Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 154: Hồi sinh



Một kiếm đó vừa chém tới, trong nháy mắt khi chạm vào mắt trận, thân kiếm phát ra quang mang đỏ như máu, chấn động phát ra khiến không khí xung quanh gần như đọng lại.

Hồng quang chói mắt làm cho nấy người đứng trên Thí Luyện Trường cơ hồ không mở được mắt, ai cũng không phát hiện ra trên thân kiếm Khấp Huyết ẩn ẩn những đường mảnh nhỏ đỏ quạch như mạch máu, tựa như huyết mạch của người sống, chúng cấu thành một đạo phù chú, cuối cùng hòa vào lưu quang đỏ như máu đâm vào giữa pháp trận.

Trận trung trận điên cuồng hấp thu linh khí ở dưới lòng đất sâu ở một nơi xa nào đó, ý đồ muốn cản lại một kiếm này, nhưng chỉ tốn công vô ích, ánh sáng đỏ phảng phất như là thiên địch của hộ môn đại trận, len lỏi theo từng ngóc ngách có dấu vết của đại trận, đập nát nó từng tấc một.

Ánh sáng đỏ không ngừng men theo đại trận lan ra xa, đi đến đâu phá hủy đại trận đến đấy.

—— lấy phù phá trận.

Nếu Diệp Tố có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện phù chú này giống như đúc tờ họa phù trong từ điển cổ văn.

Nhưng lúc này, sự tập trung của mọi người đều đang đổ dồn về phía hộ môn đại trận.

Từ sau một kiếm của Du Phục Thời vung xuống, hộ môn đại trận màu lam nhạt bao trùm lấy Thiên Cơ Môn, lấy mắt trận làm trung tâm, vỡ tung thành vô vàng mảnh nhỏ trong chớp mắt, cuối cùng tiêu tán trong không trung.

Nơi xa dưới lòng đất, ánh sáng đỏ đã đụng phải cỗ lực lượng nào đó, chúng không ngừng va chạm cắn nuốt lẫn nhau.

Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, chờ một sự biến hóa nào đó, hoặc là nói chờ một kỳ tích xảy ra.

Bên kia, không ít đệ tử Vô Âm Tông từ sáng sớm đã tụ tập lại, ngóng nhìn sang tông môn hàng xóm bên cạnh.

“Thiên Cơ Môn làm sao lại có thể dâng lên hộ môn đại trận? Bọn họ lấy linh khí từ đâu ra?”

“Dùng linh thạch cũng được mà, lúc trước Thiên Cơ Môn hẳn là kiếm lời được không ít.”

Thiên Cơ Môn vốn lớn hơn Vô Âm Tông cả chục lần, mặc dù hộ môn đại trận đã cực kỳ rách nát nhưng một khi vừa dâng lên vẫn như cũ có thể khiến người khác nhìn thấy được bóng dáng cường thịnh đã từng của một siêu cấp tông môn.

“Cũng không biết bọn chúng lại đang giở trò gì.” Dương Đàm đứng ở ngoài điện bực bội nhìn về hướng Thiên Cơ Môn, “Năm trước giành được hạng nhất tông môn đại bỉ thì lại làm sao, cũng chỉ nổi bật nhất thời rồi lại bị mọi người quên lãng, nhìn xem Trảm Kim Tông hiện giờ như mặt trời ban trưa. Không có linh mạch thì có giãy giụa thế nào đi nữa thì cũng vô dụng mà thôi.”

“Tính thời gian thì Diệp Tố hẳn là đã trở lại từ Luân Chuyển Tháp.” Chi Cơ xoa xoa sau lưng Dương Đàm vừa nói, “Có khi đạt được duyên pháp nào đó chăng.”

Dương Đàm đen mặt: “Nếu không phải tại con nhóc đó thì Dao Nhi sớm đã có thể có quan hệ khắng khít với Côn Luân.”

Vốn dĩ lão ta đã soạn sẵn đường đi nước bước cả rồi, Dao Nhi xuất chiến kinh diễm quần hùng ở tông môn đại bỉ, lại có ân với đại đệ tử Lục Trầm Hàn của Côn Luân, nương vào hai yếu tố này tạo quan hệ với Côn Luân, lại tìm thời cơ thích hợp truyền ra tin tức Huyền Âm chi thể, khiến tông chủ Côn Luân phải lau mắt mà nhìn.

Đến lúc đó vị trí của Ninh Thiển Dao ở Côn Luân chắc chắn sẽ vững như bàn thạch, lão cũng sẽ có thể thơm lây, được nhiều chỗ tốt.

Chỉ cần vào được Côn Luân, tìm một vài viên đan dược tăng lên cảnh giới hẳn là dễ như trở bàn tay mà thôi.

Mấu chốt nhất chính là ở trong tu chân giới này, chỉ cần hô danh hào của Côn Luân thì ai cũng không dám khi dễ hay xem thường, tình cảnh lưng đeo cái thanh danh rách nát của Thiên Cơ Môn lão đã chịu đủ rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 227

Kết quả thì sao, Diệp Tố không những phá hỏng chuyện tốt của bọn họ ở tông môn đại bỉ mà ngay cả việc tiến vào Luân Chuyển Tháp cũng c ắm vào một chân, thậm chí tựa hồ đã nhận ra cái gì đó ở Dao Nhi.

Dương Đàm vừa nhớ tới bộ dáng tiều tụy của Dao Nhi khi đưa tin trở về thì trong lòng liền bực bội không thôi, Trương Phong Phong thu đồ đệ không có một đứa nào tốt cả, cả ngày chỉ gây chuyện xấu là giỏi.

Đặc biệt là tên đệ tử mới tới gần đây Du Phục Thời, không biết có phải trời sinh xung khắc với Dao Nhi hay không.

“Ta thấy Dao Nhi hiện giờ cũng không tồi.” Chi Cơ ôn nhu nói, “Nghe nói con bé vẫn luôn ở Vạn Phật Tông cùng với Yêu Vương, thỉnh thoảng còn đi ra ngoài trừ ma, thanh danh so ra tuy kém hơn Lục Trầm Hàn nhưng cũng khá tốt.” Biểu tình của Dương Đàm hòa hoãn lại: “Đại yêu kia sau khi khôi phục thì cảnh giới cũng theo đó tăng lên, Dao Nhi căn bản không cần tu luyện mà đều đã lên tới Hóa Thần hậu kỳ, khó trách trước kia có nhiều tu sĩ muốn ký khế ước với yêu như vậy.”

Trong lòng lão ít nhiều đều có chút hâm mộ, nếu về sau tên hồ yêu kia thật có thể trở thành Yêu Chủ thì không bằng để Dao Nhi cũng tìm cho lão một con đại yêu ký khế ước thì tốt biết bao.

Dương Đàm tưởng tượng bản thân không cần tu luyện mà cũng có thể tăng lên cảnh giới thì hưng phấn đến rùng cả mình.

“Hộ môn đại trận bị phá rồi!”

Tiếng kinh hô hoảng hốt của các đệ tử ngoài điện khiến Dương Đàm và Chi Cơ đều đồng loạt nhìn về phương hướng của Thiên Cơ Môn.

Không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng hộ môn đại trận vốn đang dâng lên thì nay lại vỡ vụn từng tấc một, mặc dù cách vài quả núi nhưng người ở Vô Âm Tông cũng có thể cảm nhận được đại trận đang vỡ nát kia trong nháy mắt phát ra ai thán.

Một đại trận đã chống đỡ qua vạn năm, ít nhiều đều sẽ có chút linh tính.

“Vậy mà lại nát rồi!” Dương Đàm giấu không được vui sướng khi người gặp họa, “Chẳng lẽ là có Ma Tôn tới?”

Bất quá lão rất nhanh liền nhớ tới thủ vệ đại trận của Vô Âm Tông, quay đầu hỏi Chi Cơ: “Đại trận của chúng ta liệu có thể chịu nổi hay không?”

Dương Đàm thấy Chi Cơ trầm mặc thì sắc mặt lão liền kém xuống, cảm thấy bà ta thật là lòng dạ đàn bà: “Làm sao vậy? Ngươi lo lắng cho bọn chúng sao?”

Chi Cơ thu liễm cảm xúc, quay đầu ôn nhu cười nói: “Ta chỉ là đang lo lắng nếu có Ma Tôn tới thì thủ vệ đại trận của chúng ta có thể chống chịu nổi hay không mà thôi.”

Dương Đàm tức khắc bình tĩnh lại, theo bản năng sờ sờ túi Càn Khôn, lão đã sớm chuẩn bị tốt quyển trục truyền tống, một khi Vô Âm Tông bị phá thì lão cũng có thể lập tức đào tẩu.

“Yên tâm, nếu thật sự là Ma Tôn tới thì chúng ta cũng nhất định có thể chạy được.” Dương Đàm thích ý nhìn cảnh tượng đại trận Thiên Cơ Môn vỡ vụn ở nơi xa, “May là Trương Phong Phong lãnh cái cục diện rối rắm này.”

Nhưng mà lão cũng chỉ vui vẻ được trong chốt lát.

Sau khi Thiên Cơ Môn đại trận rách nát tiêu tán, nền đất trong phạm vi mấy ngàn dặm bỗng nhiên phát ra chấn động mãnh liệt, như là bên dưới có cái gì đó nổ tung.

“Chuyện gì thế này?” Dương Đàm chấn kinh, lão không chút do dự lấy ra quyển trục truyền tống, muốn chạy ngay lập tức.

Sắc mặt Chi Cơ trầm như nước, mười móng tay sơn màu lòe loẹt gắt gao bấm vào lòng bàn tay, cổ bà ta vặn vẹo phát ra âm thanh răng rắc.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người ở Vô Âm Tông, từ dưới đất của toàn thể Thiên Cơ Môn chợt bùng lên ánh sáng kim sắc chói lóa, phảng phất như là giếng phun.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Một Thiên Cơ Môn vốn u ám tục tằng nay lại như được mạ lên một tầng vàng mịn, nét huy hoàng ngày xưa tái hiện, linh khí đã yên lặng biến mất mấy trăm năm lần thứ hai ầm ầm tái xuất trong mắt thế nhân.

Một tiếng nổ vang trời này như đang chiêu cáo với thiên hạ: Thiên Cơ Môn đó vẫn còn ở đây.

“Linh khí! Đó là linh khí!”

Có đệ tử rốt cuộc nhịn không được hô lên.

Cũng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai rõ vì sao Thiên Cơ Môn lại đột nhiên toát ra linh khí, nhưng tất cả mọi người thấy được màn này trong giờ phút này đều có chung một suy nghĩ.

—— Thế quật khởi của Thiên Cơ Môn không gì có thể ngăn cản nữa.

Nếu nói những người nhìn từ bên ngoài là chấn động, thì những người đứng giữa trung tâm của Thiên Cơ Môn không chỉ mỗi chấn động mà thôi.

Bạo chấn bắt đầu từ dưới lòng đất ở xa, ầm ầm truyền tới Thiên Cơ Môn, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì linh khí bị trói buộc đã lâu chảy ngược trở về, hòa vào linh mạch, như giếng nước phun trào lên.

Linh khí bao phủ lấy toàn bộ Thiên Cơ Môn, Tụ Linh Trận mấy trăm năm không được dùng đến chậm rãi khởi động lại.

Trương Phong Phong chầm chậm giơ hai tay lên đụng vào linh khí trong không trung, cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ này khiến đôi tay của ông đều run rẩy, vài lần ông muốn mở miệng nói gì đó, nhưng trước sau đều không nói nên lời. Hồ trưởng lão đứng bên cạnh đều đỏ bừng hai mắt, ông dùng tay che mặt lại nhưng cũng không che được tiếng nức nở phát ra từ đáy lòng.

Ông đã tận mắt chứng kiến Thiên Cơ Môn từ cường thịnh đến suy phế, đã nỗ lực, đã giãy giụa, nhưng lúc nào cũng như có một chiếc lưới vô hình không ngừng siết lại, chặn hết mọi đường lui của họ.

Tàng Điển Các, Vu Phong Hải bước ra, ông đứng ở ngạch cửa, ngửa đầu nhìn không trung của Thiên Cơ Môn, thanh âm nghẹn ngào: “Nhanh thôi.”

Diệp Tố nhìn thấy linh khí trào dâng thì phản ứng đầu tiên là tức giận, hộ môn đại trận vỡ nát, linh khí trở về, điều này trực tiếp chứng minh có người đã xuống tay với Thiên Cơ Môn, nhưng rất nhanh lực chú ý của nàng liền bị phân tán.

Nàng bước nhanh tiến đến đỡ lấy Du Phục Thời lung lay sắp ngã, nghiêng người nhìn hắn, nàng vừa muốn nói chuyện thì liền đối diện với một đôi mắt tím.

Du Phục Thời an tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Tố một lát, thả tay buông Khấp Huyết kiếm, sau lại vươn ra một ngón tay chọc chọc vào gò má nàng: “Tìm được rồi.”

Diệp Tố ngẩn ra: “Tìm được cái gì?”

Nhưng mà ngay sau đó, Du Phục Thời liền mất đi ý thức.

Diệp Tố đỡ lấy hắn, bảo Khấp Huyết kiếm đưa hai người họ trở về Cửu Huyền Phong.

Vừa tiến vào phòng Diệp Tố liền thấy không gian trong phòng lần thứ hai mở ra, linh đàm núi đá nồng đậm linh khí xuất hiện trước mặt nàng.

Cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, Diệp Tố đỡ Du Phục Thời tiến vào linh đàm, khi hai người tiến vào trong nước thì linh khí đậm đặc đến cực điểm thấm vào da thịt, hơi thở, khiến nàng cảm giác có một giây nào đó hô hấp như ngừng trệ.

Đây không phải là linh thủy mà một Hóa Thần kỳ như nàng có thể tiếp thu.

Diệp Tố đỡ người dựa vào vách ở một góc linh đàm, khi nàng xoay người định ra ngoài thì nửa người dưới nước lại bị cái gì đó cuốn lấy.

Trong nháy mắt đó tay Diệp Tố liền thả xuống vào nước, đầu ngón tay đã vẽ xong phù chú, muốn tấn công thứ đó.

Bất quá sau khi chạm vào một lớp vảy lạnh lẽo thì nàng liền thu phù chú lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 12

—— là cái đuôi của tiểu sư đệ.

Phi lễ chớ chạm vào.

Đại sư tỷ thập phần hữu hảo cẩn thận rút tay lên, một cái tay khác lại khẽ đỡ eo tiểu sư đệ, ngăn không cho hắn chìm xuống.

Mái tóc đen dài của Du Phục Thời có vài sợi nổi trên mặt nước, phần lớn đều rơi trên vai, đuôi tóc và y phục đều ướt, dán sát vào trên người hắn.

Linh đàm yên tĩnh, trong mắt Diệp Tố đều chỉ nhìn thấy hắn, nàng ho khan vài tiếng, dời tầm mắt sang hướng khác.

Hai người cứ như vậy ngâm mình trong linh đàm, Diệp Tố có chút ăn không tiêu, linh khí trong hồ nước quá nhiều, quá đậm đặc.

Nàng dứt khoát nhắm mắt lại nhập định tiêu hóa linh khí.

……

Dương Đàm không nhịn nổi nữa, cũng bất chấp có ma vật xuất hiện hay không, lão lôi kéo Chi Cơ chạy ra Vô Âm Tông đến Thiên Cơ Môn, muốn tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ là khó khăn lắm mới tới gần được đại môn Thiên Cơ Môn thì liền cảm nhận được linh khí, thậm chí còn chưa cần đi vào, hai người biết suy đoán của bọn họ không sai.

Linh khí Thiên Cơ Môn thật sự đã sống lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Dương Đàm xông vào đại điện, nhìn chằm chằm Trương Phong Phong, “Vì sao lại có nhiều linh khí như vậy?”

“Dương trưởng lão, Thiên Cơ Môn có linh khí ông không cao hứng sao?” Tâm tình vui vẻ của Trương Phong Phong bị vài câu của Dương Đàm làm cho bay biến.

“……Ta làm sao lại không cao hứng cho được?” Dương Đàm âm thầm cảm thụ linh khí trong Thiên Cơ Môn, phần linh khí này thuần túy cực hạn, tâm tư của lão liền lay động: “Nếu linh khí đã trở lại, vậy ta cũng nên trở về chuyên tâm tu luyện.”

Trương Phong Phong liếc nhìn Dương Đàm một cái, sau đó vờ cúi đầu than một tiếng: “Chúng ta bên này không có hộ môn đại trận, nếu ma vật tràn tới chỉ sợ Dương trưởng lão không tránh khỏi bị thương ít nhiều, dù sao Nguyên Anh kỳ rất dễ bị ma vật nhắm tới.”

Sắc mặt Dương Đàm liền trở nên khó coi.

Thiên phú của lão chỉ thường thường bậc trung, hiện giờ ngay cả đệ tử của Trương Phong Phong đều đã vượt qua lão, thật là làm người khác khó chịu.

Nhưng Dương Đàm quả thật là bị dọa sợ, ngắn ngủn có nửa năm mà đã có vài đợt Ma Quân tràn lên Thiên Cơ Môn, nếu có ma tập kích thì lão với thực lực yếu nhất sẽ là miếng mồi ngon đầu tiên.

“Chúng ta thấy hộ môn đại trận bị hủy, cho rằng Thiên Cơ Môn xảy ra chuyện nên mới chạy tới nhìn xem.” Tông chủ Vô Âm Tông Chi Cơ nhẹ nhàng lên tiếng, “Mọi người không có việc gì thì tốt rồi.”

“Hộ môn đại trận vì sao lại đột nhiên vỡ nát?” Dương Đàm nghe thấy Chi Cơ nói thì mới nhớ tới mục đích đến đây là để tìm hiểu chuyện đại trận, “Diệp Tố có phải đã trở lại rồi đúng không? Chuyện này có liên quan tới nó hả? Chẳng lẽ ở Luân Chuyển Tháp nó đã tìm ra bảo bối gì khiến linh khí sống lại?”

“Sáng nay vừa thức dậy thì thấy đại trận đã hỏng rồi, chúng ta cũng không biết vì sao lại thế này.” Trương Phong Phong giả ngu giả ngơ, vỗ tay một cái vang dội, kích động ngửa đầu nói, “Trời xanh có mắt, linh khí Thiên Cơ Môn đột nhiên sống lại, tông ta có hi vọng một lần nữa trở lại đỉnh đệ nhất tông phái luyện khí rồi!”

Dương Đàm ở trong lòng thầm mắng một câu vận cứt chó.

“Trương chưởng môn, chúng ta chỉ là lo lắng cho mọi người.” Chi Cơ ôn nhu nói, “Nhìn thấy mọi người không có việc gì thì cũng an tâm.”

Chuyện linh khí Thiên Cơ Môn sống lại cũng không bị che giấu, động tĩnh lớn như thế ai cũng che không được, chỉ trong mấy ngày liền truyền khắp tu chân giới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.