La công công nhìn y tươi cười: “Thẩm… Thẩm công tử trời đang nắng gắt người đến Thiên Sư Môn làm gì?”
Thẩm Huyền Quân định canh lúc vắng đưa đồ ăn cho hắn, ai ngờ đụng phải công công bên cạnh hoàng thượng, hơi lúng túng nói: “Tưởng tướng quân nhờ ta mua chút điểm tâm mang đến.”
La công công thoáng liếc nhìn về phía mái đình, Thẩm Huyền Quân cũng nhìn theo, trên hành lang có vài thuộc hạ đang đứng canh. Giữa mái đình mát mẻ Tưởng Hoàng đang cùng một vị đại nhân khác đang đánh cờ. Bên cạnh còn có hoàng thượng đang uống trà ôm mỹ nhân.
“Không sao, ta đợi được.”
Thẩm Huyền Quân đợi rất lâu họ vẫn chưa nói xong, mặt trời ngày càng lên cao nắng đến chảy mỡ. Sức khỏe của y không còn như trước đứng chừng hai canh giờ đã hơi say nắng.
La công công khó xử: “Hoàng thượng đang cùng họ bàn việc, hay là người đưa bánh cho nô tài. Lát nữa thuộc hạ sẽ trao tận tay cho tướng quân.”
Y đành gật đầu đem bánh đưa cho La công công.
Lão thái giám nhìn bóng lưng y ốm yếu, hơi nghiêng đầu nói với đệ tử bên cạnh: “Nghe nói Chung Thượng tiên sinh y thuật nhất đẳng quốc thủ cũng không chữa nổi cho y. Nhân tài nạp vào cung ngày càng nhiều, vị này e là không còn chỗ đứng nữa.”
Tiểu thái giám cúi thấp đầu không dám tùy tiện xen vào, lòng nghĩ trong cung có lúc thịnh lúc suy. Chuyện thường tình thôi, phận làm nô tài hiểu ý chủ nhân là tốt, nhưng nịnh cao đạp thấp quá rõ ràng là điều rất nông cạn. Biết đâu ngày nào đó người ta lại phất lên.
Tới chiều, hắn có chưa người báo rằng có việc không về phủ một thời gian. Người đưa tin gửi lại hộp bánh, cầm hơi nặng tay hơn trước. Sau khi cảm ơn, đợi người đi khuất y mới mở ra xem.
Một bức tượng hổ bằng ngọc rất đẹp, bên dưới kẹp một bức thư tay viết vội. Thẩm Huyền Quân đọc xong cười ngốc vội đem cất đi.
Mùa đông đã sang một thời gian rồi, Thẩm Huyền Quân ở trong trường săn không được thoải mái lắm. Y là cấm quân trong doanh trại tập luyện cho binh sĩ còn không có thời gian, vì gần đây các thế tử tập luyện ở mã trường, tự dưng bị điều sang đây huấn luyện.
Thẩm Huyền Quân dọn quần áo đến biệt viện trong khu mã trường, người dẫn đường đưa y đến một nơi khá là tối, còn cũ kỹ. Quần áo mang đến chỉ toàn là đồ cũ, Lan Tường đi theo y không khỏi oán than. Nhưng họ lấy lý do các tiểu thế tử nghỉ ngơi, Lan Tường không thể tranh cãi thêm.
Thẩm Huyền Quân đã chuẩn bị theo vài bộ đồ trong phủ, thoải nói: “Đồ ở mã trường thoải mái là được, chúng ta đâu phải không có mang theo hành lý?”
“Nhưng họ rõ là muốn dằn mặt chúng ta!”
“Ngươi đến tranh cãi chỉ chuốc lấy sỉ nhục quay về thôi. Những trò vặt vãnh này từ lâu ta đã biết rồi, trước kia ở trên ngôi cao đương nhiên không thèm nhìn xuống. Giờ muốn tranh chấp cũng không được nữa đâu.” Thẩm Huyền Quân thay áo lông hơi ướt tuyết của mình ra, nằm lăn trên giường với vẻ mặt thỏa mãn: “Trước khi Tưởng Hoàng đi có để lại thẻ bài, đổi chút tiền mua đồ ăn đi.”
Thấy Thẩm Huyền Quân muốn ngủ, Lan Tường muốn nói lại thôi.
*****
Vừa thay ca xong trong nhà bếp có làm một chút bánh. Thẩm Huyền Quân đang định ăn một cái rồi ngủ, ai ngờ tiểu công chúa được nghỉ học một hôm. Bám dính lấy y đòi ra phố ăn bánh dầu mè.
Thẩm Huyền Quân khéo léo từ chối, hoàng đế nghi kỵ y rất nhiều càng gần gũi với người trong hoàng tộc, y không muốn mang tiếng trèo cao. Công chúa nằng nặc đòi mãi cả mã trường không ai được yên. Thẩm Huyền Quân thở dài đành gật đầu theo công chúa ra ngoài.
Họ ở riêng xưng hô rất thoải mái, tuổi công chúa tính khí rất trẻ con nói sao cũng không chịu theo phép tắc.
Công chúa chọn một tửu lâu trong vườn, từ chỗ họ ra có thể ngắm mất cây trường xuân xanh tươi rực rỡ leo bên khe đá. Bánh dầu mè thơm phức được mang lên còn nóng hôi hổi, tiểu công chúa cắn một miếng to: “Ngươi không ăn hả?”
Thẩm Huyền Quân lắc đầu, y không có khẩu vị ăn mấy món này chỉ muốn chạy về ăn canh Tưởng Hoàng nấu. Chợt nhớ ra đệ ấy đã rời đi rồi đành gọi một đ ĩa măng xào.
Tiểu công chúa Nhan Doanh hơi mất hứng bĩu môi, chợt nhớ gì đó: “Nghe nói hôm ở trường săn ngươi bị ngã ngựa.”
“Vết thương đã ổn hơn rồi.”
“Sao có thể tự nhiên ngã.” Tiểu công chúa đập bàn: “Cái tên Tưởng Hoàng đó đã điều tra ngọn ngành chuyện này chưa?”
Thẩm Huyền Quân cười khổ lẽ nào y vấp hòn đá cũng phải hỏi tội nó sao: “Do ta bất cẩn thôi chuyện này có gì điều tra chứ.”
Nhan Doanh suy nghĩ một lát, lại nói: “Ta tìm người chiếu cố ngươi nhé.”
“Công chúa à người đừng khiến ta bị mắng nữa.”
“Nhưng ngươi là sư phụ của trưởng tỷ của ta, ở trong cung giảng dạy được rồi cần gì ra ngoài chịu khổ?”
Thẩm Huyền Quân thở dài, đã nhận đương nhiên phải có trách nhiệm với trưởng công chúa. Sau chuyện trưởng công chúa nhiễm bệnh dịch, y càng thấy tự trách hơn. Mà gần đây chuyện liên hôn gấp rút, trưởng công chúa ngày càng héo hon gầy mòn, suốt ngày đóng cửa không chịu ra ngoài.
Nhan Doanh thấy y im lặng tưởng đã đụng chạm nỗi đau liền lảng sang vấn đề khác: “Trưởng tỷ đã sắp gả đi rồi, ở nơi đó…”
Tiểu công chúa hít thở mấy hơi vẫn không nhịn được nghiến răng: “Nghèo! Vô cùng nghèo!”
“Người ở đó anh dũng thiện chiến.” Y mỉm cười ôn hòa nói tiếp: “Sau khi liên hôn hoàng thượng cung cấp tài nguyên, thêm vào sự miệt mài khai hoang của họ, khởi sắc là chuyện đương nhiên. Quân vương là một người hiền lành nho nhã, giỏi tài ứng chiến, công chúa gả đi với thân phận cao quý, không chịu thiệt thòi.”
Vua nước Sở đột ngột băng hà, chuyện liên hôn này tưởng chừng đã rơi vào bế tắc. Nhưng vị Quân Vương mới đăng cơ kia quản việc đeo tang, muốn đón công chúa về trước.
Ngẫm lại nước Sở giờ rối như nồi canh, hoàng thượng không biết có suy tính gì!
Tiểu công chúa bĩu môi, chọn các nước giàu mạnh ngay từ đầu không phải tốt hơn sao? Đợi khi vị Quân vương kia giàu tuổi xuân của tỷ tỷ có còn không, biết đâu hắn sẽ có nhiều mỹ nhân khác mềm mỏng hầu hạ. Thế khác nào vì chồng vì con xây dựng cơ ngơi rồi cho người khác hưởng. Huống hồ…
“Nhưng mà tỷ ấy và Thù Giang Nguyệt…”
Nhưng y không muốn nói đất nước đó khó lòng hùng mạnh hơn, hoàng đế muốn liên minh, lòng lại e sợ vây cánh của họ ngày nào đó sẽ quay lại khống chế mình.
Là hoàng đế vạn dân phục tùng cũng không thoải mái chút nào. Thẩm Huyền Quân ngẫm nghĩ thở dài trong lòng, khi nhặt y về sư phụ đã bói cho y một quẻ. Nói cả đời này y chỉ là thần tử phò tá hoàng đế, từ khi hoàng đế còn là một dân thường, y giúp người mở rộng bờ cõi, hưng thịnh nước nhà, giờ nhìn lại cũng chỉ là một áng mây trôi.
“Nè, ta đang hỏi ngươi.”
“Công chúa nói gì?”
“Còn chuyện Thù Giang Nguyệt và trưởng tỷ ta thì sao chứ?” Nhan Doanh vẫn luôn muốn hạn chế nhắc chuyện này, sợ sẽ khiến phụ hoàng trút giận lên tên kia. Hừ, cái tên đó nàng cũng không ưa, nhưng ai bảo hắn là người quan trọng trong lòng trưởng tỷ chứ!
Thẩm Huyền Quân lắc đầu: “Công chúa, liên hôn là chuyện quan trọng của quốc gia, ta, công chúa, kể cả hoàng thượng đôi khi cũng lực bất tòng tâm.”
“Ta biết, ta biết, chuyện này đã nghe mẫu hậu giải thích nhiều lần rồi, ta chỉ muốn biết ngươi có cách hay không thôi. Ngoài ngươi ra không biết nên chia sẻ với ai, mấy ngày trước ngươi ngã ngựa, tỷ ấy mới nhờ ta hỏi thăm một chút. Vì cớ này mới ra khỏi cung gặp ngươi…” Nàng ghé tai hắn: “Có thể để họ gặp nhau một lần không?”
“Công chúa!”
Tiểu công chúa day trán: “Kim châm dưới yên ngựa…”
Thẩm Huyền Quân xoa thái dương: “Hóa ra không phải ta ngửi nhầm mùi hương trên yên ngựa.”
Hoàng đế chắc là mệt mỏi với tiểu công chúa vì chuyện này lắm, người cũng không thể xem như không biết chuyện gì, hai ngày trước còn cho thái y đến khám. Vị quân chủ không hề ưa mình, nhưng hoàng đế phải làm cho người ngoài xem. Y biết rõ càng đau lòng nhiều hơn.
Nhan Doanh biết trưởng tỷ mình đã làm sai, níu áo y hối lỗi: “Khi biết chuyện này ta cũng rất hoảng sợ, ngươi không sao là chuyện tốt, nhưng trưởng tỷ của ta sao lại có những thủ đoạn như này chứ?”
Thẩm Huyền Quân giật mình, y dạy dỗ công chúa từ bé, từ khi nào tính tình trầm ổn dịu dàng lại thành ra thế này?
****
Màn mưa mờ mịt Thẩm Huyền Quân dưới ô ngẩng đầu lên, y đứng bên vũ đình chờ hắn, trong mưa bụi mờ mịt mỉm cười. Trong khoảnh khắc dáng vẽ đó như trở nên vĩnh hằng.
Cỏ cây xanh rì chìm khuất trong cơn mưa mờ ảo, y đứng đó không hề bị u ám tối tăm. Tưởng Hoàng quýnh quáng chạy tới ôm chầm lấy y xoay tròn trên không: “Nhớ ca ca quá.”
Y cười mắng: “Nhớ ta mà không có lấy một phong thư?”
Biết hắn bận y gửi một lá thư chẳng thấy được hồi âm liền thôi.
“Ca ca đừng giận.” Hắn ôm người đi thật nhanh trong mưa: “Thư từ nào diễn tả được nỗi nhớ trong ta, phải làm xong công việc gấp rút về nhanh mới được.”
Thẩm Huyền Quân cầm dù che cho cả hai, nửa đường mới nhớ ra chuyện quan trọng: “Đừng để người khác nhìn thấy.” Lỡ như hoàng thượng ghét lây cả hắn thì sao?
Thấy hắn toan tuột xuống, hắn bóp m ông y một cái cười như mùa màng bội thu: “Yên nào, ta có quà cho ca ca.”
Về tới phòng Thẩm Huyền Quân liền khoác chăn lên người, dán mắt vào hắn chờ đợi. Tưởng Hoàng nhìn thế véo mặt y: “Quà cáp làm gì ở trên người ta chứ. Phải để trên xe ngựa bọc đường nhỏ êm êm mà đi.”
Thẩm Huyền Quân khó hiểu, hắn lại tỏ ra thần bí nhất quyết đòi ôm y ngủ chứ không nói ra món quà. Cũng trong buổi chiều đó hắn ôm y đi qua con đường nhỏ, mưa lất phất rơi trên phiến lá nghe thật vui tai.
“Ở đây từ khi nào có căn nhà?”
“Ca ca cứ đến xem thử đi.”
Y đẩy nhẹ cửa một mùi hương thơm ngát truyền tới, khe sáng bên ngoài chiếu vào mấy chậu hoa được sắp xếp tỉ mỉ.
“Hoa phỉ ngàn cánh? Không phải hoa chỉ nở vào mùa hạ thôi sao?” Thẩm Huyền Quân hơi quỳ xuống đón lấy cánh hoa lòng kinh ngạc không thôi. Hoa phỉ bình thường không nở nhiều cánh, càng không có màu xanh biếc chuyển tím êm ngọt như này. Hoa đang nở rộ rực rỡ nhất thơm rất riêng, ngọt mê người.
“Ca ca cần dùng hoa phỉ làm thuốc uống điều khí, nhưng bông hoa này thật không biết thời thế chỉ nở vào mùa hạ. Lần này tình cờ gặp được cao nhân chỉ dạy, thử qua nhiều lần mới trồng được. Lúc nhận được hạt giống đã nảy mầm kha khá, là thời cơ tốt để trồng ra hoa. Ở ngoài đất Biên khói bụi, trồng cây cối cũng khó. Ca ca không biết ta sợ không thể mang hoa về tới mức nào đâu.”
“…” Cái gì mà hoa không biết thời thế chứ?
Bảo sao đệ ấy phải dùng tuyến binh khác vận chuyển đường nhỏ về đây. Nhất định sợ hoa trên đường về dằn xóc hư hại. Nghĩ đến cảnh đệ ấy bận rộn vẫn không quên chăm sóc từng bông hoa cho mình, y cảm động không thôi.
Trên đời này, ngoài Lan Tường cùng y lớn lên và sư phụ vẫn có người vì vui buồn của y mà đau lòng.
Thẩm Huyền Quân mang chuyện trưởng công chúa muốn gặp Thù Giang Nguyệt bàn với hắn.
Hắn do dự nói: “Lúc này đưa công chúa rời cung không dễ. Ta có thể để Thù Giang Nguyệt giả thành người thân cận nhập cung nhưng mà… sợ công chúa nghĩ quẩn, hoàng hậu và thị vệ luôn canh chừng rất chặt chẽ.”
Những chuyện này y đều biết hơi rầu rĩ.
“Ca ca đừng gấp, để ta nghĩ cách khác.”
“Không cần đệ phải bận tâm nghĩ nhiều đâu.” Dù sao chuyện này cũng là tội chết, y không nên kéo hắn vào mới đúng.
***
Nếu không ở mã trường y sẽ dành thời gian chăm sóc mấy chậu hoa phỉ kia, nâng niu từng cánh. Hoa để trong phòng ấm, còn phải có người canh than kỹ càng. Hôm nào thấy hoa hơi xém cánh cung nhân đều hoảng sợ nháo nhào cả lên.
Hôm nay đang nửa ngồi nửa quỳ bên chậu hoa mới nở, nụ hoa còn e ấp, chỉ có một cành lặng lẽ nở bung trong đêm qua. Đây là lứa hoa thứ hai trồng từ hạt hoa cũ, vẫn rất đẹp.
Đột nhiên áo choàng trên vai áo y được chỉnh lại, Tưởng Hoàng nói: “Công chúa đã cùng Quân vương ra ngoài dạo rồi?”
Y kinh ngạc: “Công chúa vẫn luôn bài xích chuyện này mà.”
Hắn thản nhiên: “Muốn đạt được chuyện lớn đôi khi phải hy sinh.”
Hai người cũng âm thầm theo bước chân trưởng công chúa, tình cờ gặp mặt ở Túy Yên Lâu. Quân vương có lòng mời họ một vò rượu, được chừng nửa nén nhang trưởng công chúa Nhan Tống mượn cớ hơi buồn ngủ, muốn thuê phòng ngủ một lát.
Quân vương muốn thuê xe ngựa đưa công chúa về cung nhưng nàng không chịu, tỳ nữ nói đường tuyết trơn vó ngựa khó đi. Còn khéo léo nói buổi chiều còn muốn cùng người ngắm hoa bên đầm, Quân vương mới vui vẻ đồng ý.
Nghỉ trong phòng được nửa canh giờ, Lan Tường đứng bên ngoài cứ đi qua đi lại. Tưởng Hoàng không nhịn được hơi hé cửa: ” Ca ca đang ngủ ngươi đừng làm ồn nữa.”
Lan Tường đầy cảnh giác: “Ta cứ thấy sắp có vấn đề xảy ra!”
“Có vấn đề gì chứ.” Hắn thấp giọng: “Hai người kia đang ở trong phòng nói chuyện ngươi cứ làm ồn sẽ khiến người ta chú ý. “
Lan Tường nôn nóng nhìn gió tuyết bên ngoài, chưởng quầy thỉnh thoảng sẽ mở cửa cho khách vào trọ. Cứ mỗi lần như thế tuyết lại ồ ạt tràn vào, đồ đạc kêu lọc cọc không ngừng.
“Ngươi cũng thấy đó tuyết lớn thế này khó khăn lắm y mới ngủ được, đừng có đi tới đi lui trên ván nữa.”
Hết cách nói tiếp, Lan Tường đành về phòng. Phòng của hắn phải đi ngang phòng công chúa, bước chân hắn dần chậm lại mơ hồ nghe gió tuyết thổi mạnh, nghe thấy tiếng cửa bị thổi kêu cọt kẹt. Ánh mắt hắn bùng lên nghi hoặc liền gõ cửa hai cái giả vờ nói: “Công chúa, thần mang điểm tâm cho người.”
Bên trong không có tiếng trả lời, Lan Tường hỗn loạn phá cửa nhìn vào.
Phòng ốc trống trơn, bên cửa sổ mở toang mưa tuyết thổi ướt một mảng lớn: “Không ngờ Thù Giang Nguyệt lại to gan như vậy.”
Mắt Lan Tường co lại, vội đóng cửa.
Công chúa biến mất, lúc này không thể làm lớn chuyện.
Hắn gõ cửa phòng Tưởng Hoàng, không đợi người kia hỏi chuyện đã chen chân vào.
Mưa gió sầm sập đập vào tấm rèm cửa sổ khép kín. Thẩm Huyền Quân đang cuộn mình trong chiếc chăn bông dày. Tuy nhà tửu lâu này rất tốt nhưng không dùng loại vải tốt này, chắc hắn đã ra ngoài mua thêm.
Nước đun trên bếp lò đã sôi mùi canh gà hầm thuốc tỏa ra mê người.
Tưởng Hoàng khép cửa lại chen vải cẩn thận giảm tiếng ồn, nói: “Ngươi lại có chuyện gì?”
“Công chúa biến mất rồi.”
Tưởng Hoàng ngẩng đầu tròng mắt sâu thẳm như sợ hãi điều gì.
Thù Giang Nguyệt dùng áo choàng bao lấy công chúa, kéo dây cương để vó ngựa băng băng lao đi trong màn mưa tuyết xối xả.