Lệ Hàn Uyên ở một bên vẫn trầm mặc ít nói, cũng khẽ ngẩng đầu, nhìn Tô Thời Sơ vài lần, trong mắt trước sau vẫn giữ nét cười như có như không.
Bị ánh mắt của những người này soi xét, trong lòng Tô Thời Sơ có chút không vững, nụ cười trên mặt sắp trở nên cứng đờ.
Bởi vì quá lo lắng, cô không chú ý đến hai chữ “lần này” trong lời nói của Phó Đình Thành.
“Được rồi, náo loạn vậy đủ rồi, dừng lại ở đây thôi.” Ân Dĩ Mặc nhếch môi, giọng điệu nhàn nhạt, lông mày hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
“Ai da, Ân tổng tức giận rồi sao?” Phương Đào Phỉ ngửi được bầu không khí mờ ám, không sợ c.h.ế.t tiếp tục mở miệng trêu chọc:
“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Ân tổng bảo vệ một nữ nhân như vậy đó.”
“Nói thật, Ân tổng sau khi kết hôn, cũng không để cho vợ yêu lộ diện, sợ sẽ bị người khác cướp đi sao?” Phương Đào Phỉ tiếp tục mở miệng, chớp chớp mắt, cứ thế trêu chọc.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng có làm gì Tô Thời Sơ đâu mà.” Lý Phù Anh cũng người, khoé môi khi cười cực kỳ tươi sáng.
Một cô gái như vậy, từ nhỏ đã được cả gia đình nâng niu, coi như viên ngọc quý trong lòng bàn tay.
Cái kiểu tự tin từ trong ra ngoài này, một người như Tô Thời Sơ có tốn thêm bao nhiêu công sức nữa cũng không thể nào học mà có được.
Nghe bọn họ trêu chọc, Lăng Vân Vũ cũng đến góp vui, miệng nở một nụ cười, lộ ra một cái răng nanh nhỏ, nốt ruồi ở khóe mắt càng lúc càng trở nên tinh nghịch:
“Mấy người chắc chắn sẽ không nghĩ tới, Dĩ Mặc vẫn là một tên yêu vợ điên cuồng sao.
Ngày hôm đó, Tô Thời Sơ đã uống quá nhiều ở Wild Rose, anh ta không nói lời nào liền đến đưa cô đi, với cái tốc độ đó… chậc chậc, chắc đi đường cũng không ít lần vượt đèn giao thông rồi ha.”
Mấy người bọn họ kẻ tung người hứng, bầu không khí trong phòng thoáng chốc cũng trở nên thoải mái hơn không ít.
“Phương Đào Phỉ, đêm nay cô mà lại phát điên thì tôi sẽ lập tức gọi anh trai cô đích thân đến đón cô đấy.” Đối mặt với sự trêu chọc của Phương Đào Phỉ, Ân Dĩ Mặc không hề tức giận, chỉ tiện thể mở miệng đáp trả.
Anh trai của Phương Đào Phỉ là Phương Thịnh Thần, một người xuất thân quân nhân, vẫn luôn rất nghiêm khắc với Phương Đào Phỉ.
Lần này cô ra ngoài chơi, tám chín phần là phải gạt anh trai cô.
Quả nhiên, ngay sau đó, Phương Đào Phỉ liền cười không nổi, lập tức rụt cổ lại, suýt chút nữa giơ cờ trắng đầu hàng:
“Nếu vậy tôi không nói nữa, Ân tổng đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi đi.”
Nhìn thấy Phương Đào Phỉ bỗng nhiên trở nên yếu thế, mọi người nhịn không được liền bật cười, ngay cả Ân Dĩ Mặc trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh, nụ cười cũng thoáng hiện lên trên khoé môi.
Giữa bầu không khí vui vẻ này, Tô Thời Sơ lại có chút cảm giác không hợp cho lắm.
Cô cầm đồ uống, lặng lẽ ngồi bên cạnh Ôn Thư.
Nhìn những người đó cười giỡn đùa vui, cô nhấp miếng nước giải khát, lại cảm thấy chẳng ngọt ngào chút nào mà lại đắng chát không nói nên lời.
“Thời Sơ, tôi thật ngưỡng mộ cô.” Ôn Thư nâng ly lên, chạm vào ly của Thời Sơ, sau đó uống một hơi cạn sạch mà không hề cau mày.
Tô Thời Sơ để ý trong ly của cô ta rõ là rượu.
“Có gì đáng ghen tị chứ.
Tôi và cô dù gì cũng chỉ tới đây làm cá cảnh thôi mà.” Tô Thời Sơ mỉm cười, lấy tay giữ lại bàn tay đối phương đang muốn tiếp tục rót rượu vào ly của cô.
“Ân tổng rất quan tâm đến cô, tôi có thể nhìn ra.” Ôn Thư nói những lời này, ánh mắt mang theo hàm ý.
Bàn tay đang cầm ly của Tô Thời Sơ đột nhiên siết lại, cô dùng đầu ngón tay xoa xoa thành ly, cúi đầu nhìn chất lỏng trong ly, lắc đầu:
“Đều là giả thôi.”
“Người trong gương, trăng dưới nước, đều là hư ảo.
Mộng đẹp có thể gặp một vài lần, nhưng đắm mình trong đó quá lâu để rồi làm tê liệt chính mình, đó mới thật sự điên rồ.”
Tô Thời Sơ nói xong, quay đầu nhìn Ôn Thư, ánh mắt rực sáng: “Cô cảm thấy Ân Dĩ Mặc sẽ thật sự dụng tâm với tôi, hay Lăng Vân Vũ sẽ dụng tình với cô?”
Nghe được câu hỏi nửa đùa nửa thật này, đôi lông mày lá liễu tinh xảo của Ôn Thư hơi nhướng lên, biểu hiện vô cùng kinh ngạc, nhưng ánh mắt lại chất chứa vẻ tán dương khó tả:
“Lúc đầu tôi rất ngạc nhiên.”
“Ngạc nhiên vì điều gì?”
“Ngạc nhiên vì cô vẫn còn rất tỉnh táo.” Ôn Thư thừa dịp Tô Thời Sơ không chú ý, lại rót cho cô một ly rượu, ánh mắt liếc nhẹ về phía Ân Dĩ Mặc:
“Từ nãy đến giờ, Ân tổng vẫn luôn chú ý đến cô.”
Tuy rằng Ân Dĩ Mặc ở trong đám đông, nhưng ánh mắt lại không ngừng hướng về phía hai người bọn họ, đôi mắt lãnh đạm thỉnh thoảng nhìn sang Tô Thời Sơ.
Mặc dù phạm vi chuyển động không lớn và tần suất không nhiều, nhưng Ôn Thư vẫn nắm bắt được một cách chính xác.
“Được một người ưu tú như Ân tổng quan tâm, cô còn có thể tỉnh táo được, thật sự ngưỡng mộ à nha.” Nói tới đây, giọng điệu Ôn Thư bỗng trở nên sâu kín:
“Có lẽ, Ân tổng thực sự để ý đến cô cũng không chừng.”
Nghe vậy, toàn thân Tô Thời Sơ run lên, tim đập thình thịch, rồi sau đó theo bản năng liếc nhìn Ân Dĩ Mặc.
Ánh mắt cô lập tức va phải một đôi mắt đen láy, quá kinh hãi, cô lập tức quay mặt đi, tim cũng chậm lại nửa nhịp, những vẫn rất điên loạn.
“Ôn Thư, cô cứ đùa giỡn kiểu gì…”
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Tô Thời Sơ đột nhiên mở ra.
“Xin lỗi mọi người, tôi tới trễ.”
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, làm cho bầu không khí vốn đang thân thiết vui vẻ trong phòng thoáng cái lại trở nên lạnh lẽo vài phần.
Tô Thời Sơ và Ôn Thư cũng tò mò quay đầu lại nhìn.
Lục Cảnh Thâm đứng ở cửa, với chiếc áo trắng cùng quần dài trắng, tựa như không nhiễm chút bụi trần, như phật sống phổ độ chúng sinh.
Nhưng trong ánh mắt anh lại mang vẻ lãnh đạm không thuộc về mình, hai tay tuỳ tiện đút vào túi quần, như thể thờ ơ với tất cả mọi thứ.
“Cảnh Thâm… Ngươi làm sao…” Phương Đào Phỉ vốn đang cười đùa vui vẻ giờ phút này sắc mặt liền trở nên có chút khó hiểu, cô không nghĩ hắn lại đột nhiên xuất hiện giờ khắc này.
Lục Cảnh Thâm nhếch môi, nụ cười trên khoé môi nhàn nhạt nhưng lại rất có mị lực:
“Phỉ Phỉ, lâu rồi không gặp.”
Giọng nói của hắn ta trầm thấp dễ nghe, khi gọi Phương Đào Phỉ còn có nghe ra được chút nuông chiều.
Trong hốc mắt Phương Đào Phỉ lập tức ngấn lệ, phút chốc vỡ oà lên khóc, nhào vào trong n.g.ự.c hắn: “Anh còn biết đường trở về sao?”
“Xin lỗi đã để em đợi lâu, lần này anh đã trở về.” Lục Cảnh Thâm vỗ nhẹ vào lưng Phương Đào Phỉ, giọng nói dịu dàng tinh tế, ngữ điệu lãng mạn và trịnh trọng không thể miêu tả thành lời.
Nhìn cảnh hai người bọn họ ôm nhau thắm thiết, Tô Thời Sơ nhất thời không thể nào đoán ra được mối quan hệ giữa hai người họ.
“Lục Cảnh Thâm là tình đầu của Phương Đào Phỉ.
Nhưng bởi vì tính chất công việc của Lục thiếu gia, anh ấy đã không về nước nhiều năm rồi, trong khoảng thời gian đó bọn họ cũng chỉ đành yêu xa thôi.”
Ôn Thư đã tìm hiểu chút ít về những tin đồn kín này, ở một bên nhỏ giọng thì thầm với Tô Thời Sơ.
Nghe xong, Tô Thời Sơ liền hiểu ý.
Thì ra là cuộc hội ngộ của đôi tình nhân đã lâu không gặp, không có gì lạ khi bọn họ rất phấn khích như vậy.
Mọi người nhìn thấy hai người bọn họ gặp lại, mặt ai nấy đều rạng rỡ và vui mừng chúc phúc, chỉ có khuôn mặt của Ân Dĩ Mặc là bao trùm một lớp sương mù dày đặc.
“Cậu trở về thật đúng lúc!” Ân Dĩ Mặc mở miệng nói, ngữ khí không tốt lắm.
Lục Cảnh Thâm chậm rãi buông Phương Đào Phỉ trong n.g.ự.c ra, xoay người, đôi mắt hơi híp lại, khoé môi tuỳ ý nhếch lên:
“Dĩ Mặc, hình như anh không quá hoan nghênh tôi trở về.”.