Hà Viên Nguyệt nhắm mắt, hừ lạnh một tiếng.
Tưởng Trường Bân gom đủ dũng cảm nói: “Cô ạ, đương nhiên là người thật lòng vì… tốt cho hắn, nhưng… người làm vậy, thật sự rất ích kỷ…”
Hà Viên Nguyệt chẳng nói một lời.
“Dù đã bỏ lỡ hơn nửa đời rồi lại gặp nhau, đó là có duyên, đã có duyên thì hà cớ gì không cho nhau một cơ hội?”
Tưởng Trường Bân khẩn khoản: “Chẳng lẽ… người, thật sự phải mang theo di hận sao?”
Cuối cùng Hà Viên Nguyệt cũng lên tiếng, vẫn không mở mắt, giọng nói khoan thai từ tốn.
“Con người có một đặc điểm rất lớn chính là… dễ quên. Tất cả những thứ không tốt đẹp, tất cả đau lòng, hoặc hạnh phúc, mừng vui… trong những năm tháng cuộc đời một người rất dài, sẽ không tồn tại lâu.”
“Ví dụ, một người bình thường không nhập đạo tu hành, tuổi thọ khoảng chừng bảy tám mươi năm, sau khi hắn lên đại học, vốn sẽ không nhớ gương mặt bạn học
cùng lúc tiểu học. Chứ đừng nói chỉ trải qua mấy quá khứ như thế:
Các site khác đang và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Mọi người vào site chính ủng hộ tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.
“Rất nhiều ông bà cưng cháu trai cháu gái như báu vật, nhưng nếu lúc bọn họ chết rồi, cháu chắt hai mươi tuổi, vậy đến năm cháu chắt bốn mươi tuổi, nếu không có ảnh kỉ niệm, hẳn là đa số cháu trai cháu gái vốn đã chẳng nhớ rõ mặt những người già có ân tình cao như núi với mình”
“Sự lãng quên của con người thể hiện sức mạnh thật sự của quy luật thời gian. Thời gian dài hao mòn, tất cả đều sẽ phai nhạt, tất cả sẽ bị lãng quên.”
“Gồm cả tình yêu, cả tình thân, thậm chí là mạng sống của mình đều năm trong phạm vi lãng quên này.”
Hà Viên Nguyệt nhắm mắt hờ hững nói. Dường như đang cố gắng thuyết phục Tưởng Trường Bân, càng giống đang cố gắng thuyết phục bản thân mình.
“Nhưng bây giờ các người cách biệt đã gần trắm năm, ngươi… quên rồi sao? Hắn, quên rồi sao?” Tưởng Trường Bân không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi lại.
Ngươi quên rồi à? Hắn, cũng quên rồi à? Hà Viên Nguyệt ho dữ dội.
Tưởng Trường Bân hoảng sợ, vội vàng vòng ra sau Hà Viên Nguyệt, cẩn thận võ vỗ lưng giúp nàng dễ thở hơn.
Sau một hồi lâu, hơi thở của Hà Viên Nguyệt mới ổn định lại, lẩm bẩm nói: “Hắn, còn có mấy ngàn năm, có thể dùng để quên; nếu đột phá Hóa Vân, vậy thì hắn còn mười ngàn năm, có thể dùng để quên.”
“Mà thời gian của ta có thể dùng để quên, lại chưa đầy một năm.” “Hiện tại nhắc nhở hắn, để hắn nhớ tới ta lần nữa, nhớ tới con người khác của ta,
khắc sâu hình ảnh con người khác của ta trong trí nhớ của hắn lần nữa, vậy mới là tàn nhãn đối với hắn!”
Hà Viên Nguyệt nhắm mắt lại, lẳng lặng hỏi: “Trường Bân, cho dù ta có đau khổ có ích kỷ, ta cũng chỉ còn lại thời gian không đến một năm, nhưng ngươi muốn để hắn, tiếp tục nỗi đau đó đến khi nào?”
“Hăn không phải là người có thể ở đây lâu. Sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ trở về Nhật Nguyệt Quan, hắn trở về, chỉ là để vượt qua chấp niệm trong lòng hẳn, khi ấy ta thật sự đã qua đời rồi, hy vọng của hắn tan biến, chấp niệm cũng sẽ không còn!”
“Việc ta có thể làm, chính là đừng để chấp niệm của hắn, trở thành những nút thắt chết chóc sau bao nhiêu năm trời nhạt nhòa. Kể cả những nút thắt chết chóc đã kéo dài hàng nghìn năm”.
“Tưởng Trường Bân…”
“Chẳng lẽ ta cần dùng sự nhớ nhung đau khổ trong hàng ngàn năm của hắn như một vật hy sinh, chỉ để thỏa mãn một người sắp chết như ta, để ta chết mà không hối
tiếc?”
Hà Viên Nguyệt nói một cách ngắt quãng: “Ngươi… đừng để ta, chết không nhắm mắt…”
Tưởng Trường Bân đi rồi, khi tới đã lén lút, không ai phát hiện, khi đi lại càng thêm âm thầm.
Nhưng khi hắn đã ngồi vào trong xe của mình, lại không nhịn được mà thở dài, thở dài một hồi lâu.
Gục đầu vào tay lái và lặng yên hồi lâu. Thật sự cảm thấy tâm sức đã kiệt. Vì bản thân hắn, tâm sức đã kiệt.
Vì lão hiệu trưởng, cũng cảm thấy tâm sức đã kiệt.
Bên kia. Hà Viên Nguyệt gọi Lam Thư vào, sau khi Tưởng Trường Bân rời đi.
Lời nói của Tưởng Trường Bân trước khi rời đi, khiến tâm hồn phẳng lặng bấy lâu nay của Hà Viên Nguyệt suýt nữa không giữ được.
Lam Thư đã đi vào được nửa tiếng rồi, nhưng Hà Viên Nguyệt vẫn ngồi bất động ngây ngốc như trước.
Thân hình hao gầy, mái tóc đã bạc trắng.
“Lam Thư, theo ngươi thấy, ta còn sống được bao lâu?”
Sau một hồi lâu, Hà Viên Nguyệt nhẹ giọng hỏi với vẻ mặt đã bình tĩnh lại. Lam Thư ngập ngừng rồi khẽ thở dài.
“Cứ nói thẳng đừng ngại, bản thân ta cũng ước lượng sơ sơ rồi, chỉ là ta muốn biết chính xác hơn.”
Lam Thư suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu… không có gì thay đổi lớn… Với cơ thể này của cô chủ, có thể sống thêm một năm ba mươi bảy ngày nữa, ta có thể cam đoan, ít nhất là con số này.”
Ánh mắt của Hà Viên Nguyệt bất động, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Lam Thư, ngươi nói, con người, thật sự có kiếp sau sao?”
Lam Thư im lặng.
“Nếu có kiếp sau…”
Hà Viên Nguyệt thở dài: “… Thì thật là tốt.” Lam Thư im lặng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mọi người trên thế giới đều nói về kiếp trước và kiếp sau, nhưng ai cũng biết rằng, đó là lời nói dối.
Hà Viên Nguyệt cười một cách thản nhiên, lập tức đè nén mọi suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Lam Thư, ta biết ngươi đã tìm ra manh mối của Phượng chủ… Chỉ là sợ ta thêm hao tâm tổn sức, do đó mới không nói cho ta biết…”
Lam Thư vẫn im lặng như mọi khi.
“Một năm trước ngươi đã tìm ra rồi, phải không? Đó là lần duy nhất, ngươi rời xa ta ba ngày.”
Hà Viên Nguyệt nhàn nhạt nói: “Một năm ba mươi bảy ngày, Lam Thư, ngươi có thể nhãn tâm trơ mắt nhìn ta, tê liệt đần như vậy sao, chết dần chết mòn như vậy sao?”
“Cho đến khi chết, ta chẳng làm gì cả? Chỉ đợi mỗi ngày trôi qua như vậy?”
Ánh mắt của Lam Thư hơi dao động.
“Ngươi biết không, mấy năm nay ta gắng gượng sống, cũng chỉ vì một chuyện duy nhất ta không thể buông bỏ được, chính là sự hiện thế của Phượng chủ.”
Hà Viên Nguyệt nhẹ giọng nói: “Đây là chuyện lớn cuối cùng trong đời ta, nếu ta chết trước khi làm được chuyện này, ta chết không nhắm mắt.”
Lam Thư nhẹ giọng nói: “Về vị trí chính xác của Phượng chủ… Ta thật sự không tìm được.”
Hà Viên Nguyệt chậm rãi nói: “Vậy ít nhất cũng có manh mối!”
“..Lần trước ta biến mất ba ngày, liên tiếp đi sâu vào tất cả các ngọn núi xung quanh…”
Lam Thư thản nhiên nói: “Ta hoàn toàn không tìm được manh mối gì, nói cho người biết cũng vô dụng.”
“Không thể nào!” Hà Viên Nguyệt quả quyết nói: “Đã có Phượng mạch, chắc chắn †ồn tại Phượng chủ!”