Cục trưởng Tưởng thuần thục hất tóc, hất mái tóc đã lệch khỏi vị trí đắp trở lại da đầu, thở dài: “Bạn học Tả Tiểu Đa, ngươi có thể quay về học rồi.”
Tần Phương Dương đưa Tả Tiểu Đa rời đi. “Minh Tâm kính nói sao?” Cục trưởng Tưởng hỏi.
“Không hề nói dối, mỗi câu mỗi chữ đều là lời thật lòng.” Một người trung niên vẫn cúi đầu trả lời chắc chắn. “Đáng tiếc!” Cục trưởng Tương tỏ vẻ thất vọng.
“Cứ nghĩ có thể dùng cảm ứng phát hiện gian tế thiên tài cảm tri của Vu Minh… Haiz.”
Lý Trường Giang cúi đầu, lặng lẽ đảo mắt. Thiên tài cảm tri?
Hắn nhớ đến một chuyện.
Đánh giá về tả đao ma tâm của Tả Tiểu Đa… Tâm trí siêu phàm hoàn toàn không bị ảo cảnh ảnh hưởng… Nhưng hắn lập tức cưỡng ép dằn xuống.
Nếu vậy thì cả trường đều là Vu Minh mất, thật không biết tin vào ai nữa…
Vẫn là Nhược Vân nói đúng, thuận theo tự nhiên là được, không nên vì xúc động nhất thời mà hại đến con trẻ.
Suy cho cùng, Tả Tiểu Đa vẫn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Cục trưởng Tưởng thản nhiên nói: “Hôm qua sau khi tan học, Mộc Vân Phong rời khỏi trường học rồi mất tích. Hiện đã xác nhận, cả năm mươi học sinh lớp 1 đều trúng Phá Quân Mê Hồn Dẫn.”
“Năm mươi học sinh này chính là lớp học sinh tinh anh của trường Nhị Trung.”
Cục trưởng Tưởng tỏ vẻ căm phẫn oán giận: “Cục trưởng Tôn! Sơ suất lớn như cục võ giáo của các anh sao lại không có hành động gì cả, đây là tắc trách đến mức nào chứ?”
Một người trung niên đứng lên, mặt đây mồ hôi.
“Chuyện này sẽ gây sóng gió rất lớn trong dư luận. Trẻ con có thể vào được lớp tinh anh một phần lớn đều có gia thế khá tốt, đều là người có ảnh hưởng lớn ở thành Phượng Hoàng…”
“Liệt kê ra danh sách tất cả học sinh chín khóa đã tốt nghiệp từng học Mộc Vân
Phong, chốt sổ giao cho cục Tinh Thuẫn, mỗi người đều phải thông qua cửa thủy tỉnh kiểm tra. Tạm dừng chức vụ công việc mà những người này đang phụ trách.”
“Vâng.”
“Năm mươi học sinh kia tạm thời cách ly, xác nhận Tình trạng.
“Hay cứ chuyển cửa thủy tinh qua đây?” Một quân nhân khác nhíu mày hỏi.
“Trong số học sinh chắc chắn có nội gián.” Cục trưởng Tưởng lạnh lùng nói:
“Không tìm được người này thi chỉ có thể cách ly vĩnh viễn thôi.”
“Vâng.”
“Ngoài ra, hiệu phó Cao Nghĩa của trường Nhị Trung…”
Cục trưởng Tưởng nói: “Hắn giới thiệu Mộc Vân Phong đến trường dạy học đúng không? Hắn còn giới thiệu ai nữa? Điều tra hết đi. Kể cả lớp từng chủ nhiệm, học sinh từng dạy. Đã tốt nghiệp cũng điều tra tất.”
Lý Trường Giang hoảng hốt đứng bật dậy: “Cục. trưởng Tưởng, tình hình này phạm vị ảnh hưởng lớn quá. Nếu thật như vậy thì phải liên lụy đến hàng vạn người…
Cần phải xử lý thận trọng.”
Cục trưởng Tưởng mắt sắc như mũi kim: “Xử lí thận trọng à? Lỡ có mắt xích nào sai sót thì sao… Hiệu trưởng Lý, ông có chịu được trách nhiệm này không?”
Lý Trường Giang mặt mày trắng bệch, im lặng không nói gì.
Trường Nhị Trung bao năm nay đã cho ra biết bao. học sinh? Có rất nhiều người đang nhận chức vụ quan trọng trong quân đội, có người là giáo viên, ngành nghề nào cũng có.
Nếu một chức vụ bất kỳ xảy ra sai sót đều phải đưa Lý Trường Giang ra phụ trách, hắn chợt nghĩ có khi mình thắt cổ sớm cho đỡ nhọc – nhiều người như vậy, ai mà đảm bảo được không xảy ra chuyện gì? Đùa àt Tiếng gõ cửa vang lên.
Hiệu phó Cao với dáng người cao gầy gò bị dẫn vào.
Tần Phương Dương đưa Tả Tiểu Đa ra khỏi văn phòng, cũng không đưa về phòng học ngay mà mang đến phòng làm việc của giáo viên: “Ngồi đi.”
“Thầy không cần quay về họp ạ?” Tả Tiểu Đa tò mò hỏi.
“Người ta chức cao lắm, có chuyện gì của ta đâu.”
Tân Phương Dương ngừng một lát: “Hơn nữa, ta cũng không muốn giao tiếp với đám người này.”
“Ừm”
Tân Phương Dương nhíu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, ngón tay vô thức gõ bàn. Hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Tả Tiểu Đa, ta cần ngươi giúp một chuyện.”
“Chuyện gì ạ? Thầy cứ nói đi, học trò sẽ không chối †ừ, phàm là có thể giúp được, tuyệt không chùn bước, làm hết sức mình.” “Thầy… Thây muốn em xem tướng giúp thầy.”
Tần Phương Dương ngẩng đầu, trong ánh mắt là sự thê lương và mệt mỏi không nói nên lời: “Thầy muốn biết, nhân duyên của mình.”
“Nhân duyên?!”
Tả Tiểu Đa sợ đến mức nhảy dựng lên.
Yêu cầu này của thầy Tân không phải mừng hay sợ mà là hãi hùng luôn rồi.
Tả Tiểu Đa đang khiếp đảm, điện thoại của Tân Phương Dương đột nhiên rung lên một cái, là tin nhắn của Lý Trường Giang: “Lát nữa đưa Tả Tiểu Đa đến tìm ta.”
Tân Phương Dương bình tĩnh tắt điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn Tả Tiểu Đa, con mắt lóe lên một ánh sáng thần kỳ.
“Không biết thầy Tần định…” Tả Tiểu Đa dè dặt hỏi, hắn cứ cảm thấy hôm nay
Tần Phương Dương cứ là lạ thế nào đó. Hình như tinh thân không được bình thường?
Tả Tiểu Đa lên lớp võ sĩ chẳng được mấy ngày, nghiêm túc ra thì cũng không phải quen thuộc với Tân Phương Dương lắm, bình thường ngại uy nghiêm của thầy, chưa từng nghiêm túc xem xét cẩn thận tướng mạo. của Tân Phương Dương.
Có học sinh nào dám nhìn mặt thầy không chớp mắt không, Tả Tiểu Đa chỉ thi thoảng liếc mắt nhìn qua, cùng lắm là xem mặt đối phương có đầy hắc khí hay phạm phải hung kiếp sát tinh gì đó, nếu không có gì nguy hiểm thì thôi bỏ qua.”
“Thầy nghiêm túc đấy à?”
“Nghiêm túc!”
Tần Phương Dương hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Mấy ngày nay thầy vẫn luôn tâm thần không yên, cứ cảm thấy có vài thứ sắp mất đi vĩnh viễn. Nhất là sau khi bị thương thì càng nhạy cảm hơn. Thầy chợt nghĩ đến ý kiến của em trước đây, nếu bản thân thầy không phạm hung kiếp thì có phải…”
Tần Phương Dương không nói tiếp nữa mà ngồi ngay ngắn.
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nhìn một lúc, lẩm bẩm: “Thầy Tân à, tướng mạo của thầy… ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.”
“Cứ phán đi, nói thẳng là được.”
Tân Phương Dương nói.
“Thầy hỏi là nhân duyên, nhưng thầy… có tướng lao yến phân phi… đại khái chính là bản thân cô quả, khó mà có bầu bạn.”
Tả Tiểu Đa nói vẫn tương đối hàm súc rồi, chứ nhìn tướng mạo Tần Phương Dương mà phán thì nhân duyên đâu chỉ là kém không, mà phải là kém đến cùng cực luôn ấy.
Tân Phương Dương tỏ vẻ đã đoán trước được mà gật đầu, nói: “Ngươi cứ nói rõ ra, không cần kiêng dè gì đâu.”
“Thầy Tần, nhân duyên của thầy có thể nói là khúc. chiết, biến đổi khôn lường, cũng từng có một đoạn thời gian tốt đẹp hài hòa, nhưng rất nhanh đã ra vào trạng thái chia ly, sau đó có lẽ là do thầy không muốn buông tay, vẫn tiếp tục tìm kiếm đoạn duyên phận này.”