Tiếp khách?
Sắc mặt Mộng Trầm Ngư lập tức trầm xuống.
Sắc mặt Mục Yên Yên cũng có chút hạ xuống.
“Ngươi ra tay có thể nặng thêm một chút, dù sao cũng có khoang điều dưỡng, không ảnh hưởng toàn cục”
Mục Yên Yên nói.
“Hiểu rồi, sư phụ”
Mộng Trầm Ngư chợt lóe thân hình.
Tả Tiểu Niệm nhìn màn hình theo dõi, không có biểu tình gì, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú, chú ý đến chiến cuộc chặt chẽ.
“Hai vị sư thúc của ngươi đang đi du lịch bên ngoài đã nhận được tin của ta, nửa tháng sau sẽ đến thành Phượng Hoàng.” Mục Yên Yên thản nhiên nói: “Còn có hai vị sư bá của ngươi lúc này đây cũng sẽ xuống núi.”
“Năm người chúng ta hợp lực hộ pháp cho ngươi!”
Mục Yên Yên hít một hơi thật sâu: “Lân này ngươi đột phá, tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm, cũng sẽ không có sai lầm!”
Tả Tiểu Niệm không trả lời ngay lập tức, vẫn như cũ nhìn Tả Tiểu Đa trên màn hình theo dõi, nghĩ đến lời nói “nhìn tướng mạo của ngươi, đột phá sẽ có nguy hiểm rất lớn” của Tả Tiểu Đa…
Đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp lóe một chút, thật lâu sau đó mới chậm rãi gạt đầu nói: “Ta hiểu rồi.”
Ngày đầu tiên trong quá trình đặc huấn, cơ bản từ đầu đến cuối Tả Tiểu Đa đều ở trong tình trạng bị đánh.
Nhưng mà bị đánh càng tàn nhãn, ngược lại sức lực của Tả Tiểu Đa càng cưồn cuộn, đối với việc nghiên cứu và áp dụng chiêu thức càng thêm để tâm. Lúc đến giờ ăn cơm chiều cũng đã vào khoang điều dưỡng ba lần.
Tiêu hao như vậy làm cho Mộng Trầm Ngư luôn có tài nguyên phong phú, xem tiền tài như cặn bã cũng đều cảm thấy đau lòng.
Mãnh liệt hoài nghỉ có phải tiểu tử này lợi dụng việc. bị thương mà chiếm khoang điều dưỡng của mình không?
Càng đạt tới mục đích trả thù của hắn?!
Có thể thấy được cho dù có tiền đến mức nào, miệng luôn nói tiền thì sao, chẳng qua cũng chỉ là một chuỗi con số, nhưng mà lúc đã tổn hao đến một mức độ †hì vân sẽ cảm thấy đau lòng…
Lúc chập tối mọi người ra ngoài ăn cơm chiều, Tả Tiểu Đa vẫn như cũ một mình ở phòng huấn luyện. Bữa tối của hắn là một cái đùi của hươu một sừng Tả Tiểu Niệm đưa tới, khoảng chừng hai mươi hai lăm cân, nướng vàng ươm, hương vị hấp dẫn làm người khác thèm chảy nước miếng.
Tả Tiểu Đa ngửi được mùi thịt, nhất thời cảm giác mình như con sói đói, bụng kêu lên âm ầm, hận không thể lập tức cắn ăn.
Nhưng hắn vẫn là cố gắng nhịn xuống phần kích động này, một mạch vọt tới cạnh cửa nhìn Tả Tiểu Niệm bên ngoài mà hét lớn: “Ngươi rốt cuộc đã đồng ý với nha đầu kia chuyện gì? Mau từ chối nàng đi! Ta không cần, chúng ta không cần!”
Đây là lần tiếp xúc nhiều nhất với Tả Tiểu Niệm trong cả ngày này, lời nói đã nghẹn từ lâu lúc này nếu không nói thì còn đợi đến khi nào?
Cách một cánh cửa, Tả Tiểu Niệm yên lặng đứng, nhìn thấy vẻ mặt đau buồn phẫn nộ trên mặt em trai bên trong cánh cửa.
Thật lâu thật lâu sau, không nói cái gì mà xoay người đi.
“Tả Tiểu Niệm! Ngươi dám tùy tiện bán rẻ chính mình, ngươi thật sự là có chí khí đấy!”
Tả Tiểu Đa rống một tiếng: “Ta… ngươi chờ đó! Ta trở về sẽ nói với cha! Nói với mẹ! Ngươi ngươi ngươi…
Vốn định hung ác uy hiếp, cưỡng ép người này đi vào. khuôn phép, nhưng tìm tòi trong đầu một chút lại ngạc nhiên phát hiện, mình căn bản không có thứ gì có thể uy hiếp đến Tả Tiểu Niệm, nói tới cũng chỉ có thể lấy ba mẹ ra nói nàng.
Hoàn toàn không cần Tả Tiểu Niệm đáp lại thì Tả Tiểu Đa cũng cảm giác được chính mình thất bại, thất bại từ đầu đến đuôi.
Đúng vậy, Tả Tiểu Niệm bây giờ đã không còn là cô gái trong nhà tỏ ra mềm mỏng nhu nhược trước kia.
Nàng, là một vị cường giả!
Mặc dù là ở cả thành Phượng Hoàng thì cũng là người có thể để người ta gọi tên! Là niềm kiêu hãnh của cả thành thị!
Tả Tiểu Niệm, là một người phụ nữ mạnh mẽ hoàn toàn độc lập.
Nàng độ lập, thực lực mạnh mẽ, tự mình có thể đối xử công bằng với bất cứ vấn đề gì – ngay cả những vấn đề mà ba mẹ cũng không thể đối xử công bằng.
Thậm chí trong lúc mọi người đều không biết, Tả Tiểu Niệm cũng đã trải qua không biết bao nhiêu là trận chém giết sống chết, bao nhiêu là mưa gió khắp nơi mà bao nhiêu người bình thường cả đời đều không thể gặp. hay có thể tưởng tượng được!
Sự mạnh mẽ của nàng đã sớm vượt qua tưởng tượng của mình, vượt qua nhận thức của mình!
Tả Tiểu Đa thở dài, hồn bay phách lạc đứng ở trước cửa, nhìn theo phương hướng Tả Tiểu Niệm rời đi.
Một loại cảm giác không hiểu được đột nhiên nảy lên trong lòng.
Tả Tiểu Đa nhìn nhìn cái đùi hươu một sừng thơm nức mũi trên mặt đất, vốn bụng đói đến kêu vang giờ chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, thật sự không nuốt nổi!
Hắn chưa bao giờ căm hận bản thân mình vô dụng như trong khoảnh khắc này!
Tại sao ta không thể trở nên mạnh mẽ sớm hơn! Tại sao ta không phải là trụ cột trong nhà? Tại sao ta lại để cho chị Tiểu Niệm phải chịu uất ức!
Thân là một đứa em trai, một người đàn ông, chẳng lẽ ta không phải nên bảo vệ tốt cho chị của ta sao!
Lấy thân phận, thực lực hắn vốn không nên cúi đầu trước bất cứ ail
Cảm nhận được trong không khí đầy linh khí Tỉnh Hồn đậm đặc, Tả Tiểu Đa nhe răng nhếch miệng, như bệnh tâm thần mà rít gào vài tiếng, đặt mông ngồi dưới đất, cầm lên cái đùi hươu một sừng trên mặt đất, ra sức. cắn!
Chị Tiểu Niệm, ta sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của ngươi! “Niệm Niệm mèo! Ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi!”
“Nhất định!”
“Chờ ta”
Chờ ba thầy trò Mộng Trầm Ngư cơm nước xong xuôi trở về thì thấy hình ảnh Tả Tiểu Đa đang nghiền ngẫm ba bộ võ công, mồ hôi như mưa. Mỗi một chiêu mỗi một thức, đều là cực kỳ chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ!
Mà trong lúc giơ tay nhấc chân, giống như lại hiển lộ ra phong cách quý phái mây bay nước chảy lưu loát sinh động như đã quen thuộc đến cực điểm.
Giờ phút này Tả Tiểu Đa cởi trần nửa thân trên, ba người phụ nữ đều có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một chuyển động trên người hản, mỗi một khối cơ đều đang chuyển động một cách thích hợp; kinh mạch trong cơ thể cũng đang vận chuyển lưu loát…
Ánh mắt hắn rõ ràng là nhìn vào trong tấm gương gần bên trái, xác nhận động tác của mình có đạt tiêu chuẩn chưa; cố gắng tìm ra chỗ nào mà mình làm chưa được sau đó lại làm lại một lần sửa đổi lại!