Tô Thời Sơ ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông ở cửa, đồng tử co rút, trái tim đập không ngừng.
Với dáng vẻ bụng dạ hẹp hòi của Ân Dĩ Mặc, nhất định anh cũng biết Thương lão mời cô, phỏng chừng trong lòng đang ghen tị.
“Nếu không muốn đi thì tôi đi thay cô.” Ân Dĩ Mặc hừ lạnh, bước mạnh lên trước đến gần, đưa tay muốn cướp thiệp mời trong tay Tô Thời Sơ.
Cũng may Tô Thời Sơ phản ứng nhanh, lập tức che thiệp mời trong ngực: “Đây là Thương lão đưa cho tôi, trên đó còn viết tên của tôi.”
“Vậy là muốn đi?” Ân Dĩ Mặc khẽ nhíu mày, cũng không để ý chuyện cô bảo vệ thiệp mời giống như bảo vệ đồ ăn.
Vừa rồi Tô Thời Sơ còn đang do dự, nhưng khi nhìn thấy Ân Dĩ Mặc tới chiếm chỗ, cô lập tức đưa ra quyết định:
“Đương nhiên là đi.”
Đây là cơ hội tốt để tạo dựng mối quan hệ nên cô không muốn bỏ lỡ.
Thấy cô đưa ra quyết định, đôi môi mỏng của Ân Dĩ Mặc mím thành một đường cong đẹp mắt: “Rất tốt, đến ngày đó tôi đi với cô.”
“Cái gì?” Tô Thời Sơ kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn.
Không phải anh không nhận được thiệp mời sao? Sao anh lại đi với cô?
“Trường hợp như vậy, cô cần một người bạn nam đi cùng.”
Ân Dĩ Mặc nâng cằm lên, ngữ khí cao ngạo, hoàn toàn không giống như yêu cầu Tô Thời Sơ để mình làm bạn nam của cô mà giống như một mệnh lệnh hơn.
Nghe vậy, Tô Thời Sơ có chút dở khóc dở cười: “Ân tổng, tôi cũng không nói tôi cần bạn nam, huống hồ, tôi có thể…”
“Cô có thể cái gì?” Ân Dĩ Mặc b.ắ.n qua một ánh mắt lạnh lẽo, Tô Thời Sơ lập tức nuốt nửa câu sau xuống.
Thật ra, cô muốn nói cô còn có thể tìm người đàn ông khác làm bạn nam đi cùng.
Dường như đoán được điều cô đang suy nghĩ, sắc mặt Ân Dĩ Mặc tối sầm: “Sao nào, cô còn muốn tìm người khác?”
“Đâu có, tôi chỉ cảm thấy vui mừng mà lo sợ khi có Ân tổng làm bạn nam.” Tô Thời Sơ thấy không khí không đúng, lập tức đổi giọng, trên mặt mang theo một nụ cười nịnh nọt.
Dự án ở đảo Huỳnh còn chưa kết thúc, mười tỷ của cô còn chưa vào thẻ, cô không thể đắc tội với pho tượng Phật này được.
Ân Dĩ Mặc hừ nhẹ: “Cô biết là tốt rồi.”
Khi Ân Dĩ Mặc quay người đi ra ngoài, Tô Thời Sơ bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm, xoa huyệt thái dương.
Không biết có phải là ảo giác hay không, mấy ngày nay trong đầu cô vẫn nhớ tới giấc mộng đó, giống như cơn ác mộng, càng ngày càng rõ ràng.
Cô bé đó là ai? Đó có phải là người mà cô đã từng gặp không? Tại sao cô không có ấn tượng gì?
Trong lòng Tô Thời Sơ âm thầm cầu nguyện, hy vọng chuyện trong mơ không thật sự tồn tại.
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã đến tiệc sinh nhật Thương lão.
Thương lão đức cao vọng trọng, nhưng thọ yến tám mươi lăm tuổi cũng tổ chức cực kỳ khiêm tốn, hầu như không có truyền thông nào đưa tin, cũng không thấy ai công khai, có thể thấy được danh thế Thương lão lớn như thế nào.
Động tĩnh càng nhỏ, trong lòng Tô Thời Sơ càng khẩn trương.
Nếu như rầm rộ thì cô còn có thể nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền, lừa gạt qua cửa. Nhưng nếu quy mô rất nhỏ, vậy cô tuyệt đối trốn không thoát, nói không chừng còn có thể bị người chú ý.
Cô không muốn bị chú ý.
Sáng sớm, Tô Thời Sơ thay lễ phục Lâm Hoài đưa tới, hiếm khi trang điểm tinh xảo, lúc cô thay giày ở huyền quan thì nhận được điện thoại của Lâm Hoài.
“Phu nhân, tôi đã ở dưới lầu chờ cô.”
“Được, tôi xuống ngay.”
Tô Thời Sơ không nghĩ nhiều, vội vàng thay giày cao gót, nhanh chóng ra khỏi cửa.
“Chào buổi sáng, phu nhân.”
Tô Thời Sơ vừa mới xuống lầu liền nhìn thấy chiếc xe đậu bên đường, Lâm Hoài đứng bên cạnh xe.
Cô cười lễ phép gật đầu, vừa chuẩn bị vào xe thì cửa sổ ghế phía sau từ từ kéo xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của người đàn ông.
“Đừng chậm trễ thời gian nữa, lên xe.”
Nụ cười của Tô Thời Sơ cứng đờ ở khóe môi, cô lặng lẽ liếc nhìn Lâm Hoài.
Vì sao trong điện thoại không nói Ân Dĩ Mặc cũng ở đây?
Cô trừng mắt nhìn Lâm Hoài, sau đó nở nụ cười, xách làn váy ngồi vào trong xe.
Chiếc xe di chuyển.
Cảm nhận được sự tồn tại của người phụ nữ bên cạnh, Ân Dĩ Mặc nghiêng đầu, liếc xéo cô một cái.
Chiếc váy này là do anh chọn. Nó có màu xanh hoàng gia, rất hợp với bộ âu phục màu xanh anh đang mặc, làn váy thiết kế đuôi cá, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, bắp chân như ẩn như hiện, không quá lộ liễu.
Điều anh không hài lòng nhất ở chiếc váy này chính là phần n.g.ự.c lộ ra quá nhiều.
Nếu như không phải thời gian gấp rút, anh nhất định sẽ để nhà thiết kế may thêm một mảnh vải trước n.g.ự.c cô.
Mái tóc dài của Tô Thời Sơ buông xõa trước ngực, che một phần cảnh xuân, nhưng cũng chính vì vậy mà lúc này trông cô xinh đẹp và quyến rũ hơn.
Ánh mắt Ân Dĩ Mặc dừng lại trước n.g.ự.c cô một lát, sau đó dần dần chuyển đến khuôn mặt cô.
Vừa ngước mắt lên, ánh mắt anh đã chạm tầm mắt của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra chút ửng hồng không bình thường.
Bầu không khí lập tức trở nên ái muội, Ân Dĩ Mặc ho khan vài tiếng, ánh mắt không tự nhiên dời đi.
“Biến thái.”
Thanh âm Tô Thời Sơ rất nhỏ nhưng Ân Dĩ Mặc vẫn nghe được: “Cô mắng ai biến thái?”
“Trong lòng anh hiểu rõ.”
Giọng nói Tô Thời Sơ yếu ớt nhưng khuôn mặt vẫn tức giận, hai mắt đỏ bừng.
Đôi mắt của cô trắng đen rõ ràng, không có một chút tạp chất, cứ thản nhiên nhìn anh như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hào căng bóng, thoạt nhìn khí sắc tốt hơn nhiều so với ngày đó trong bệnh viện, xinh đẹp và trong trẻo hơn rất nhiều.
Không riêng gì cách ăn mặc, ngay cả trang điểm trên mặt cô cũng có thêm vài phần tinh xảo và quyến rũ.
Tô Thời Sơ như vậy mới là Tô Thời Sơ anh muốn nhìn thấy.
Đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp và duyên dáng, yết hầu Ân Dĩ Mặc lăn lộn, anh rũ mắt xuống: “Lái xe nhanh lên.”
…
“Truyện này đọc full có phí. Bạn nào muốn đọc thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!”
…
Trước cửa địa điểm tổ chức tiệc.
Tuy rằng Thương lão giữ thái độ khiêm tốn với thế giới bên ngoài nhưng bữa tiệc sinh nhật này cũng được tổ chức rất náo nhiệt, địa điểm được đặt trực tiếp tại Đỉnh Minh, khách sạn cao cấp nhất Thượng Thành.
Một bàn tiệc ở đây tốn năm con số, trang trí và thiết kế nội thất cũng được tùy chỉnh theo sở thích của giới thượng lưu, đẳng cấp không bình thường.
Xe dừng lại, Tô Thời Sơ xuống xe, tấm lưng thon dài xinh đẹp, cô hơi khẩn trương, mím môi đứng ở cửa hội trường.
Không chỉ vì gặp dịp lớn mà căng thẳng, mà chủ yếu là vì những người quan trọng cô có thể gặp được ở đây.
Vừa rồi lúc tài xế đỗ xe, Tô Thời Sơ đã nhìn thấy mấy chiếc xe không thể nói rõ thương hiệu, đều là những chiếc xe hiếm có trên thế giới, điều này thể hiện địa vị cao của chủ xe.
Nghĩ đến những người sau đó có thể gặp, cô cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ rụt rè.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn mạnh mẽ ấn xuống eo cô, giọng nói trầm thấp hờ hững truyền đến: “Có tôi ở đây, cô sợ cái gì?”
Trong nháy mắt, trái tim Tô Thời Sơ không hiểu sao bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, cô suýt nữa đã quên mình còn đưa theo một người bạn nam vô cùng hữu dụng tới đây!
Nghĩ vậy, lưng của Tô Thời Sơ thẳng lên rất nhiều.