Mỗi một thợ thủ công rèn đúc đều sẽ chế tạo đặc biệt các công cụ để bản thân dùng theo ý của mình, chuyện này thì chẳng có gì lạ.
Chỉ có điều, đồng nhân đứng sừng sững ở bên kia là cái quý gì, thân hình, vóc dáng không khác gì người sống, quả thực trông rất sống động.
Nhìn thấy một nhà ba người đi vào, đồng nhân lại di chuyển trong sự trợn mắt há to miệng của hai người, cười cười: “Tả ca, đây chính là con gái, con trai ngươi à? Quá nhiên đều là nhân trung long phụng ha!”
Tả Trường Lộ cười cười, nói: “Đây chính là chú Ngô của ngươi, chú Ngô các ngươi tên là Ngô Thiết Giang, phải nhớ kỹ.”
Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa đứng ở cửa, cùng nhau mắt chữ A miệng chữ O, nửa ngày không nói gì.
Trời ạ, hai chúng ta lúc nãy thật sự cho rằng đó là pho tượng đồng!
Chú Ngô này.
Thật không hổ là người làm nghề rèn, suýt chút nữa biến bản thân mình thành tượng đồng!
Cả người da dẻ màu đồng cổ, mặt màu đồng cổ, tay màu đồng cổ, thật sự là quá… giống như tượng thật.
Đứng ở cửa hoặc bất cứ chỗ nào thì cũng là một pho tượng đồng nguyên chất.
“Chào chú Ngô.”
Hai chị em rất nhanh đã khôi phục trấn tĩnh, cùng, nhau kính cẩn chào.
“Ừ, không cần đa lễ. Cứ nói các ngươi muốn chế tạo cái gì? Ta nhanh chóng bắt tay vào làm, nhanh chóng xong việc.” Chú Ngô rõ ràng là người nóng tính, đi thẳng vào việc chính.
“Ta muốn chế tạo một thanh kiếm” Tả Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm hình ảnh.
Chú Ngô cẩn thận nhìn mười mấy tấm ảnh, hơn nữa truyền toàn bộ hình ảnh ra, lợi dụng máy chiếu phóng to lên tường, nghiên cứu thêm chút nữa.
“Vấn đề không lớn, rèn một thanh kiếm như vậy không khó.”
Bàn tay lớn của Ngô Thiết Giang giống như một chiếc quạt cói đang chỉ chỉ chỏ chỏ trên máy chiếu.
Dưới sự tiếp xúc gần gũi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ngạc nhiên phát hiện, vóc người của chứ Ngô thợ rèn này gần như là người khổng lồ bên trong người bình thường, chiều cao ít nhất cũng trên dưới hai mét mốt, chiều rộng của chân dài, tay lớn chân lớn, khắp. toàn thân.
Ừ, vẫn giống như đúc bằng đồng nguyên chất!
“Chú Ngô, ta có một yêu cầu quá đáng”
Tả Tiểu Niệm chỉ vào thanh kiếm lớn trên tường so với chính mình còn lớn hơn, nói: “Phần bảo vệ tay trên chuôi kiếm chính là kiếm cách, có thể làm hai chú chó dễ thương hay không?”
“Chú chó dễ thương? Ý gì?” Chú Ngô ngẩn người một chút.
“…“ Tả Tiểu Đa càng sửng sốt hơn.
Ta không phải đã thuyết phục ngươi rồi sao? Đã nói với ngươi là không được rồi cơ mà, sao còn phải làm hình chó con nữa?
“Chuyện này… chị Niệm Niệm?”
“Ngươi câm miệng!”
“…”
Sau khi nghe xong giảng giải của Tả Tiểu Niệm chú Ngô nghiên cứu nửa ngày, do dự nói: “Chó con mà ngươi nói… làm thì khắng định có thế làm, chỉ là hơi lãng phí… Thanh kiếm này, chúng ta dùng Thiên Huyễn Kim đế rèn đúc, thỉnh thoảng pha thêm Thiên Vu Đồng và Băng Phách Ngân, Thiên Tâm Oác, còn có Phù Phong Tinh trong tay ta; Hoàn toàn có thể chế tạo một thanh Băng Hoàng Kiếm thần thánh, cao quý, băng hàn!”
“Cán kiếm dùng đầu hoặc đuôi Phượng Hoàng để thiết kế, về tổng thể cấu trúc bảo kiếm mà nói đều là xa hoa, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Nhưng nếu đổi thành chó con…”
Chú Ngô tập trung suy nghĩ tìm tòi, càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể tưởng tượng, không thể miêu tả, cả buổi không có gì để nói.
Con gái bây giờ đều làm sao vậy?
Một thanh kiếm tuyệt đỉnh như vậy, sau khi chế tạo ra, toàn bộ Đại lục cũng chưa chắc có thể tìm được thanh thần thông quảng đại thứ hai, thế mà lại muốn khảm lên một con chớ?
Hơn nữa, chó thì là chó đi, còn chó nhỏ là cái quỷ. gì?
Lại còn phải là “chó nhỏ dễ thương”?
Đây là khiếu thẩm mỹ gì, quả thực không cách nào hiểu được!
Chỉ nghe Tả Tiểu Niệm nói: “Chó con không nổi bật cũng không sao, nhưng hai mắt phải dễ thương, lỗ tai phải dễ thương, miệng phải dễ thương.
“…”Chú Ngô há miệng ngây ra nửa ngày, chán nản nói: “Xin lỗi, chuyện này ta không thể làm được, hay là ngươi nên mời người tài giỏi khác?”
Cuối cùng là hạ lệnh đuổi khách!
Ông đây chế tạo vũ khí cả đời!
Nhưng hoàn toàn không tưởng tượng nổi ‘một con chó con có hai mắt phải dễ thương, lỗ tai phải dễ thương, miệng phải đễ thương’ làm sao có thể làm được ‘chó con không nổi bật cũng không sao’…
Chuyện này quả thật là đang làm khó dễ ta!
Tả Trường Lộ dĩ nhiên hiểu rõ con gái đang muốn gì, vừa giảng hoà nói: “Lão Ngô ngươi cũng không thể nửa đường bỏ cuộc, yêu cầu của nha đầu này có hơi khác lạ, nhưng ngươi có thể không căn để ý đến nàng… Bộ phận cán kiếm vẫn cứ dựa theo thiết kế Băng Hoàng của ngươi lúc trước; Chỉ cần hoa văn trên kiếm khắc lên hai con chó con rất sống động, trái phải vây quanh Băng Hoàng là được rồi”
Tả Tiểu Niệm sáng mắt lên, nói: “Đúng, đúng, đúng là như vậy, đúng là cha có biện pháp tốt nhất”
Chú Ngô dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn Tả Trường Lộ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Người trước mắt này, ta biết cái đó sao?
Mẹ nó… Ta thực sự là…
Thật sự là càng ngày càng nhìn không thấu cái thế giới này.
Tả Tiểu Đa ở một bên, vẻ mặt ‘không ai để ý tới ta, ta bị bỏ rơï’.
Quả nhiên, đến cuối cùng, chuyện chó con này!” Lại vẫn phải làm ra…
Hữ, từ nay về sau Tiểu Cẩu Đát sẽ vĩnh viễn ở lòng bàn tay của Niệm Niệm mèo.
Hừ!
Lòng bản tay thì lòng bàn tay!
Có cái gì ghê gớm sao.
Chú Ngô quay đầu hỏi Tả Tiểu Đa.
“Ta, ta cũng muốn làm một thanh kiếm, dài ba thước, loại tiêu chuẩn. trọng lượng nhẹ hết mức, tốt nhất vượt qua một cân, càng nhẹ càng tốt, nếu như có thể chế tạo mỏng giống như giấy mà chú ý độ kiên cố, đặc tính sắc bén, dù sao đi chăng nữa cũng sẽ không đứt là tốt rồi… Yêu cầu này không cao chứ.”
Tả Tiểu Đa dùng tay ra dấu thanh kiếm trong lòng mình.
Chú Ngô chán nản buông chuỳ sắt trong tay ra, bàn tay lớn giống như quạt cói không nén được chà xát mặt.
Yêu cầu này còn không cao?!
Một thanh kiếm, dài ba thước, loại tiêu chuẩn, trọng lượng nhẹ hết mức, tốt nhất vượt qua một cân, càng nhẹ càng tốt, nếu như có thể chế tạo mỏng giống như giấy mà chú ý độ kiên cố, đặc tính sắc bén, dù sao đi chăng nữa cũng sẽ không đứt là tốt rồi…
Ngươi nghe đi, đây mà là lời con người nói sao?
Kiếm như vậy, ông đây cũng muốn một thanh!
Ai làm cho ta?!
Không bằng ngươi nói: Ngươi làm cho ta một thanh kiếm cao như một ngôi lầu, nhưng không thể, vượt quá một cân!