Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 18: Vô Cực Đan



Trong phòng im lặng không một tiếng động thế nhưng Toàn Gia Anh lại cảm thấy ba chữ nọ vẫn còn quanh quẩn bên tai.

Thiên Cơ Môn?

Là môn phái dựa vào tống tiền mà nổi tiếng toàn bộ tu chân giới đó?

Toàn Gia Anh nhịn không được hỏi: “Các ngươi tới đây tống tiền hả?”

“Toàn huynh, xem ra huynh đối với chúng ta có chút hiểu lầm rồi.” Diệp Tố thay đổi xưng hô, kéo gần khoảng cách hai bên, chân thành nói, “Chúng ta chỉ là muốn tới đây giao lưu học tập mà thôi, sớm nghe danh Toàn huynh……”

“Là, tinh, anh, Bách, Thanh, Bảng.” Ở thời khắc mấu chốt đại sư tỷ lại bị bí lời, Minh Lưu Sa liền chậm rì rì bổ sung.

Diệp Tố vòng tay ra sau lưng giơ ngón cái với nhị sư đệ, tiếp tục nói: “…cho nên chúng ta muốn đến Phá Nguyên Môn để luận bàn, vừa hay lần tỷ thí này là một cơ hội tốt.”

“…để quang minh chính đại cọ linh khí?” Toàn Gia Anh nói thay lời trong lòng của bọn họ.

Diệp Tố: “……”

Thấy chiêu này không còn linh nghiệm nữa, Diệp Tố dứt khoát bất chấp tất cả, tựa lưng ra sau ghế: “Đúng vậy.”

Nàng trực tiếp thừa nhận nhưng Toàn Gia Anh ngược lại không nói gì nữa.

Mấy người này không phải tán tu mà là tu sĩ xuất thân từ môn phái chính thống, thế này nhưng tựa hồ lại khiến hắn cảm thấy được an ủi một chút, nhưng cùng lúc đó trong lòng lại dâng lên một nỗi cảm xúc khác, Thiên Cơ Môn đã suy bại hơn trăm năm vậy mà hiện giờ vẫn có có đệ tử xuất sắc.

Toàn Gia Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Tố ngồi ở đối diện, người này mặc một thân đạo bào huyền sắc vải thô, đôi mắt mang cười, toát lên một phong thái hoàn toàn thản nhiên.

Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi tiếp: “Đệ tử Thiên Cơ Môn còn biết vẽ phù chú sao?”

“Nghề tay trái kiếm ăn mà thôi.” Nói đoạn Diệp Tố lấy ra mấy lá phù, tận dụng mọi cơ hội để chào hàng, “Toàn huynh, mua một tờ không? Không đắt đâu.”

Toàn Gia Anh thân là đệ tử thân truyền thiên tài của Phá Nguyên Môn, được các trưởng lão yêu quý, đồng môn tôn trọng, chưa từng bao giờ hắn có cảm xúc phức tạp như hôm nay, nhưng nhờ vào giáo dưỡng từ nhỏ giúp hắn tận lực bình tĩnh cự tuyệt: “Ta không mua.”

Diệp Tố thấy trong mắt đạo hữu đối diện có điểm mờ mịt, đành phải thu hồi phù chú, chủ động hảo tâm hỏi: “Toàn huynh đến đây có việc gì?”

Ban đầu khi đến trước cửa, Toàn Gia Anh đã nghĩ kỹ rồi, đối phương ngày sau sẽ gia nhập Phá Nguyên Môn, trở thành đồng môn của chính mình, càng ưu tú càng tốt, hắn không nên ghen ghét, ngược lại phải chủ động học tập đối phương, ngược lại thì sau khi bước vào phòng, biết được mấy người này đã có môn phái, những lời chuẩn bị trước đó xem như đổ sông đổ biển.

“……Vụ Sát Hoa ít nhất có thể tiến vào 200 vị trí đầu của Bách Thanh Bảng.” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Toàn Gia Anh nhảy ra một câu như vậy.

Trên thực tế không chỉ mỗi Vụ Sát Hoa, pháp khí do ba người đứng sau luyện chế cũng đều có khả năng đề tên lên bảng, chỉ là không có xuất sắc như Vụ Sát Hoa mà thôi.

Bách Thanh Bảng là thánh bảng trong lòng đại đa số các luyện khí sư, Toàn Gia Anh thậm chí còn thuộc làu làu tên và pháp khí của 300 người trên bảng, nếu hắn nhớ không lầm thì trên bảng này Thiên Cơ Môn chỉ có một cái tên duy nhất, chính là Dương Đàm, xếp hạng 99.

Vị trí này, người không lên được bảng thì hâm mộ, nghĩ là một nhân vật lợi hại, nhưng đối với người đã đề tên lên bảng mà nói thì là một tên có trình độ kém cỏi nhất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30: Ghét bỏ

“Vậy ư?” Diệp Tố không có ấn tượng gì tốt với bảng đòi tiền này, “Vụ Sát Hoa xác thật là được luyện chế không tồi.”

Nhắc tới pháp khí này nàng rất vừa lòng, ít nhất hình dạng có ba phần giống con rắn nhỏ kia, đúng là không uổng phí quãng thời gian trước phụ giúp thợ rèn dưới chân núi.

Toàn Gia Anh nhìn chằm chằm Diệp Tố, phát hiện nàng vậy mà biểu tình trên gương mặt không có chút gợn sóng nào, không chỉ nàng mà ngay cả ba người đứng sau nghe nói đến có thể đề tên lên Bách Thanh Bảng cũng thờ ơ, hắn nhịn không được mà lặp lại một lần: “Các ngươi có thể đề tên lên Bách Thanh Bảng đấy.”

“Một cái bảng mà thôi.” Tây Ngọc ở phía sau nói thầm, “Lên bảng rồi có được phát tiền không?”

Toàn Gia Anh: “…… Bách Thanh Bảng đại biểu trình độ của luyện khí sư, sau khi có tên trên bảng sẽ có người tìm đến các ngươi đặt hàng luyện khí.”

“Nghe ra cũng có lời đấy.” Diệp Tố nhưng thật ra chưa nghĩ tới mặt này, chủ yếu là do ngoài Vô Âm Tông ra chưa từng có ai tìm đến Thiên Cơ Môn yêu cầu luyện khí.

“Đại sư tỷ, nếu tham gia bình chọn để lên bảng, bốn người chúng ta cần đến hai ngàn trung phẩm linh thạch.” Hạ Nhĩ xòe bàn tay đếm đếm nói, “Chúng ta hiện tại không đủ tiền.”

“Vậy tạm thời đành thôi vậy.” Diệp Tố cũng không vội, nàng nhìn Toàn Gia Anh, “Toàn huynh, đa tạ đã đề điểm.”

Toàn Gia Anh trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có người đến cả phí bình chọn cũng không có đủ, trong lòng hắn thật phức tạp, cuối cùng chỉ lưu lại một câu “Khi tỷ thí sẽ không nương tay” rồi liền vội vàng đứng dậy rời đi.

“Chẳng, hiểu, mô, tê, gì.” Minh Lưu Sa nhìn bóng dáng đã đi xa của hắn, chầm rì rì nói.

……

Ba ngày sau, danh sách thông qua sơ thí được công bố, mấy người Diệp Tố tất nhiên là có tên trên đó, vẫn như cũ là đứng đầu danh sách, thậm chí  khoảng cách với những người ở sau rất ra.

Trừ bốn người bọn họ thì trong một trăm người thông qua sơ thí, nhiều nhất chỉ viết được hơn 600 phối phương, ít nhất thì chỉ hơn trăm cái.

Minh Lưu Sa viết được nhiều đáp án nhất, 3763 cái, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ cũng viết được hơn 3000, chẳng qua có mấy tài liệu phân biệt không đúng, lãng phí thời gian, cực khổ viết ra phối phương thì lại là đáp án sai.

Còn Diệp Tố thì đứng hạng tư, nàng viết ra được hơn một nghìn phối phương, nhưng ai cũng đều biết nàng giữa chừng còn dành thời gian đi thăng cảnh giới.

Một nghìn luyện khí sư thông qua sơ tuyển ban đầu, cùng ngày liền rời đi 900 người, nơi ở từ phòng tập thể cũng đổi thành phòng riêng.

Diệp Tố lúc này mới có cơ hội lấy hạt châu ra xem, nàng lăn nó trên tay vài vòng, nghĩ trước nghĩ sau vẫn không rõ thứ này làm sao lại chui vào túi Càn Khôn của mình.

Thật sự là nghĩ không ra, chỉ còn cách nhờ đến sự trợ giúp, giúp nàng nhìn xem rốt cuộc hạt châu này là thứ gì.

Diệp Tố mở ra truyền tin ngọc điệp, thả lên một viên trung phẩm linh thạch, đủ để nó câu thông được với bên kia, đợi một hồi phía đối diện mới sáng lên, thân ảnh của chưởng môn sư phụ hiện ra.

“Sư phụ, con có việc muốn hỏi người.” Cách truyền tin này rất tốn linh thạch nên ngay khi vừa kết nối Diệp Tố liền đi thẳng vào vấn đề.

Tham Khảo Thêm:  Chương 196: Chia đường

Trên mặt chưởng môn sư phụ hiện lên một tia chột dạ: “Chuyện gì?”

Diệp Tố thấy thế thì híp híp mắt, nhưng vẫn giơ lên hạt châu: “Sư phụ có biết thứ này là gì không?”

Chưởng môn cẩn thận đánh giá hạt châu trong tay nàng, càng nhìn càng khiếp sợ: “Đây là Vô Cực Đan.”

“Vô Cực Đan?” Đan dược? Khó trách nàng chưa từng thấy qua, bất quá cái tên này có chút quen tai.

Nghĩ một lát Diệp Tố liền nhớ ra, trong nguyên tác sau khi nam chủ bị trọng thương, nữ chủ từng ngây thơ mờ mịt lấy ra một viên đan dược cho hắn chữa thương, là một thứ phi phàm, ngay cả người Côn Luân nhìn thấy còn lắp bắp kinh hãi, từ đây liền nhìn Ninh Thiển Dao bằng một con mắt khác.

…… Kỳ quái, nhất định không có chuyện là Ninh Thiển Dao đưa cho nàng.

“Sư phụ, chúng ta bán thứ này đi, Thiên Cơ Môn hẳn là có thể trải qua một đoạn ngày lành.” Diệp Tố cúi đầu nhìn hạt châu trong tay, hoặc nói đúng hơn là viên đan dược.

“Đừng có nói bậy.” Chưởng môn cả giận, “Con cứ giữ lại cho bản thân.”

Diệp Tố thuận miệng nói: “Con giữ lại cũng vô dụng thôi.” Đan dược có thể làm người Côn Luân đều kinh ngạc chắc chắn không phải là vật tầm thường.

Chưởng môn cự tuyệt: “Con không lẽ cả đời này không tiếp tục tiến giai sao? Căn cứ vào định luật Thiên Cơ Môn, thiên tài đều không có kết cục tốt, tổn người hại mình, con cứ cất nó đi, để ngừa có chỗ cần dùng tới.”

Diệp Tố: “……”

“Thôi không nói nữa, ta có việc bận.” Chưởng môn sư phụ vội vã muốn đóng truyền tin ngọc điệp.

Diệp Tố nhìn chằm chằm ánh mắt trốn tránh của chưởng môn sư phụ, đột nhiên nói: “Trương Phong Phong, người có việc giấu con.”

Chưởng môn nghẹn một hơi, giả vờ tức giận: “Nghiệt đồ! Cư nhiên hô thẳng tên húy của sư phụ!”

“Thiên Cơ Môn đã xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Tố nhíu mày, có tư thế chỉ cần ông thừa nhận nàng liền ngay lập tức chạy trở về.

“…… Không có.” Trương Phong Phong ấp a ấp úng nói, “Đại đồ đệ, sư phụ có chuyện vẫn luôn không có nói cho con.”

“Chuyện gì?” Thấy chưởng môn sư phụ õng ẹo làm dáng, nỗi lo trong lòng Diệp Tố hạ xuống một nửa, hẳn là không có chuyện gì lớn.

“Con có nhiều thêm một tiểu sư đệ.” Chưởng môn sư phụ nhắm mắt nhanh chóng nói ra.

Diệp Tố sửng sốt, đầu tiên nàng hiện lên suy nghĩ là Dịch Huyền ly tông, sau đó mới phản ứng lại: “Người lại nhặt đồ đệ?”

Chưởng môn sư phụ lắc đầu: “Không có, là tiểu sư đệ con hắn tự tìm tới cửa, còn cầm theo lệnh bài Thiên Cơ Môn.”

Chi tiết này trong nguyên tác không có nói qua.

Diệp Tố cũng không nghĩ nhiều: “Chờ trở về, chúng con sẽ đưa lễ gặp mặt cho tiểu sư đệ.”

Hiển nhiên chưởng môn sư phụ cũng không phải người hay ngượng ngùng gì, ông nhìn sắc mặt của đại đồ đệ rồi tiếp tục nói: “Hắn ở trong phòng của con.”

Vào thời kỳ cường thịnh của Thiên Cơ Môn, Cửu Huyền Phong chính là chủ phong, trên núi ngoài chỗ ở của chưởng môn thì còn dư lại năm gian phòng mà chỉ có đệ tử thân truyền có thực lực mới có thể ở.

“Con biết rồi.” Diệp Tố cũng không để ý, năm gian phòng, phỏng chừng chỉ có phòng của nàng và phòng của Dịch Huyền là rộng rãi nhất, tiểu hài tử thích gian phòng bên ngoài đó cũng không có gì lạ, “Sư phụ, lần sau nói tiếp nhé, không bao lâu nữa chúng con có thể trở về rồi.”

Trương Phong Phong nhìn thân ảnh của đại đồ đệ vừa nói dứt lời thì biến mất, đành phải đem câu “tiểu sư đệ tuổi xấp xỉ các con” nuốt xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 96

Ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy vài tia nắng đang xuyên qua kẽ lá chiếu trên gương mặt thanh lãnh của tiểu đồ đệ, càng làm nổi lên dung nhan cao quý như thần.

Không nói đến chuyện khác, thân truyền đệ tử mà Trương Phong Phong ông thu nhận, đứa nào cũng có dung mạo đỉnh cao.

Chưởng môn Thiên Cơ Môn lúc này vuốt cằm nghĩ, tương lai nếu vạn nhất thật sự không sống nổi nữa, cho các đệ tử đi Hợp Hoan Tông không chừng lại có thể tạo ra một phen thiên địa.

……

Một trăm luyện khí sư vào vòng trong, kế tiếp phải tỉ thí cùng với nội môn đệ tử của Phá Nguyên Môn, đây mới là chân chính là phần đặc sắc nhất.

Bất quá, mười người đứng đầu đều có tâm tư khác nhau.

Trong lúc mấy người Diệp Tố bận rộn cọ linh khí Tụ Linh Trận, Toàn Gia Anh cùng vài thân truyền đệ tử khác đứng trong điện, ngồi trên cao chính là chưởng môn của Phá Nguyên Môn, Toàn Thâm.

“Ngày hôm trước, Bách Thanh Bảng phát sinh biến động, có hai luyện khí sư Trúc Cơ hậu kỳ đã thăng lên vị trí 149 và vị trí 150.” Toàn Thâm nhìn về phía Toàn Gia Anh đứng phía dưới nặng nề nói.

Không cần nói rõ, nhất định là hai người kia của Trảm Kim Tông.

Vị trí 150 là đường ranh giới của Bách Thanh Bảng, ở Trúc Cơ kỳ mà vượt qua được đường ranh giới này, hai người này đã là Tu chân giới thiên tài luyện khí sư danh xứng với thực.

Thời gian càng trôi qua, cảnh giới của hai người họ cũng sẽ tăng lên, nhất định sẽ có thể hấp dẫn vô số tu sĩ mang tài liệu mang linh thạch chen nhau mà đến, Trảm Kim Tông sẽ lại một lần nữa khuếch trương quang đại.

Vốn dĩ Toàn Gia Anh nên cảm thấy khẩn trương, nhưng giờ phút này hắn lại ngơ ngẩn mà suy nghĩ một chuyện khác: Không biết khi nào mấy người Thiên Cơ Môn mới có thể gom đủ linh thạch, không biết Vụ Sát Hoa lên bảng có thể đạt được vị trí thứ mấy.

“Gia Anh, pháp khí luyện chế trong lần tỷ thí này cũng sẽ gửi đi bình chọn, xếp hạng của con cũng nên tăng lên.” Toàn Thâm nhíu mày thở dài một tiếng, “Thế hệ này của Phá Nguyên Môn chỉ có con là có thể đối đầu với hai người kia, vạn không thể lơi lỏng.”

Dung Sơ Thu đứng bên cạnh mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc đứng dậy nói: “Chưởng môn, lần này tỷ thí chỉ có bảy ngày để luyện chế pháp khí, quá ngắn, hơn nữa tài liệu…… Không nhất định có thể luyện chế ra được pháp khí tốt.”

Toàn Thâm nhìn lướt qua nhi tử đang đứng cúi đầu phía dưới: “Lần này tài liệu tỉ thí sẽ do ta bỏ ra, thời gian sửa lại thành mười lăm ngày.”

Tin tức tỉ thí có thay đổi nhanh chóng truyền đến trong tai các luyện khí sư được vào vòng trong, tức khắc khiến cho mọi người đều ồ lên, tài liệu do chưởng môn Phá Nguyên Môn đưa ra, có điểm tốt cũng có mặt xấu.

Tốt là bọn họ có cơ hội để nhận thức được tài liệu tốt, xấu chính là luyện khí sư nếu cảnh giới hơi thấp thì có thể không có cách nào luyện chế được những tài liệu đó.

Vô luận như thế nào, ngày tỉ thí vẫn đến, thậm chí còn do chưởng môn Phá Nguyên Môn Toàn Thâm ra mặt chủ trì.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu sư đệ mới tới: Có người nói muốn đưa ta lễ gặp mặt? Ta chờ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.