhưng mà nếu như chờ kinh mạch tự động phục hồi, ai biết phải đợi tới khi nào?
Từ Thương Sơn trở về phủ, Phạm Nhàn vẫn biểu hiện hết sức trầm mặc, đối với ngoại giới nghị luận cùng tranh đấu không có một tia tham dự, ở Trần Bình Bình Phạm Kiến Phí Giới những người thế hệ trước xem ra, người trẻ tuổi có lẽ là bị khiếp sợ liên tiếp mà đến làm cho sợ hãi, hơn nữa đấu tranh chính trị ở tầng cấp này, quả thật không phải là Phạm Nhàn hôm nay có thể nắm giữ, cho nên ngầm đồng ý để hắn trầm muộn.
Nhưng chỉ có Phạm Nhàn biết rõ, chính mình sở dĩ sẽ ở trong đoạn thời gian này lộ vẻ tâm chí rời rạc, tùy ý các bậc tiền bối an bài, nguyên nhân lớn nhất là vì trạng huống thân thể của mình. Ngũ Trúc thúc từng nói, trên thế giới này không thể chân chính tín nhiệm người nào, kết quả là Phạm Nhàn cũng chỉ tin tưởng chính mình, trong suy nghĩ của hắn, ai ân sủng, ai chiếu cố, cũng không thể yên tâm bằng lực lượng của bản thân, cho dù bên cạnh có hổ vệ có Giám Sát Viện có Khải Niên tiểu tổ, nhưng nếu quả thật chuyện không như mong muốn, cuối cùng có thể dựa vào, vẫn chỉ có võ lực của mình.
Vấn đề là chính mình hiện tại chân khí đã tan biến, căn bản không có năng lực bảo vệ mình —— mặc dù mọi người ngoài phòng cho là vết thương của hắn đã dần bình phục, nhưng hắn rõ ràng không phải như vậy —— cho nên hắn phải trầm mặc, phải giống như con rùa thu mình vào vỏ, mặc dù tư thái khó coi, nhưng lại rất an toàn.
Ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Phạm Nhàn ừ, đẩy cửa vào chính là vợ Đằng Tử Kinh, trong tay bưng một cái khay, phía trên đặt hai chén thuốc sắc cùng mấy viên thuốc nhỏ, lộ ra mùi dược thảo nồng đậm.
Thuốc của Phạm Nhàn, hôm nay cũng là vợ Đằng Tử Kinh ngày ngày quan sát qua tay, dưới tình huống rất trọng yếu này, người mà hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm đã không nhiều.
Đằng gia tức phụ đem khay đặt lên trên bàn, vừa vội vàng đi bên cạnh rót mấy chén trà nóng, như bài binh xếp trên bàn, sợ lúc Phạm Nhàn uống thuốc không kịp tới rót nước.
Phạm Nhàn lắc đầu, một tay cầm chén thuốc, một tay bắt đem hoàn thuốc, tựa như ăn kẹo uống chè, mặt không đổi sắc đưa vào trong miệng.
Chẳng qua là lượng thuốc quá nhiều, hắn dũng cảm, phong quyển vân tàn nuốt trọn, cũng mất một lúc mới uống hết thuốc trên khay.
“Thiếu gia khổ cực rồi.” Đằng gia tức phụ trên mặt đầy vẻ thương tiếc, miệng táp ba táp ba, tựa như người uống thuốc chính là mình.
Trừ thương tiếc ra, vị phụ nhân này cũng vô cùng bội phục thiếu gia, ngày ngày nhiều thuốc như vậy, làm sao có thể chịu nổi? Thiếu gia lại còn có thể mặt không đổi sắc, uống trọn cả khay. Vị Giám Sát Viện Phí đại nhân kia cũng thật là, không phải là một vết đao thôi sao, phải khẩn trương như vậy, dùng nhiều thuốc như vậy ư?
Phạm Nhàn cười cười, nói: “Giảm đi một phần điểm tâm.”
Chủ tớ hai người ta hàn huyên hai câu, Đằng gia tức phụ rời thư phòng. Phạm Nhàn ngồi ở sau bàn đọc sách bắt đầu ngây ra, ngày ngày uống một đống thuốc, y thuật của lão sư tự nhiên không cần nói thêm, đối với cố kinh bồi lạc quả thật có chỗ tốt thật lớn, bất quá cuối cùng không phải là biện pháp giải quyết hoàn toàn.
Nghĩ đến chỗ này, hắn không khỏi nghĩ đến thư của Hải Đường, Khổ Hà thật sự muốn đem công pháp Thiên Nhất Đạo truyền cho mình ư?
Hắn tự giễu nở nụ cười, xem ra đối phương chuẩn bị đem chính mình bồi dưỡng như một đầu mãnh hổ—— loại thủ đoạn này, người Nam Khánh cũng đã làm, tỷ như trưởng công chúa, tỷ như chính mình, cũng hi vọng phương bắc vị Thượng Sam Hổ kia có thể tiếp tục duy trì sự dũng mãnh của hắn, làm cho triều đình đối phương thủy chung ở vào trong trạng thái khẩn trương mà bất an.
Thiên Nhất Đạo công pháp truyền ra ngoài, chuyện khẩn yếu như thế, Khổ Hà nhất định không dám khinh thường. Mà Thiên Nhất Đạo hạ cũng chỉ có Hải Đường cùng mình quan hệ hòa thuận, Phạm Nhàn kết luận ngày sau xuôi nam truyền công, đích thị là Hải Đường. Vừa nghĩ tới đây, Phạm Nhàn không biết sao, lại bắt đầu chờ đợi ngày đó.
Đột nhiên ánh mắt hắn thấp xuống, nhìn lên vài chén trà trước mặt, cảm thấy mấy chén nước trà xanh vàng trạm trạm cực kỳ giống độc nhãn quái nhân. Sửng sốt, nhưng bởi vì liên tưởng cổ quái của chính mình mà cười ra tiếng, ngay sau đó cổ họng nghẹn một cái, dạ dày khẽ trướng, cảm giác nôn mửa mãnh liệt!
Biết là uống quá nhiều thuốc, hơn nữa uống quá nhanh, hắn vội vàng bưng lên một chén trà rót xuống, vẫn còn sợ hãi vuốt vuốt bộ ngực, khuôn mặt cười khổ, không tựa như ở trước mặt Đằng gia tức phụ tỏ vẻ can đảm.
Chẳng biết tại sao, bị lăn qua lăn lại như vậy, tâm tình của hắn cổ quái tốt lên. Đem thân thế, cừu hận, uy hiếp, hoàng cung, Giang Nam gì đó, toàn bộ ném ra… sau gáy. Cũng đúng, nhân sinh chính là vô số viên thuốc, ngươi dù sao cũng phải từ từ nuốt, có lẽ sẽ đắng, có lẽ sẽ nghẹn, nhưng ngươi vẫn phải ăn a, vui vẻ một chút luôn luôn tốt.
…
…
Cao Đạt một tay giơ cao đao, hai chân bất đinh bất bát mà đứng, khí thế bức người, nhưng không ai nhìn thấy phía sau tay hắn cầm chuôi trường đao đang khẽ run. Hắn nhìn Phạm Nhàn trước người cách đó không xa mặt mày hớn hở, trong lòng khẽ run, thầm nghĩ đề ty đại nhân làm sao hôm nay cao hứng như vậy? Người không ủ rũ như mấy ngày trước.
Phạm Nhàn rời thư phòng, Cao Đạt mới biết được đề ty đại nhân hôm nay làm cho mình dậy sớm, là muốn cùng mình tỷ thí một phen.
Cao Đạt biết mình không phải đối thủ của Phạm Nhàn, hơn nữa đối phương gần nhất mới bị trọng thương, dĩ nhiên không chịu đồng ý, nhưng bị Phạm Nhàn ép quá, cuối cùng hai người quyết định không cần chân khí đấu một phen. Đây chính là mong muốn của Phạm Nhàn, hắn một chút chân khí cũng không có, tự nhiên không thể đánh thật được.
Hổ vệ trưởng đao, đối chiến với chủy thủ màu đen được bọn thị vệ trong cung từ bụi kim tuyến cúc trước Huyền Không miếu đưa về đến nơi này. Hai vị “cao thủ” ở hoa viên Phạm phủ thật binh đối chiến, đinh đinh đương đương náo nhiệt, rước lấy rất nhiều hạ nhân vây xem cùng bàn luận, còn có chút ít gan lớn cổ vũ trợ uy cho thiếu gia.
Không thể dùng chân khí, tất cả dựa vào khống chế thân thể cùng tốc độ phản ứng, chốc lát sau Cao Đạt đã rơi xuống hạ phong! Bất kỳ chiêu thuật ở trước mặt phản ứng cùng tốc độ của Phạm Nhàn, tựa hồ cũng không có tác dụng gì, trên binh khí không có chân khí, Cao Đạt hẳn là rõ ràng phát hiện, Phạm Nhàn khí lực so với mình cũng lớn hơn một chút, đối với vấn đề này, hắn thật sự không hiểu được, mình biết mình luyện võ khắc khổ đến cỡ nào, làm sao có thể là đề ty đại nhân còn cao hơn mình?
Nhất là hôm nay đối mặt với Phạm Nhàn, không chỉ là đối mặt với một vị cấp trên, vừa nghĩ tới thân thế Phạm Nhàn đang được đồn sôi sục, Cao Đạt xuất thủ luôn sẽ có chút ít sợ hãi trong vô thức, kết quả của chuyện này, chính là giao phong mấy lần xong, tay hắn nắm trường đao cũng run lên.
Phạm Nhàn ngón tay một bạt, dao găm đen dài nhỏ ở trên tay hắn xảo diệu đi vòng, vẽ ra vòng tròn hắc quang, nhìn qua hết sức quỷ dị, thật ra đây chỉ là ở tiền thế, hắn trước lúc nằm viện ở trên lớp học luyện chuyển bút công phu mà thôi, nhưng rơi vào trong mắt Cao Đạt, chiêu này thật sự là lợi hại.
Hắn nhìn Cao Đạt, nhướng mày lắc đầu, nói: “Ngươi cũng nhận ra thương thế của ta đã khá hơn rồi, không cần nương tay.”
Nói xong câu đó, hắn mũi chân ở trên mặt đất trơn bóng ngày đông điểm một chút, cả người nghiêng về phía trước nhanh chóng vọt tới, Cao Đạt trong mắt run sợ vừa hiện, rốt cục hai tay nắm lấy chuôi trường đao, hai chân ngồi chồm hổm, quát lên một tiếng lớn: “PHÁ…!”
Trường đao chém xuống, phá vỡ không khí sáng sớm ở Phạm phủ hậu trạch.
Đao rơi nhanh, Phạm Nhàn xuất thủ nhanh hơn, hẳn là ở thời điểm trường đao của Cao Đạt còn giơ lên đỉnh đầu, đã vọt tới trước người đối phương, hai chân bắn ra, cổ tay một ngậm, như con chim điêu nắm chủy thủ hung hăng mổ xuống!
Đương một tiếng giòn vang, hai người tách ra hai bước, run hai cái liền đứng vững thân thể. Phạm Nhàn chiếm thế, để cho trường đao của Cao Đạt không cách nào hoàn toàn phát lực, mà Cao Đạt đã chiếm ưu thế sức nặng của bản thân trường đao, hai người đánh ngang tay.
Phạm Nhàn cười một tiếng, phất tay một cái nói: “Hôm nay cứ như vậy đi, chúng ta ngày ngày đánh một trận… Ta xem, đối với chữa thương vô cùng có lợi.”
Nói xong câu đó, hắn ho hai tiếng, dùng tay áo che miệng lại, nhìn vết máu nhè nhẹ trên tay áo, cũng không kinh hoảng, cuối cùng một kích mặc dù không dùng chân khí, nhưng mà kình khí xoáy đến, không có chân khí bảo vệ tâm mạch, còn bị một chút thương.
Cao Đạt không chú ý tới điểm này, chẳng qua là nhướng mày nói: “Đại nhân. Ngài sau khi bị thương tốt nhất không cần cố sử dụng chân khí. Bất quá lấy chiến đại luyện không cần chân khí, tựa như cũng không có tác dụng gì quá lớn, dù sao lúc đối địch, kém nhau quá nhiều… Cho dù đem thân thể luyện đến mức tận cùng, cũng không thể mang đến quá nhiều chỗ tốt đối với cảnh giới.”
Hắn thân là thống lĩnh hổ vệ, vừa nhìn Phạm Nhàn chạy bộ, lầm tưởng Phạm Nhàn tính toán đi một lộ số tu hành mới, đương nhiên bổn phận làm thuộc hạ, đối với loại “đường ngang ngõ tắt” này rất cẩn thận mà tỏ ý kiến phản đối.
Phạm Nhàn cười nói: “Chẳng qua là đánh cho vui mà thôi, ta dĩ nhiên biết cái gì là cơ sở, ngươi không cần lo lắng.”
Hắn có câu cũng không nói ra —— ở trên thế giới này, quả thật có người không biết chân khí, lại như cũ có thể đạt tới cảnh giới đứng đầu nhất —— tỷ như Ngũ Trúc thúc.
Đêm trước án mạng trong hẻm nhỏ bên ngoài phủ, Cao Đạt đã bẩm báo với hắn, hắn cho là Ngũ Trúc thúc lại giết vị thích khách phương diện Tín Dương, cũng không để ý. Chỉ là nghĩ mong một ngày mình tìm được một tòa nhà, để cho Ngũ Trúc thúc làm bàn thái củ cái, chính mình uống mấy chung rượu nhỏ, trở về thời gian hạnh phúc ở Đạm Châu.
Lúc này mặt trời đỏ đã dâng lên, sáng sớm lạnh lẽo hơi đi, nha hoàn đã qua tới gọi. Phạm Nhàn vào phòng đi đổi xiêm y, liền hướng tiền trạch bước đi, một đường nhìn mặt trời mới mọc chiếu sáng cảnh đông, trong lòng cũng sáng sủa tự tại, hồn nhiên không biết Ngũ Trúc thúc thân cận nhất đã phiêu nhiên đi xa dưỡng thương, mà chính mình từng gặp phải nguy hiểm như thế nào, cũng may, hết thảy cũng đã qua.
Không khí điểm tâm ở Phạm phủ có chút quái dị.
Người ở tiền trạch dù sao không phải là ngày ngày hầu hạ bên cạnh Phạm Nhàn, cho nên bọn tiểu nha hoàn bộ dáng tuấn tú vốn thích tham lam rình coi “sắc đẹp ” của thiếu gia, dù sao thiếu gia cũng bị người nhìn thành quen, không để ý cái này. Nhưng hôm nay không có bao nhiêu nha hoàn dám nhìn Phạm Nhàn mới vừa vào cửa, chẳng qua là trầm mặc đứng ở sau bàn hầu hạ, thỉnh thoảng có gan lớn nhìn thoáng qua, lộ ra ánh mắt lại là kính sợ.
Hoàng quyền như thiên, cái tư tưởng này đã sớm xâm nhập trong lòng tất cả thứ dân sĩ tử khắp thiên hạ. Mà hôm nay đều truyền Phạm Nhàn là con tư sanh của Hoàng Đế cùng nữ chủ nhân Diệp gia, kết quả là ánh mắt mọi người nhìn Phạm Nhàn cũng không giống lúc trước, Thiên gia huyết mạch a… Cũng không chỉ là vị thiếu gia ban đầu dễ thân khả ái khả kính mà thôi, cũng không chỉ là vị quyền thần văn võ song toàn, mà là con của Thiên Tử.
Chẳng qua là ở trong truyền thuyết, vai diễn của Phạm phủ lão gia, Hộ bộ Thượng thư Phạm Kiến không khỏi có chút lúng túng, cho nên Phạm phủ hạ nhân nha hoàn cho dù hiếu kỳ, cũng không thể ở cạnh bàn cơm biểu lộ ra, trừ phi các nàng muốn chết, không thể làm gì khác đành ở trong phòng đêm khuya, trong chăn ấm bàn luận xôn xao một trận.
Phạm Nhàn cũng có thể nhận thấy được phần khác thường này, nụ cười xinh đẹp trên mặt không tan biến, đi tới bên cạnh bàn, quy củ, cung kính vô cùng thỉnh an về phía phụ thân đại nhân.
Phạm Kiến nhắm nửa con mắt dưỡng thần, rất tự nhiên gật gật đầu. Liễu thị ngồi ở bên cạnh Phạm Kiến sắc mặt có chút quái dị, mạnh mẽ che giấu, nhưng lộ ra nụ cười vẫn còn có chút mất tự nhiên.
Liễu thị trong nhà bối cảnh thâm hậu, dĩ nhiên biết lời đồn là thật hay giả, những ngày qua đã bị khiếp sợ vô cùng, nhất là nghĩ đến năm đó chính mình còn muốn độc hại người trẻ tuổi trước mắt, trong lòng lại càng sợ hãi. Vừa nghĩ tới thân phận chân chính của Phạm Nhàn, nàng cảm giác mình nhận hắn thi lễ, hết sức không thỏa đáng, muốn đứng lên tránh né, lại sợ lão gia tức giận.
Tựa hồ nhận thấy khác thường của nàng, Phạm Kiến khóe môi hiện lên giễu cợt nhàn nhạt, chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn con ở trước người, nói: “Hôm nay muốn vào cung, chú ý hành tung một chút.”
Phạm Nhàn nở nụ cười: “Cũng không phải lần đầu, không có gì chú ý, còn không phải giống như trước hay sao.”
Còn không phải là giống như trước hay sao, câu này ý tứ trong lời nói rất đơn giản, vừa thật không đơn giản. Ở bên Liễu thị lắng nghe trong lòng khẽ run sợ, thời điểm còn đang suy nghĩ, bên kia mái hiên phụ tử hai người cũng đã mỉm cười nhìn chăm chú, lẫn nhau hòa thuận. Một người hiền hậu, một người ngoan ngoãn, thật là vui vẻ.
…
… Lúc đang ăn cơm, chợt nghe cửa chính phía đông viên mơ hồ truyền đến tiếng người. Phạm Kiến dừng đũa cau mày nói: “Người phương nào đang ồn ào thế?” Phạm Nhàn đưa khăn lông tới, để cho Liễu thị lau cháo viên dính trên chòm râu thay phụ thân, hắn biết phụ thân kể từ khi thoát khỏi kiếp sống Lưu Tinh hà, liền đi theo con đường túc chính, lúc này thấy phụ thân tức giận, nhịn không được bật cười lên: “Nào có chuyện gì, ngài an tâm ăn cơm đi.”
Có hạ nhân vội vã đến cổng lớn xem xét, nha hoàn vừa vào đường nói rồi, Phạm Nhàn vừa nghe kinh ngạc, cũng bất chấp mới khuyên phụ thân an tâm ăn cơm. Ngừng đũa, lăng lăng nhìn cửa phòng, không biết chính mình nên nói cái gì.
Thiếu nãi nãi Lâm Uyển Nhi. Tiểu thư Phạm Nhược Nhược, lúc này đã dẫn Tư Tư Tứ Kỳ hai đại nha hoàn, một đám tùy tùng thị nữ, ngồi xe ngựa từ Thương Sơn trở lại kinh đô, lúc này đã đến cửa phủ!
Phạm Nhàn nhìn phụ thân ngạc nhiên nói: “Phụ thân, chúng ta không phải là gạt trên núi hay sao?”
Uyển nhi Nhược Nhược đám người vội vã sáng sớm trở lại kinh đô, chắc là ngày hôm qua đã rời đi, hẳn là cả đêm trở lại. Vội vàng như thế, ngay cả hổ vệ cùng Giám Sát Viện quan viên dưới chân núi cũng không kịp đưa tin cho mình… tự nhiên là bởi vì cô nương gia môn cũng rốt cuộc biết trong kinh đô truyền lưu lời đồn, chuyện lớn như vậy, các nàng trong lòng lo cho Phạm Nhàn, dĩ nhiên muốn vội vàng trở lại.
Phạm Kiến biết được là con dâu nữ nhi về nhà, sắc mặt đã trở lại bình tĩnh, từ trong tay Liễu thị nhận lấy khăn lông lau hai cái, vừa cúi đầu húp cháo, chậm rãi nói: “Diệp Linh Nhi nha đầu kia cùng Nhu Gia quận chủ cũng trên núi, chuyện này có thể dấu diếm mấy ngày đây?”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của con, Phạm Kiến mỉm cười nói: “Các ngươi người trẻ tuổi nói ra suy nghĩ của mình, về hậu trạch đi, ở lại sẽ mà để cho phòng bếp không làm kịp cho các ngươi, từ trên núi lạnh lẽo xuống, phải chuẩn bị chút ít nóng.”
Phạm Nhàn biết phụ thân cho đi, vội vàng đáp một tiếng, liền ra đường đi đón người.
Hậu trạch một mảnh an tĩnh, Phạm Nhàn cùng Uyển nhi Nhược Nhược ngồi trong phòng, như ba pho tượng đất, tựa như không biết hẳn là để ai mở miệng, dù sao chuyện này có chút phức tạp, nếu để cho Phạm Nhàn giải thích, sợ rằng nếu nói ra một trường thiên, nếu để các cô nương tới hỏi, lại không biết lời đồn này rốt cuộc là gì, lung tung đặt câu hỏi, có thể để cho Phạm Nhàn trong lòng không thoải mái hay không.
Sau một hồi lâu, rốt cục vẫn phải Uyển nhi cắn miệng, hỏi dò: “Trong kinh lời đồn bình tức hay chưa?”
“Chưa.” Phạm Nhàn nghe được thê tử đặt câu hỏi, trong lòng ngược lại thoải mái, cười trả lời: “Lời đồn chuyện này, làm sao nhanh chóng an tĩnh thế… Hai người các ngươi cũng thật là, chút chuyện nhỏ này, đáng giá vội vã như vậy xuống núi sao, cả đêm đi đường, vạn nhất đem hai người các ngươi ngã xuống, ta đây làm sao sống chứ?”
Hắn lúc này dạy dỗ thê tử muội muội, nhưng đã quên chính mình ban đầu xuống núi hoảng sợ giống như chó nhà có tang, bị Phạm Kiến Trần Bình Bình hai lão châm chọc một phen.
“Ta ở một chút rồi sẽ vào cung.” Phạm Nhàn suy nghĩ một chút, nhìn muội muội muốn nói lại thôi, thê tử khuôn mặt luống cuống, mỉm cười nói: “Chuyện gì, đợi buổi tối trở về rồi nói sau… Bất quá có câu cần nói, ta Phạm Nhàn, thủy chung chính là Phạm Nhàn, cái này bảo đảm là thật.”
…
…
Phạm Nhàn ra cửa bắt đầu chuẩn bị vào cung, Tư Tư khuôn mặt mệt mỏi tiến tới trước mặt hắn. Tư Tư từ nhỏ cùng Phạm Nhàn cùng nhau lớn lên, phân tình tự không cần phải nói, mấu chốt là bị Phạm Nhàn dạy dỗ nên cực kỳ gan lớn, không có kiêng kỵ cùng quá nhiều tôn ti. Chuyện Lâm Uyển Nhi cùng Nhược Nhược đều có chút hỏi không ra miệng, ngược lại là vị đại nha hoàn này trực tiếp hơn, nàng thần thần bí bí nắm ống tay áo Phạm Nhàn, đi tới hoa viên một chỗ hẻo lánh, mở miệng hỏi:
“Thiếu gia, nghe Diệp tiểu thư nói, ngài… mẫu thân ngài là vị nữ chủ nhân Diệp gia kia ư?”
Phạm Nhàn cười ha ha, vỗ vỗ đầu Tư Tư, nói: “Vẫn là Tư Tư thống khoái nhất.” Sau đó hắn hạ giọng, cũng thần thần bí bí trả lời: “Đúng vậy.”
Tư Tư há to miệng, lập tức vừa chuyển thành cộc lốc cười một tiếng, đại nha hoàn này tuổi còn lớn hơn hai tuổi so với Phạm Nhàn, nhưng thủy chung là tính tình nhu trung mang sững sờ như vậy, vẫn còn chưa đủ thỏa mãn, tiếp tục hỏi: “Vậy… Ngài có phải.. con Bệ Hạ không?”