Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 90: C90: Gương Trong Tim (5)



Lục Minh Quy chỉ muốn hồi tưởng một lát, khi hoàn hồn đã tối muộn. Gió lạnh thổi như cắt da, hắn thu dọn thuốc xong đóng cửa động lại thật cẩn thận, số thuốc bên trong phải giữ thật tươi mới tốt.

Hắn chỉ đi được mấy bước từ xa một con hạc giấy bay vèo tới, đọc thư xong môi hắn nhếch lên cười cợt: “Quyết định nhanh thật.”

Lục Minh Quy thổi tàn tro trong thư đi, Tưởng Hoàng quyết định lên đảo nằm trong dự tính của hắn. Mã Lý Trường không đáng tin, để tên đó ở lại trong cung để dễ bề phòng bị mà thôi, chỉ có kẻ ngốc mới ở địa bàn người ta đắc ý ngạo mạn.

Hắn đổi ý không về cung vội mà chạy đến Thiền Viện, không ngờ Mã Lý Trường đã đợi ở bên ngoài. Đoán chắc Viên Huyễn nhớ lời dặn không cho kẻ khác tùy ý bước vào Thiền Viện nên Mã Lý Trường mới đứng đợi bên ngoài.

Vừa thấy người Mã Lý Trường vội vã chạy đến, lời nói lộn xộn: “Hắn đột nhiên rời cung là có ý gì?”

Chuyện này Mã Lý Trường phải thăm dò lắm mới nghe ngóng được, trong cung đang bàn tán xôn xao, hay tin Phương Dao nhận lệnh nhiếp chính xử lý chuyện trong triều Mã Lý Trường biết là mọi chuyện không ổn. Tên họ Phương lên nắm quyền việc đầu tiên làm nhất định là tiễn hắn bay đầu, quả nhiên đêm hôm có rất nhiều người bao vây quanh phòng, hắn phước lớn mạng lớn trước đó đã âm thầm đến phòng thuốc mới thoát được một phen.

Thấy Lục Minh Quy không phản ứng, Mã Lý Trường bồi thêm một câu: “Tên quỷ quyệt đó hận không thể ôm Thẩm Huyền Quân nhét vào ngực đêm ngày kề cận ôm ấp, đột nhiên rời cung nhìn sơ đã biết không có gì tốt đẹp.” 

Mã Lý Trường cố ý nhắc đến hai người kia vui vẻ ân ái đánh vào lòng đố kỵ của Lục Minh Quy, ở cạnh bấy lâu Lục Minh Quy chưa từng che giấu tâm ý của mình dành cho người kia, điệu bộ si mê của những kẻ yêu nhau khiến người ta buồn nôn.

Lục Minh Quy không để ý chỉ cười: “Ai biết được, hắn nói là đi xem xét tình hình dân chúng mà, người ta làm vua phải quan tâm đ ến tình hình bách tính chứ. Cũng có thể hắn chỉ kiếm một cái cớ để Phương Dao ra mặt ra tay với những người cần xử lý… nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn trước khi tạo phản không có sự ủng hộ của dân chúng, sau khi đăng cơ càng không, người dân chỉ nhớ đến danh tạo phản của hắn mà thôi. Nhiều năm qua hắn vẫn là một vị vua tốt, dân chúng không có cớ nghị luận, những người biết chuyện năm xưa không bệnh chết cũng đã già, gây được sóng gió gì chứ? Trong triều không ai nắm binh quyền quá lớn, tham ô hay đàn áp người dân càng không, có thể nói ngôi vị kia vững như Thái Sơn, nếu hắn muốn ra tay với một người đâu cần bày vẻ phiền phức?”

Mi mắt Mã Lý Trường giật giật: “Ngươi nghĩ thế thật sao, ta thấy hắn muốn lên đảo tìm huyết trùng!”

Lục Minh Quy búng tay: “Trên đảo có biết bao oan hồn chờ hắn đấy. Năm xưa là hắn giả danh ca ca đồ sát khắp đảo, không sợ bị đòi mạng cứ lên đó tìm.”

Mã Lý Trường sửng sốt sau đó lập tức vui vẻ: “Có chuyện này nữa sao?”

Lục Minh Quy cười thản nhiên: “Ta rất muốn hắn lên đó, huyết trùng đã bị hủy trong trận chiến, ngoài mấy con trong tay ta ra không còn nơi nào có nữa, ngươi có thể yên tâm ngủ ngon rồi.”

Dứt lời Lục Minh Quy đã bước chân vào Thiền Viện, dứt khoát đóng cửa thật mạnh. Mã Lý Trường suýt gãy mũi đấm đá cánh cửa một hồi mới rời đi.

Viên Huyễn đang quét sân thấy Lục Minh Quy bước vào liền hỏi ngay: “Hắn đi sớm hơn con tưởng.”

“Bụng ca ca đang lớn dần sao mà không gấp được.” Lục Minh Quy lật vài trang sách, bỗng hỏi: “Ngươi ủng hộ phe nào?”

Viên Huyễn giật mình cười gượng: “Hắn bị thương cũng không tốt cho đại cuộc.”

Với chủ nhân hay sư phụ đều không tốt.

Lục Minh Quy không cho ý nghĩ đó là đúng nhưng không lên tiếng phản bác.

Tiểu Tây trong điện tung tăng trở về, dọc theo bờ hồ đến trước điện nhìn thấy một bóng người cầm đèn lồ ng đứng lẻ loi. Nàng nhìn kỹ lại, hóa ra là công tử còn chưa ngủ. 

“Hoàng thượng đã sai người thông báo đêm nay về muộn, trời về đêm nhiều sương lạnh người đứng chờ như thế hoàng thượng sẽ đau lòng đó.” Cách đây mấy ngày hoàng thượng còn ôm công tử đến Ấm trồng hoa chơi đùa đến nửa đêm, kết quả hôm sau công tử thấy váng đầu ho mấy tiếng. Hoàng thượng tự trách không thôi, dặn đi dặn lại bắt người ngủ sớm, giữ ấm cơ thể.

Thẩm Huyền Quân lắc đầu: “Ta không ngủ được muốn ngắm cảnh một lát thôi.”

Nhìn Tiểu Tây ôm mấy thang thuốc trong người, Thẩm Huyền Quân thấy lạ: “Khuya thế rồi Vu đại phu còn bốc thuốc sao?”

Tiểu Tây cũng thấy lạ, đều là thuốc cho mấy ngày sau cần gì nửa đêm kê đơn chuẩn bị: “Là A Tĩnh đưa tới.” 

Y gật đầu, bảo Tiểu Tây ngủ sớm, bản thân vẫn đứng lặng lẽ ngoài gió lạnh. Trên người khoác áo lông dày vẫn thấy lạnh run, trong bụng phiền não chất chứa.

Chiều nay Tưởng Hoàng mượn cớ đám người canh ngoài điện chỉ biết đánh bài lười biếng, đem hết những người đó ra ngoài phạt trượng xong đuổi ra khỏi cung hết. Y biết ở phòng thuốc hắn đã nghe được gì đó trong lòng không vui, cảm thấy những người canh vườn để y đi lung tung tội đáng muôn chết. Nếu không phải e ngại đứa bé trong bụng, phải tránh sát khí tích nhiều phúc đức hắn đã không dễ dàng bỏ qua.

Náo loạn nửa ngày, đám thị vệ bên ngoài được thay máu sạch sẽ, y thức dậy hay tin mọi chuyện đều đã xử lý xong xuôi, cả Uyên Uơng mới đến hắn cũng không giữ lại. Y không nhịn được chui vào trong chăn thở dài: “Trong lòng đệ ấy không thoải mái cứ để đệ ấy trút ra đi.”

Tiểu Tây không hiểu lắm, đang êm đẹp sao hoàng thượng lại không vui? Trước khi hoàng thượng rời khỏi còn dặn phải làm bánh cho công tử ăn chiều mà.

Nàng không hiểu nhưng vẫn vội vàng khuyên bảo: “Công tử ngàn vạn lần đừng chọc giận hoàng thượng nữa, hoàng thượng xử lý người ngoài điện cũng tốt, suốt ngày lén lút đánh bạc có gì tốt. Hoàng thượng đối xử với ngươi rất chân thành, chăm nom ngày đêm không dám rời mắt, công tử hà tất gì để ý những chuyện đó chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: C2: Lục đạo luân hồi kinh

Thẩm Huyền Quân siết chăn trong tay lại, nếu chỉ là mấy chuyện xử phạt cung nhân thì tốt rồi, y không khỏi thở dài nói lảng sang chuyện khác: “Dạo này ta thấy ngươi ăn nói khôn lanh hơn nhiều đấy.”

Tiểu Tây gãi đầu, nàng thấy đây là điều đương nhiên mà, trong cung này ai không muốn lấy lòng hoàng thượng chứ?

“Trước mắt phải dưỡng thai cho tốt, những chuyện khác người không cần phải lo.”

Thẩm Huyền Quân nhìn Tiểu Tây xinh xắn đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa đầy thịt, tính đi tính lại cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Ở trong cung đến hai mươi lăm mới được rời đi, đến khi đó có rất nhiều chuyện phát sinh. 

Y vẫn còn đang nghĩ có nên thương lượng với Tưởng Hoàng tìm cho Tiểu Tây một mối nhân duyên tốt hay không? Đột nhiên Tiểu Tây vỗ trán nói: “Đúng rồi, lúc người ngủ Liễu quý nhân có đến tìm người đấy, ngồi một lát mới đi.”

Kể từ ngày hỏi ra sự tình năm xưa, nàng ta vẫn thường tìm cách lui tới gặp y nói chuyện mấy câu, đều là việc gió mây cây cỏ linh ta linh tinh. Thẩm Huyền Quân không tiện từ chối, dù sao cô ta cũng từng giúp đỡ mình, thế nhưng lúc nàng ta đến y đều đang mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, đôi bên cũng chẳng có gì để nói với nhau, vừa nhàm chán vừa nhức đầu.

“Lần sau cô ta đến cứ nói ta mệt ngủ từ sớm rồi.”

Tiểu Tây mừng như mở cờ trong bụng, nàng không thấy Liễu quý nhân có chút thiện chí nào, suốt ngày tìm công tử nói nhảm, dùng đầu gối cũng biết nàng ta ở đây chờ hoàng thượng đến tranh thủ tình cảm.

Ruột gan Thẩm Huyền Quân cồn cào không yên, y muốn đợi đệ ấy về thanh minh đôi câu. Trời vừa tối công công đến báo hắn về muộn, dặn y uống canh bổ xong phải ngủ sớm. Ông ấy còn đứng nhìn y uống hết dưỡng thai mới chịu quay về báo cáo. Không biết có phải đệ ấy khó chịu quyết tâm ở lại thư phòng, kẻo gặp nhau cả hai đều thấy bối rối chẳng dám chạm vào nhau.

Thẩm Huyền Quân thở dài thườn thượt đành quay vào trong nghỉ ngơi.

Hôm nay Tưởng Hoàng từ thư phòng về trễ, thấy người trong phòng vẫn còn thức trùm chăn ăn vội bát canh táo đỏ. Y ăn không ngon miệng lắm, mặt xị xuống rầu rĩ thấy thương.

“Ca ca ăn muộn thế?” Hắn vuốt gương mặt nhỏ nhắn kia, đau lòng hỏi thăm thật dịu dàng: “Trong người không khỏe à, gọi thái y chưa, Trương Thập Sơn…”

“Không cần đâu, đã khám rồi thai khí ổn định lắm.”

Trằn trọc mãi không ngủ được Tiểu Tây mới múc bát canh cho y uống ấm bụng. Chờ được người về rồi nhưng lời đến cuống họng lại chui tọt xuống bụng. Phải giải thích làm sao đây? Hắn đã không muốn nhắc đến, y còn mặt dày hoá thiêu thân lao đầu vào lửa, ép đệ ấy phải đối diện sự thật mình đã đem lòng thành của đệ ấy đi chà đạp ư? Vết thương lòng chẳng biết khép mài hay chưa y không dám tưởng tượng đến việc nó bị xé rách lần nữa.

Thẩm Huyền Quân nhìn hắn đến ngây ngốc, thật lâu sau mới ngã người dựa vào thành giường nghiêng đầu nhìn ngọn đèn nhỏ trên bàn con, trong lòng không biết nên vui hay buồn. Tưởng Hoàng bao dung che chở hết lỗi lầm, bấy lâu y vẫn tự hỏi sao lòng mình dần lạnh nhạt, rốt cuộc đều do chính y lầm lỡ nào có thể trách ai? Phải yêu thương bao nhiêu mới có thể bỏ qua hết tổn thương, yêu chiều y như thuở đầu gặp gỡ?

Tưởng Hoàng ngồi xuống bên cạnh y kiểm tra mạch tượng, trên giường có túi gạo giữ ấm, trong lồ ng sưởi than mới vừa châm, hắn thấy Tiểu Tây quản mấy nha hoàn nhỏ được mang tới rất tốt, an tâm: “Hai hôm nữa ta có việc rời cung, ca ca không có việc gì quan trọng thì đừng ra ngoài nhé.”

Hắn không nhịn được lén thở dài trong lòng, giờ đây hắn cái gì cũng có, quyền lực hay sức mạnh, cả sinh mệnh trường tồn với thời gian này nữa. Tưởng chừng có thể nắm giữ tất cả trong tay… chỉ có mình hắn biết người mình yêu bên cạnh không thể bảo vệ được, hắn bất lực đau khổ nhường nào. Nhưng dù có khổ hắn vẫn không muốn buông đôi tay này ra, không muốn…

Có việc gì quan trọng đến mức hắn phải tự mình xử lý? Y muốn hỏi nhưng nhớ ra giờ tình cảnh đã khác, thứ hắn phải lo là giang sơn xã tắc sao có thể tùy tiện xen vào? 

Người trong cung này đều ra sức nịnh nọt lấy lòng cho rằng y là tâm can bảo bối của hắn không cần phải sợ. Nghe những lời đó tâm trạng y rất nặng nề, lo sợ sẽ làm ra chuyện gì đó không vui. Trong triều hắn cân bằng thế lực hay kìm hãm kẻ khác ra sao y đều không dám hỏi tới. Bởi vì gần vua như gần hổ, có lui tới thư phòng y vẫn khéo léo chọn lúc hắn đang nghỉ ngơi, tấu chương hay là sách lược để trên bàn tuyệt đối không liếc mắt nhìn.

Tưởng Hoàng thấy y không hỏi cũng chẳng giải thích thêm, cả chuyện hắn thay đổi cung nhân canh chừng ngoài điện nữa, đám người vô dụng đó lười biếng không phải ngày một ngày hai. Hắn thấy y vẫn vui vẻ ngầm ưng thuận cho họ vui chơi nên nhắm mắt nhắm mở cho qua, chỉ cần họ vào lúc quan trọng biết phải làm gì là được, ca ca đang mang thai không nên động sát khí. Đám người này lại chạm phải giới hạn của hắn, phạt thế còn nhẹ.

Hắn ôm người nằm xuống giường buông rèm nghỉ ngơi, miệng không quên căn dặn: “Ngày mai ta bảo người vớt cua lên, ca ca ăn ít thôi, uống chút canh gừng tránh bị lạnh bụng. Ta bận việc không về dùng bữa được đừng chờ.” 

Thẩm Huyền Quân li3m môi chui vào ngực hắn ôm ấp: “Đệ đi lâu không?”

Hắn cũng không chắc lần này lên đảo mất bao nhiêu thời gian, nguyên nhân rời cung hắn không nói ai biết, tránh đám quần thần cứ nói ra nói vào: “Tầm mười ngày, nửa tháng… lúc trở về sẽ mang quà cho ca ca.”

“Mấy ngày đó đệ cho Uyển Nghi đến đây chơi với ta được không, thái y nói bệnh của muội ấy khỏe lại rồi, người mang thai ở ngoài đảo mãi không tốt đâu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Giấc mộng xưa

“Ca ca đừng vội, vẫn còn mầm bệnh phải chữa tận gốc mới an tâm được. Gần đây thai khí mới ổn được một chút, ca ca đừng làm ta lo lắng.” Tưởng Hoàng biết giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng phải chọn cách nhẹ nhàng nhất nói cho y biết, hắn vạch ra muôn ngàn lý do, bao nhiêu lời an ủi soạn sẵn trong đầu, lúc nhìn thấy bộ dạng yếu nhược nhiều bệnh, lời không cách nào thốt ra được. Bí mật này hắn phải che giấu, bằng mọi giá che lấp chúng dưới ngàn vạn lời nói dối. Nhưng vẫn phải để thái y báo vài tin tốt như bệnh tình Uyển Nghi khỏe lại, thai kỳ ổn định… để y không lo lắng quá mức dẫn đến động thai.

Thẩm Huyền Quân hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu ngoan ngoãn, Tưởng Hoàng thấy thế vui vẻ hôn trán y: “Như thế ta đi xa mới an tâm được, trời khuya rồi phải ngủ sớm mới tốt cho đứa nhỏ trong bụng.”

Hắn ôm bảo bối như hoa như ngọc nằm hồi lâu vẫn không ngủ được, y không nhịn được vuốt v e ngực hắn: “Đệ đã thở dài năm sáu lần rồi, chuyến này đi xa nguy hiểm lắm sao?”

Y định ngồi dậy rót cho Tưởng Hoàng chén trà nhưng hắn cứ ôm chặt cứng: “Không có nguy hiểm… chỉ là ta sẽ nhớ ca ca lắm.”

Hai má Thẩm Huyền Quân đỏ hồng, khẽ gật gù.

Hai hôm sau, Tưởng Hoàng rời khỏi cung như dự tính, trước khi đi còn cắn tai y một cái thật mạnh dặn dò phải gửi nhiều thư cho hắn. Thẩm Huyền Quân nửa mê nửa tỉnh gật đầu lia lịa, khi tỉnh ngủ hẳn mới nhớ ra mình chẳng biết hắn đi nơi nào, thư biết gửi đến đâu chứ?

Hôm nay thầy không lên lớp, Thẩm Huyền Quân mới sáng đã ôm con ra hiên phía đông mài mực viết thư. Giường nhỏ đặt cạnh cửa sổ, bên trên bàn con đặt đủ loại bút nghiên, lâu rồi chưa trải nghiệm cảm giác viết thư tay cho hắn, vừa viết vừa cười tủm tỉm lời lẽ trong thư ngọt ngào thắm thiết. Nguyên Dương cũng thấy vui lây vẽ một bức tranh nhỏ nhét vào bao thư.

Thẩm Huyền Quân học theo hí hửng vẽ thêm một con rùa ngoài bìa thư, đột nhiên nghe bên ngoài có giọng nói rất lớn vang lên: “Công tử vẫn chưa thức ạ, Quý Nhân có việc gì cứ báo với nô tỳ.”

Thẩm Huyền Quân cười khổ, mệt mỏi đưa tay ôm gáy, sau đó có hàng loạt tiếng bước chân vang lên, y không nghĩ nhiều đóng cửa sổ, ôm con chui vào chăn. Nguyên Dương đối với việc này vô cùng bất mãn, tại sao phụ thân phải sợ nàng ta đến vậy? Không nói đến những chuyện trong quá khứ, thời gian qua phụ hoàng đối với người vô cùng yêu thương chiều chuộng, hậu cung tránh vườn Ý Ánh như tránh tà. Lúc đến hành cung gặp mặt còn tự biết đi đường vòng, nhưng Liễu Quý Nhân cứ dăm ba ngày lại đến làm phiền, không buồn thu tiếc nguyệt cũng than trong điện vắng vẻ, cô đơn.

Liễu quý nhân không xông vào phòng mà đứng bên ngoài nhìn cửa hiên đóng kín một lát mới nói: “Chừng nào công tử nhà ngươi thức nhớ báo với ta một tiếng nhé.”

Tiểu Tây gật đầu như giã tỏi, Liễu quý nhân định xoay đi rồi nhưng nhớ ra gì đó tháo vòng phỉ thúy nhét vào tay Tiểu Tây: “Nhớ phải nói đấy nhé.”

Tiểu Tây không từ chối miệng cười như hoa, vâng vâng dạ một hồi còn tiễn nàng ta đi khuất mới chạy về điện.

“Phụ thân, sao chúng ta phải tránh mặt cô ta?”

Thẩm Huyền Quân vẫn vùi đầu trong ổ chăn, đáp với giọng lười biếng: “Đâu có, tự nhiên thấy buồn ngủ thôi. Con mang thư đến cho Phương Dao tướng quân nhờ gửi đi sớm đi, thật là đi đâu cũng không nói cho ta biết một tiếng, đáng ghét.

**

Ngoài biển đang nổi gió lớn, Tưởng Hoàng định đóng cửa sổ lại chợt thấy xa xa có mấy chiếc thuyền con bốc hỏa, rất nhiều bóng đen thi nhau nhảy xuống nước. Mày kiếm hơi nhíu lại, trên thuyền lớn vang lên tiếng thổi tù vang vọng báo hiệu có biến. Tưởng Hoàng đi ra ngoài, hắn không thèm nhìn thị vệ quỳ hai bên tiếp giá, bước chân càng lúc càng vội, hỏi: “Có chuyện gì?”

Sắc mặt thủ vệ bợt bạt: “Trên đảo có cử thuyền chiến tấn công, có lẽ chúng ta xông vào lãnh thổ của họ nên mới…” 

Thuyền của họ lớn, thị vệ đông, có thêm hai đội thủy chiến kinh nghiệm đầy mình theo sát bảo vệ. Đáng lo ở chỗ họ không biết trên đảo có bao nhiêu người, địa hình ra sao, nếu như người trên đảo giăng bẫy đánh lén, họ ở dưới nước dưới tình thế biển động như này khó phòng thủ hơn trên bờ nhiều.

Lại có người chen vào: “Chưa chắc là nhắm vào chúng ta, hôm nay gió lớn người dân mừng rỡ muốn đi bắt người cá, truyền thống này đã có mấy trăm năm, hiếm khi có đợt biển động lạ lùng như này mọi người tranh thủ ra khơi. Vì eo biển phía trước quá hẹp, hai thuyền lớn đi trước không ai chịu nhường xảy ra tranh chấp đánh nhau, người dân trên đảo không thích vấy máu cử thuyền chiến ra ngăn chặn.”

Tưởng Hoàng lập tức phản bác: “Nếu không thích vấy máu đã không cử người ra, trên đảo có kết giới rất mạnh muốn đặt chân lên đâu dễ như thế!”

Thủ vệ nghe thế dõi mắt nhìn về hướng đang xảy ra đánh nhau, thuyền của dân không lớn, thuyền chiến dùng mấy mũi tên lửa là giải quyết xong. Hoàng thượng nói không sai, trên đảo nếu muốn bình yên cần gì dùng lực lượng hùng hậu ra tấn công? 

“Tắt hết đèn đi, tuyệt đối không gây chiến với người trên đảo.” Thứ hắn cần là huyết trùng, đứng dưới hiên nhà người ta không thể không cúi đầu. 

Trên thuyền lập tức thi hành đem đèn đuốc tắt hết, bóng tối bao trùm tất cả. Đêm nay trời không có trăng giơ tay ra không thấy năm ngón, người trên thuyền đều được huấn luyện tai mắt, vào những lúc này đều im lặng dõi mắt về phía mặt sông nghe ngóng từng chuỗi âm thanh.

Qua một đêm, mặt biển sóng yên lặng gió. Tưởng Hoàng cho thuyền cập bến, có vẻ do chiến sự hôm qua trên đảo bố trí lại canh phòng, vừa bước chân lên đảo trong lòng hắn hơi dao động. Không phải hắn hối hận vì lên đây tìm thuốc, chỉ là trước kia gây ra nhiều lầm lỗi hại y chịu tiếng oan nhiều năm, người người nhục mạ. Mảnh đất này từng máu nhuộm khắp vùng, hắn nghĩ đời này kiếp này không bước chân lên nữa… hai chân hắn run rẩy suýt ngã, tâm loạn cả lên, lỡ họ vì thù cũ không đồng ý đưa huyết trùng ra, ca ca sẽ…

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lần này lên đảo hắn phải tìm cách rửa oan cho y. 

Nỗi đau đớn và tuyệt vọng tràn về, hắn căm ghét chính mình, phụ bạc chà đạp y không thương xót, đến giờ vẫn còn mặt mũi đến gặp y nói những lời yêu thương, vẽ cho y quá khứ giả dối, để y sống trong mộng ảo huyễn hoặc luôn nghĩ mình có lỗi với hắn.

Tưởng Hoàng nắm chặt tay ép bản thân không được kích động.

“Ai đó.”

Dứt lời xung quanh hắn có lửa nổi lên, tuy hắn có thân thể bất tử nhưng chẳng phải mình đồng da sắt, trước sức nóng khiến người ta quằn quại kia sắc mặt hắn khó coi cực điểm, chắp tay: “Ta có việc muốn tìm môn chủ.”

Người kia nghĩ ngợi giây lát, nếu đã lên được đảo mà không bị kết giới ngăn chặn ắt là người có duyên, hơn nữa hắn chỉ đi một mình lên đảo, xem ra cũng có thành ý. 

Hồ Lâm thu lửa lại, hộ vệ nhốn nháo xung quanh đang chờ lệnh lui dần, Tưởng Hoàng như chết đuối vớ cọc, vội nói: “Ta có chuyện quan trọng muốn gặp môn chủ.”

“Môn chủ đang bế quan, ngươi có việc gì cứ nói với ta là được.”

Tưởng Hoàng làm thinh ánh mắt do dự, cúi đầu trầm tư. Người có quyền hạn ở đây là môn chủ, nếu nghe đến huyết trùng người này sẽ từ chối, hắn cả cơ hội gặp môn chủ phân bua đôi câu cũng không có.

“Là chuyện liên quan đến Thẩm Huyền Quân, năm xưa…”

Sắc mặt Hồ Lâm đanh lại, hồi lâu mới nói: “Đưa người vào trong, ta đi nhắn lại với môn chủ mấy câu. Có gặp hay không còn tùy môn chủ định đoạt.”

Tưởng Hoàng chỉ đợi nửa chung trà, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động. Môn chủ kế nhiệm còn khá trẻ, gương mặt tiều tụy hẳn là đang bế quan vào thời khắc quan trọng bị làm phiền nên không vui.

Hoàng Uyên nhìn thấy hắn hơi quen mắt nhất thời không nhớ ra, cười khẽ: “Ngươi một mình lên đảo nhắc đến kẻ đáng chết kia ắt hẳn biết rõ chuyện năm xưa, có yêu cầu gì cứ nói.”

Tưởng Hoàng tái mặt nhưng không giải thích vội: “Môn chủ đã nói thế ta cũng không vòng vo, lặn lội đường xa lên đây là vì muốn tìm huyết trùng cầm mạng cho người trong lòng ta.”

Hoàng Uyên nghe thế cười lạnh: “Quái lạ, chuyện cũ lặp lại sao?”

Ánh mắt nàng ta nhìn xoáy vào hắn moi móc, người này nàng đã gặp ở đâu đó, người lên được đảo vô cùng ít, từ khi chào đời nàng gặp không quá ba người.

“Ta hình như biết ngươi đúng không?”

Tưởng Hoàng hơi chột dạ, cười gượng: “Ta làm gì có thể quen biết môn chủ chứ?” Hắn dừng giây lát mới thận trọng nói: “Ta biết đó là báu vật trên đảo, nếu không phải bị dồn vào đường cùng nhất định không lên đây quấy rầy. Nơi này vốn trọng người hữu duyên, môn chủ rộng lượng hiếu khách chắc sẽ không làm trái môn quy?”

“Ngươi biết rất rõ quy tắc trên đảo.” Hoàng Uyên đánh giá giây lát, đáp: “Nhưng tiếc là huyết trùng đã bị kẻ ác vong ơn bội nghĩa hủy sạch, một giọt máu cũng không còn. ” 

Nhắc đến chuyện này lòng nàng đau như cắt, biết bao nhiêu người đã ngã xuống, bao nhiêu sinh mạng đã chôn vùi bồi đắp vùng đất hoang sơ này trở nên đỏ rực. Nàng bất đắc dĩ làm môn chủ kế nhiệm từ lúc tấm bé, những bi ai phẫn nộ ấy làm sao kể xiết.

Ánh mắt Tưởng Hoàng như tàn tro vội quỳ sụp xuống, lồ ng ngực thoắt lạnh: “Môn chủ, huyết trùng có thể tự tái sinh khi còn huyết dịch, lẽ nào không còn sót lại mẩu vụn nào?”

Hoàng Uyên cắn chặt môi: “Nguyên đảo đều hy sinh, chỉ có ta may mắn lúc đó đó xa tránh được một kiếp, ngươi nghĩ mấy con trùng đó có sống nổi dưới tay kẻ đó không?”

Tưởng Hoàng đờ đẫn lẩm bẩm: “Không phải Mã Lý Trường vẫn còn giữ được mấy con sao? Tính theo thời gian sinh sôi có lẽ chúng vừa được đẻ ra thôi, nếu không lấy trên đảo ra, vậy… từ đâu hắn có?”

Hoàng Uyên đang muốn cười lạnh nghe thế lập tức quay phắt lại: “Ngươi nói cái gì?”

Tưởng Hoàng quỳ không vững lảo đảo dựa cột, sắc mặt tím tái: “Đều do ta mà ra…”

Hoàng Uyên nhíu mày, thấy hắn bò dậy bước liêu xiêu khỏi điện, trong miệng lẩm bẩm gì đó không rõ, sắc mặt trầm xuống: “Thật ra, vẫn còn có cách…” Môi nàng khẽ nhếch lên: “Nhưng ngươi muốn dùng gì để đổi?”

Nàng nhớ người kia y thuật rất cao, bắn tên lại giỏi, hắn đeo mặt nạ tự xưng là Thẩm Huyền Quân. Nàng chỉ nghe qua lời kể, Trần Vũ nói tên họ Thẩm đó lên đảo xin thuốc, vượt qua nhiều thử thách cầu xin, môn chủ thấy y có duyên với đảo đã rộng lượng cho phép mang huyết trùng đi. Không ngờ kẻ này ghi thù, thời gian sau quay lại đảo đồ sát, không tha mạng nào, bảo vật trấn đảo bị hủy hết đến giờ nguyên khí vẫn chưa hồi phục.

“Ta thấy lực tay của ngươi cũng tốt lắm, chi bằng làm gì đó để lại lòng thành đi.” 

Tưởng Hoàng thấy nàng ta nhìn chằm chằm tay mình liền hiểu ra, lúc đó hắn từng bắn vỡ đỉnh tháp, kết giới nổ tung, hiển nhiên trong lòng nàng ta có chút nghi ngờ muốn xem hắn có phải kẻ năm xưa lên đảo không.

“Hay là ngươi săn giúp ta một con thần thú trong rừng phía tây đảo, ta sẽ…”

Tưởng Hoàng không đợi nàng ta nói hết, tay đã rút kiếm ra, chỉ nghe xẹt xẹt hai tiến máu phun tung tóe, cánh tay trái của bị cứa hai nhát lộ cả xương trắng. Hoàng Uyên sửng sốt không nói nên lời, mắt nhìn chằm chằm vết máu đang nhỏ tong tong ướt cả điện.

Tưởng Hoàng giả vờ chưa nghe nàng ta nói gì, cất giọng rành rọt: “Như thế đủ không?”

Ở nơi xa xôi Lục Minh Quy giật mình đứng dậy, A Tĩnh nhìn ấm nước sôi đổ ướt tay áo e là bỏng nặng muốn chạy đến xem, Lục Minh Quy vội lùi lại ôm cánh tay đang đau buốt của mình, lắc đầu: “Không sao, nấu lại ấm thuốc mới đi, ta tự xử lý được.”

Dứt lời liền lao ra khỏi điện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.