Đêm đen như mực, trăng tròn treo cao.
Trước khung cửa sổ vằng vặc ánh trăng, cô gái nhỏ đang cúi đầu múa bút thoăn thoắt.
“Uỳnh” một tiếng, cửa mở ra, Hà Khánh Nghiên lê dép xoành xoạch đi vào, cởi váy, thay đồ ngủ, ngồi xuống trước bàn trang điểm vừa tẩy trang vừa hát, âm thanh mỗi lúc một to.
Giọng hát lệch tông khiến Hà Tỉnh vô cùng khó chịu, không nghĩ được gì nữa, dù đeo tai nghe nhưng vẫn có thể nghe được tiếng hát của cô út, bất đắc dĩ, cô phải ngoảnh đầu lại bảo: “Cô út, cháu đang học bài.”
“Mày sang nhà Tinh Tinh học đi, câu nào không biết còn hỏi nó được.”, Hà Khánh Nghiên lau bỏ son, vẫn ngân nga hát.
Hà Tỉnh nhìn đồng hồ, “Từ mười giờ đến mười một giờ là thời gian Trình Triều Lạc đọc sách, cháu không muốn làm phiền cậu ấy.”
“Đọc sách mà còn phải quy định thời gian?”, rốt cuộc Hà Khánh Nghiên cũng ngừng hát.
“Tối nào cũng thế, cứ giờ này là cậu ấy sẽ đọc sách chuyên ngành máy tính.”, Hà Tỉnh đáp xong liền xoay người lại, tiếp tục làm bài.
Hà Khánh Nghiên không hát nữa, được một lúc, cô ta bước ra khỏi nhà tắm với cái mặt nạ, ngồi xuống cạnh Hà Tỉnh rồi bắt đầu sơn móng tay, “Trình tổng cũng hay đọc sách kĩ thuật lúc rảnh rỗi, anh ấy không còn làm ở vị trí kĩ thuật nữa, nhưng vẫn nghiên cứu về kĩ thuật, tính kỷ luật này của Triều Lạc giống bố nó.”, Hà Khánh Nghiên nhìn Hà Tỉnh, nói với vẻ như đang phàn nàn: “Ngày xưa thành tích của bố mày tốt lắm, từ lúc yêu đương với mẹ mày là tụt hẳn đi, nếu không vì mẹ mày kéo chân, thì anh ấy đã thi được vào trường ngon hơn Đại học B rồi, cũng kiếm được nhiều tiền hơn.”
“Hồi mày còn bé tí, bố mày cũng định lập nghiệp đấy, tại mẹ mày sợ lỗ nên không cho anh ấy làm, cùng tốt nghiệp một trường Đại học, mà giờ bị Trình tổng bỏ xa cả quãng đường, đều tại mẹ mày hết.”
“Không phải ai cũng hợp để lập nghiệp, tính cách bố cháu không hợp để làm quản lý, làm nghiên cứu chuyên môn chẳng có gì là không tốt cả, giờ bố cháu đã làm tổng giám sát kĩ thuật rồi, cũng kiếm được không ít tiền.”, từ bé Hà Tỉnh đã phải ngủ chung phòng với Hà Khánh Nghiên, không ít lần nghe cô ta càm ràm về Tô Minh Tâm.
Hà Tỉnh không thích nghe chút nào, mặc dù Tô Minh Tâm không phải tuýp người dịu dàng tỉ mỉ, nhưng nuôi Hà Khánh Nghiên bao năm nay mà chưa từng tỏ ra khó chịu, thời gian Hà Khánh Nghiên học Đại học, sợ Hà Khánh Nghiên ngại không muốn mở miệng xin tiền, Tô Minh Tâm vẫn thường chủ động gửi tiền qua, đến Tết thì chẳng mua đồ cho chị em Hà Tỉnh, mà lại mua cho Hà Khánh Nghiên, chưa bao giờ để cô ta chịu thiệt thòi. Hà Tỉnh nhấn mạnh giọng điệu, “Bằng không kiếm đâu ra tiền mà nuôi cô lớn bằng từng này.”
“Bố mẹ cô mất sớm, chỉ còn anh trai là người thân duy nhất, anh ấy không nuôi, chẳng lẽ lại để cô chết đói à?”, Hà Khánh Nghiên bất mãn lườm Hà Tỉnh, “Con ranh này đúng là…”
“Đúng là vô ơn, hồi nhỏ bao nhiêu lần cô cho mày kẹo.”, Hà Tỉnh biết tỏng cô út muốn nói gì, nên chủ động ngắt lời.
Hà Khánh Nghiên không còn lời nào để nói, im lặng được một lát rồi lại mở miệng, “Mày hay sang nhà bên kia, có biết buổi tối về nhà Trình tổng hay làm gì không? Giờ cô là thư ký của anh ấy, phải biết nhiều hơn các thói quen của sếp.”
Thấy cô út tập trung cho công việc, Hà Tỉnh sẵn lòng giúp, cô ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Bố nuôi ít khi ở nhà, nếu về nhà thì cơ bản là đều ở cạnh mẹ nuôi, hai người cùng xem phim, nói chuyện, hoặc là viết thư pháp.”
“Cái câu trong phòng sách, Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá Lâu Lan chung bất hoàn, có phải là do Trình tổng viết không?”, Hà Khánh Nghiên hỏi.
“Câu đấy do ông nội Trình tặng cho Trình Triều Lạc.”, Hà Tỉnh lại nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, cô không muốn tán gẫu linh tinh nữa, “Cô út, cháu phải làm bài đây.”
“Vội cái gì.”, Hà Khánh Nghiên kéo cô lại, “Nói thêm lúc nữa, Trình tổng bảo năm ngoái Triều Lạc đi thi giải toàn quốc về máy tính được quán quân, còn được tham gia tập huấn nữa.”
“Vầng.”, Hà Tỉnh đáp lấy lệ.
“Triều Lạc giỏi thật, đều là nhờ thừa hưởng gen vượt trội của Trình tổng.”, Hà Khánh Nghiên quả quyết nói: “Mai kia cô cũng phải tìm một người đàn ông vừa có nhan sắc vừa có trí tuệ, đến đời sau mới vừa đẹp vừa thông minh.”
Hà Tỉnh thở dài một hơi, gập sách lại rồi bảo: “Di truyền chỉ số thông minh cao đến đâu, nếu không cố gắng cũng vô ích.”, ra đến gần cửa, cô quay đầu lại bổ sung thêm một câu, “Cô út, cô cũng 23 rồi, bớt mơ mộng viển vông đi.”
…
Nhà đối diện.
Phòng Trình Triều Lạc khá ít đồ đạc, bàn học rộng, kê hai cái ghế cũng vẫn còn dư diện tích, chen vào thì ngồi được ba người. Hà Tỉnh có một chỗ ngồi cố định, vào cửa, cô không nói gì với Trình Triều Lạc mà kéo ghế ra im lặng làm bài.
Bố mẹ Trình đều đã đi ngủ, Trình Triều Lạc hẵng còn tập trung đọc sách nên không nói chuyện, căn phòng chỉ còn tiếng sàn sạt của ngòi bút mài trên trang vở.
Trình Triều Lạc không thức đêm, hơn mười một giờ, đến lúc phải làm vệ sinh cá nhân và đi ngủ. Trước khi gập sách, cậu liếc sang bên cạnh, trên đầu Hà Tỉnh cài chiếc cặp tóc hình tai thỏ, ghim gọn mớ tóc lòa xòa lại, để lộ ra gương mặt với những đường nét duyên dáng, và đôi mắt trong veo như dòng suối có thể nhìn tận đáy sâu. Đúng như Mạnh Thiên Sơn nói, Hà Tỉnh quả thật rất xinh xắn đáng yêu, nghĩ đến đây, Trình Triều Lạc ngây ngẩn, quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió đêm hây hây, xua đi hết những suy nghĩ trong đầu, Trình Triều Lạc mới dám quay đầu lại. Giữa đi ngủ và tiếp tục đọc sách, cậu chọn đọc sách. Cậu biết Hà Tỉnh muộn thế này còn sang, thì chắc chắn là vì bị Hà Khánh Nghiên làm phiền đến mức không học nổi rồi.
Kim đồng hồ điểm mười hai giờ, Trình Triều Lạc thu sách lại lần nữa, định nói “Ngủ thôi!”, nhưng ngoảnh sang nhìn thì thôi khỏi cần nói nữa. Không biết Hà Tỉnh đã nằm bò ra bàn ngủ từ lúc nào, đầu gối lên cánh tay, ngủ ngon lành, tay vẫn còn cầm bút.
Trình Triều Lạc lấy tấm chăn mỏng định đắp cho Hà Tỉnh, nhưng lại sực nghĩ đã mười hai giờ rồi, cậu bèn bỏ chăn xuống, khom lưng, bế cô nàng lên.
Hà Tỉnh ngủ rất say, được bế lên mà chỉ ậm ừ hai tiếng chứ không hề mở mắt. Mùi hương ngọt ngào duy độc của thiếu nữ lại một lần nữa xộc vào mũi Trình Triều Lạc, như cơn gió lốc trên mặt biển, trong phút chốc cuộn lên muôn vàn con sóng, đã vậy người trong lòng còn không chịu nằm yên, dụi dụi vào lòng cậu như con mèo nhỏ, hơi thở khe khẽ, thoang thoảng lướt trên da cậu.
Tim cậu run lên, muốn cảm giác mềm mại ấm áp trong lòng kéo dài thêm một chút, đôi chân cũng bước nhẹ nhàng hơn. Cậu bỗng nhớ về buổi lễ kỉ niệm hôm ấy, ở hậu đài, họ cùng bị đẩy vào tường, mũi Hà Tỉnh chạm vào môi cậu, cũng là cảm giác như thế này, ngứa ngáy, say mê, như có người cầm phiến lông vũ vuốt nhẹ trên da. Trước đây chưa từng có cảm giác này, mới mẻ và ngỡ ngàng đan xen, cậu như có được chiếc hộp Pandora, biết sẽ có hiểm họa xảy ra, nhưng vẫn không kiềm chế được mà muốn lại gần, muốn mở ra.
Trình Triều Lạc đặt Hà Tỉnh lên giường, đắp chăn cẩn thận, rồi ngồi phịch xuống chiếc sô pha đơn bên cạnh thở một hơi dài thượt. Từ giá sách đến giường chỉ có vài bước chân, vậy mà cậu cảm giác như mới đi qua cả mười vạn tám nghìn dặm, căng thẳng mà hứng khởi hơn mọi cuộc thi cậu đã từng tham gia.
***
Tiếng chuông báo thức buổi sáng vang lên từng hồi, đánh vỡ giấc mơ của Hà Tỉnh. Cô tắt chuông, xoay người với biên độ cực rộng cùng cơn buồn ngủ, chân không đập vào vách chắn, cô duỗi tay sờ phía trước, không thấy vách chắn đâu cả, lớp chăn bông dưới thân lại mềm mại đến kỳ lạ, như đang chìm giữa muôn tầng mây, thêm cả hương bạc hà thanh mát nữa.
Hà Tỉnh và Hà Khánh Nghiên ngủ giường tầng, Hà Tỉnh nằm tầng trên, chỉ cần xoay người mạnh là sẽ đập vào vách chắn, giường cũng không mềm như thế này. Cô choàng tỉnh trong nháy mắt, đây là phòng của Trình Triều Lạc. Hai mắt mở to, trước mặt là ngăn tủ Trình Triều Lạc xếp đầy cúp thưởng, vậy mà đêm qua cô lại ngủ ở phòng của Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc hơi có bệnh sạch sẽ, không thích người khác phá loạn những thứ cậu đã xếp ngăn nắp, trước kia mỗi lần Hà Tỉnh ngủ lại phòng cậu, tên ma vương kia đều tỏ ra không vui. Hà Tỉnh vội vàng xuống giường chạy đi dỗ dành, ngang qua phòng khách, Đổng Liên gọi cô, “Tỉnh Tỉnh vào ăn sáng đi.”
Hà Tỉnh dừng bước, bắn ánh mắt cầu cứu với Đổng Liên, “Đêm qua con không cố ý ngủ lại phòng Tinh Tinh đâu, chắc cậu ấy giận rồi, đợi chút con đi dỗ rồi quay lại ăn sau ạ.”
Đổng Liên cười, “Đang ở trong phòng viết thư pháp, đi nhanh đi.”
Cửa mở ra, Hà Tỉnh thò đầu vào, nhoẻn miệng cười, biết thừa mà còn hỏi: “Cậu đang luyện chữ à?”
Trình Triều Lạc cúi đầu viết chữ, giọng điệu ơ hờ, “Không, tôi đang viết sổ sinh tử.”
Hà Tỉnh: “…”
Thế là muốn tôi chết à?
Cô không tiến vào, vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, “Phiền cậu nói với Diêm Vương, tôi vẫn sống chưa đủ.”
Trình Triều Lạc: “…”
Thấy tên kia không tỏ vẻ giận dữ, Hà Tỉnh mới rón rén bước đến cạnh bàn, chẳng nhìn chữ trên giấy đã chém gió: “Chữ này viết như rồng bay phượng múa, dì béo bảo cậu là Vương Hi Chi thời này đúng là không sai tí nào, có khi tổ tiên cậu họ Vương cũng nên.”
Trình Triều Lạc: “…”
Cậu không nói gì, chỉ ấn đầu Hà Tỉnh xuống.
Hà Tỉnh nhìn trang giấy Tuyên Thành chẳng có chữ nào, nhưng cũng không xấu hổ mà giả lả cười: “Không chữ mà đẹp hơn có chữ mới là cảnh giới cao nhất của thư pháp.”
Trình Triều Lạc: “…”
Cậu biết vì sao Hà Tỉnh mới sáng sớm đã chạy sang đây nịnh hót rồi, “Thôi được rồi, không giận, cũng chẳng phải lần đầu tiên ngủ…”
Nói được một nửa, Trình Triều Lạc bỗng hắt hơi, còn chưa kịp nói nốt nửa câu sau. Cậu đang định nói tiếp, thì Hà Tỉnh bỗng lùi lại cả mét, cô giơ tay lên tỏ ý đừng lại gần, rồi căng thẳng nói: “Cái này không nói luyên thuyên được đâu nhé, tôi còn chưa nhìn thấy người cậu, không thể nào ngủ với cậu được.”[1]
Trình Triều Lạc: “…”
[1] Đoạn này Trình Triều Lạc định nói là “ngủ ở phòng tôi”, trong tiếng Trung sẽ có trật tự là “ngủ – tôi – phòng”, nhưng mới nói được câu “ngủ – tôi” nên Hà Tỉnh hiểu lầm theo ý là “ngủ với tôi”.