Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 126: C126: Ghế đầu đúng là thoải mái 2



Mà tình hình như vậy bị Tân Phương Dương lúc quay về lớp học nhìn thấy ngay lập tức, tuy đã sớm tính trước, nhưng vẫn sợ hết hồn.

“Ơ, Tả Tiểu Đa, ngươi tự điều chỉnh mình đến vị trí ngồi đầu lớp hả?”

Tân Phương Dương trêu ghẹo một câu.

Vốn hắn dự định trước lúc tan học vào hôm nay điều chỉnh lại vị trí ngồi.

Tả Tiểu Đa mặt mày hớn hở, khuôn mặt dương dương tự đắc, rõ ràng đã sớm không nhẫn nại được lại còn cố gắng kiềm chế vẻ mặt nhẫn nại ng… may mà thầy Tần dốc sức vun bón, học sinh như ta mới coi như có một chút nhỏ thành tựu, ha ha ha…”

“Cụ thể là cảm giác gì, phát biểu cảm nghĩ về vị trí đầu chút xem?”

“Những cái khác không nói, cũng chỉ vừa nghĩ tới chỗ ngồi ta ngồi là ghế đầu hàng thứ nhất, ta đã cảm thấy thoải mái, thoải mái từ trong ra ngoài…”

“Tuy ta luôn nhắc nhở bản thân phải biết điều, phải khiêm tốn, nhưng, cứ thoải mái…”

Miệng Tả Tiểu Đa đã nhếch đến tận mang tai luôn rồi, mắt sắp không nhìn thấy nữa rồi: “Thật sự làm khó Long Vũ Sinh, ở vị trí này lâu như vậy, lại còn không tung bay, ha ha ha, tâm trạng này thật sự không tồi, có triển vọng, có phát triển, đứa trẻ này rất có triển vọng!”

Long Vũ Sinh ở phía bên phải Tả Tiểu Đa biểu thị bản thân rất ngạc nhiên.

Cái quần què gì vậy?

Ngươi khoe khoang thì cứ khoe khoang đi, kéo ta lên làm gì? Lại có chuyện gì, ta thật sự mới bị ngươi đẩy xuống, lẽ nào rất vinh dự sao?

Ta ở trong miệng của ngươi thế nào mà đã trở thành… đứa trẻ rồi hả?

“Làm người ngồi ghế đầu của lớp, xếp thứ nhất, từ nay về sau, nhất định phải làm tấm gương tốt vì các bạn học.”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 4 - Chương 23

Tần Phương Dương lườm một cái rồi nói.

“Đương nhiên đương nhiên, ta nhất định làm tấm gương sáng cho các bạn học. Ta, Tả Tiểu Đa, từ bây giờ sẽ là tấm gương sáng. Tả Tiểu Đa hết sức vui mừng, có vẻ như phấn khởi quá, nên bắt đầu phát ngôn bừa bãi.

“Vào học!”

Tần Phương Dương thật sự nghe không nổi nữa.

Buổi trưa tan học, Tả Tiểu Đa cũng không lười biếng, vẫn ở lại trong phòng học tu luyện, lại bị Tân Phương Dương gọi ra ngoài.

“Có được cơ duyên, đột phá cấp độ Vũ Sư rồi à? Tân Phương Dương chắp tay sau lưng, thẳng thắn nói chuyện trình độ cảnh giới trước mắt của Tả Tiểu Đa.

“Vâng.”

“Định báo cáo bây giờ, hay là chờ một thời gian nữa?”

“Ta muốn chờ thêm thời gian nữa.”

Tả Tiểu Đa nhớ tới lời Mục Yên Yên nói: “Phần lớn các nhân tố ta đột phá lần này đều đến từ cơ duyên, mà đột phá quá nhanh, căn cơ khó tránh khỏi có chút bất ổn, nên cần củng cố rèn luyện một quãng thời gian, không vội vàng đến lớp Vũ Sư.”

“Đạo lý này dĩ nhiên nói xuôi được, nhưng ngươi ở trong lớp căn bản là không có cách nào đạt được hiệu quả rèn luyện.”

Tần Phương Dương nói: “Long Vũ Sinh bọn họ đã không thể cung cấp cho ngươi bất kỳ cảm xúc chiến đấu nào, mặc dù mọi người đánh hội đồng ngươi, cũng không có thêm nhiều ý nghĩa.”

Tả Tiểu Đa cảm thấy bản năng không ổn, co rúm lại nói: “Thầy Tần, thật ra ta có thể đi tìm Lý Thành Long…”

Quả nhiên, Tân Phương Dương nói: “Nói ngươi là học sinh của ta, thật ra tổng cộng chỉ có vài ngày như vậy, thật sự chưa dạy cho ngươi nhiều điều, chưa tận lực làm tròn nghĩa vụ thầy giáo, như vậy, cuộc chiến xếp hạng vào buổi chiều mỗi ngày, bởi vì ta giúp ngươi mài giữa, củng cố cảnh giới vốn có trước mắt, ta không có năng lực gì lớn, nhưng giúp đỡ ngươi mài giữa rèn luyện một lúc thì vẫn đủI”

Tham Khảo Thêm:  Chương 163

“Hả??”

Tả Tiểu Đa kêu thảm một tiếng, thành khẩn nói: “Thầy giáo người nghe ta nói, thật ra ta định đi tìm Lý Thành Long so tài…”

“So tài với Lý Thành Long, thế mà ngươi cũng mở miệng nói cho được!”

Tần Phương Dương nghiêm sắc mặt: “Cút!”

Tả Tiểu Đa trở về hãi hùng khiếp vía, bỗng nhiên không có chút lòng chờ mong nào đối với cuộc chiến xếp hạng buổi chiều.

Vốn hắn đã suy nghĩ buổi chiều hôm nay sẽ diễu võ dương oai như thế nào, khinh thường quần chúng ra sao, thậm chí dạy dỗ các em trai em gái lớp dưới, thậm chí dùng sự nhạt nhẽo để chống lại mọi người, một người cũng đủ canh giữ cổng…

Tả Tiểu Đa đã nghĩ xong tư thế còn có khẩu hiệu kêu hô hào trong lúc ra oai.

Kết quả bị một câu nói của Tân Phương Dương đánh quay về.

“So tài đối luyện cùng thầy Tân? Chiều nay làm sao mà qua nổi, mạng của ta sao mà khổ như vậy… Tả Tiểu Đa chán nản, buồn bực, lo âu. Buổi chiều.

Lúc cuộc chiến xếp hạng bắt đầu, đã thẳng thắn hủy bỏ thông lệ người thứ hai khiêu chiến với người thứ nhất, Long Vũ Sinh không hề liếc mắt nhìn Tả Tiểu Đa, vẫn cứ chém giết đến trời đất mù mịt với Vạn Lý Tú.

Bên kia, Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh đánh nhau không còn biết trời đất.

Trong số các học sinh chỉ có Lý Thành Long là không có việc gì giống như thường hắn không có đối thủ, không có ai khiêu chiến hắn, hắn cũng không có ý định khiêu chiến người khác.

Nhìn thấy Tả Tiểu Đa chuyển ánh mắt qua đây, còn chưa qua bên này, tiểu mập mạp đã gọi to: “Tả ca, ta hôm đó nói vậy ở trên lớp chỉ là mua vui cho mọi người, nói linh tỉnh vậy thôi, hì hì… Ngươi đừng qua đây! Ngươi qua đây ta sẽ nằm sấp xuống đó…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 158

“Ta thật sự nằm sấp xuống đó…”

Nhìn thấy Tả Tiểu Đa thật sự đi về phía này, Lý Thành Long nằm xuống dưới đất thẳng thắn nhanh gọn, hét lên thảm thiết: “A a a… Đánh chết ta rồi, đau chết ta mất… Ta bị đánh rất thảm thương…”

Hai mắt Tả Tiểu Đa suýt chút nữa rớt cả ra ngoài.

Ta đánh cái tên cướp công việc của ta này!

Ngươi bảo ta sau này làm sao mà diễn nữa đây?

Ta vốn nghĩ lúc thầy Tân ra tay thì sẽ làm như vậy…

Đúng là Tào Tháo vừa nhắc là đến.

Tân Phương Dương đã đứng trước mặt Tả Tiểu Đa: “Nào nào nào, Tả lão đại, mang bản lãnh thật sự của ngươi ra đi.”

Tả Tiểu Đa chậm rãi lui về phía sau: “Thầy Tần, thầy… thầy…”

Âm một tiếng, Tân Phương Dương nhanh chóng dùng một chân đá mạnh vào cái bụng nhỏ của hắn, Tả

Tiểu Đa kêu to một tiếng, cả người co quắp như con tôm. Bị đá bay ra ngoài giống như đạn pháo.

Bay thẳng ra ngoài xa ba mươi mét!

Lý Thành Long đang ở trạng thái ngưỡng mộ vô cùng kinh ngạc nói: “Lẽ nào đây là cái mông hướng về sau, kiểu Bình Sa Lạc Nhạn trong truyền thuyết? Tả lão đại bị đạp cũng đẹp trai như vậy!”

“Đã muốn làm như vậy từ sớm!”

Tân Phương Dương cười ha ha. Lắc lắc cái cổ, đuổi tới nhanh như bay.

Tên thần côn này, từ ngày đó sau khi ta gặp hắn, mỗi giờ mỗi phút, ta đều muốn đánh hắn một trận! Hôm nay cuối cùng cũng được toại nguyện!

Tình cảnh này vốn làm hoảng sợ các học sinh lớp 9 đang đối chiến theo cặp!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.