Không Thể Thành Người Yêu

Chương 57: Nếu tôi để bụng…



Tối này Trịnh Bảo Châu cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, cô có ý tưởng ấy với Khúc Trực?

Là tối hôm đó thấy anh một mình di chuyển đống xe đạp công cộng chiếm lối đi cho người mù? Hay là hôm tọa đàm ở trường tiểu học? Khúc Trực nói đến chuyên ngành và lý tưởng của mình, lúc nào cũng hấp dẫn, giống như đêm nay anh phát biểu ở tiệc từ thiện, cả người tỏa sáng.

“……” Trịnh Bảo Châu càng nghĩ, càng thấy mình khác thường.

Cô dùng chăn che đầu, nhắm mắt lại. Chỉ mong đêm nay đừng mơ gì kỳ quái.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Trịnh Bảo Châu chôn nửa mặt trong chăn. Con mắt lộ bên ngoài xoay xoay, lấy di động đầu giường xem thời gian.

Đã hơn 8 giờ, xem ra dù trước khi ngủ cô có nghĩ nhiều, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng giấc ngủ…… Tối hôm qua thật ra thì không mở gì lạ cả, chỉ mơ thấy thời gian cô và Khúc Trực học cấp ba. Cô vươn một tay xoa xoa tóc, mở Weibo lướt hot search.

Hôm nay không ai ngoại tình, không ai ngồi tù cũng không ai lộ dưa, hotsearch trông cứ bình bình, thứ duy nhất khiến Trịnh Bảo Châu chú ý, là bữa tiệc từ thiện hôm qua của họ, thế mà lại lên cái hotsearch. So với tiệc từ thiện hở chút là có minh tinh tụ tập, cảm giác tồn tại của bữa tiệc này quá yếu, hot search cũng chỉ có vị trí ba mươi mấy. Cô đang muốn ấn vào, lại phát hiện cái hotsearch ngay sau cái này, tiêu đề là Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu sửng sốt, vội ấn vào, hotsearch cô lên là tin về buổi tiệc từ thiện hôm qua cô đi, trong đó còn có hình HD của ban tổ chức, tuy rằng kém hình chỉnh sửa tỉ mỉ của minh tinh, nhưng Trịnh Bảo Châu chủ yếu thắng nhờ vào vẻ đẹp trời sinh.

Hotsearch tuy vị trí không cao, nhưng cũng có người theo dõi cô phát hiện, sau đó bị ảnh của cô mê hoặc thất điên bát đảo, điên cuồng khen rắm cầu vồng ở phần bình luận. Có thể là thấy cô ít fans, dễ bắt nạt, có người chạy tới cái hotsearch chẳng hề nổi bật này nói cô còn chưa hot đã bắt đầu làm màu.

“……” Cô muốn làm màu thì đã mua  hot search no 1 cho mình rồi, ủy ủy khuất khuất nằm ngoài ba mươi thì tính làm màu cái gì!

Cũng may còn có dân mạng mắt sáng nói giúp cô.

“Mẹ tui cũng tham gia tiệc từ thiện này, chỉ có người lúc trước đã từ thiện với cả quyên tiền nhiều, mới nhận được thư mời thôi [doge]”

Bình luận lập tức được like đến hot.1, Trịnh Bảo Châu bỏ ý định tự vén tay áo xông lên, thoát hotsearch.

Tiếp đó cô lướt bảng hotsearch, sau đó thấy  “Khúc Trực” cách mấy vị trí đằng sau.

Trịnh Bảo Châu: “!”

Hotsearch này quả nhiên cũng liên quan tới buổi tiệc tối qua, giáo sư Khúc bằng vào dáng người và nhan sắc xuất chúng, leo lên đuôi bảng hotsearch. Trịnh Bảo Châu chụp lại bảng hot search, gửi cho Khúc Trực.

Trịnh Bảo Châu: Nhiều năm rồi,cuối cùng cũng có lúc tôi xếp hạng trước cậu [ hình ảnh ]

Khúc Trực ấn xem hình ảnh cô gửi, sau đó trả lời một câu: “…… Khá nhở.”

Trịnh Bảo Châu: [ đầu chó ]

Trịnh Bảo Châu: Cậu cứ việc nói thẳng đi, tối qua có phải cậu cố ý mặc đồ đôi với tôi không? Có dân mạng nhìn ra rồi đấy [ đầu chó ]

Khúc Trực:…… Trùng hợp

Trịnh Bảo Châu: Xì, cậu biết rõ tôi muốn mặc màu vàng kim [ đầu chó ]

Khúc Trực:…… Tôi đến công ty rồi, trưa nói tiếp nhé

Trịnh Bảo Châu nhướng mày, đây là không nói được, liền lấy công tác làm cớ?

Trịnh Bảo Châu bỏ di động xuống, bò dậy khỏi giường. Khoảng thời gian này cô vẫn đang cùng Chu Hiểu Nam chuẩn bị phòng làm việc, qua mấy vòng sàng chọn bước đầu xác định địa chỉ phòng làm việc, buổi chiều hai người muốn đi xem thực địa. Khu nhà này xây ở nội thành, bên trong yên tĩnh thanh u, là mô hình tĩnh lặng trong ồn ào.

Trong khu có không ít phòng làm việc của nghệ sĩ, hôm nay họ đi xem cái này là phòng làm việc trước đã dọn đi, chủ đầu tư một lần nữa cho thuê. Nhà là một căn ba tầng nhỏ, xây rất nghệ thuật, ở trong đã trang hoàng, lúc chủ trước đi, còn để lại một ít đồ  trang trí nhỏ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 68: Tiểu Lý phi đao, đã phóng là trúng!

“Phong cách trang hoàng này em thấy cũng không tệ, sửa tí nữa là được, như vậy thì khá tiết kiệm thời gian, chị thấy thế nào?” Trịnh Bảo Châu cùng Chu Hiểu Nam dạo quanh phòng một vòng, thương lượng với chị.

“Chị thấy được, chung quy thuê nhân viên vào, phải có chỗ cho họ đi làm chứ.” Chu Hiểu Nam nói, thuận miệng hỏi Trịnh Bảo Châu, “Nãy chị thấy cái hot search của em, tiệc từ thiện?”

“Đúng vậy, ban tổ chức gửi thư mời cho em, thì em đi.” Trịnh Bảo Châu nói xong cười một cái, “Không ngờ còn lên hotsearch.”

“…… Ừ, rất tốt.” Chu Hiểu Nam muốn nói đây là thể chất nhiều nghệ sĩ hâm mộ mà không được, “Ảnh của em chị xem rồi, rất đẹp, là tự em tìm thợ trang điểm hả?”

“Đúng vậy, trước kia em cũng hay tham gia một số hoạt động giống vậy, cho nên có thợ quen.”

Chu Hiểu Nam gật đầu, nghĩ một hồi, bắt đầu sắp xếp công việc cho Trịnh Bảo Châu: “Chị thấy ảnh chụp của em trên mạng phản hồi rất tốt, không thì tháng sau nhân dịp xuân về hoa nở, ta chụp bộ ảnh ấn tượng mùa xuân đi?”

“Bộ ảnh mùa xuân?”

“Ừ.” Chu Hiểu Nam gật đầu, “Bộ phim em quay lúc trước còn một thời gian nữa mới chiếu, trong thời gian này ta cũng phải tìm việc khác, kiếm cảm giác tồn tại chứ. Fan em bây giờ cơ bản đều bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của em, cho nên chị nghĩ chúng ta có thể chụp một bộ ảnh, vừa có thể củng cố fan, lại không chừng còn hút được đợt fans mới.”

“Được ạ, dù sao tạm thời em cũng không có phim mà quay.” Trịnh Bảo Châu cảm thấy biện pháp của Chu Hiểu Nam không tồi, hơn nữa ai kêu cô cũng thích chụp ảnh chứ.

“Vậy để chị đi sắp xếp.”

“Oki.”

Chu Hiểu Nam tuy giờ đã rời Tinh Diệu, nhưng vẫn còn những mối quan hệ trong tay, nhanh chóng liên hệ đội ngũ chuyên nghiệp cho Trịnh Bảo Châu. Đầu xuân nhiệt độ tuy chưa nóng lên, nhưng hoa cỏ chăm sóc tỉ mỉ trong công viên Ánh Sao và công viên Lệ Trạch, đã lần lượt hé nở. Đội nhiếp ảnh chọn mấy địa điểm không tồi, chọn một ngày trời đẹp, chụp ảnh cho Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu mặc một bộ trình diễn trong show mùa xuân của Sâm Thụy, là cái váy lần trước cô với Mạnh Nhã Hâm đi xem show tia được. Váy thiết kế rất lung linh, đóa hoa thêu tinh xảo lấp lánh ánh bạc dưới nắng mặt trời, cực kỳ đúng gu cô. Làn váy bằng lụa mỏng mềm mại rũ đến mắt cá chân, làm chân Trịnh Bảo Châu càng thêm thon dài.

Váy dài phối với vòng cổ trân châu cùng kiểu tóc xoăn cổ điển mà Trịnh Bảo Châu yêu nhất, Chu Hiểu Nam nhìn cũng phải thành fan nhan sắc của cô: “Có người nào từng nói em rất giống Tô Minh Mỹ chưa???”

“……” Trịnh Bảo Châu mỉm cười gật đầu, “Thường xuyên nghe người ta nói vậy đó ạ.”

Cô còn chưa nói quan hệ của cô với Tô Minh Mỹ cho Chu Hiểu Nam, nên Chu Hiểu Nam ngạc nhiên như vậy cũng dễ hiểu.

Ngay cả chuyên viên trang điểm cũng vừa làm tóc cho cô, vừa cảm thán: “Chị gái xinh thật đấy! Da cũng đẹp cực!”

“Cảm ơn!” Trịnh Bảo Châu hào phóng nhận lời khen.

Hôm nay tuy có mặt trời, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, Trịnh Bảo Châu vẫn luôn khoác cái áo khoác bên ngoài, chỉ cởi ra lúc chụp. Trịnh Bảo Châu chụp ảnh khiến cho du khách xung quanh rào rạt vây xem, rất nhiều người đều cố ý dừng lại nhìn cô.

Ban đầu mọi người tưởng cô đang chụp ảnh cưới, sau mới phát hiện không có chú rể, lại cho rằng cô đang chụp ảnh nghệ thuật.

Tạm thời không có ai nhận ra đây là một minh tinh nhỏ chưa có tiếng tăm.

Chu Hiểu Nam phát hiện không ai nhận ra cô cũng là chuyện tốt, chờ cô hot rồi, hiện trường chỉ sợ khó mà khống chế được.

Quay chụp tiến hành rất thuận lợi, sau khi kết thúc Trịnh Bảo Châu vốn định hẹn  Chu Hiểu Nam đi ăn lẩu cho ấm, ai ngờ Chu Hiểu Nam lại cau mày nhìn cô: “Em còn ăn lẩu? Chị đã bảo em chưa, nữ minh tinh phải ăn uống điều độ? Bây giờ em nặng bao nhiêu rồi?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 76: Chẳng phải cô phải gọi anh ấy là cậu sao?

“……” Không ăn thì không ăn, sao đột nhiên lại hỏi cân nặng?

Trịnh Bảo Châu cười với chị, mở miệng nói: “Đột nhiên em không thấy thèm ăn nữa, thế này đi em về tùy tiện luộc ít bông cải xanh ăn, chị cũng tan làm trước đi, tạm biệt!”

Cô chẳng thèm tẩy trang, quần áo cũng chẳng đổi, trực tiếp kêu tài xế đem chở mình về khách sạn. Lúc này trời đã xẩm tối, Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho Khúc Trực: “Cậu tan làm chưa? Buổi tối tôi mời cậu ăn cơm nhé.”

Khúc Trực đang chuẩn bị gọi cơm hộp, tối lại tăng ca một chốc, liền thấy tin nhắn của Trịnh Bảo Châu. Anh hơi ngạc nhiên, nhắn lại cô: “Vừa tan làm, sao đột nhiên muốn mời tôi ăn cơm? Kiếm được tiền à?”

Trịnh Bảo Châu: Không! Lần trước cậu đi với bà ngoại giúp tôi, mẹ đặc biệt dặn tôi mời cậu đi ăn!

Khúc Trực:…… Ờ, được, ăn gì?

Trịnh Bảo Châu: Lẩu! Tôi đến cơ quan đón cậu nhé.

Khúc Trực: Ừ.

Tề Thịnh đang ở phòng thay đồ thay quần áo thấy Khúc Trực tới, có chút bất ngờ nhìn chằm chằm anh: “Sao ông lại tới đây? Không phải ông bảo muốn tăng ca tí nữa à?”

Khúc Trực cởi áo blouse trắng, móc vào ngăn tủ, lấy áo khoác của mình ra: “Ngày mai tăng cũng thế.”

Tề Thịnh nghi ngờ nhìn anh: “Tình hình nhé lão Khúc, có phải có hẹn với người đẹp không?”

Khúc Trực nhìn anh ta một cái, không phủ nhận: “Trịnh Bảo Châu hẹn tôi ra ngoài ăn lẩu.”

“Cái gì?” Tề Thịnh phấn khởi hẳn lên, “Lão Khúc, ông nói thật với tôi đi, hai người hiện tại rốt cuộc đã tới bước nào rồi? Hôn chưa?”

Khúc Trực nhìn anh ta, hơi nhăn mày: “Trong đầu ông chỉ có mấy thứ thấp kém này thôi hả?”

“Thấp kém?” Tề Thịnh hừ hừ hai tiếng, ngước mắt nhìn anh, “Ông để tay lên ngực rồi nói tôi biết, ông có muốn làm thứ thấp kém đó không hả?”

Khúc Trực: “……”

Anh đóng lại cửa tủ, xoay người bỏ đi. Tề Thịnh cũng đóng tủ, đuổi theo anh ra ngoài: “Hai người đi đâu ăn lẩu thế? Dẫn tôi theo với?”

Khúc Trực đáp không cần suy nghĩ: “Nếu ông tự trả tiền ngồi ở bàn bên cạnh, có thể suy xét tiện thể mang ông đi.”

Tề Thịnh: “……”

A, còn nói ông không có suy nghĩ thấp kém đi? Hiện giờ trong mắt ông không chứa nổi cái bóng đèn nữa là!

“Không mang thì không mang theo, ai thèm.” Tề Thịnh rầm rì hai tiếng, thấy Khúc Trực đứng ở cửa công ty không đi, bèn dừng lại theo anh, “Ông đứng đây  làm gì?”

Khúc Trực nói: “Trịnh Bảo Châu tới đón tôi.”

Tề Thịnh: “……”

Trước nay chưa thấy ai ăn cơm mềm mà còn đắc ý dào dạt vậy luôn.:)

“Lão Khúc này, ông sa ngã rồi.” Tề Thịnh nói vô cùng đau đớn, “Trước kia ông không như thế, bây giờ ông biết cơm mềm ngon rồi.”

Khúc Trực: “……”

Hai người đứng trước cửa công ty tào lao một lát, xe Trịnh Bảo Châu đã lái tới. Khúc Trực đi lên, kéo cửa ghế phụ lái ngồi vào. Trịnh Bảo Châu hạ cửa sổ xe, nhìn Tề Thịnh bên ngoài: “Tề Thịnh, anh muốn đi đâu? Tiện tôi đưa anh.”

Tề Thịnh còn chưa nói, Khúc Trực ở bên cạnh đã nói: “Anh ta đến ga tàu điện ngầm.”

“……” Tề Thịnh quay qua họ cười cười, “Đúng vậy.”

“À……” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Vậy anh lên xe đi.”

“Không cần.” Dưới cái nhìn chằm chằm của Khúc Trực, Tề Thịnh tự giác từ chối đề nghị của Trịnh Bảo Châu, “Bên ngoài vườn công nghệ chính là cửa vào ga tàu điện ngầm, tự tôi đi bộ ra  là được.”

“À, vậy được, bọn tôi đi trước.” Trịnh Bảo Châu vẫy tay với anh ta, nâng cửa sổ xe lái ra ngoài. Tề Thịnh ở đằng sau hít khói, nhưng vẫn phải giữ nụ cười.

Trên xe, Khúc Trực nghiêng đầu nhìn Trịnh Bảo Châu một lát, rồi hỏi cô: “Chiều cậu làm việc hả? Trang điểm kiểu này không giống ngày thường lắm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Lâm nhược xuất hiện

“Oa.” Trịnh Bảo Châu cười khẽ ra tiếng, “Giáo sư Khúc còn nhận ra kiểu trang điểm cơ?”

“…… Khụ.” Khúc Trực ho khẽ  một tiếng, “Kỳ lắm à?”

“Không không, tôi đang khen cậu đấy chứ.” Trịnh Bảo Châu nói, “Lúc chiều tôi ra ngoài chụp ảnh, lúc về chỉ thay quần áo, không tẩy trang.”

“Ừm.” Khúc Trực lên tiếng, không nói gì nữa. Trịnh Bảo Châu bảo anh: “Ăn ở gần đây nhé, bên công viên Ánh Sao có một tiệm lẩu hương vị không tệ. Tôi vừa mới gọi điện đặt chỗ.”

“Được.” Khúc Trực nói, lại hơi không yên tâm hỏi cô, “Nhưng bây giờ tốt xấu gì cậu cũng là nữ minh tinh, cậu không sợ bị người ta nhận ra à?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Không đâu, hôm nay tôi chụp ảnh ở ngoài cũng chưa ai nhận ra tôi.”

Nhưng vì an toàn, bọn họ lát nữa vẫn cố kiếm cái phòng mà ngồi.

Tiệm lẩu làm ăn rất tốt, thời điểm hai người Trịnh Bảo Châu tới, cơ bản là ngồi đầy. May mắn là vừa lúc có một bàn trong phòng riêng ăn xong, người phục vụ liền dẫn hai người qua đó.

Gọi đồ xong, Trịnh Bảo Châu hứng thú bừng bừng đưa mấy bức ảnh mình chụp lúc chiều cho Khúc Trực xem: “Cậu xem, tôi chụp lúc chiều đấy, đẹp nhỉ!”

Ảnh trên di động của cô là ảnh Chu Hiểu Nam dùng di động của cô chụp, hoặc mấy bức mà nhiếp ảnh gia cảm thấy ảnh gốc đã đẹp rồi, Khúc Trực lướt mấy bức, có hơi mất tự nhiên nói: “Ừ, rất đẹp.”

“Tôi cũng thấy vậy, tôi đẹp quá đi.”

“……” Khúc Trực cười nhẹ một tiếng, nhìn cô nói, “Nhưng cậu mặc ít thế không lạnh sao?”

“Đương nhiên lạnh chứ, cho nên tôi mới muốn ăn lẩu đó, kết quả chị Hiểu Nam còn không cho.”

Khúc Trực khẽ nhướng chân mày, nhìn cô nói: “Chị ấy không cho cậu ăn, cậu còn hẹn tôi đi ăn?”

Trịnh Bảo Châu đúng lý hợp tình nói: “Chỉ cần chị ấy không thấy, chính là tôi không ăn.”

“Ừ…… Tinh thần thắng lợi, rất tốt.”

Nhưng trong lòng Trịnh Bảo Châu vẫn có chút tội lỗi: “Tối nay tôi ăn ít hai miếng vậy,tí về vận động mới đi nghỉ.”

Khúc Trực ngoài miệng thì khắt khe, nhưng nghe cô muốn giảm béo, lại không nhịn được mà nhíu mày: “Cậu đã gầy lắm rồi, lại gầy nữa không khỏe đâu.”

“Hết cách, nữ minh tinh cày kinh lắm, cô này còn gầy hơn cô kia.”

“Cậu cũng không cần cày như họ.” Khúc Trực nói, “Cậu rất ăn ảnh, cậu như bây giờ lên ảnh là đẹp lắm rồi.”

Trịnh Bảo Châu buột miệng thốt lên: “Cậu là người tình trong mắt hóa Tây Thi.”

Nói xong lời này, cả phòng yên tĩnh.

Trịnh Bảo Châu nhận ra: “……”

Cứu mạng! Cứu mạng! Có thể để cô rút lại câu nói ấy không!!

Cô rốt cuộc đang nói gì thế a a a a!

Nội tâm Trịnh Bảo Châu sụp đổ, sao cô cứ mất mặt trước mặt Khúc Trực vậy nhở!

Cô cứng đờ ở đó không dám động đậy, chỉ muốn tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại. Khúc Trực cũng như bị đóng đinh, ngồi thừ người trên ghế.

“Hai vị, nước lẩu của quý khách  đây ạ.” Người phục vụ bưng nước lẩu tới, vừa vào phòng cứ như bước vào một bức ảnh  tĩnh.

Tay bưng nồi của anh ta khựng lại, ngó trái ngó phải một cái, sau đó cố sức dúng động tác nhẹ nhất dọn nồi lên, mở gói gia vị ra: “Hai vị, nấu luôn chứ ạ?”

Anh ta không xác định hỏi một câu.

Trịnh Bảo Châu rốt cuộc hoàn hồn từ tĩnh lặng: “Ờ ờ, mở bếp giúp chúng tôi với.”

“Được ạ.” Anh ta mở bếp, một người phục vụ khác lục tục bưng đồ ăn họ gọi lên. Bầu không khí trong phòng rốt cuộc khôi phục như thường, Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực đối diện, cười gượng với anh: “Ha ha, cậu từ nhỏ tôi đã dốt văn, cậu đừng để bụng ha.”

Khúc Trực im lặng một lát, rồi ngước mắt nhìn cô: “Nếu tôi để bụng thì sao?”

“…… Cái gì?” Trịnh Bảo Châu lại ngơ ngác lần nữa.

Khúc Trực nhìn cô, lặp lại lần nữa: “Nếu tôi để bụng thì sao? Cậu sẽ chịu trách nhiệm chứ với tôi chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.