“Mà công nghệ thông tin bây giờ phát triển như vậy, sao trong các vị lại không có ai nghĩ rằng cần thông báo với thầy Tân một tiếng, nói răng tiểu đội của Thẩm Thiết Nam tham dự vào lần rèn luyện này vậy? Dù sao lúc trước thầy ấy cũng gọi điện tới, không cho tụi nó tham gia. Nếu không có nguyên nhân quan trọng nào thì sao có thể làm thế được?”
“Cuối cùng, vẫn là con cái của các vị tự làm trái quy tắc, bước vào khu vực đã được quy định rõ là Võ Sư tu giả không thể đi vào… Mà nhận lấy tai họa bất ngờ như vậy, bất luận thế nào cũng không thể đổ lên đầu thầy Tân được?”
Một vị phụ huynh lạnh lùng nói: “Sao lại không trách được, nói không chừng là do hắn đánh gãy chân con ta nên con ta mới gặp phải tai họa bất ngờ như vậy.”
“Đúng. Một người gãy chân sao có thể tránh khỏi cái chết?”
“Thầy giáo đánh gấy chân học sinh sắp tham gia rèn luyện, xứng làm thầy giáo sao, ta nhổ vào.” “Tần Phương Dương chính là hung thủ.”
“Giết người đền mạng, rất công bằng.”
Lý Trường Giang giận mà không biết xả vào đâu: “Các vị đang già mồm cãi láo đấy, người đã gãy hai chân làm sao. mà chạy ra khỏi nhà lúc năm rưỡi sáng được? Làm sao đi ra khỏi thành được? Các vị thật sự yên tâm sao?”
“Dù thế nào thì cũng là lỗi của Tân Phương Dương. Giờ con ta đã chết rồi, Tân Phương Dương phải đền mạng.” “Đúng, Tân Phương Dương phải đền mạng.”
“Tên thầy giáo độc ác này đã hại chết con chúng ta. Chuyện này nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.”
Trong phút chốc, lời chửi rủa ào ra như thủy triều
Lý Trường Giang nhận ra, bây giờ không thể nào nói lý với đám người này được, cũng không ai chịu nghe hắn nói hết.
Con người chính là thứ kỳ lạ như vậy đấy. Trước rất nhiều sự cố có thể tiếp nhận được, mỗi người đều rất biết lý lẽ, công bằng. Cũng rất mong rằng đối phương có thể nói đạo lý, nói lời công bằng.
Nhưng ở vào những hoàn cảnh không thể nào chấp nhận nổi, hầu như sẽ không có ai nói đạo lý hết. Càng không ai lo đến chuyện công bằng.
Mà khi chuyện này xảy ra trong một quần thể thì sẽ càng không biết đạo lý hơn.
Về chuyện những vị phụ huynh này hôm qua đã hứa chắc chắn không để con mình ra ngoài, họ đều chọn quên đi. Họ cũng không dám nhớ tới, càng không dám thừa nhận là sự nuông chiều của mình đã hại chết con mình.
Mặc dù trong lòng có hối hận chết đi sống lại, nhưng kỳ lạ là sự căm hận với Tân Phương Dương lại càng lúc càng lớn hơn.
Đây cũng là một dạng tâm lý kỳ lạ.
Cục diện ngày càng loạn, ngày càng phát triển theo khuynh hướng không thể khống chế được. Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên.
Một chiếc xe lăn tiến vào.
“Lão hiệu trưởng.”
Mọi người đều cúi người chào hỏi.
Dù là đám người mắt đỏ bừng đã bị hận thù và đau thương che lấp thần trí như Thẩm Ngọc Thư cũng không ngoại
lệ.
Ánh mắt bình thản của Hà Viên Nguyệt lướt qua tất cả mọi người, điềm tĩnh nói: “Chuyện này quá đột ngột, khiến ai nấy đều đau lòng, cũng khiến người ta khó mà chấp nhận được, các vị cần trút hết tâm trạng cũng có thể hiểu được.”
“Nhưng xin chư vị hãy nghe ta nói hết, rồi quyết định nên làm gì tiếp theo.”
“Số mệnh của người luyện võ, trước nay đều như vậy. Thứ nhất đã có cam kết miễn trách nhiệm từ trước, thứ hai là Tân Phương Dương đã làm đủ các biện pháp phòng tránh, còn báo cho các vị phụ huynh không để Thẩm Thiết Nam và các bạn học tham gia lần rèn luyện này. Thứ ba, đám Thẩm Thiết Nam là tùy ý làm bậy bước vào cấm địa nên mới dẫn đến sự cố nhiều người tử vong lần này.”
“Cho nên, hiện tại ta tuyên bố ý kiến xử lý của trường học đối với Tân Phương Dương, ghi là một lần lỗi nặng, cộng thêm xử phạt một năm tiền lương. Đây là thái độ của trường học.”
Hà Viên Nguyệt nói: “Nếu các vị có bất mãn đối với ý kiến xử lý của nhà trường, có thể tìm thầy Tân Phương Dương đàm phán riêng, mà trường học của chúng ta sẽ không tiếp tục chịu bất cứ trách nhiệm nào về chuyện này nữa, cứ như vậy đi.”
“Thầy Tân.”
“Có ta.”
“Giao di hài của các học sinh cho phụ huynh, sau đó thầy có thể đi ra được rồi.”
“Vâng.”
Hà Viên Nguyệt ép chuyện này dừng lại ở đó.
Dù đám người Thẩm Ngọc Thư không cam tâm chút nào, nhưng cũng không dám phàn nàn bất cứ điều gì với Hà Viên Nguyệt.
Thẩm Ngọc Thư hung dữ nói: “Tân Phương Dương, ngươi chờ đấy.”
Tần Phương Dương giao nhẫn không gian cho Lý Trường Giang, rồi bình tĩnh xoay người đi, dáng vẻ vân đạm phong khinh.
“Mỗi năm, thậm chí mỗi tháng, dù là Nhị Trung hay bất kỳ trường võ nào cũng phải đối mặt với chuyện như vậy.”
Hà Viên Nguyệt tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi nói: “Thẩm tổng à, ta khuyên ngài một câu, nên nén bi thương đi, chớ làm phức tạp thêm nữa.”
“Người sống trên đời thì nên biết đạo lý.”
Hà Viên Nguyệt nói xong, cũng đi thẳng ra cửa.
Một tiếng sau.
Cổng trường Nhị Trung.
Thẩm Ngọc Thư ôm thi thể khiếm khuyết của con trai, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi. “Tân Phương Dương nhất định phải đền mạng cho con trai ta.”
“Còn có Tả Tiểu Đa kia nữa, nó dựa vào cái gì mà dám nói con ta sẽ chết? Tên khốn kiếp ăn nói bừa bãi, trù ẻo con ta.”
“Chắc chắn là trù ẻo rồi.” “Ta sẽ không tha cho các người.”
Phụ huynh của sáu đứa trẻ đều mang vẻ bi thương, kể cả Thẩm Ngọc Thư dù tỏ ra phẫn nộ chửi bới nhưng cũng vô cùng hối hận.
Đúng vậy, hôm qua Tân Phương Dương rõ ràng có gọi điện thoại, không để cho bọn trẻ tham gia. Có tử kiếp đấy.
Nhưng vì sao mình lại đẩy con mình vào đường chết chứ?
Chỉ là một ngày rèn luyện thôi, không đi cũng có làm sao đâu?
Cho dù để tụi nó đi thì gọi một cuộc điện thoại hay gửi một cái tin nhắn cho Tân Phương Dương cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, chẳng nặng nhọc gì mà sao lại không làm cơ chứ?
Hối hận chết mất.
Hối hận càng nhiều cũng hận càng nhiều. Nhân tính vốn là như vậy, sự cố bình thường xảy ra đã trốn tránh trách nhiệm theo bản năng, huống chỉ là loại sự cố không thể tiếp nhận thế này, làm sao mình dám gánh được?
Con trai đồi dào sức sống phấn chấn bồng bột giờ biến thành một nhúm thịt nát trong tay mình, Tân Phương Dương chính là thầy giáo dẫn đội, hắn không phụ trách thì ai chịu trách nhiệm bây giờ?
Sao ta lại hại chết đứa con ruột như tâm can bảo bối được? Ta không tin.
“Hối hận thì đương nhiên là hối hận rồi. Nhưng có hối hận nữa cũng không thể tha cho Tân Phương Dương và Tả Tiểu Đa.” Ánh mắt Thẩm Ngọc Thư hiện lên vẻ độc địa.