Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 72



Màn đêm lặng lẽ buông xuống, chẳng biết từ lúc nào trong sân ngoài biệt thự đã có hai người xa lạ yên lặng đứng đó.

Đi đầu là một bà cụ mái tóc có chút hoa râm. Trong tay bà cụ chống gậy, trên người mặc trang phục có phong cách thời nhà Đường, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp.

Hai người cứ thế đỡ nhau đứng trong sân không biết bao lâu, nhưng bảo vệ trong biệt thự lại như không nhìn thấy hai người, cứ mặc kệ hai người đứng yên thật lâu cũng không có bất cứ động tác gì.

So với trong biệt thự đèn đuốc sáng choang thì ánh sáng bên ngoài không được sáng như vậy, dưới bóng đèn lờ mờ, hai người đứng thật lâu cũng không ai để ý tới sự tồn tại của bọn họ.

Người đầu tiên phát hiện ra không đúng chính là Lê Sân, bà bê canh đi từ trong bếp ra đột nhiên cảm giác bên ngoài sân vườn có người nhìn vào bên trong.

Tạp dề bà thắt trên eo vẫn không lấy xuống, cứ như thế đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng, mặt đối mặt với bà cụ đứng xa xa bên ngoài. Đôi mắt bà không khống chế được chậm rãi trợn to lên, canh trong tay bất chợt trượt ra khỏi tay.

“A Sân!”

Tống Lẫm sợ hết hồn, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, chớp mắt đã chạy như bay tới bên cạnh Lê Sân.

Ông kéo bà về bên cạnh mình, tránh khỏi đống hỗn độn trên mặt đất, cầm tay bà nhìn cẩn thận một chút.

“Em không sao chứ?”

Lê Sân há miệng, từ trong cổ họng thoát ra một vài âm gió không hề có ý nghĩa, sau đó đẩy Tống Lẫm chạy ra ngoài.

Bà chạy rất nhanh, gần như chớp mắt đã lao ra khỏi phòng khách, nhưng lúc sắp tới trước mặt hai người thì bà lại dừng bước chân.

Bà đứng tại chỗ, tay túm lấy tạp dề, môi khẽ nhếch lên nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Trong nháy mắt bà cụ nhìn thấy bà đã đỏ cả vành mắt, bà cụ chống gậy đi về phía trước mấy bước, ánh mắt không rời khỏi người bà một giây nào, dường như muốn nhìn kĩ mỗi một tấc trên người của bà.

Một giây sau, không biết bà cụ nghĩ tới điều gì, biểu cảm trên mặt nháy mắt trở nên lạnh hẳn đi, cây gậy trong tay ném về phía Lê Sân.

Lê Sân nhìn thấy gậy ném về phía mình cũng không né, cứ thế đứng tại chỗ định nhận lấy.

Tống Lẫm vọt ra từ phía sau bà, ông ôm bà chịu một gậy thay bà.

Ông khom lưng nhặt cây gậy lên rồi đi mấy bước về phía trước đưa cho bà cụ, vẻ mặt đầy cung kính xưa nay ít thấy. Ông liếc mắt nhìn sắc mặt Lê Sân tái nhợt, hơi cụp mặt xuống.

“Mẹ…”

Ông vừa nói lời này, sắc mặt bà cụ nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi. Bà cụ tức giận ho khan mấy tiếng, bàn tay túm lấy tay người phụ nữ bên cạnh dường như cũng bất ổn.

“Ai là mẹ của anh? Anh còn có mặt mũi đứng trước mặt tôi!”

Tống Lẫm không nói lời nào.

Bà cụ cũng không muốn nói chuyện với ông, ánh mắt bà cụ lướt qua Tống Lẫm, rơi xuống trên người Lê Sân đứng phía sau ông.

“Tinh Tinh, con thật sự định cả đời cũng không nói chuyện với mẹ sao?”

Cả người Lê Sân cứng đờ tại chỗ, bà hé miệng, một chữ cũng không nói ra được, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn trào.

Quá lâu, lâu đến mức con của mình cũng đã thi đại học.

Người phụ nữ tao nhã trong trí nhớ của bà nay đã là người trung niên tóc nhuốm màu trắng bạc, cứ thế đứng trước mặt bà, mỹ phẩm dưỡng da có đắt mấy đi nữa cũng không che lấp được nếp nhăn trên mặt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 313: C313: Phong vân hội tụ

Đây là lần đầu tiên bà thấy được uy lực của thời gian, lực lượng này quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức dù cho bà đứng trước mặt bà cụ nhưng cũng không dám nhận là quen biết nhau.

Thấy bà mãi không nói lời nào, bà cụ giật lấy cây gậy trong tay Tống Lẫm đi về phía bà mấy bước, giọng nói nảy sinh sự ác độc.

“Lê Sân! Trên người con chảy dòng máu của nhà họ Lê, con nói cắt là thật sự có thể cắt đứt hoàn toàn sao? Hay là bây giờ con đã thành bà Tống nóng bỏng tay nên nhà họ Lê đã sa sút không lọt vào mắt của con nữa hả?”

Bà cụ lớn tuổi, lặn lội đường xa, đi đường xá mệt nhọc tới đây đối với sức khỏe của bà cụ vốn đã là cực hạn. Thấy Lê Sân không phản ứng mình, trái tim vốn đang thấp thỏm không ngừng chìm hẳn xuống, trở nên lạnh đi.

Tống Lẫm thấy thế tiến lên một bước không nhịn được nói: “Không phải, A Sân vẫn luôn nhớ về mọi người, cô ấy không dám trở lại là bởi vì…”

Chát…

Ông còn chưa nói xong thì đã bị đánh một cái bạt tai rất mạnh.

“Anh là ai? Cũng xứng nói chuyện với tôi? Tôi nói chuyện với nó không cần một người ngoài nhúng tay vào.”

Tống Lẫm đưa tay che mặt, cúi mặt đứng tại chỗ, vẻ mặt nơi đáy mắt khó lường.

“Ôi… Sao lại đánh người vậy?” Thẩm Ngọc Sơn đứng bên cạnh xem trò vui không nhịn được, ông muốn đi lên khuyên một chút, kết quả vừa mới đi lên một bước đã bị Liễu Mai kéo lại.

“Anh làm gì đấy?” Bà nói: “Anh không thấy khuôn mặt của người kia rất giống với Lê Sân sao? Hơn nữa, tổng giám đốc Tống là người tàn nhẫn như vậy mà còn bị đánh không dám đáp trả, anh đi lên khuyên cái gì mà khuyên?”

“Chuyện của nhà người ta, người ngoài như chúng ta đừng có mà tham gia.”

“Mẹ…” Lê Sân mở miệng: “Sao mẹ lại… lại tới?”

“Sao mẹ lại tới?” Tiếng nói của Quý Hòe nghẹn lại: “Lê Sân, con không có trái tim? Con về nước lâu như vậy cũng không muốn về nhà thăm một chút sao? Nếu không phải nhà họ Ngu nhận con gái ruột mình về, mẹ ngẫu nhiên nghe nó nhắc tới, lại đọc được tin tức thì mẹ còn không biết con trở về lâu như vậy.”

Cảm xúc kích động, bà cụ không nhịn được gõ gậy kêu bang bang trên sàn: “Con thật sự định cả đời không trở về sao?”

“Con không…” Lê Sân bất đắc sĩ nói, trong miệng đã toàn là chua xót.

“Con muốn về, nhưng mà mọi người thì sao? Đã nhiều năm như vậy, mọi người vẫn không tiếp nhận Tống Lẫm.”

“Tiếp nhận nó?” Quý Hòe nhìn Tống Lẫm một chút, cười lạnh nói.

“Một đứa con riêng do kẻ thứ ba sinh ra, dựa vào cái gì để làm con rể nhà họ Lê chúng ta! Lê Sân, từ nhỏ con đã tiếp nhận sự giáo dục nghiêm khắc nhất, con đã từng là đứa con gái mẹ tự hào nhất, lẽ ra con nên gả cho một người có thân thế xứng đôi với con chứ không phải là ở cùng với một người có dòng máu bất chính như vậy.”

“Ban đầu mẹ không nên đưa con ra nước ngoài, nếu không thì con cũng sẽ không thay đổi đến mức phản bội như vậy, lại vì một đứa con riêng mà chấp nhận đoạn tuyệt quan hệ với với nhà họ Lê, thậm chí còn sinh một đứa con trai với nó…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

Bà cụ thoáng liếc mắt nhìn về phía Tống Thời Việt đứng cách đó không xa, thấy khuôn mặt tương tự với Lê Sân thì vẻ mặt trong nháy mắt mới thoáng nhu hòa lại.

“Cháu chính là Tiểu Việt đúng không? Trông thật giống mẹ cháu, cũng ưu tú giống như mẹ cháu vậy, bà đã nhìn thấy tin tức, cháu là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của toàn tỉnh.”

Thiếu niên đứng cách Lê Sân không xa, không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ. Nhìn bầu không khí căng thẳng của ba người, chỉ có thể lạnh nhạt gật đầu với bà cụ.

Vẻ mặt này của anh nhìn qua lại có mấy phần tương tự như Tống Lẫm.

Trong nháy mắt, mặt Quý Hòe lại lạnh xuống: “Lê Sân, mẹ lại cho con một cơ hội, theo mẹ trở về!”

Lê Sân không nhịn được nở nụ cười, nhưng nụ cười này còn khó coi hơn là khóc.

“Trở về, trở lại làm gì?”

“Đương nhiên là trở về lập gia đình, con còn nhớ Lý Viên không? Là người khi còn bé con đã chơi cùng, vợ nó đã mất năm ngoái, vẫn luôn muốn tìm một người khác.”

“Nếu như con không nỡ bỏ con trai con thì đưa nó trở về cũng được. Lý Viên cũng có con gái, các con ở cùng nhau vừa vặn trai gái đủ cả.”

Khuôn mặt Tống Lẫm nháy mắt trở nên khó coi: “Con còn chưa chết, mẹ có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ. Anh có biết hơn mười năm qua người khác đã bàn luận về nhà tôi như thế nào không? Con gái út không biết xấu hổ bỏ trốn với con trai của kẻ thứ ba, thậm chí còn vì đứa con riêng này mà đoạn tuyệt với người trong nhà, nhà họ Lê tôi ngày nào cũng bị người ta đâm chọt móc mỉa đấy!”

“Tống Lẫm, nếu như anh thật sự thích Lê Sân thì đừng có quấn lấy nó nữa. Anh xem thời gian nó ở nước ngoài đi, ngay cả đứa con nó sinh ra anh cũng làm mất, làm hại nó thành ra bộ dạng này, anh có mặt mũi nào ở cùng với nó?”

“Danh dự cả đời của nó đều bị anh phá hủy, lẽ nào anh cứ để cho nó phải mang cái tiếng là vợ của đứa con riêng mà sống hết đời sao?”

Bà cụ nói như đâm dao, từng câu từng chữ không hề nể tình mà đâm vào chỗ đau nhất trên người Tống Lẫm.

Cho dù ông có cố gắng thế nào, trèo lên trên như thế nào, dù cho ông thành chủ nhà họ Tống, có quyền thế và tiền bạc khôn kể, bà cụ muốn bất cứ cái gì ông cũng có thể mua cho bà cụ.

Nhưng có những thứ cho dù ông có tiền, có quyền đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được. Cho dù bây giờ ông có sống sạch sẽ hào nhoáng thế nào thì ông vẫn là đứa con riêng trong miệng người khác. Sau lưng đều mắng ông một câu không ra gì.

Mặt ông tái nhợt đứng một chỗ, không nói được câu gì.

Ác mộng nối tiếp nhau hơn mười năm trong đáy lòng ông lại tái hiện. Khi ông cho rằng bọn họ thật sự có thể ở cùng nhau cả đời bỗng nhiên chớp mắt xuất hiện Quý Hòe kéo ông vào địa ngục.

Ông cứ nghĩ rằng thời gian trôi qua bà cụ có thể buông thành kiến đối với ông xuống, chấp nhận cho bọn họ ở cùng nhau.

Nhưng một lần nữa đối mặt với gương mặt đó, ông biết thành kiến trong lòng người sẽ không giảm bớt theo thời gian mà sẽ chỉ càng ngày càng tích tụ trong ngày tháng dài lâu, trở nên càng ác liệt hơn.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 6 - Chương 17: Nhân giai có bất nhẫn nhân tâm

Lê Sân giữ chặt tay Tống Lẫm, vẻ mặt bà kiên định.

“Mẹ, con sẽ không trở về với mẹ. Đáp án của con hơn mười năm trước thế nào, hiện tại đáp án của con vẫn vậy. Anh ấy có phải con riêng hay không, chuyện đó con không quyết định được. Nhưng con biết, trên đời này con sẽ không tìm được ai yêu con hơn anh ấy.”

“Con…”

“Con…”

Quý Hòe tức giận đến mức cả người run lên: “Lê Sân, có phải con muốn ném hết mặt mũi của nhà họ Lê hay không?”

Lê Sân đứng trong gió, giọng nói hòa cùng tiếng gió bỗng nổi lên ý lạnh.

“Mẹ, hơn mười năm trước con cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với mọi người rồi. Bây giờ con sống hay chết cũng không liên quan gì đến nhà họ Lê, hà tất phải nói mấy lời mất mặt? Nếu như mẹ cảm thấy con nợ mẹ, theo con biết, Tống Lẫm vẫn lén lút cho mọi người không biết bao nhiêu tiền, những tiền kia, đã nên trả hết nợ từ sớm rồi.”

Người phụ nữ xinh đẹp đỡ Quý Hòe không nhịn được mở miệng.

“Em gái, mẹ lớn tuổi như vậy, vì em mà chạy một mạch từ thủ đô đến đây, sao em lại làm bà ấy tức giận như vậy?”

“Em…”

Bà ta thờ dài, lại nói.

“Nhà chúng ta từ trước tới giờ là danh gia vọng tộc, cho dù là gả hay cưới thì đều chọn người môn đăng hộ đối, em vừa làm loạn một cái, lúc đó suýt nữa hủy hoại toàn bộ thanh danh nhiều thế hệ trong một ngày. Nhưng em đúng là lòng dạ tàn nhẫn, ra đi để lại một mình mẹ ở trong nhà bị người người đâm chọt mỉa mai.”

“Chuyện lập gia đình đúng là mẹ tức giận mới nói ra, em gả cho con riêng mẹ cũng đã tức giận mười mấy năm rồi chứ đừng nói tới một người cưới vợ lần hai.”

“Nhưng mà…” Lê Sân vẫn bi thương.

“Nhưng nhiều năm như vậy mà mẹ vẫn không chấp nhận Tống Lẫm.”

“Ha!” Quý Hòe cười lạnh một tiếng: “Dựa vào cái gì mẹ phải chấp nhận nó?”

“Một đứa con riêng không ra gì mà thôi, tưởng mình có mấy đồng tiền dơ bẩn là ghê gớm sao?”

“Mẹ…” Lê Sân đứng trước mặt Tống Lẫm.

“Con mặc kệ mẹ muốn làm gì nhưng đời này con sẽ không tách khỏi Tống Lẫm!”

Quý Hòe tức giận đến tái mặt.

Liễu Mai núp ở cạnh cửa xem náo nhiệt hồi lâu, bà ấy đưa tay ra kéo Lê Sân.

“Trời ạ… Chuyện tranh cãi này chị nhìn cũng thấy đau đầu. Người có tiền đúng là thích chơi đùa, mỗi một câu nói lại càng tàn nhẫn. Nếu mẹ em thật sự không chịu nhận hai người thì bà ấy sẽ dẫn chị của em từ nơi xa chạy đến đây sao? Có khi nhìn còn không muốn nhìn mặt em ý chứ.”

“Nếu như chị là mẹ của em, mà thật sự muốn làm gì với em, trong nhà có tiền có thế cứ trực tiếp đưa người tới, còn ở đây nói mấy lời vô nghĩa với em làm gì? Chỉ là có mấy lời nói khó nghe chút, chị là người ngoài cũng không nhìn nổi.”

Bà lại nói với Quý Hòe: “Dì ơi, không phải cháu nói dì đâu nhưng dì xem trên tay con gái dì vẫn còn cầm quà đấy, ồn ào hồi lâu mà không tặng quà đi thì cũng lúng túng lắm.”

Dưới con mắt của mọi người, Lê Nguyệt giấu cái túi mình cầm theo ra phía sau, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra lúng túng.

Lê Sân: “…”

Quý Hòe: “…”

Mặt Quý Hoè lại tái rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.