Vì chỉ có một khả năng rơi xuống biển nên Lâm Hoài không lãng phí thời gian, lập tức tìm đội tìm kiếm cứu nạn, bắt đầu cuộc tìm kiếm quy mô lớn, bao quát toàn bộ.
Thịnh Vọng vừa nghe tin Tô Thời Sơ mất tích, trong lòng toát mồ hôi, vội vàng chạy tới bờ biển, khuôn mặt tuấn tú lúc này vô cùng lo lắng, không ngừng nhìn mặt biển.
Mười phút sau, Tô Thời Sơ được vớt thành công lên bờ.
Bởi vì ngâm mình trong biển thời gian dài, hai mắt cô nhắm nghiền. Khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này cũng trở nên trắng bệch, toàn thân ướt đẫm, tình trạng vô cùng tồi tệ.
Trên đảo chỉ có cơ sở y tế đơn giản, cũng không có trạm cứu hộ hoàn chỉnh, không thể trì hoãn ở đây quá lâu.
“Đưa phu nhân rời đảo!” Lâm Hoài bình tĩnh nói, ra lệnh cho cấp dưới đưa Tô Thời Sơ rời đi an toàn.
Trực thăng đã chờ đợi từ trước, thấy cô được vớt lên, lập tức đưa cô rời đảo, tới bệnh viện nội địa gần đảo nhất.
…
Ân Dĩ Mặc và Lục Cảnh Thâm cũng kịp thời chạy tới bệnh viện.
“Kêu cậu trông chừng người mà cậu cũng không làm được?” Sắc mặt Ân Dĩ Mặc âm trầm như nước, giọng nói lạnh lùng: “Lâm Hoài, đây là năng lực của cậu hả?”
Lâm Hoài cúi đầu, không giải thích.
Anh ấy tự biết mình không làm tròn bổn phận, không chăm sóc cẩn thận cho phu nhân. Hơn nữa anh ấy cũng rất thích tính cách Tô Thời Sơ, cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì càng thêm áy náy và tự trách:
“Xin lỗi Ân tổng, là trách nhiệm của tôi…”
“Thứ tôi muốn nghe không phải là lời xin lỗi!” Ngay lúc này, khuôn mặt anh tuấn của Ân Dĩ Mặc lạnh lùng, giọng nói không hề có độ ấm: “Nếu Tô Thời Sơ xảy ra chuyện gì thì sẽ hỏi tội cậu.”
Lâm Hoài nhắm mắt lại, gật đầu.
Trong lòng Lâm Hoài tự biết nếu Tô Thời Sơ xảy ra chuyện gì, dù chỉ là vấn đề nhỏ thì chính bản thân anh ấy cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Lục Cảnh Thâm ở bên cạnh lạnh lùng nhìn Ân Dĩ Mặc nổi giận, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười lạnh.
“Anh cười cái gì?” Tâm trạng Ân Dĩ Mặc vốn đã không tốt, nghe thấy tiếng cười lạnh của Lục Cảnh Thâm thì càng thêm khó chịu, khuôn mặt tức giận:
“Không phải anh nói tới cứu người sao, sao không đi vào đi?”
“Bệnh viện không có bác sĩ nào khác à?” Lục Cảnh Thâm không vội vàng, khuôn mặt bình tĩnh:
“Hơn nữa, với mức độ nóng nảy của anh bây giờ, nếu Tô Thời Sơ xảy ra vấn đề gì, tôi sợ anh sẽ trực tiếp vặn đầu bác sĩ, tôi cũng không muốn mạo hiểm.”
Ân Dĩ Mặc: “…”
Anh càng ngày càng hối hận, vì sao anh lại dẫn Lục Cảnh Thâm tới đây, cũng bởi vì anh ta nói một câu hắn là bác sĩ?
…
Trong phòng cấp cứu.
Tô Thời Sơ rơi xuống biển trong thời gian quá dài, nuốt phải lượng lớn nước biển và thiếu oxy lâu nên cô rơi vào hôn mê.
Vài tiếng trước khi rơi xuống biển.
Tô Thời Sơ vẫn không thể tin được rằng Thịnh Vọng sẽ thổ lộ với cô. Trong lúc nhất thời rất hoảng loạn, cô đi chân trần tản bộ bên bờ biển, dựa vào gió biển để duy trì sự tỉnh táo cho mình.
Cô có thích Thịnh Vọng không? Thật ra là từng thích.
Dù sao cũng là nam thần thời sinh viên, không ai không thích. Nhưng từ trước đến nay cô đều tự biết thân biết phận, bất luận là hiện tại hay là trước kia.
Buổi tối, khi các bạn cùng phòng mở “cuộc tán gẫu trước khi ngủ” trong ký túc xá, cái tên thường được nhắc đến nhất chính là Thịnh Vọng.
Cô cũng từng ở trong góc vụng trộm nhìn Thịnh Vọng, từng có tâm tư thiếu nữ với anh ta, nhưng một nam thần rạng rỡ như vậy luôn nằm ngoài tầm với của cô.
Thầm mến ngắn ngủi, nhưng không bệnh mà chết.
Nhiều năm sau gặp lại, đoạn tình cảm sớm đã phai nhạt của cô lại một lần nữa được Thịnh Vọng khơi lại, còn dùng cách này.
Nghĩ đến những chuyện này, đầu óc Tô Thời Sơ càng rối loạn.
“Tô Thời Sơ, hiện tại mày là phụ nữ đã có gia đình, mày tỉnh táo một chút!”
Tô Thời Sơ hít sâu một hơi, bắt đầu lẩm bẩm, tự thôi miên mình: “Hiện tại mày là vợ của Ân Dĩ Mặc, mày còn có cha cần chăm sóc, mày còn có ba phần trăm phải lấy…”
Hơn nữa, đối với cô, Thịnh Vọng giống như một ngôi sao treo trên bầu trời, nhìn và thưởng thức là đủ rồi.
Nghĩ thông suốt tất cả, tâm trạng Tô Thời Sơ thoải mái hơn nhiều.
Thủy triều vẫn còn hơi lạnh, cô đi chân trần đã lâu nên bắp chân trở nên lạnh cóng, cô chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, sau đó tìm một cơ hội tìm Thịnh Vọng.
Đúng lúc này, cơn đau đầu của cô lại một lần nữa phát tác, lần này đau càng mãnh liệt hơn so với lúc trước, cô ngã thẳng xuống bãi biển.
Sóng cũng trở nên dữ dội, xô thẳng cô xuống biển.
Khi cơn đau qua đi, đầu óc Tô Thời Sơ trở nên trống rỗng.
Cô rơi vào ác mộng, một số cảnh tượng phức tạp liên tục xuất hiện khiến cô cảm thấy mờ mịt và luống cuống.
Tô Thời Sơ đứng tại chỗ, nhìn thấy một cô bé giống như búp bê bị một người mặc đồ đen bắt đi, trong lòng lập tức cô hoảng hốt, nhấc chân muốn xông tới cứu người. Thế nhưng lại phát hiện toàn thân nặng trĩu, căn bản không thể động đậy, cổ họng cũng căng cứng, không thể phát ra được thanh âm, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy người đó rẽ vào một con hẻm.
Cứu người!
Trong đầu Tô Thời Sơ nghĩ đến hai chữ này, sắc mặt lo lắng, trán đổ mồ hôi, cuối cùng khi có thể bước được một bước nặng nề, cô dùng hết sức xông vào trong ngõ nhỏ kia.
Những gì cô nhìn thấy là cảnh tượng m.á.u me đầm đìa.
Cơ thể cô run lên, run rẩy muốn ôm lấy cô bé kia nhưng chỉ chạm được toàn m.á.u tươi!
Hình ảnh dừng lại, cô lại bị ném vào một khoảng không.
Vết m.á.u vấy trên người cô vừa rồi biến mất một cách kỳ diệu, quần áo trên người cô lại sạch sẽ như mới, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Đây có phải là một giấc mơ không?
Tô Thời Sơ mờ mịt ngẩng đầu, nhìn khoảng không mênh m.ô.n.g vô tận trước mặt, cô há miệng nhưng vẫn không thể kêu thành tiếng.
Hình ảnh trước mắt lại được phát một lần nữa, giống y hệt lúc nãy, cứ như một vòng lặp!
Cô lại một lần nữa trơ mắt nhìn cô bé kia bị ôm đi, rẽ vào trong ngõ nhỏ, vẻ mặt của cô càng thêm lo lắng và bối rối, nhưng vẫn không thể nhấc bước chân. Giống như phải đợi đến một thời điểm nào đó, cô mới có thể di chuyển chân, nhưng lúc chạy tới, khung cảnh vẫn như cũ.
Tô Thời Sơ sắp phát điên!
Cô ôm đầu, nhìn cô bé nằm trên vũng máu, không khỏi thét chói tai, hốc mắt đỏ lên, mắt thấy thảm án xảy ra hết lần này đến lần khác nhưng cô lại bất lực, điều này khiến cho cơ thể và tâm lý của Tô Thời Sơ bị tra tấn vô cùng!
“Không!”
Cô hét lên một tiếng, đột nhiên mở mắt ra…
“Tô Thời Sơ, cô không sao chứ?”
Bên cạnh là một giọng nam trầm thấp quen thuộc.
Đôi mắt của Tô Thời Sơ đờ đẫn, cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía âm thanh.
Là Ân Dĩ Mặc, bên cạnh còn có Lục Cảnh Thâm.
Lúc vừa nhìn thấy Lục Cảnh Thâm, con ngươi của Tô Thời Sơ chợt co rút lại, cô không ngờ anh ta lại ở đây, sắc mặt càng tái nhợt.
Cô vẫn còn nhớ cảm giác sợ hãi khi bị Lục Cảnh Thâm thôi miên lần trước.
“Thật ngại quá, tôi đi ra ngoài.” Lục Cảnh Thâm nhận ra cảm xúc của cô, tự giác ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Lục Cảnh Thâm rời đi, Tô Thời Sơ mới cảm thấy bầu không khí tốt hơn một chút, thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Ân Dĩ Mặc lạnh lùng, nhìn thấy sự biến hóa trong vẻ mặt của Tô Thời Sơ, anh khẽ nhếch môi:
“Nghĩ gì mà lại nhảy xuống biển? Không muốn mười tỷ sao?”